“Phụ thân, mẫu thân”
Vừa vào phòng, Niệm Phi Đình liền nhào tới trong lòng của Hồ Bạch Ly, Long
Tử Vân ngồi bên cạnh cũng nhích tới xoa đầu cô, hành động này thành thói quen của Long Tử Vân rồi.
Lúc xoa đầu Niệm Phi Đình thì cười
rất ôn hòa nhưng vừa ngước lên liền trở thành mặt lạnh, ánh mắt sắc bén
bắn tới phía Vũ Văn Tư, cùng hắn đọ mắt trong chốc lát. Hai người giao
tranh chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi Hồ Bạch Ly và cô quay sang thì
chuyện đã xong rồi.
Long Tử Vân không nói gì, chỉ liếc qua Hồ
Bạch Ly một cái. Lần này đến lượt Hồ Bạch Ly đọ mắt với Vũ Văn Tư, thời
gian so với thời gian của Long Tử Vân thì càng ngắn hơn. Nhưng sau đó
lại quét mắt đánh giá khắp người hắn một lượt. Sau đó nhếch môi có vẻ
khá vừa lòng. Liếc trả lại Long Tử Vân một cái liếc mắt.
Vũ Văn
Tư thu hết hành động của hai người vào mắt, ánh mắt hắn lại vụt qua một
tia sáng nhanh đến mức không ai bắt kịp. Trong đầu hắn trải qua hàng
loạt suy nghĩ. Lúc này, Niệm Phi Đình lên tiếng
“Cha, mẹ, đây là người mà con mấy tháng trước cứu được. Hắn tên là Vũ Văn Tư, hắn rất tốt đó”
“Đại nhân, phu nhân, các ngươi khỏe” Vũ Văn Tư khẽ cúi người, trong đầu lóe
lên suy nghĩ, hắn biết hai người này là ai rồi. Họ chính là Yêu vương và Yêu hậu của Yêu tộc.
Hồ Bạch Ly lại liếc hắn một cái, cũng không trả lời, cúi xuống nhìn tiểu bé con trong lòng mình hỏi
“Vậy à! Con không sợ hắn là người xấu sao?” Giọng của Hồ Bạch Ly đặc biệt mang theo ý vị thâm trường
“Không sợ, không phải đã có cha mẹ ở bên cạnh rồi sao?” Niệm Phi Đình ngồi trong lòng Hồ Bạch Ly ‘thiên chân vô tà’ nói
“Con cũng thật là quá ngây thơ rồi, tin tưởng người khác dễ dàng như vậy,
không sợ người ta về sau phản bội con sao? Hơn nữa cha mẹ đâu thể nào
luôn luôn ở cạnh con” Long Tử Vân lắc đâu thở dài, ôi tiểu bé con này
đúng là không để cho người khác hết lo được mà.
Niệm Phi Đình nghiêng nghiêng đầu như đang suy nghĩ sau đó nói
“Nha, con biết rồi, cha mẹ xem xem hắn có đáng để con tin tưởng không?”
Hồ Bạch Ly và Long Tử Vân không ngờ Niệm Phi Đình sẽ nói thế, tạm thời bị á khẩu. Không nói không được, nói cũng không xong, rốt cuộc nên nói thế
nào.
Người này đúng là có thể tin tưởng nhưng phải quan sát thêm một thời gian. Có điều, nếu tiểu bé con tin tưởng người này rồi có phải hay không sẽ không còn quấn lấy họ nữa?
Hai vị phụ huynh hơi có chứng yêu con thái quá nào đó rối rắm bắt đầu lo lắng về việc liệu đứa
con đáng yêu của bọn họ có thôi quấn quýt họ nữa hay không, không thể
không nói, hai vị này suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng cho dù thế nào
cũng phải cho cô một câu trả lời thỏa đáng. Thế là sau một khoảng thời
gian không nhỏ, hai người đành thành thực nói ra
“Đình Nhi, người này có thể tin tưởng nhưng phải quan sát thêm, chưa thể hoàn toàn tin tưởng ngay được”
Tuy nhiên câu trả lời cũng lấp lửng không kém, tóm lại, thời gian sẽ quyết
định mọi chuyện. Bọn họ cũng không tin cái người lạ này dám làm gì trên
địa bàn của bọn họ. Niệm Phi Đình mím mím môi, cảm thấy quá phiền phức,
không thèm làm theo kế hoạch nữa, nói toạc ra
“Cha, mẹ, con muốn lấy hắn làm phu quân”
“Cái gì” Hai vị yêu con nào đó trợn trừng mắt không dám tin, đồng thanh nâng cao âm giọng
“Con rất thích hắn, muốn lấy hắn làm phu quân, cho hắn ở rể cũng được, bọn
con đã tự đính ước rồi, hơn nữa, là – con – cầu – hôn – hắn” Niệm Phi
Đình lại thả thêm quả bom nữa
Hai yêu vương bị chính con gái mìn
oanh tạc đến ngây ngẩn cả người, không biết nói gì cho phải. Nên khen
con gái mình quá cường hãn hay chê con gái mình quá mặt dày…
A,
phi phi, cái gì chứ, con gái bọn họ sao có thể là kẻ mặt dày, dám cầu
hôn nam nhân mình thích, phải nói là tự tin mới đúng. Đúng! Con gái của
bọn họ là tự tin, dám bày tỏ suy nghĩ của mình. Không hổ danh là con gái của họ, cường hãn như vậy là quá đúng.
Hai vị nào đó bắt đầu
chìm trong suy nghĩ của mình, Niệm Phi Đình nhìn một cái là biết cha mẹ
mình lại tự lún vào suy nghĩ rồi. Mà kiểu này thì chắc là sẽ đồng ý
thôi. Quả nhiên đúng như cô dự đoán.
“Được rồi, nếu con đã thích
thì cứ làm thế đi, chúng ta không phản đối nhưng như đã nói, phải quan
sát thêm ít nhất là 3 năm. Nếu chúng ta thấy đạt sẽ cho hắn lên làm vị
hôn phu” Hồ Bạch Ly thoát ra khỏi suy nghĩ trước, gật đầu đồng ý, Long
Tử Vân thoát ra sau thấy vậy cũng gật đầu.
Hai người nhìn nam
nhân yêu nghiệt đang đứng bên dưới kia càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đây là một nhân chứng xuất sắc cho việc con gái của bọn họ rất có sức
quyến rũ và cũng là nhân chứng đầu tiên cho sự cường hãn của con gái họ.
Mặc dù không làm theo kế hoạch được định trước nhưng may mắn hảo cảm cũng
rất được, cả hai thầm thở phào. Tuy nhiên, đây cũng chính là chuỗi ngày
vừa đau khổ vừa vui sướng của Vũ Văn Tư trong suốt hai năm tới.
Hắn phải học làm mọi việc từ nấu ăn dọn nhà đến chăm sóc cô với cái lý do
hai vị Yêu vương đề ra mà chính bản thân hắn nghe xong cũng thấy có lý.
“Con gái chúng ta là công chúa của toàn bộ Yêu tộc, nếu ngươi dám tổn thương nó thì dù cả Yêu tộc bị diệt cũng phải đem ngươi giết chết. Hơn nữa,
Đình Nhi là công chúa Yêu tộc, được hưởng dụng những thứ tốt nhất, đương nhiên tướng công của nó cũng phải biết mọi thứ để phục vụ nó, không có
chuyện nó đi phục vụ người khác đâu”
Vũ Văn Tư đồng ý liền theo Niệm Phi Đình học nấu ăn, các thứ khác đều theo Hồng Tước để học.
.
.
.
Một năm rất nhanh liền trôi qua, cả hai cùng nhau trải qua những việc thú
vị. Phải mất tới hơn một năm theo dõi thì 2 vị nào đó mới hơi hơi đồng
ý, chấp nhận để Vũ Văn Tư gọi mình là cha mẹ, tự xưng tiểu tế hoặc con.
Một năm này thực sự trôi qua vất vả lắm!
Sáng, trưa, chiều, tối, khuya, không lúc nào không bị xem xét, nhưng mà rất
đáng, con đường truy thê, sủng thê đã đi được 1/3 đường rồi.
Năm
nay cô 8 tuổi, Vũ Văn Tư tặng cho Niệm Phi Đình một chiếc giới chỉ hình
nhẫn tự tay hắn làm, trên tay hắn có một cái giống hệt nhưng là của nam
do lấy ý tưởng từ nhẫn đính hôn của cô.
Cũng vào lúc đó, Vũ Văn
Tư biết được một bí mật của Niệm Phi Đình. Tự thân cô có một cái không
gian sống, có thể vào trong sinh hoạt, gieo trồng, nuôi thú,…tóm lại là
muốn làm gì thì làm.
Thậm chí có cả vườn dược liệu khiến người
ta thèm nhỏ dãi, ghen tỵ đỏ mắt, trong đó được chia thành 3 phần, những
dược liệu đã tuyệt chủng, những dược liệu hiếm có khó tìm, còn lại là
những dược liệu ‘bình thường’ mà không bình thường chút nào.
Những dược liêu đó đều phải mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn tuổi rồi chứ
đùa đâu. Tất cả những dược liệu tuyệt chủng đều hóa thành người, những
dược liệu hiếm có khó tìm cũng có thể nói chuyện, Niệm Phi Đình luyến
tiếc phải luyện hóa chúng cho nên chỉ sử dụng bên dược liệu bình thường
để luyện đan.
Cô có vị cữu cữu vô cùng hiểu thực vật do là vương của chúng dạy dỗ đương nhiên không thể coi thường. Hơn nữa, vốn dĩ
những cây này phải sống trong hoàn cảnh khác nhau nhưng không hiểu sao
cho vào đây là sống tuốt luốt, mà sống rất hài hòa nha, cây này nhường
cây kia, tuyệt đối không có chuyện hai cây tranh chấp nhau để cây này
chết hay cây kia sống không tốt.