5 giờ chiều hôm sau hai người cùng đến nhà Tu Quý, trong nhà chỉ có Triệu Thu giúp việc cùng hai mẹ con Sầm Bình, ba của Tu Quý – Tu Lương Trung hôm trước đã bay ra nước ngoài, tiếp nhận hạng mục làm ăn nên hôm nay không có mặt.
Do đến hơi sớm, bữa tối vẫn chưa làm xong, cho nên Phó Quan vào nhà bếp làm trợ thủ cho Sầm Bình với Triệu Thu, thuận thiện bồi Sầm Bình nói chuyện, hỏi thăm một chút tình hình sức khỏe của bà.
Dì Triệu đến Tu gia cũng đã năm, sáu năm, nên Phó Quan cũng rất thân thiết với bà, ba người tại nhà bếp trò chuyện rất vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Mà Tu Quý với Văn Lãng Tây ở phòng khách so với nhà bếp thì có hơi yên tĩnh, so với Văn Lãng Tây vẫn lãnh đạm thì Tu Quý ngược lại có vẻ rất nhiệt tình.
“Tiểu Tây a, nói như vậy bây giờ cậu vẫn còn là học sinh lớp 12 à?” Tu Quý dựa lưng lên ghế sô pha, thần sắc thả lỏng, dảng vẻ một bộ như đang lải nhải việc nhà.
Văn Lãng Tây nghiêng đầu thản nhiên nhìn Tu Quý một cái, không để ý đáp:“Ừm“.
Kỳ thực, đáy lòng Văn Lãng Tây đối với Tu Quý vẫn còn tồn tại địch ý, hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên được dáng vẻ ngày đó Phó Quan tại nhà hàng nói chuyện vô cùng vui vẻ với tên này.
Nhưng bộ dạng lạnh nhạt này của Văn Lãng Tây cũng không có ảnh hưởng đến hưng trí của Tu Quý, trên mặt như trước vẫn mang theo nụ cười hiền hòa:“Vậy à? Bất quá cũng không có vấn đề gì, không có gì là quá muộn, anh tin tưởng cậu!“.
Văn Lãng Tây vẫn xa cách như trước nhàn nhạt đáp:“Cảm tạ!“.
Sau câu nói này Tu Quý cũng không gợi chuyện nữa, chỉ là nhìn dáng vẻ nhẹ như gió mây kia của đối phương, giữa hai lông mày chợt lóe lên sự mờ mịt, mà trên mặt vẫn là một bộ ôn văn nho nhã.
Không biết trôi qua bao lâu, Tu Quý mới tiếp tục bắt chuyện:“Phó Quan có từng nhắc đến anh với cậu không? Lúc học đại học anh với tên nhóc đó còn khá gần gũi, tên đó rất hay đến đây cọ cơm” Nói xong khẽ cười, ánh mắt vì nhắc đến Phó Quan mà trở nên nhu hòa.
“Không có!” Văn Lãng Tây ngắn gọn trả lời.
Thật ra thì có nói qua một lần nhưng Văn Lãng Tây cũng không muốn nhắc tới.
Tu Quý bật cười, không hề có vẻ quẫn bách, ngữ điệu bên trong như chứa đựng cả một bầu trời dung túng, cưng chiều:“Anh cũng đoán được, em ấy là một người lạnh lùng như vậy mà, thân quen với em ấy lâu như vậy rồi cũng không làm sao đả động được em ấy, anh sớm đã quen rồi“.
Văn Lãng Tây nháy mắt khẽ run, lập tức khôi phục bình tĩnh như lúc đầu, chỉ là khuôn mặt lóe qua một mạt vui vẻ, nói khẽ:“Tôi ngược lại không thấy anh ấy lạnh lùng“.
“Ồ? Thật không? Như thế nào?” Tu Quý hỏi.
Khóe miệng Văn Lãng Tây nhấc lên một vệt ý cười, đây là nụ cười đầu tiên từ khi hắn đặt chân vào Tu gia, cũng không vội trả lời, trước tiên uống một ngụm trà mới chậm rãi lên tiếng:“Anh ấy vô cùng dịu dàng“.
Nói xong mấy chữ này, cũng không tiếp tục, quay đầu ánh mắt nhu hòa xuyên qua tấm thủy tình nhìn thân ảnh Phó Quan đang bận rộn trong bếp.
Tu Quý tuy không nghe được đáp án hoàn chỉnh, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, hàm dưỡng của hắn không cho phép hắn đối với một vấn đề cố chấp cắn mãi không buông, huống hồ hắn cũng có thể nhìn ra đối phương cũng không muốn nhiều lời.
Thật ra vừa nãy Văn Lãng Tây rất muốn khoe khoang với Tu Quý là hắn và Phó Quan đã hôn qua rồi, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng đã đổi ý, hắn không muốn chia sẻ cuộc sống sinh hoạt của hai người với người khác, không muốn để ai biết đến một mặt mềm mại kia của Phó Quan.
Một mặt này của Phó Quan chỉ có hắn được quyền biết. Chưa kể hắn sợ nói ra Phó Quan sẽ không vui, sẽ tức giận.
Bọn họ dù sao cũng đều là đàn ông con trai, nếu chuyện này công khai ra ngoài, Phó Quan sẽ không vì mình mà gánh cái danh đồng tính luyến ái lên người, với cả hắn cũng minh bạch Phó Quan cũng không chấp nhận mình.
Trong lúc hai người nói chuyện, Sầm Bình đã làm xong một bàn cơm nước tinh xảo, mỗi đĩa lượng đồ ăn mặc dù không nhiều nhưng lại rực rỡ muôn màu, sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ cần nhìn liền muốn bốc ăn.
Chờ tất cả mọi người đều ngồi vào bàn, Sầm Bình thần sắc nhu hòa, không hề có một chút dáng vẻ của một người phụ nữ trong hào môn thế gia, đưa tay cầm chén rượu bên cạnh lên ôn nhu nói:“Lâu rồi không làm cơm nên hơi mất thời gian, để tiểu Tây phải đợi lâu rồi“.
Văn Lãng Tay cũng cầm chén rượu lên, trên mặt nở một nụ cười mỉm đúng mực:“Cũng không có lâu lắm, dì Sầm làm đồ ăn rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là rất ngon, con rất thích!“.
Thấy vậy Sầm Bình cười vui vẻ nói:“Thích là tốt rồi, lâu rồi không cùng nhiều người như vậy ăn cơm, dì rất vui, cũng cực cho tiểu Quan phải phụ dì, không thì cũng không xong nhanh như vậy“.
Lúc này, Triệu Thu cũng tiếp lời:“ Đúng vậy a, kỹ thuật của tiểu Quan vô cùng thành thục“.
Phó Quan mặt mày cong cong, nhẹ giọng nói:“Sao dì Sầm lại khách khí với con như vậy chứ“.
Sầm Bình trừng mắt nhìn Phó Quan, khẽ cười nói:“Được rồi, đừng mải nói chuyện nữa, ăn cơm đi!” Nói xong lại bổ sung:“Tiểu Quan lái xe tới phải không? Con cũng đừng uống rượu, nếm thử nước trái cây sáng nay dì mới làm đi, tiểu Tây thích cái gì thì uống cái đó, không cần câu nệ ha“.
Văn Lãng Tây gật gật đâu, không lên tiếng.
Tuy rằng Sầm Bình xử sự hiền lành, nhưng Văn Lãng Tây vẫn thấy không thoải mái, hắn đã lâu rồi không trải qua tình cảnh như này nên có hơi không quá thích ứng được.
“Lãng Tây, ăn thử cái này đi, đây là món anh thích nhất đó!”
Phó Quan ngồi bên cạnh Văn Lãng Tây, bởi vì hai người mỗi ngày đều quấn quýt cùng một chỗ nên anh có thể nhận ra được Văn Lãng Tây hiện tại không hề thả lỏng như biểu hiện bên ngoài, nên muốn chăm sóc hắn một chút.
Trong chén đột nhiên xuất hiện một phần đồ ngọt, Văn Lãng Tây nghiêng đầu nhìn Phó Quan, nhẹ giọng đáp:“Ừm“.
Động tác này bị Sầm Bình nhìn thấy, cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt, khóe miệng cong lên, nhấp một ngụm rượu vang cười nói:“Tiểu Quan a, lâu rồi không gặp không ngờ con cũng kiếm được một người bạn thân thiết như vậy rồi“.
“Ân, tụi con mới quen biết hơn một tháng”
“Có thể nói chuyện thân thiết với tiểu Quan khẳng định rất ưu tú, tiểu Tây, bây giờ con đang học đại học nào?”
Lời này vừa nói ra bầu không khí trên bàn nháy mắt ngưng đọng, Tu Quý lập tức nhìn về phía Phó Quan, trên mặt mang theo một tia áy náy, hắn trước đó quên chưa nói qua với Sầm nữ sĩ.
“Mẹ! tiểu Tây đương nhiên rất ưu tú, ngài đừng hỏi nữa, mau ăn....”
“Con không học đại học”
Văn Lãng Tây ngắt lời Tu Quý, bình tĩnh nói:“Lên tới 12 liền nghỉ học“.
Sầm Bình hơi kinh ngạc, lập tức khôi khục vẻ mặt, ôn nhu nói:“Thì ra là vậy a! Bỏ qua cho dì trước đó không có biết nha, có câu nói như nào ta, nhân sinh trên đời chỉ cần vui vẻ, sống là chính mình mới quan trọng nhất, cho nên mấy cái này đều không có gì quá quan trọng“.
Sầm Bình mấy năm qua vì bị trầm cảm nên đã suy nghĩ rất nhiều thứ, cũng thông suốt hơn rất nhiều, học được khoan dung, học cách lý giải cuộc sống, nên hiện tại đối diện với nhiều sự tình cũng thoáng hơn.
Bao gồm cả xu hướng tính dục của con trai bà và Phó Quan.
Sầm Bình là do ban đầu lúc dọn dẹp phòng của Tu Quý mà ngoài ý muốn phát hiện một tờ giấy tràn ngập tên Phó Quan, trên giấy là nét chữ của Tu Quý.
Lúc đó bà mới nhận thức được Tu Quý có vấn đề, đêm đó trực tiếp đối mặt chất vấn, khi đó Tu Quý cũng thẳng thắn thừa nhận, không có bất kỳ che giấu gì, trực tiếp thú nhận xu hướng tính dục của hắn và Phó Quan, cùng với việc hắn đối với Phó Quan có tình cảm.
Sầm Bình tuy không quyết liệt phản đối nhưng cũng không chấp nhận, có thể trải qua căn bệnh lần này, bà tựa hồ như sống lại một cuộc đời mới, đối với vấn đề xu hướng giới tính này cũng có lý giải sâu sắc hơn. Truyện Full
Trên đời này có tới hàng vạn con người cùng sự tình, tất cả đều không giống nhau, cái quần thể này tuy rất nhỏ nhưng nếu đã tồn tại đều mang một ý nghĩa riêng, vì sao không thể đối xử với họ nhiều hơn một chút bao dung, ít đi một chút chỉ trích?
Nếu hôm nay bạn bao dung với người khác, sẽ có ngày nhận được sự tha thứ từ họ, tuần hoàn qua lại, tình cảm bỏ ra sẽ luôn nhận được đền đáp vào một lúc nào đó.
“Không sao đâu dì!” Văn Lãng Tây nói.
Sầm Bình kỳ thực trong lòng rất vui vẻ, Văn Lãng Tây có thể cùng Phó Quan làm bạn bè nhất định có thể tiếp nhận xu hướng tình dục của nó, như vậy xem ra vẫn có người giống mình, bao dung những con người này.
Thật ra Sầm Bình hôm nay gọi Phó Quan đến nhà ăn cơm vốn là có mục đích khác.
Quay đầu liếc nhìn anh mắt Tu Quý nhìn Phó Quan, Sầm Bình không khỏi mím mím môi, dịu dàng nói:“Tiểu Quan a, dì hỏi con chuyện này!“.
Phó Quan gật gật đầu ra hiệu cho bà tiếp tục nói.
Sầm Bình trong mắt mang theo ý cười nói:“Có yêu đương qua chưa?”
Lời này vừa nói ra, trừ Phó Quan, còn dẫn theo sự chú ý của Tu Quý và Văn Lãng Tây, chỉ là Tu Quý ngẩng mặt lên nhưng Văn Lãng Tây vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm cơm nước trước mặt, không có bất kỳ động tác nào.
Phó Quan cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ Sầm Bình lại đột ngột hỏi vấn đề này, nhưng vẫn đáp:
“Không có ạ“.
Sầm Bình cũng không ngoài ý muốn:“Cũng đúng! Dù sao lúc còn đi học con cũng rất bận, vậy bây giờ tốt nghiệp rồi có nghĩ tới không?“.
Không biết vì sao Phó Quan không muốn nói đến vấn đề này trước mặt Văn Lãng Tây, nhưng bây giờ bị Sầm Bình hỏi như vậy đành phải đáp:“Tạm thời chưa nghĩ tới ạ“.
“Tiểu Quan a! dì không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tình huống của con khá đặc thù, nên phải sớm cân nhắc, biết không?”
Phó Quan ngồi bên cạnh Văn Lãng Tây tự nhiên choáng váng, tình huống đặc thù???
“Vâng ạ” Phó Quan chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cái đề tài này.
Sầm Bình khẽ cười, nửa ngày sau mới nói tiếp:“Tiểu Tu thật ra bình thường hay nhắc đến con với dì“.
Vừa dứt lời, con ngươi Văn Lãng Tây lóe lên, ngón tay siết chặt, trừng chén dĩa trước mặt không nhúc nhích.
Hắn đã hiểu.
Phó Quan đột nhiên hoảng sợ, sợ Sầm Bình sẽ nói ra chuyện không nên nói, đúng như dự đoán, một giây sau nghe thấy đối phương lên tiếng:“Cho nên hai đứa con cũng nên gần gũi nhiều hơn một chút, dù sao cũng quen thuộc lẫn nhau, tình cảnh cũng tương tự nhau, hơn nữa dì cũng rất quý mến con a!“.
Phó Quan nghe ra Sầm Bình là đang muốn tác hợp cho mình với Tu Quý.
Anh thật sự hoảng rồi, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Văn Lãng Tây, người này biểu tình không thay đổi nhìn Tu Quý ngồi chếch một góc ở phía đối diện.
Phó Quan vốn định nhanh chóng dừng lại vấn đề này, không ngờ tới lúc này Tu Quý lại đột nhiên nhìn mình nói:“Quan hệ của con với Quan vốn dĩ rất tốt, dù sao cũng có hơn 4 năm tình cảm, nửa năm em ấy xuất ngoại tụi con vẫn luôn duy trì liên lạc“.
Sau khi tốt nghiệp đại học Phó Quan có xuất ngoại nửa năm, đến cuối năm ngoái mới trở về.
Lúc này dì Triệu liền cười bồi thêm:“Coi kìa! Mới cấp cho con cọng dây đã vội vàng muốn trèo lên, cũng không chờ nghe người ta nghĩ như thế nào....“.
...
Lúc này Văn Lãng Tây đã không còn có thể nghe rõ, cũng không thấy rõ, trong đầu chỉ còn dư lại tiếng hít thở của chính mình, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng....
Phó Quan là đồng tính luyến!
Tu Quý cũng là đồng tính luyến!
Bọn họ đã quen biết mấy năm!
Bọn họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ thân thiết như vậy!
Những ý niệm này liên tục lãng vãng qua lại trong đầu Văn Lãng Tây, một trận lại một trận, một vòng lại tiếp một vòng, điên đảo luân chuyển, liên tục không ngừng...
Văn Lãng Tây cảm thấy hắn hiện tại đã không còn cách nào có thể tỉnh táo suy nghĩ, một cỗ tức giận trực tiếp ùn ùn xộc thẳng lên đầu, kích thích hắn tới mức trời đất quay cuồng, ù tai hoa mắt.
Cả người hắn như trôi nổi, lơ lửng trong không khí, như đang bất lực giãy dụa dưới biển sâu, bên cạnh không có thứ gì có thể bám víu, hắn chỉ có thể dựa vào sức lực toàn thân cố gắng hít thở cũng như cảm nhận sự tồn tại yếu ớt của chính mình.
“Lãng Tây!....Lãng Tây!....Lãng Tây!....Văn Lãng Tây!!!”
Âm thanh bên tai bỗng từ nhỏ dần biến lớn, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, là Phó Quan! người này đang gọi hắn!
Văn Lãng Tây chợt bừng tỉnh, bên tai truyền đến một bàn tiếng người ồn ào, theo thính giác khôi phục, ánh mắt cũng dần dần trở nên thanh minh lấy lại tiêu cự.
Mãi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt mới hoàn toàn hoàn hồn.
Chính mình đang nắm chặt lấy cổ áo của Tu Quý!