Phó Quan đau đến mức cả người phát run, đây là tính nhai nát da thịt anh luôn hay gì!
Hai tay Phó Quan dùng sức gỡ cánh tay đang giam cầm eo anh của Văn Lãng Tây, nhưng vô luận dùng bao nhiêu lực cũng không đẩy nổi đối phương ra, đợi đến khi không chịu nổi nữa mới khàn giọng:“Đau quá!....Nhả ra!...”
Văn Lãng Tây đối với sự khẩn cầu của Phó Quan như bỏ ngoài tai, cánh tay vây lấy eo đối phương càng thêm siết chặt, đem hung khí chính mình đè chặt sau eo đối phương, bàn tay đang bao lấy lồng ngực Phó Quan vững vàng ấn chặt lên xương quai xanh, Phó Quan không có cách nào tránh thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
Cùng lúc đó, hàm răng Văn Lãng Tây cắn sau gáy Phó Quan tiếp tục dùng thêm lực, mãi đến khi khắp xung quanh môi răng truyền đền một mùi máu tanh nồng mới miễn cưỡng nhả ra.
Văn Lãng Tây rũ đôi mắt nhìn chằm chằm dấu răng trên gáy Phó Quan.
Dấu răng rất đều, một hõm lại tiếp một hõm chỉnh tề ngay ngắn khắc lên cái gáy trắng nõn non mềm của Phó Quan, mặt trên rướm máu.
Nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt Văn Lãng Tây trở nên hưng phấn, đây là dấu ấn thứ hai hắn lưu lại trên thân thể Phó Quan.
Dấu ấn thứ nhất trên bờ môi dưới Phó Quan, dấu ấn thứ hai sau gáy anh, nhưng chỉ có hai cái này làm sao đủ, sau đó còn có thể có cái thứ ba, thứ tư, thứ năm....
Văn Lãng Tây đem môi mình đặt lên vết thương sau gáy Phó Quan, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm qua tơ máu.
Văn Lãng Tây liếm một chút, toàn thân Phó Quan cũng sẽ run rẩy theo một chút, phản ứng này càng làm hưng phấn trong mắt Văn Lãng Tây sâu hơn.
“Phó ca ca....”
Phó Quan vẫn muốn tránh thoát nhưng không biết phải làm sao, lực tay chính là không mạnh bằng đối phương, chỉ có thể nhíu chặt mày cảm nhận hàm răng đối phương từng chút từng chút cắm vào da thịt anh.
Vốn tưởng đối phương cắn xong sẽ thả mình ra, nhưng không nghĩ người kia cắn xong còn phải nhẹ nhàng liếm láp, mỗi một lần liếm lên, vết thương của anh lại đau thêm một phần.
Loại đau đớn mang theo ám muội này làm cả người anh run rẩy, đặc biệt là khi nghe thấy người kia ở sau gáy mình phả ra một luồng nhiệt khí gọi Phó ca ca, cả quả tim Phó Quan như muốn tê rần.
Kiềm chế lại cảm nhận dị dạng dưới đáy lòng, ngữ điệu bên trong mang theo một chút nhẹ nhàng run rẩy:“Lãng Tây! Em....buông ra đi!...”
Văn Lãng Tây kề sát phía sau Phó Quan, lúc nghe thấy thanh âm gợi cảm khàn khàn của đối phương, trong mắt lập tức trở nên cuồng loạn, hô hấp cũng trở nên nặng nề, thì thầm sau lưng Phó Quan:“Muốn không.....”
Lúc này, thân thể hai người vừa khớp mà dán vào nhau, Phó Quan có thể cảm nhận được hung khí cứng rắn đang đặt sau mông mình.
“Không!....” Phó Quan hạ thấp âm thanh xuống trả lời.
“Phải không? Nhưng em muốn làm thì sao?” Bàn tay Văn Lãng Tây đã từ cổ áo Phó Quan duỗi vào, sờ lên hai điểm trước ngực Phó Quan.
“Dừng lại.....”
“Anh ngày hôm đó không phải đã nói sẽ không cự tuyệt em sao? Lẽ nào anh chỉ gạt em?”
“Không có gạt em! Chỉ là hiện tại....còn hơi sớm!”
“Không sớm!”
Văn Lãng Tây bỗng nhiên rút tay ra khỏi cổ áo Phó Quan, tháo mắt kính anh xuống, đem tay trực tiếp đặt trên bụng Phó Quan nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày mới thấp giọng nói:“Rất muốn anh thuộc về em sớm một chút, như vậy em mới có cảm giác an toàn, cho đên...đừng phản kháng....“.
Nói xong chậm rãi tiến đến bên tai Phó Quan gằn từng chữ:“Vô dụng.....”
Theo tiếng nói rơi xuống, Văn Lãng Tây lập tức khom lưng, ôm lấy Phó Quan từ phía sau hướng về một phía bước nhanh tới.
Phó Quan bị động tác này làm cho hoảng sợ, ngay khi chân rời khỏi mặt đất vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Văn Lãng Tây đang ôm hạ thân mình, âm điệu không khỏi nâng cao:
“Em ôm anh đi đâu? Anh có thể tự đi.....”
Phó Quan còn chưa nói xong trước mặt đã xuất hiện một hồ bơi vô cùng rộng lớn.
Nhìn thấy bể bơi to lớn, Phó Quan lập tức hoảng loạn, dùng sức nắm cánh tay Văn Lãng Tây đang ôm eo anh, nói:“Anh không xuống đó!”
Mặt Văn Lãng Tây phía sau mông Phó Quan nghe được thì hài hước nhếch nhếch khóe môi:“Tới cũng tới rồi sao có thể không xuống!”
“Ngày mai được không? Trời cũng sắp tối rồi!”
“Không sao! Trời tối mới dễ chơi!” Âm thanh Văn Lãng Tây càng ngày càng hưng phấn.
“Anh sợ lạnh!” Phó Quan cố gắng nghĩ ra tất cả các biện pháp ngăn cản Văn Lãng Tây phát điên.
“Nước trong hồ mới thay lúc xế chiều, hơn nữa nhiệt độ rất ổn định, sẽ không lạnh!”
Trong thời gian nói những câu này, Văn Lãng Tây đã ôm Phó Quan tới bên mép hồ bơi.
Phó Quan cúi đầu cứng đờ người nhìn làn nước trong suốt trong bể bơi sạch sẽ dưới chân, liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn được ít nhất cũng phải sâu từ 2.5m trở lên.
“Đừng vứt anh xuống! Ngày mai sẽ bơi cùng em, hiện tại.....”Ngữ điệu Phó Quan rõ ràng xen lẫn sự hoảng loạn.
Văn Lãng Tây ngắt lời Phó Quan:“Yên tâm! Em sẽ bảo vệ anh tốt, nhắm mắt lại!”
Dứt lời, Văn Lãng Tây xoay người, đưa lưng về phía bể bơi, ôm chặt Phó Quan trong ngực, không chút do dự ngã về phía sau.
Rầm một tiếng, sau khi hai người chìm xuống đáy hồ Văn Lãng Tây lập tức ngồi thẳng lên, kéo Phó Quan đến trước ngực, hôn xuống.
Do dòng nước lưu động nên hai người nhất định phải ôm thật chặt mới có thể bảo đảm môi kề môi.
Hai người dưới nước gắn bó như môi với răng, hướng đến miệng đối phương độ khí lẫn nhau, Phó Quan hai tay ôm chặt cổ Văn Lãng Tây, Văn Lãng Tây mạnh mẽ ghì chặt eo Phó Quan, đem khoảng cách rút ngắn đến chặt chẽ, sít sao.
Hai người dùng tư thế này chậm rãi nổi lên, chờ đến khi nổi lên mặt nước, Phó Quan lập tức buông ra cánh tay vẫn đang ôm cổ Văn Lãng Tây, hướng vế phía bờ bơi đi như muốn bỏ trốn.
Anh cơ hồ có thể kết luận Văn Lãng Tây hiện tại đang phát rồ.
Đối phương ngày hôm nay từ sau khi Phó Hoa Thăng đến Văn gia, hành vi liền trở nên khác thường, đặc biệt là sau khi Phó Hoa Thăng rời đi.
Phó Quan có dự cảm mãnh liệt, Văn Lãng Tây hôm nay có thể sẽ làm ra một vài chuyện vượt khỏi tầm với, cho nên bản năng anh muốn trốn chạy khỏi bể bơi, định sau khi lên bờ sẽ cùng đối phương bình tĩnh nói chuyện, dù sao xảy ra tranh chấp dưới nước cũng quá nguy hiểm.
Còn chưa bơi được một mét mắt cá chân đã bị Văn Lãng Tây bắt được.
Văn Lãng Tây dùng sức một cái lôi cả người Phó Quan hướng về phía mình, đem Phó Quan đang bị mất cân bằng vơ tới trong ngực, mặt mày âm trầm nhìn Phó Quan không ngừng ho khan do sặc nước.
“Anh muốn đi?” Văn Lãng Tây trầm giọng hỏi.
Phó Quan mất một lúc mới ho hết nước vừa bị tràn vào phổi ra, đuôi mắt ửng hồng, mạt đỏ ửng này không phải vì thẹn thùng mà là vì khó chịu.
Chờ cuống họng dễ chịu chút, Phó Quan lúc này mới nắm chặt vai Văn Lãng Tây:“Chúng ta đi lên rồi nói tiếp!”
Văn Lãng Tây bỗng nhiên cười khúc khích, nhìn Phó Quan trong mắt mang theo trêu tức:“Anh cho rằng em đưa anh đến đây là để làm gì? Tâm sự?”
Nói xong bất ngờ buông lỏng cánh tay đang ôm eo Phó Quan ra.
Bị người thả ra, hai tay đang khoát trên vai của Văn Lãng Tây vội vàng dùng sức, sợ lại sặc nước, kỹ năng bơi của anh không tốt lắm, mặc dù biết bơi nhưng chỉ học được chút da lông bên ngoài nên hơi sợ nước.
Văn Lãng Tây phát hiện Phó Quan sợ nước, khóe miệng không khỏi câu lên một nụ cười ác liệt:“Nắm chặt em nha! Không là còn bị sặc nước nữa đó!”
Nghe giọng điệu đối phương như đang trêu mèo chọc chó, Phó Quan cau mày, còn chưa kịp lên tiếng quần của anh đã bị Văn Lãng Tây túm rơi.
Kéo theo cả quần lót khiến hạ thân Phó Quan trở nên trơn trượt, dưới tình thế cấp bách, hai chân ở trong nước đạp loạn.
“Phó ca ca! đừng nhúc nhích, nếu tiếp tục không nghe lời, chúng ta đều sẽ chìm xuống”
Văn Lãng Tây nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Phó Quan, nhẹ nhàng nói.
“Tại sao cởi quần anh!?” Phó Quan lần này thực sự nổi giận.
Mà vẻ mặt này trong mắt Văn Lãng Tây không khác gì đang làm nũng, đôi môi câu lên mang theo ý cười mê muội khó giải thích.
Văn Lãng Tây không trả lời, chỉ duỗi ra một cánh tay cuốn lấy eo Phó Quan kéo vào trong ngực.
Tiếp đó đem một cái tay khác hướng tới khe mông Phó Quan, không do dự như lần trước, trực tiếp dùng ngón tay cắm vào.
Phó Quan bất tình lình cảm nhận được dị vật xâm lấn kinh sợ đến ngừng thở, từ trong hàm răng vẫn cố phun ra vài từ:“Lấy ra đi!”
Văn Lãng Tây tựa hồ cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên trên mặt đeo theo biểu tình như đang thăm dò thế giới mới, hắn không nghĩ tới hậu huyệt Phó Quan lại....thít chặt như vậy.
Hắn cảm thấy được ngón tay của mình khó có thể cắm hết toàn bộ vào.
Nhưng chính cảm thụ kỳ diệu này càng làm Văn Lãng Tây hưng phấn, không tự chủ được bắt đầu nghĩ, nếu như đem đồ vật của chính mình nhét vào....
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Văn Lãng Tây dần trở nên điên cuồng, mang theo sự hưng phấn khó có thể che giấu.
Lúc này Văn Lãng Tây đã không còn nghe thấy Phó Quan nói cái gì, cũng không rảnh bận tậm giãy dụa, phản kháng của đối phương, chỉ một mực đem ngón tay nơi hậu huyệt Phó Quan cắm sâu vào.
Phó Quan đoán đúng rồi, Văn Lãng Tây là đang phát rồ.
Văn Lãng Tây dùng một cánh tay vững vàng cố định Phó Quan trong ngực mình, mà một tay khác thì đang thăm dò hậu huyệt Phó Quan, đợi đến khi vách ruột ấm áp kia của Phó Quan hoàn toàn bao lấy ngón tay hắn, Văn Lãng Tây ngẩng đầu lên thở ra một hơi.
Ngón tay bị một mạt mềm mại ấm nóng bao phủ, chỉ thẩy cả người cũng trở nên khoan khoái.
Người này mặt sau vậy mà có thể khiến hắn thư thái như vậy....
Văn Lãng Tây khéo miệng cong lên, cúi đầu, dùng cánh tay mạnh mẽ, cứng rắn kẹp chặt Phó Quan đang nỗ lực tránh thoát.
Văn Lãng Tây đem ngón tay bên trong kéo ra ngoài một chút rồi đột ngột đâm thẳng vào, lại rút ra một chút rồi nhanh chóng đâm vào, liên tục đùa bỡn như vậy mười mấy lần, hắn bất chợt cảm giác không đủ, lại muốn nhét thêm một ngón tay.
Nhưng lần nãy cũng không có dễ dàng như vậy, khi hắn đem ngón giữa tiến lại thăm dò phát hiện không nhét vào được, hậu huyệt Phó Quan quá chặt, hơn nữa người kia còn dùng lực, Văn Lãng Tây rất khó nhét thêm một ngón nữa vào.
“Thả lỏng! Em không vào được...” Văn Lãng Tây đem bờ môi tiến lại gần vành tai Phó Quan, bình tĩnh nhẹ giọng nói.
“Cậu....Khốn nạn....” Phó Quan nằm nhoài trên vai Văn Lãng Tây, đuôi mắt phiếm hồng, nghiến răng nghiến lợi lên án.
Văn Lãng Tây nghe vậy, cả người khựng lại, nhẹ giọng:“Em khốn nạn? Nhưng anh lại nhất định phải cùng tên khốn nạn này lên giường. Phó ca ca, chúng ta sớm muộn gì cũng phải làm, sao không thể làm sớm một chút, sớm hay muộn thì có gì khác nhau?“.
Dứt lời, liền rút ngón tay bên trong hậu huyệt ra, nắm lấy vai Phó Quan, kéo mặt anh đến trước mặt.
Lông mi Phó Quan đen dày rất ẩm ướt, không biết là do nước trong hồ bơi thấm ướt hay bị nước mắt thấm ướt, đuôi mắt như trước phiếm hồng, một bộ biểu tình ủy khuất bị người cưỡng bức.
Văn Lãng Tây thấy Phó Quan như vậy, không biết cố ý hay gì đột nhiên phụt cười, ôn nhu hôn lên bờ môi Phó Quan mới nói:“Đừng khó chịu như vậy, không phải anh nói yêu em sao? Cùng người mình thích làm loại chuyện này phải vui vẻ mới đúng”
Phó Quan đối với lời này không đáp một từ, Văn Lãng Tây cũng không tiếp tục nói, đưa tay sửa sang lại mái tóc ẩm ướt xõa tung của đối phương, sau đó mang Phó Quan bơi đến bên bờ.
Hai người sau khi lên bờ, do quần Phó Quan bị Văn Lãng Tây cởi ra vứt trong hồ, nên cặp chân thon dài cùng tính cụ cứng rắng trực tiếp triển lãm trước mắt Văn Lãng Tây.
Văn Lãng Tây không nhìn nhiều, thừa dịp đối phương chạy đi trước, nhanh chóng đem người ôm ngang lên, do Phó Quan đang trần trùi trụi nên tư thế này khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể lấy tay che đi nơi riêng tư đang có phản ứng kia.
“Đừng che, nãy giờ em thấy hết rồi, anh đối với em có phản ứng” Văn Lãng Tây lại cười nói
Sau đó ôm Phó Quan đến chỗ huyền quan, xách lấy balo tiến về phòng ngủ.
Văn Lãng Tây đầu tiên đặt Phó Quan xuống thảm trải sàn, đem quần áo ướt sũng của cả hai đều cởi ra, lấy ra một cái khăn tắm mới từ trong tủ ra lau người cho Phó Quan.
Lúc này, Phó Quan đang đưa lưng về phía Văn Lãng Tây, cảm nhận được ý đồ đối phương đến gần, lập tức né sang bên cạnh, không muốn để Văn Lãng Tây đụng tới mình.
Thấy người này tránh né, ánh mắt Văn Lãng Tây tối sầm lại, lạnh lùng nói:“Trốn em làm gì?”
Trực tiếp kéo cánh tay Phó Quan lôi người đến trước mặt, không quan tâm mặt mày đối phương lạnh như băng, đem người lau khô toàn thân, Phó Quan muốn đoạt lấy khăn tắm tự mình lau, lại một lần nữa bị Văn Lãng Tây dùng bạo lực chế phục.
Sau khi cả hai người đều được lau khô, Văn Lãng Tây lấy từ trong balo ra một cái chai và một hộp ba con sói.
Phó Quan kinh hoàng, vội vã túm chặt tấm khăn đang khoát trên người mình:“Lấy cái này làm gì....”
Văn Lãng Tây không mặc quần áo, cho nên trực tiếp bưng súng của mình đến trước gương mặt hoảng loạn của Phó Quan, nghe thấy vấn đề của đối phương, đôi môi khẽ nhếch, đem súng của mình quang minh chính đại hướng về trước mặt Phó Quan, giải thích:“Đương nhiên là để bao thứ này lại”
Nói xong liền ngạo nghễ chỉ chỉ cây thương vừa trướng vừa thô của mình.
Đối với hành vi đùa giỡn lưu manh của người này Phó Quan đã không còn sức lực phản ứng, chỉ túm chặt tấm khăn trên người
Văn Lãng Tây đứng trước mặt Phó Quan nhìn một lúc, nhìn hai má thanh tú của đổi phương cùng cặp chân thon dài bại lộ bên ngoài, hô hấp không khỏi gấp gáp.
Lúc này Văn Lãng Tây không định sẽ áp chế nội tâm dục vọng, mạnh mẽ đem người ném lên giường.
Tiếp đó bắt đầu hôn loạn, kể cả nơi đó, chỉ cần đôi môi tiến tới liền trực tiếp hôn xuống, Phó Quan bị tập kích bất thình lình bối rối không biết làm sao, chỉ một mực xô đẩy Văn Lãng Tây, gấp gáp nói:“Lãng Tây! Anh vẫn....chưa chuẩn bị xong!”
“Không sao! Em chuẩn bị xong rồi, em sẽ dịu dàng!”
Văn Lãng Tây nói xong, cầm lên cái chai bên cạnh, đổ gel bôi trơn lên tay, một tay khác nắm lấy mắt cá chân Phó Quan, đem chân anh hướng về phía lồng ngực đẩy lên, đồng thời dùng đầu gối cố định cái chân còn lại của Phó Quan, đem hậu huyệt đối phương hoàn hoàn chỉnh chỉnh bại lộ dưới mí mắt mình.
Nhìn hậu huyệt phấn nộn của Phó Quan, đôi mắt Văn Lãng Tây tối sầm, trong ánh mắt lóe lên tia sáng khó tránh khỏi, không quan tâm tâm Phó Quan tức giận hay khẩn cầu, cũng không quan tâm đối phương giãy dụa, phản kháng, trực tiếp bôi toàn bộ gel bôi trơn trên tay mình lên hậu huyệt Phó Quan.
Gel bôi trơn lấy có chút nhiều nhưng cũng không vấn đề gì, Văn Lãng Tây bôi trơn ổn thỏa xong, không kịp chờ đợi mà duỗi hai ngón tay tiến vào, tiến vào mới được một chút đã vội vàng cắm tới tận cùng.
Lần này Phó Quan đau đến nổi cả người phát run, đã không còn phản kháng nổi, hai tay nắm chặt ga giường cố gắng giảm bớt đau đớn.
“Đừng...”
Văn Lãng Tây động tác càng lúc càng nhanh, ngón trỏ cùng ngón giữa trong hậu huyệt Phó Quan liên tục rút ra cắm vào, cho đến khi xung quanh trở nên mềm xốp, mới nghiêng người đem hai chân Phó Quan khoát lên vai mình, đồng thời chống tay ở hai bên đầu Phó Quan, đem chân dài cùng lồng ngực đè ép lên nhau, khiến hậu huyệt mở rộng bày ra tư thế sẵn sàng tiến nhập.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Quan nhìn Văn Lãng Tây ánh mắt chỉ còn lại khẩn cầu, cầu đối phương dừng lại, buông tha anh.
Nhưng đôi mắt Văng Lãng Tây như bị một làn khói đen bao phủ, không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong, nhìn khẩn cầu trong mắt Phó Quan cúi đầu hôn lên hai mắt thấm đẫm nước mắt của đối phương, khàn tiếng nói:“Xin lỗi“.
Dứt lời, Phó Quan lập tức cảm nhận được một con quái vật khổng lồ ngay tại hậu huyệt mình, giây phút này, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc, toàn thân trên dưới run rẩy không ngừng, hậu huyệt bị phơi bày ra chặt chẽ co rút, cửa động cứng rắn cự tuyệt.
Văn Lãng Tây đã không còn tâm trí bận tâm tới, trong đầu hắn chỉ còn tồn tại duy nhất ý nghĩ chiếm lấy Phó Quan.
Văn Lãng Tây đem hung khí chính mình đặt tại cửa động, cấp bách muốn đi vào nhưng vẫn không vào được, làm sao cũng không được, không bao lâu liền gấp đến mồ hôi nhễ nhại.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn thuần túy là một tiểu xử nam, hơn nữa người dưới thân còn không phối hợp, càng khó tiến vào.
Vì vậy, dưới tình thế cấp bách, dùng sức đánh lên mông Phó Quan, buồn nực nói:“Đừng nhúc nhích! Thả lỏng!”
Phó Quan bị cái đánh này làm cho sững sỡ, nhất thời không biết nên nghe lời hay từ chối, cho nên Văn Lãng Tây thừa dịp biến hóa này dùng tay cầm lấy hung khí đang căng trướng đau đớn của mình đột ngột đâm vào hậu huyệt Phó Quan.
Phó Quan đau đến rên lên một tiếng, nơi kia truyền đến cảm giác trực tiếp xé rách khiến anh không còn suy nghĩ được gì nữa, một mảnh trống không, toàn thân chỉ còn nhận thức duy nhất là đau đớn!
Phó Quan bởi vì đau đớn, bờ môi đơn bạc cũng run rẩy, đồng thời hai chân cuộn chặt đầu ngón chân, hai tay siết chặt ga trải giường, muốn tận lực phát tiết nỗi đau truyền đến từ vách ruột bên trong hậu huyệt.
Văn Lãng Tây cũng không dễ chịu, hậu huyệt Phó Quan thật sự quá chặt, đè ép hung khí của hắn đến khó chịu, Văn Lãng Tây trên trán đổ mồ hôi, thở gấp:“Thả lỏng!.... em, không nhúc nhích được!”
Phó Quan không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhắm mắt lại cau chặt mày, cắn chặt răng, thừa nhận nỗi đau chưa bao giờ có.
Chờ Văn Lãng Tây thoáng thích ứng, bắt đầu chậm rãi động, một bên động một bên nhìn chăm chú hai má Phó Quan trắng bệch vì đau đớn.
Văn Lãng Tây đột nhiên thấy đau lòng, nhưng nghĩ đến chỉ cần qua đêm nay Phó Quan liền triệt để thuộc về mình, nhẫn tâm đem hung khí từ từ đỉnh vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt Phó Quan.
Đợi đến khi hắn đem toàn bộ tính khí vùi sâu vào trong thân thể Phó Quan, Văn Lãng Tây cúi đầu hôn lên bờ môi run rẩy của Phó Quan, thở gấp nói:“Anh là của em!”
Văn Lãng Tây rút ra cắm vào, động tác dần dần thêm lực, hắn trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy thuần túy nhất, đỉnh lộng vào hậu huyệt Phó Quan, chống đỡ một hồi, trong miệng liên tục nỉ non gọi tên “Phó Quan” đôi mắt nóng rực nhìn vào thân thể nhiễm hồng dưới thân, trên eo lực đạo càng ngày càng tăng.
Mỗi một lần thâm nhập âm thanh hai thân thể va chạm lại vang vọng trong phòng, khiến người nghe mặt đỏ tim đập, Phó Quan bởi vì bị đỉnh lộng quá tàn bạo, nước mắt sinh lý liên tục chảy ra không ngừng, âm thanh vỡ vụn nơi cổ họng cũng do người này luật động quá hung bạo mà đứt quãng truyền ra từ giữa môi.
Văn Lãng Tây cúi đầu thấy người này mím chặt môi đỏ, không nhịn được nặng nề hôn lên, lập tức vươn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng đối phương, ở bên trong đùa giỡn đầu lưỡi mềm mại ướt át.
Nơi hạ thể hai người kết hợp dần trở nên hài hòa, động tác dưới thân Văn Lãng Tây mỗi lúc một nhanh, lực đạo cũng càng ngày càng ác liệt, mỗi một lần đều như muốn chọc nát thân thể Phó Quan, làm đến hai chân Phó Quan cũng không khép lại nổi, không ngừng run rẩy giữa không trung.
Văn Lãng Tây lần đầu tiên trải qua loại cảm giác kỳ diệu này, cho nên nhất định sẽ vì kinh nghiệm thiếu hụt mà làm đau đối phương, chỉ có thể dùng bạo lực mà đâm chọc bên trong, cho nên Phó Quan như đang bị dày vò chìm nổi trong cuộc làm tình tàn bạo này, cả người như nhũn ra, mặc cho người bên trên khống chế, cảm giác như không còn là chủ nhân của thân thể này.
Cuộc va chạm thân thể này trôi qua khoảng một tiếng, Văn Lãng Tây từ đầu đến cuối vẫn luôn vùi đầu gian khổ cày cấy, trong miệng liên tục lẩm bẩm tên Phó Quan không ngừng, dưới thân động tác càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng nhanh....
Không biết nên khen hắn bền bỉ hay mắng hắn thô lỗ, trong miệng liên tục lẩm bẩm tên đối phương nhưng lại không chú ý tới người dưới thân đã khép hờ mắt không còn khí lực nói chuyện.
Văn Lãng Tây hai tay nắm chặt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Phó Quan, liên tục không biết điểm dừng mà cắm ra rút vào hung khí thô to trong hậu huyệt Phó Quan, Văn Lãng Tây lại một lần rồi một lần thô lỗ đỉnh lộng mà đạt đến cao trào.
Thời điểm muốn bắn ra hắn mới muộn màng nhận ra quên mang bao!
Nhưng tên đã lắp lên cung không bắn không được, chỉ có thể buông thả theo bản năng mà bắn toàn bộ tinh dịch vào nơi sâu nhất bên trong Phó Quan.
Sau khi bắn sạch toàn bộ tinh dịch, Văn Lãng Tây nằm nhoài lên người Phó Quan, hôn nửa ngày mới khàn giọng:“Phó Quan...”
Thấy người kia không trả lời, nâng giọng gọi:“Phó Quan!”
Vẫn không có tiếng trả lời, Văn Lãng Tây lúc này hoảng rồi, vội vàng chính mình dựng người dậy, đỉnh đầu đang chôn trên bụng Phó Quan nhấc lên, liền nhìn thấy Phó Quan vô lực nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt.
Văn Lãng Tây vội vàng bò lên, lấy tay xoa xoa hai má trắng bệch của đối phương, trên mặt mang theo áy náy sâu sắc, nhỏ giọng nói:“Em ôm anh đi tắm, được không?”
Phó Quan không nhúc nhích.
Văn Lãng Tây lại đem trán kề lên trán Phó Quan:“Để ý đến em đi được không?....”
Phó Quan vẫn bất động.
Cuối cùng Văn Lãng Tây mang theo tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào gọi:“Phó ca ca....”
Sau tiếng gọi này, Phó Quan mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt tan rã, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt cực kỳ thương tâm của Văn Lãng Tây vẫn nhẹ nhàng gật đầu.