Sáng hôm sau, hắn mơ
mơ màng màng tỉnh dậy, còn chưa nhìn rõ đã cảm thấy một cái gì đó ấm áp
đặt lên trán hắn. Hình dạng của thứ đó giống như một bàn tay nho nhỏ
vậy, giọng nói trong trẻo như chuông bạc mang vẻ non nớt cũng theo đó mà vang lên
“Ngươi thấy đỡ hơn chưa?”
Hắn mở mắt nhìn người
đang nói chuyện với mình. Là một cô bé rất xinh đẹp, so với bất kì ai
trước đó hắn nhìn thấy đều đẹp hơn. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của cô
bé bị băng lại, hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng, một cô bé đáng yêu,
hoạt bát thế này lại bị mù.
Hắn có một nỗi xúc động muốn tìm
cách đem mắt cô bé chữa khỏi để cô bé có thể thấy được thế giới xung
quanh. Muốn nhìn thấy đôi mắt cô bé lấp lánh và tràn đầy vui vẻ khi tò
mò thấy được những thứ xung quanh mình.
“Nè, ngươi sao vậy?” Niệm Phi Đình quơ quơ tay trước mặt hắn, hơi nghiêng đầu, giọng ngây thơ.
Niệm Phi Đình tự phỉ nhổ mình trong lòng một trận, từ lúc bị biến thành trẻ
con thì mình cũng càng ngày càng trẻ con. Để tính cách trở nên trẻ con
cũng được nhưng nhất quyết không để trí thông minh cũng sụt giảm xuống
giống như trẻ con, chết cũng không.
Tiếng nói của cô gọi hồn hắn trở lại với cơ thể. Nghĩ rằng dù sao cũng là ân nhân, không thể quá vô
lễ, dù chỉ là một cô bé nhưng cũng rất có hảo cảm và cảm thấy một cỗ
thân thiết, giọng hắn trở nên nhẹ nhàng
“Khục khục…ta không sao, ta…”
“Tiểu thư, người hỏi thăm hắn làm gì, hôm qua hắn còn kề kiếm vào cổ người đấy”
Hắn còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác cắt đứt. Hồng Tước từ ngoài
bước vào, bĩu môi khó chịu ra mặt. Niệm Phi Đình nghe tiếng nói đầy khó
chịu của Hồng Tước thì buồn cười
“Tiểu Tước Nhi, ta đã nói rồi, hắn chỉ muốn chúng ta rời đi thôi chứ không có sát ý mà”
“…” Hồng Tước cứng họng, chu môi khó chịu, không ngừng liếc mắt tóe lửa với hắn
Nghe cô nói, hắn nằm trên giường mỉm cười, không nói gì, ánh mắt dán chặt
vào cô. Hồng Tước phát hiện ra, trừng muốn rớt mắt mà hắn cũng không
thèm quan tâm.
Nếu có người quen của hắn ở đây chắc sẽ rớt hỏng
cằm mất, cái vị mà suốt ngày tính tình thất thường, không bao giờ để ý
đến nữ nhân bây giờ lại đang cười ôn nhu nhìn dính lấy một bé gái, thật
là đáng sợ.
Dù có khó chịu thế nào đi chăng nữa, có Niệm Phi
Đình ở đây, Hồng Tước cũng sẽ ngoan ngoãn thay băng cho hắn, trước khi
đi còn nói
“Tên kia, bộ cha mẹ ngươi kết thù kết oán với ai hả,
ngươi bị trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ, ngươi còn sống đến bây giờ
đúng là kỳ tích. Mà trong cơ thể ngươi có một luồng dược lực đang chậm
rãi mà không dứt bức độc ra khỏi cơ thể cho ngươi. Ngươi rất may mắn”
Nói xong còn liếc Niệm Phi Đình một cái, cô cảm thấy ánh mắt chiếu thẳng
vào người mình, khẽ ho hai tiếng, chột dạ quay sang chỗ khác.
Hắn là một người bên ngoài tùy hứng bên trong lạnh lùng nhưng rất nhạy cảm, hành động rõ ràng như thế mà không nhận ra thì đúng là quá ngu ngốc.
Đợi Hồng Tước đi khỏi, hắn mới suy yếu nói
“Ta tên Vũ Văn Tư, muội tên gì?”
“Ta là Niệm Phi Đình” Niệm Phi Đình rất thành thật trả lời câu hỏi của hắn
“Là muội đã cho ta uống dược phải không?” Đây là câu hỏi mang tính chất khẳng định
“Cái đó…là do ta thấy ngươi bị thương nặng nên mới cho ngươi uống thôi”
Niệm Phi Đình xấu hổ quay đi, cô mới không nói cho hắn biết là cô có cảm
giác thích hắn đâu. Chính Niệm Phi Đình cũng không hiểu được bản thân
mình, rõ ràng mới cứu hắn hôm qua, cũng mới nói chuyện với hắn vài câu.
Vậy mà lại…
Vũ Văn Tư nhìn tiểu nhân nhi đang đỏ mặt quay mặt đi, trong lòng rất buồn cười, bỗng dưng lại có ý nghĩ đem tiểu nhân nhi này lừa vào tay
“Ta biết mình trúng độc, cũng biết độc này rất khó
giải, ta từng tìm nhiều y sư nhưng họ đều bó tay. Bây giờ chỉ uống dược
của muội đã có thể dần bức độc ra, hẳn dược đó rất quý. Bây giờ ta không có gì báo đáp, nếu muội muốn gì có thể nói, sau khi khỏi rồi mà có khả
năng thì sẽ tìm đưa cho muội có được không?”
Niệm Phi Đình không
nói gì, vẻ trầm tư, đang suy nghĩ xem lời hứa có đáng tin không. Lúc
này, trong lòng cô lại toát lên một ý nghĩ, cô hỏi
“Huynh có nữ nhân nào không?”
“Hả? À, không có”
Vũ Văn Tư không nghĩ Niệm Phi Đình sẽ hỏi thế nên phản ứng chậm lại rồi
mới trả lời cô. Nghe hắn trả lời, ý niệm trong đầu liền như thúc giục cô phải nhanh chóng thu hắn vào tay nếu không sau này sẽ hối hận, suy nghĩ tuôn ra khỏi miệng, trở thành câu nói
“Vậy huynh lấy thân báo
đáp đi, trở thành phu quân của ta. Ta biết mặc dù bản thân mới có 7 tuổi thôi nhưng ta sẽ nhanh chóng lớn lên, huynh đợi ta được không?”
Niệm Phi Đình nói xong cũng tự bất ngờ với lời nói của mình nhưng mà cô rất
trực tiếp, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Kiếp
trước, khi mà cô đủ trình độ để nhận nhiệm vụ cấp cao, có một nhiệm vụ
phải quyến rũ đàn ông.
Niệm Phi Đình đã tự ý làm theo phương
pháp của mình, vẫn giết được đối tượng nhiệm vụ và tổ chức phải chịu
thua, từ đó về sau, trừ khi là những nhiệm vụ quá khó khăn người khác
không làm được hoặc cô thấy hứng thú còn nếu không cô sẽ không nhận.
Vũ Văn Tư nghe Niệm Phi Đình nói xong cũng tròn mắt sau đó lại cười nhẹ,
trong lòng vui mừng. Chưa lừa vào tay tiểu bạch thỏ đã tự dâng bản thân
lên, đúng là mỡ dâng miệng mèo.
Cái đuôi thuộc tính phúc hắc và
gian trá của con sói nào đấy bắt đầu phe trái phẩy phải, tiểu sắc lang
đội lốt tiểu bạch thỏ không biết mình đã bị một con đại vĩ ba lang tính
kế, vẫn còn đang vui vẻ vì thu được người này vào tay
“Ta không
nói đến dung mạo của mình, chỉ nói đến tuổi tác ta cũng đã 32 tuổi rồi,
đủ làm cha muội đó! Muội chấp nhận một phu quân như ta sao?”
“Tuổi tác, dung mạo hay bất cứ cái gì đều không quan trọng, ta chỉ biết ta có cảm giác rất thích huynh, rất muốn thân cận huynh, muốn trở thành phu
thê với huynh, muốn cùng huynh một đời một kiếp một đôi ngươi. Hơn nữa,
chẳng phải càng tu luyện đến cấp cao thì càng sống lâu sao? Chúng ta
chăm chỉ tu luyện đến khi nào sinh tử cùng thiên địa là được rồi”
Vũ Văn Tư nghe Niệm Phi Đình nói mà trong lòng rung động thật sâu. Đôi mắt trở nên thâm thúy, nhìn cô thật chăm chú. Khuôn mặt hắn trở nên nghiêm
túc.
“Hảo, vậy về sau muội muốn rời khỏi ta, ta cũng không cho muội đi”
Niệm Phi Đình không nói gì, chỉ đối mặt với Vũ Văn Tư nở một nụ cười tươi,
xinh đẹp động lòng người. Đột ngột cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, nhẹ
như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm cho trái tim hai người cùng đập
thình thịch.
“Tư, nhớ cho rõ nụ hôn này, đây chính là nụ hôn
đính ước của chúng ta. Nhớ cho rõ những lời ta hôm nay, về sau nếu có
người giả dạng ta, ngươi nhất định không được nhận lầm”
Đó là nụ
hôn đầu của hắn, cũng là nụ hôn đầu trong hai kiếp của cô. Cả hai mặt đỏ ửng, im lặng hưởng thụ bầu không khí phấn hồng ngọt ngào. Đúng lúc này, tiếng của Hồng Tước từ cửa phòng vang lên
“Tiểu thư, đã đến giờ ăn trưa rồi”
“A, ta biết rồi, ta sẽ ra ngay” Niệm Phi Đình giật mình đáp sau đó quay qua bên Vũ Văn Tư vẻ xin lỗi
“Tư, xin lỗi, ta phải đi ăn với phụ mẫu, lát ta quay lại bồi huynh được không?”
“Hảo, muội đi đi, đừng để phụ mẫu đợi lâu”
Vũ Văn Tư khẽ cười, dịu dàng nói. Thực ra hắn muốn xoa đầu cô cơ nhưng mà
vết thương mới bắt đầu lành, bây giờ mà cử động sẽ lại rách ra mất. Theo dược hiệu thế này chắc ngày mai sẽ có thể cử động nhẹ nhàng. Hắn nhìn
theo bóng lưng cô mà bắt đầu suy nghĩ.
Xem ra gia tộc của muội
ấy rất lớn, phụ mẫu muội ấy cũng rất yêu thương muội ấy, nếu không với
tuổi của một cô bé mới 7 tuổi sẽ không được cầm loại dược có tác dụng
lớn như thế này. Vừa chữa thương, vừa giải độc, lại vừa củng cố tu vi.
Loại dược này mà xuất ra thì có lẽ táng gia bại sản cũng không mua được.
Liệu phụ mẫu muội ấy có chấp nhận gả muội ấy cho mình không, dù sao muội ấy mới có 7 tuổi mà mình thì đã 32 rồi, hơn muội ấy những 25
tuổi, đủ để làm cha muội ấy luôn.
Hầy, tu vi càng cao càng sống
được lâu nhưng cách biệt 25 tuổi thì đúng là hơi chói tai. Mặc dù bản
thân đã cùng muội ấy tự đính ước nhưng để thuyết phục phụ mẫu muội ấy sẽ khó khăn đây. Xem ra phải tính kế lâu dài, nếu đùng một cái không được
thì phải dùng mưa dầm thấm đất, toàn vẹn tất cả.