Tù Điểu

Chương 45: Chương 45




Sầm Tư Kỳ bước vào nhà hàng, La Tinh Cảnh lập tức đứng lên, rất phong độ lịch thiệp kéo ghế ra giúp cậu, Sầm Tư Kỳ cười nói cảm ơn, ngồi xuống đối diện với anh ta.

La Tinh Cảnh đem thực đơn đẩy tới trước mặt Sầm Tư Kỳ: “Không biết em thích ăn cái gì, em cứ chọn món trước đi.”

“Không sao, tôi không kén chọn.” Sầm Tư Kỳ tùy ý nói hai câu rồi đem thực đơn đẩy lại cho La Tinh Cảnh, La Tinh Cảnh không khách khí nữa, chọn thêm hai món, gọi người phục vụ order.

Đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, La Tinh Cảnh là người cởi mở, bởi vì cùng từng du học giống nhau, đề tài chung giữa bọn họ cũng nhiều, La Tinh Cảnh cùng một chỗ với Sầm Tư Kỳ cảm thấy rất thoải mái, đối phương rất hiểu cảm giác chăm sóc người khác, nụ cười lại mang gió xuân, thật sự có thể dẫn cảm xúc cho người khác.

“Sau khi về nước tôi cùng với bạn học trước kia mở văn phòng luật, tới lúc sự nghiệp dần ổn định người trong nhà lại bắt đầu hối thúc chuyện kết hôn, vậy nên tôi dứt khoát come out, nói rõ đời này tôi chỉ thích con trai, ba mẹ tôi lúc đầu không chấp nhận được, sau đấy tôi cũng đấu tranh vài năm, rốt cuộc họ cũng hiểu thấu, bây giờ lại bắt đầu hỏi tôi sao vẫn chưa mang người bạn trai nào về ra mắt,” La Tinh Cảnh nói rồi cười lắc đầu, “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được.”

“Lấy điều kiện của luật sư La muốn tìm một đối tượng tốt hẳn là sẽ không quá khó?” Sầm Tư Kỳ thuận miệng nói tiếp.

La Tinh Cảnh nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Nguyên tắc của tôi vẫn luôn là tình nguyện chứ không ép buộc, không tìm được tình yêu chân chính, thà rằng vẫn cô đơn.”

Sầm Tư Kỳ trong lòng có cảm giác khó chịu không giải thích được, ý tứ La Tinh Cảnh đối với cậu thể hiện rất rõ ràng, cậu cũng nhận thấy vị luật sư La này là người rất tốt, là đối tượng thích hợp để kết giao, chỉ là La Tinh Cảnh anh ta quá mức chân thành, nếu như không thế trao anh ta được tình cảm giống thế mà chỉ qua loa đồng ý với anh ta, Sầm Tư Kỳ cảm thấy chính mình là người hơi tồi tệ.

“Đương nhiên, dù cho cuối cùng chúng ta có thể đi tới cuối hay không, em cũng đều đừng áp lực gì, cứ coi như là thêm một người bạn là được chứ?”

Sầm Tư Kỳ gật gật đầu: “Được… Cảm ơn.”

Lúc bọn họ đương trò chuyện, Sầm Tư Kỳ bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt cậu rơi trên người Hoắc Long Đình đang đi vào từ cửa nhà hàng, cùng với hắn bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Long Đình cau mày lại, Sầm Tư Kỳ lập tức cuối đầu, trong đầu suy nghĩ thật nhanh nhớ tới nhà hàng này cách nhà Hoắc Long Đình không xa, trước đây hai người cùng toàn đến chỗ này ăn cơm, không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp đụng mặt nhau lần nữa.

Hoắc Long Đình đi một mình, hắn đi vào tìm một chỗ góc trong ngồi xuống, cứ như vậy không chớp mắt nhìn hai người họ chằm chằm.

Sầm Tư Kỳ không nhìn hắn nữa, La Tinh Cảnh tựa như đã nhận ra cậu hơi lạ, hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Không có gì… Tôi ăn cũng hơi no rồi, nếu không chúng ta tính tiền nhé?”

“Được, có muốn đi xem phim không? Hôm nay có một bộ phim hài công chiếu.”

“Được.”

La Tinh Cảnh nói bữa này anh ta mời, Sầm Tư Kỳ cũng không tranh với anh ta, đứng lên đi cùng La Tinh Cảnh đến quầy tính tiền, cậu ngay cả liếc mắt cũng không quay nhìn lại Hoắc Long Đình, thế nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt từ phía sau luôn theo dõi cậu làm cậu gai hết sóng lưng, thanh toán xong liền nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng.

Vé xem phim La Tinh Cảnh cũng đã đặt xong từ sớm, là một bộ phim hài thuần túy, trong rạp chiếu phim cơ hồ mọi lúc đều tràn ngập tiếng cười vang, chỉ có Sầm Tư Kỳ vẫn luôn mất tập trung, suốt hai giờ, hoàn toàn không để ý chút tình tiết nào trong phim.

Đến lúc gần kết thúc La Tinh Cảnh ra ngoài nghe điện thoại, trở vào nói văn phòng luật có việc anh ta cần phải về bây giờ: “Xin lỗi, vốn tính nói sẽ đưa em về.”

“Không sao mà, tôi gọi xe cũng thế thôi, anh có việc gấp cứ đi trước đi.”

“Được, vậy hẹn lại lần sau nhé.”

Sau khi La Tinh Cảnh rời đi Sầm Tư Kỳ cũng không có tâm trạng xem tiếp, quay về trước, đi ra khỏi rạp chiếu phim, lại nhìn thấy Hoắc Long Đình mặt không cảm xúc đứng ở cửa giống như đặc biệt chờ cậu vậy.

Cậu cuối đầu lảng tránh ánh mắt Hoắc Long Đình, vội vàng đi vào thang máy, ở giây cuối cùng trước khi thang khép lại, Hoắc Long Đình đi vào, Sầm Tư Kỳ ấn tầng một, hắn lại ấn bãi đỗ xe tầng B1*.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, Sầm Tư Kỳ phát ngốc mà nhìn không chớp mấy cái nút tầng trước mặt, Hoắc Long Đình cũng không nói một lời đứng ở phía sau cậu, phảng phất cả hai chỉ là người xa lạ.

Nhưng khi thang máy ngừng ở tầng một, lúc Sầm Tư Kỳ muốn bước ra Hoắc Long Đình đột nhiên kéo cậu lại, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.

“Anh làm gì vậy?”

Hoắc Long Đình như cũ không nói một lời, mím chặt môi nhíu lông mày làm sắc mặt của hắn trông khó coi vô cùng, cửa thang máy tới tầng hầm lần nữa mở ra, Hoắc Long Đình nắm cánh tay Sầm Tư Kỳ mặc cậu giãy giụa đem cậu kéo ra ngoài, đẩy lên xe của mình, dùng sức đóng cửa lại.

Sầm Tư Kỳ bị Hoắc Long Đình đặt trên ghế sau không thể động đậy, hai mắt cậu trong nháy mắt trở nên đỏ bừng: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Hoắc Long Đình bóp chặt cầm cậu, nhìn chằm chằm hai mắt của cậu bên trong có thật nhiều loại cảm xúc vừa kịch liệt vừa luân phiên lại quay cuồng, sau đó hắn cuối người xuống, hung hăng cắn môi Sầm Tư Kỳ.

Sầm Tư Kỳ liều mạng mà giãy giụa, hôn môi biến thành cắn xé, Hoắc Long Đình rất nhanh nếm được mùi máu tanh trong miệng, lại không muốn buông ra, năm năm, một lần nữa được ôm người này dưới thân, hắn như phát điên rồi, hắn dùng lực kéo quần áo Sầm Tư Kỳ, men tay đi vào.

Lúc quần bị kéo xuống, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc không động đậy nữa, cậu chỉ trợn tròn mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, Hoắc Long Đình nếm được vị đắng chát của nước mắt, ngẩng đầu nhìn cậu, cảnh tưởng này làm hai mắt hắn đau không chịu được, giống y như năm năm trước, chỉ là Sầm Tư Kỳ của lúc này so với lúc đó càng bi thương, càng tuyệt vọng hơn.

Lý trí bị mất đi rốt cuộc cũng quay về, Hoắc Long Đình hoảng loạn vội buông tay ra, giơ tay tát một cái lên mặt mình, khàn giọng nỉ non: “Xin lỗi, Tư Kỳ… Xin lỗi, là anh bệnh rồi, em đừng khóc nữa, anh không làm gì nữa… Anh để em đi mà…”

Hắn giúp Sầm Tư Kỳ đem quần áo bị chính mình kéo tới ngổn ngang bất kham chỉnh lại, lung tung giúp cậu lau đi những dòng nước mắt rơi không ngừng, tròng mắt Sầm Tư Kỳ chậm rãi giật giật, rốt cuộc nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi rốt cuộc phải làm sao, anh mới bằng lòng thật sự để tôi đi?”

Hoắc Long Đình đỏ mắt lên cầu xin cậu: “Em đối với anh một chút cảm tình thôi cũng không còn sao? Vì sao không thể cho anh thêm một cơ hội nữa… Anh sẽ thay đổi, thật sự sẽ thay đổi… Em đừng cùng người khác bên nhau…”

Trước đây khi Sầm Tư Kỳ rời đi, Hoắc Long Đình vẫn luôn cho rằng hắn rất lý trí, sẽ không bị cái gọi là tình yêu làm đầu óc mụ mị, nhưng thời gian năm năm dài dằng dặc từ lâu đã làm cho hắn biết rõ hắn muốn cái gì, không có Sầm Tư Kỳ, sớm hay muộn có một ngày hắn thật sự sẽ phát điên.

Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, không muốn trả lời hắn, cho dù cậu thừa nhận những năm qua tình cảm cậu dành cho Hoắc Long Đình từ trước giờ vẫn chưa từng vơi đi chút nào, nhưng đối với Hoắc Long Đình cậu không tự tin, với chính mình lại càng không có, nếu có một ngày, cậu lần nữa bị Hoắc Long Đình vứt bỏ, Hoắc Long Đình chỉ sẽ phát điên, mà cậu, sẽ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.