Nhớ lại sau khi uống
lọ dược thủy lão ăn mày cho thì cô dần thấy đầu choáng váng, khi tỉnh
dậy chỉ thấy vị nữ tử áo trắng đang ôm mình nhưng không bao lâu lại bắt
đầu mơ hồ , lúc đó cô nghe thấy loáng thoáng:
“Long Tử Vân…đứa bé đáng thương…nhận nuôi…”
“Không được…con người…thú…”
“Mặc kệ…nhận nuôi…rời đi…chăn đơn gối chiếc…”
“Hảo hảo hảo…nhận nuôi…đừng đi”
Rồi lại chìm vào trong bóng tối vô tận. Khi tỉnh dậy chỉ thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn, trên người đắp chiếc chăn dày ấm áp.
Niệm Phi Đình ngồi dậy quan sát xung quanh một lượt, đây là thói quen được
hình thành từ khi tiếp nhận huấn luyện. Phải luôn thích nghi với mọi
hoàn cảnh và nhanh chóng hòa nhập với nó, như vậy khả năng sống sót mới
được đề cao.
Đúng lúc này, cửa “két” một tiếng, mở ra. Nữ tì mặc
phục sức cổ đại, áo váy hồng phấn, trang điểm nhẹ nhàng, vừa đáng yêu
lại vừa nổi bật lên nét thanh tú của mình.
Nữ tì đặt mâm lên bàn, điểm tâm phát ra từng đợt hương thơm mê người, mùi thức ăn hấp dẫn cô.
Nếu được ăn chỗ thức ăn đó thì tốt quá nha, bụng nhỏ như hưởng ứng suy
nghĩ của chủ nhân kêu lên hai tiếng. Tiểu tì tròn mắt nhìn làm cô thấy
thực ngượng ngùng vô cùng, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như
thế. Hai má đỏ lên, khẽ ho vài tiếng luân chuyển chuyển sự chú ý của nữ
tì. Tiểu tì khoảng 15, 16 thấy thế bật cười, rất hoạt bát tự giới thiệu
bản thân.
“Bé tỉnh rồi à? Tỷ tỷ là Hồng Tước, từ hôm nay trở đi tỷ tỷ sẽ là người chăm sóc cho bé”
“…” Niệm Phi Đình ngồi đó ngốc lăng, hoàn toàn không nói được gì. Cả người cô đều hóa đá rồi a~
“Để tỷ tỷ đưa bé đi ăn cơm nha” Hồng Tước cười khúc khích tiến tới giường, dễ dàng bế cô lên.
Lời nói và hành động của nữ tì khiến Niệm Phi Đình cảm thấy rất kì quái, từ khi nào mà cô dễ dàng bị người khác bế lên như vậy a? Lại còn bị gọi là bé? Một nữ nhân 20 tuổi như cô lại bị một đứa trẻ 15, 16 tuổi gọi là bé á? Chuyện này kì cục thật nhe, đúng là không có kinh ngạc nào giống
kinh ngạc nào à nha. Chuyện này mà kể ra chắc toàn bộ thế giới ngầm sẽ
cười rụng răng mất, thật mất mặt một sát thủ đứng đầu như cô.
Tay trái theo thói quen che trán, thở dài một hơi, lúc này Niệm Phi Đình
mới phát hiện, sao tay mình nhỏ quá vậy? Nhỏ giống như tay của một đứa
trẻ mới 5 tuổi. Vừa quay đầu một cái, lập tức bị hình ảnh phản chiếu
trên gương thu hút.
Trong gương là hình gương là hình ảnh tiểu tì áo hồng phấn bế một đứa bé xinh như búp bê trên tay. Cả người nộn nộn
bọc trong bộ đồ đỏ tươi rực rỡ. Gương mặt tròn tròn phúng phính như búng ra sữa, làn da trắng trẻo hết sức mềm mại của trẻ con. Mày cong nhíu
chặt, hàng mi rung rung, đôi mắt phượng hắc bạch phân minh, cái mũi nhỏ
cùng môi hồng nhuận khẽ mở vì nghi hoặc.
Để miêu tả gương mặt này chỉ có một từ - manh. Rõ ràng thể hiện sự tức giận nhưng lại manh đến không cho người ta sống.
Đây…đây rõ ràng là khuôn mặt lúc bé của cô, vì khuôn mặt thuộc hàng manh chúa này mà cô bị huấn luyện càng thêm tàn độc.
Cô từ một đứa trẻ vui tươi dần trở nên lạnh lùng, mỗi lần làm nhiệm vụ
trông cô như con búp bê không có linh hồn, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh
sống lưng. May mà về sau, càng lớn thì gương mặt cô lại càng phát triển
theo hướng quyến rũ, liếc một cái thôi cũng mê chết người.
Nhưng mà vì cái gì mà cô lại trở lại hình dáng lúc bé chứ? Ôi, gương mặt vạn
người mê của cô, trả lại cho cô, hức. Lòng Niệm Phi Đình kêu gào khổ sở, ngoài mặt mày càng nhíu chặt. Hồng Tước thấy cô nhăn mặt tưởng cô khó
chịu trong người liền vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, giọng dỗ dành.
“Bé mệt có phải không? Bây giờ chúng ta đi ăn nha, ăn xong mới hết mệt”
Khóe miệng Niệm Phi Đình giật giật, trên trán chảy xuống mấy vạch hắc tuyến. Nhiều năm được người kính trọng và sợ hãi thành thói quen giờ đột ngột
bị đối xử như tiểu hài tử không hiểu chuyện thế này làm cho cô đây đường đường là một người trưởng thành cảm thấy không quen chút nào, ngượng
ngùng vô cùng.
Chậc, dù sao cô cũng đâu từng được đối đãi như vậy, từ trước đến nay
chào đón cô chỉ có các bài huấn luyện tàn khốc, sự kính trọng xen lẫn phần
lớn là sợ hãi và các nhiệm vụ máu tanh nhất. Niệm Phi Đình cô chưa từng
được nhận bất cứ sự ấm áp nào kể từ khi được sinh ra.
Dù không
nói ra, cũng không thể hiện ra nhưng cô cũng là con người mà, cô cũng
biết đau lòng chứ. Tâm cô đau lắm, đau đến tái tê lòng dạ, đau đến băng
giá con tim, đau đến đánh mất niềm tin vào hi vọng, đau đến mức đánh mất cả cảm xúc.
Lúc đó, Niệm Phi Đình cô giống như một con rối bị
người điều khiển, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh và thực hiện nhiệm vụ
được giao. Nếu không phải Lệ Chi – đồng đội duy nhất mà cô chấp nhận
từng vì cô mà chết. Đánh thức cô khỏi cơn ác mộng này thì chắc cô đã
không còn giữ được bản tính con người mà trở thành một cỗ máy chỉ biết
giết chóc.
Bây giờ tâm Niệm Phi Đình đã vỡ tan thành ngàn mảnh,
cô cứ tưởng bản thân đã trở nên lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, vậy
sao giờ lòng cô lại…thấy đau? Tâm cô, tim cô, ngực cô,… Tất cả đều nhức
nhối quá.
“Tách” Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Niệm Phi
Đình, cô ngẩn người nhìn giọt nước mắt trên tay mình rồi run run đem bàn tay mềm mềm sờ lên mặt. Mặt cô đã đẫm nước mắt từ lúc nào.
“Oa” một tiếng, Niệm Phi Đình nức nở gào khóc, khóc xé ruột xé gan, khóc khàn cả giọng.
Hồng Tước đang bế thấy Niệm Phi Đình bật khóc thì giật mình luống cuống tay
chân, suýt chút nữa là đánh rơi cô. Hồng Tước càng thêm vội vã, đến mức
phát khóc luôn.
Một lớn một bé thi nhau oanh tạc cả cái phòng,
Niệm Phi Đình đang khóc giải tỏa tâm trạng thì nghe thấy tiếng khóc khác xen vào làm cô tò mò mở mắt.
Thấy Hồng Tước theo cô cùng nhau
khóc thì tròn mắt, khóe miệng không ngừng co giật. Cuối cùng không nhịn
được mà phì cười, Hồng Tước thấy cô cười thì ngừng khóc, ngây ngô nhìn.
Vẻ mặt đó…vẻ mặt đó thực sự rất buồn cười. Niệm Phi Đình ở trong lòng Hồng Tước cười nghiêng ngả, mấy lần còn suýt chút nữa là té xuống đất làm
Hồng Tước đổ mồ hôi lạnh, vạn phần cẩn thận mà đỡ lấy cô.