Đảo mắt liền đến cuối năm, gần tới Nguyên Đán, không khí ăn tết trong trường học ngày càng nhộn nhịp hơn, ngày ba mươi mốt các khoa đều nghĩ học, Sầm Tư Kỳ ở trong thư viện cả ngày, ăn xong cơm chiều quay lại phòng ngủ, không có một ai, Ngụy Đông đi thực tập ở Hằng Đình một tháng liền cùng với chị gái làm hành chính ở công ty nổi lên tình cảm chị em, sáng sớm đã đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, Lưu Hướng Dương trở về nhà, người nhà Thẩm Chi Hòa tới trường học, cậu ta cùng gia trưởng ra ngoài trường, chỉ còn lại một mình Sầm Tư Kỳ.
Màn đêm dần dần buông xuống, Sầm Tư Kỳ thất thần mà xem sách, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nói cười vui vẻ, ở nơi xa xa là âm thanh tiếng pháo hoa, náo nhiệt là thế nhưng với cậu lại chẳng có gì liên quan.
Gần đến 0 giờ, trên Wechat vài bạn học cùng lớp bắt đầu phát bao lì xì và chúc nhau năm mới vui vẻ, có bạn học trên group nói quảng trường trung tâm thương nghiệp cách trường học không xa có hoạt động đếm ngược trên màn hình lớn, hỏi có ai muốn đi không, mấy thành viên tích cực trong lớp sôi nổi kêu gọi mọi người, Sầm Tư Kỳ nhìn thấy nhưng lại không tham gia vào, cậu có chút tịch mịch, bạn bè nhìn có vẻ rất nhiều, lúc này muốn tìm một người cùng mình đón ngày đầu tiên của năm mới, lại không biết nên tìm ai.
Tắt Wechat, click mở hộp tin nhắn, xoá xoá nhập nhập mà gõ một đoạn tin nhắn, cuối cùng lại xoá toàn bộ, chỉ gửi cho Hoắc Long Đình một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Cậu không mong cái gì quá cao xa, ngày này năm trước cậu còn ở trong bệnh viện trông bà nội, Hoắc Long Đình giúp đỡ bà nội có chi phí làm phẫu thuật thay thận, tuy rằng cuối cùng bà cũng không thể qua khỏi, vào mùa xuân bà vĩnh viễn rời xa cậu, cậu vẫn thực sự cảm kích Hoắc Long Đình, cũng ái mộ hắn, có lẽ tình cảm này của cậu sẽ luôn giấu mãi trong lòng, sẽ không cùng bất kỳ ai nói ra kể cả là Hoắc Long Đình, cũng hoàn toàn không hy vọng xa vời rằng Hoắc Long Đình sẽ giữ cậu ở bên cạnh hắn được bao lâu, chỉ cần giờ phút này, cậu còn có thể đối với Hoắc Long Đình mà nói một câu “Năm mới vui vẻ”, cũng đã thật tốt rồi.
Vốn không nghĩ rằng Hoắc Long Đình sẽ trả lời, bên kia điện thoại rất nhanh có tín hiệu gọi tới, nhìn màn hình điện thoại hiển thị ba chữ “Hoắc tiên sinh”, Sầm Tư Kỳ trong lòng khó tin, sửng sốt vài giây mới hoảng loạn mà lên tiếng: “Hoắc tiên sinh…”
“Em ở trường học?”
Đây là lần đầu tiên Sầm Tư Kỳ nghe được thanh âm của Hoắc Long Đình trong điện thoại, hơi khàn khàn lại có chút gợi cảm, rất êm tai: “Dạ, ở trong phòng.”
“Hôm nay giao thừa không cùng bạn bè ra ngoài chơi sao?”
“Bọn họ đều có việc, có bạn học đi quảng trường đếm ngược thời khắc giao thừa…”
Đầu kia điện thọai Hoắc Long Đình nhẹ giọng cười: “Muốn đi? Mười lăm phút nữa tới tôi tới cổng trường em, em ra đi.”
Tuy không biết Hoắc Long Đình vì sao lại đột nhiên tâm tình dâng cao như thế, nhưng có thể cùng hắn bên nhau vượt qua năm mới đối với Sầm Tư Kỳ mà nói đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, cậu không nghĩ quá nhiều, cúp điện thoại xong liền lập tức đứng dậy thay quần áo.
Trước khi ra cửa còn cẩn thận đem tóc tai mà chỉnh lại, Sầm Tư Kỳ cười với chính mình trong gương, cơ hội như vậy có lẽ sẽ không có lần thứ hai, cậu hy vọng ở những ngày sau thời điểm bây giờ có thể lưu lại là những ký ức đẹp đẽ.
Xe Hoắc Long Đình đang đỗ ở bên ngoài cửa lớn trường học, hắn đã tới trước, mở cửa sổ xe mà hút thuốc, động tác lười biếng mà ưu nhã, Sầm Tư Kỳ xa xa nhìn tới, dừng bước lại nhìn một lúc lâu, chờ đến khi nhịp tim cậu bình phục lại mới đi qua, gọi hắn một tiếng: “Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Long Đình quay đầu, đèn đường rọi lên trên mặt Sầm Tư Kỳ có một tầng hơi đỏ ửng, hai mắt chính là nở rộ ánh sáng, thoạt nhìn đặc biệt câu nhân, hắn yên lặng mà ngắm, nâng nâng cầm, ý bảo cậu: “Lên xe.”
Sầm Tư Kỳ ngồi trên ghế lái phụ, chưa kịp thắt đai an toàn Hoắc Long Đình đã nghiêng thân qua hôn cậu, Sầm Tư Kỳ dưới kinh ngạc hoảng loạn muốn đẩy hắn ta, lại bị Hoắc Long Đình đè tay cậu lại, ôm chặt eo cậu mà làm sâu thêm nụ hôn này.
Chỗ này là cửa lớn trường học, tuy rằng đã đêm khuya, nhưng đêm giao thừa trường học không đóng cửa sinh viên như thường vẫn ra ra vào vào rất nhiều, trong nháy mắt đó trong đầu Sầm Tư Kỳ hiện lên rất nhiều ý nghĩ đáng sợ, lại đều bởi vì nụ hôn sâu này của Hoắc Long Đình mà không có cách nào tiếp tục nghĩ ngợi, cậu ở trong lòng ngực Hoắc Long Đình mà xụi lơ, không thể trốn chỉ có thể nhắm mắt lại.
Hoắc Long Đình rốt cuộc buông cậu ra, vừa lòng mà vỗ nhẹ lên mặt Sầm Tư Kỳ, cười khẽ một tiếng, ngồi thẳng người khởi động xe.
Sầm Tư Kỳ cúi đầu cắn đôi môi bị Hoắc Long Đình hôn mút hồi lâu đã có chút tê dại, trong lòng lại nổi lên chút cảm giác khó chịu, cậu hẳn là nên tức giận, nhưng đối với Hoắc Long Đình cậu căn bản không có tư cách giận dỗi, cũng không nổi giận được.
Hoắc Long Đình nhéo nhéo tay cậu, an ủi cậu: “Yên tâm, không có người nhìn thấy.”
“Hoắc tiên sinh như thế nào lại đột nhiên có hứng thú tới trường học tìm tôi?”
Thanh âm Sầm Tư Kỳ có chút thấp, Hoắc Long Đình giương lên khoé môi: “Không phải em muốn đi xem đếm ngược sao?”
Hắn thật sự là bỗng dưng nổi hứng, buổi tối cùng vài người bạn ở bên ngoài uống trà, sau bạn bè đều trở về bồi người trong nhà, hắn một mình bên ngoài nhàm chán mà lái xe, bất tri bất giác như thế nào chạy đến khu phụ cận trường học của Sầm Tư Kỳ, lại nhận được tin nhắn của cậu, mới có thể gọi điện thoại cho cậu.
Vẻ mặt vui sướng của Sầm Tư Kỳ khi nhìn thấy hắn, hắn nhìn thấy rõ ràng, Sầm Tư Kỳ vẫn luôn là như vậy, nỗ lực lấy lòng hắn nhưng lại không nịnh nọt, vui vẻ cũng là từ nội tâm phát ra chứ không cố tình làm cho hắn thấy, có thể đây chính là nguyên nhân hắn sẽ luôn giữ cậu lại bên người.
Sầm Tư Kỳ không hỏi lại, rồi lại không nhịn được cười, tuy rằng hành động vừa rồi của Hoắc Long Đình làm cậu rất khó hiểu, nhưng chỉ một câu nói mà thôi, liền có thể làm nội tâm cậu vui vẻ.
Trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều người, phần lớn là từng đôi lại từng đôi ôm nhau thành một chốn nhỏ của các cặp tình nhân, thời khắc chia tay năm cũ chỉ còn nửa giờ.
Hoắc Long Đình đem xe ngừng ở ven đường, bọn họ không xuống xe, Hoắc Long Đình ấn mở nhạc trong xe, tiếng ca mềm nhẹ chậm rãi ngân vang, hắn lần nữa châm một điếu thuốc, một tay tuỳ ý mà gác trên cửa xe, thỉnh thoảng lại hút một ngụm, hơi nheo hai mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc này.
Sầm Tư Kỳ không khống chế được mà nhìn về phía hắn, cậu là lần đầu tiên nhìn thấy một người hút thuốc cũng có thể gợi cảm mê người như vậy, có lẽ đơn giản vì hắn là Hoắc Long Đình, mọi thứ hắn sở hữu cậu đều bị hấp dẫn, cả đêm tâm tình phập phồng dần dần bình tĩnh lại, cho dù chỉ là ngồi ở chỗ này bồi hắn hút xong điếu thuốc, Sầm Tư Kỳ cũng cảm thấy, rất hạnh phúc.
Hoắc Long Đình gảy gảy bụi thuốc, quay đầu trong mắt mang ý cười: “Vẫn luôn nhìn tôi làm gì?”
Sầm Tư Kỳ đỏ mặt cúi đầu: “Hoắc tiên sinh lớn lên đẹp.”
Hoắc Long Đình buồn cười mà xoa xoa đầu cậu: “Em cũng không kém.”
Mười phút cuối cùng, trên quảng trường người tụ tập càng ngày càng nhiều, toàn bộ đám đông đều hướng về phía màn hình đếm ngược phía trước, Hoắc Long Đình cách cửa kính nhìn thoáng qua, hỏi Sầm Tư Kỳ: “Có muốn xuống nhìn xem không?”
Sầm Tư Kỳ lắc đầu, cậu càng muốn là cùng Hoắc Long Đình một mình ở chỗ này hơn, đây là lần “hẹn hò” đầu tiên của họ, có lẽ cũng sẽ lần duy nhất, cậu hy vọng giây phút này có thể kéo dài thêm một chút.
Đối diện với ánh mắt không chứa bất kỳ tạp niệm nào của Sầm Tư Kỳ, trong lòng Hoắc Long Đình khẽ nhúc nhích, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng mình, ôm vành tai cậu, tóc mai chạm vào nhau mà hôn cậu, Sầm Tư Kỳ dựa vào trong lòng ngực hắn, trúc trắc mà đáp lại, bởi vì kích động mà thân thể run nhè nhẹ.
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên đánh tan bầu không khí ám muội, Hoắc Long Đình nhìn thoáng qua màn hình di động, tình dục trong nháy mắt mất đi, đưa mắt bảo Sầm Tư Kỳ ngồi lại, nghe điện thoại.
Sầm Tư Kỳ không biết người gọi tới là ai, chỉ nhìn thấy sau khi nghe bên kia nói vài câu gì đấy sắc mặt Hoắc Long Đình nháy mắt liền thay đổi, trong mắt thậm chí có vẻ lo lắng: “Tôi lập tức trở về!”
Ngắt điện thoại, hắn nhíu mi lại bảo Sầm Tư Kỳ: “Em đón xe trở về đi, tôi có việc phải đi trước.”
Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, cậu biết chính mình không có tư cách hỏi Hoắc Long Đình có chuyện gì đang xảy ra, ngoan ngoãn xuống xe, Hoắc Long Đình không liếc nhìn cậu một cái, khởi động xe, trong chốc lát đã hòa vào dòng xe đang chạy.
Sầm Tư Kỳ mờ mịt đứng ở trong gió lạnh, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng xe của Hoắc Long Đình nữa, trước mắt chỉ là những ánh đèn xe lóng lánh không ngừng ở phía xa xa, trong hoảng hốt cậu lấy lại tinh thần, xoay người, màn hình đếm ngược trên quảng trường chỉ còn lại một phút cuối cùng, đám đông sôi nổi, vô số người cùng nhau hò hét đếm ngược.
“3, 2, 1――”
Khói pháo phóng lên cao, ở phía chân trời nổ tung pháo hoa lộng lẫy, mọi người ở bên cạnh đều chúc nhau “Năm mới vui vẻ”, Sầm Tư Kỳ lại ở trong đám đông náo nhiệt như vậy mà chậm rãi ngồi xuống, ôm hai đầu gối nhắm mắt lại, không tiếng động mà rơi nước mắt.