Phó Quan nghe vậy thì sửng sốt.
Này không phải là cách xưng hô cho mấy đứa nhóc sao, cậu ấy gọi mình như vậy có thích hợp không?
Mà không cần biết có thích hợp hay không, nếu đối phương đã muốn như vậy, hơn nữa còn là một yêu cầu nhỏ bé không đáng kể như vậy, nếu không đáp ứng thì có chút không có tình người, bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô thôi, coi như có bị người khác nghe thấy cũng không sao.
“Đương nhiên là có thể rồi“.
Trong mắt Văn Lãng Tây lập tức tràn trề vui sướng, nắm chặt hai tay Phó Quan nói:“Anh thật tốt!“.
Trong lòng Phó Quan kỳ thực ra có chút thất vọng, anh cuối cùng cũng rõ ràng để được một người mắc chứng BPD yêu thích là một việc dễ dàng như nào, nuôi tóc dài, bắt cái tay, thêm cái xưng hô thân mật, thì sẽ được đối phương tặng cho cái thẻ người tốt.
“Tôi đi rót ly nước” Phó Quan muốn nhanh chóng buông ra cái tay đang bị lôi kéo.
“Vâng” Văn Lãng Tây gật đầu nhưng vẫn không buông tay ra, ánh mắt luôn dính trên mặt Phó Quan, chăm chú như kiểu có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Phó Quan có chút bất đắc dĩ, từ lúc anh vào cửa tới bây giờ, có một nửa thời gian đối phương đều dùng để nhìn gương mặt anh, trên mặt anh có gì đặc biệt có thể hấp dẫn sự chú ý của cậu sao?.
Anh ngược lại là từ nhỏ không quá thích ngoại hình của mình, cảm thấy làn da của mình quá trắng, khuôn mặt quá mức thanh tú, không có khí khái đàn ông, hơi có chút nữ tính.
“Cậu cảm thấy tôi lớn lên trông như thế nào?” Phó Quan hỏi vấn đề anh muốn hỏi nhất, muốn biết rốt cuộc mặt mình tại sao lại có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn tới như vậy.
Nhưng mà Văn Lãng Tây chẳng qua chỉ là cảm thấy khuôn mặt của đối phương tạo cho hắn cảm giác rất thoải mái, phảng phất như vừa nhìn thấy Phó Quan tinh thần liền sảng khoái, tâm tình khoan khoái, như là người anh trai trong ký ức xa xôi, có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Văn Lãng Tây hé mắt, trong mắt lập lòe ánh sáng:“Rất dễ nhìn, là kiểu em rất thích!“.
“Không cảm thấy hơi nữ tính sao?“.
“Không, anh là người con trai đẹp mắt nhất trên đời“.
Bất luận người nào được khen như vậy tâm tình cũng sẽ thấy sung sướng, Phó Quan cũng không ngoại lệ.
Bình thường thời gian ở trường của anh tương đối ít, phần lớn thời gian đều là theo chân Phó Hoa Thăng xem bệnh, cho nên rất ít khi nghe được người khác đánh giá về ngoại hình của mình, hôm nay đột nhiên bị một em trai nhỏ hơn mình hai tuổi lôi kéo tay khen một cách nghiêm túc như vậy, tuy rằng có chút quái dị nhưng vẫn rất vui vẻ.
Phó Quan rũ mi, đáy mắt mang theo ý cười:“Được”, tiếp đó lại nhìn một chút cái tay đang bị nắm:“Không tính để tôi đi rót ly nước sao?“.
Nghe được lời này Văn Lãng Tây mới ý thức được sự thất thố của mình.
Hắn đây là bị mê hoặc tâm trí rồi.
Tiếp đó rất tự nhiên buông bàn tay trắng nõn của Phó Quan ra, đứng lên nói:“Để em lấy cho anh“.
Phó Quan nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, ánh mắt ẩn ẩn một tia lo lắng về tương lai sau này.
Người này quá mức thẳng thắn, không có một chút che giấu sự yêu thích của mình, hiện tại chỉ cảm thấy phần tình cảm này đến quá nhiệt liệt, lúc đi có khi nào cũng nhanh chóng như vậy. Nếu lúc đó đối với mình chán ghét cực độ, có hay không cũng sẽ giống hiện tại, thể hiện một cách mạnh mẽ, thẳng thừng.
Đêm nay hai người ở chung rất hài hòa, thời gian không còn sớm nên đều tự trở về phòng mình đi ngủ.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Phó Quan dậy thật sớm, cùng Thẩm Thu chào hỏi sau đó nói muốn tự mình làm bữa sáng.
Thẩm Thu cũng là một người ít nói, đối Phó Quan gật đầu cười liền đi thu dọn phòng.
Chỉ chốc lát sau, ba phần bữa sáng đã được dọn lên bàn, do Văn Lãng Tây vẫn chưa xuống lầu nên hai người ăn trước, đem phần còn lại đặt vào lồng giữ nhiệt đợi khi nào hắn xuống thì ăn sau.
Kỳ thực thì Phó Quan vốn muốn lên lầu gọi hắn nhưng bị Thẩm Thu ngăn lại, nói hắn sáng sớm nếu không ngủ đủ cảm xúc sẽ trầm thấp cả ngày, rất dễ nổi giận.
Nhưng đợi đến giữa trưa cũng không thấy người đâu, Phó Quan có chút bận tâm liền đi lên xem.
Gõ cửa trước thấy không khóa, anh trực tiếp mở cửa liền ngửi thấy một luồng khói thuốc nhàn nhạt.
Phó Quan đứng ở cửa gọi Văn Lãng Tây hai tiếng cũng không thấy cậu đáp lại.
Phó Quan hoảng hốt,lập tức đẩy cửa đi vào, bên trong mùi thuốc lá vẫn như trước, rất nhạt, nhưng có thể đoán được, đây là loại rẻ tiền trên thị trường.
Phòng của Văn Lãng Tây có bố cục giống với phòng của Phó Quan, ngay gần cửa là nhà vệ sinh nên phải đi vào trong mới có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng ngủ.
Màu đen, cùng một mùi hắc, giấy gián tường toàn bộ đều màu đen, không có bất kỳ trang trí gì.
Trong không gian to lớn chỉ có một cái giường, cùng một cái bàn màu đen, ngoài ra không còn gì cả, không có thảm trải sàn, không có tủ quần áo cũng không có cái ghế sô pha nào, trống trải như không có người ở.
Nhìn kỹ lại, trên cái bàn màu đen để rất nhiều hộp thuốc lá được sắp xếp chỉnh tề, ngay ngắn, những thứ này có khi còn không tới 5 tệ, đàn ông vô gia cư có chút tiền có khi còn hút loại tốt hơn cái này.
Nội tâm Phó Quan kinh ngạc, người ba Văn Vân của Văn Lãng Tây giàu như vậy, trong vòng một năm mời chuyên gia đến xem bệnh cho con trai có khi cũng đã bỏ ra tới mấy trăm vạn, vậy mà lại để con trai hút mấy loại rẻ tiền này.
Điều này làm ngưới khác không khỏi phải suy nghĩ.
Mà trong góc căn phòng bên cạnh cửa sổ, đứng đó là một bóng lưng cao ngất, chân dài của một người trẻ tuổi, hắn rất sạch sẽ, quần áo không phải là bộ ngày hôm qua đã mặc, trên mặt cũng không có râu tua tủa, cả người thoạt nhìn phi thường nhẹ nhàng, khoan khoái, điều kiện tiên quyết là bỏ qua điếu thuốc đang kẹp trên tay.
Thời điểm Phó Quan nhìn thấy Văn Lãng Tây, đối phương đang dựa vào bên cửa sổ, ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp điếu thuốc, hút một hơi rồi phun ra một làn khói, anh thông qua màn khói lượn lờ mà nhìn hắn.
Cửa sổ mở hé, không khí lạnh lẽo bên ngoài lùa vào, khiến Phó Quan run lên một cái.
Không đợi Phó Quan lên tiếng, Văn Lãng Tây liền bóp tắt điếu thuốc trên tay, đóng cửa sổ lại, đem tàn thuốc nhét vào khoảng trống trong bao thuốc, đứng tại chỗ, âm thanh so với hôm qua còn khàn hơn:“Phó ca ca“.
“Ừm, là tôi“.
“Có phải một năm sau anh sẽ rời đi không?”
Nghe vậy trong lòng Phó Quan chợt khựng lại, không ngờ đối phương sẽ hỏi tới sự tình một năm sau.
Văn Lãng Tây đang sợ hãi, hắn sợ một năm sau anh sẽ bỏ lại hắn mà rời đi.
Mặc dù bây giờ suy nghĩ tới vấn đề này có hơi không bình thường, nhưng nếu đặt trên người Văn Lãng Tây thì lại thành ra bình thường.
Phó Quan rõ ràng, người mắc chứng BPD đối với việc bị vứt bỏ có sự sợ hãi sâu sắc, chỉ cần tách ra một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng khiến họ cực kỳ khủng hoảng. Có lúc chỉ vì giữ lại đối phương mà sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng hoặc làm ra những hành vi quá phận vì tức giận.
Phó Quan biết bây giờ anh cần phải an ủi Văn Lãng Tây, cho đối phương cảm giác an toàn lớn nhất, bình ổn lại tâm trạng đang khủng hoảng của hắn về vấn đề chia xa một năm sau.
Trên mặt anh nở nụ cười chậm rãi đi đến phía còn lại của cửa sổ, cũng dựa vào cửa sổ như Văn Lãng Tây, bên trong giọng điệu thanh lãnh xen lẫn ôn hòa, chậm rãi nói:“Sẽ không có rời đi, tôi có thể tới tìm cậu, cậu cũng có thể đi tìm tôi“.
Nghe lời này Văn Lãng Tây cũng không có bao nhiêu phản ứng, âm thanh trầm thấp nói:“Anh sẽ không cảm thấy phiền sao? Nếu như ngày nào em cũng muốn ở cùng anh?“.
“Sẽ không, tôi rất thích người bạn như cậu“.
Anh vừa dứt lời, ngón tay Văn Lãng Tây khẽ nắm lại, đôi mắt rũ xuống, không tiếp tục nhìn Phó Quan mà đưa ánh mắt tới hộp thuốc trên bàn:“Nếu có một ngày anh phát hiện ra bộ dáng thật sự bên trong con người em không giống như anh nghĩ, anh có chán ghét em không? Có rời bỏ em không?“.
“ Cậu chính là cậu, không cần biết cậu đã từng làm cái gì, tôi chỉ quan tâm cậu của hiện tại, chỉ hy vọng cậu càng ngày càng tốt“.
Ánh mắt Văn Lãng Tây liền quay trở lại trên khuôn mặt của Phó Quan, đầu tiên là đôi mày, tiếp đó là cặp kính gọng bạc, cuối cùng là bờ môi đỏ sẫm khêu gợi cùng sợi tóc mềm mại vén sau tai.
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, ánh mắt nhìn Phó Quan dần trở nên nóng rực, Phó Quan bị nhiệt độ của ánh mắt kia đâm tới, luôn cảm thấy chỉ một giây sau đối phương sẽ nhào lên người mình.
Ngay lúc Phó Quan đang tự hỏi làm sao để tránh né thì thanh âm trầm thấp của đối phương vang lên:“Vậy anh ôm em đi“.
Nói xong liền mở ra đôi cánh tay to khỏe tràn ngập sức mạnh chờ Phó Quan đến ôm hắn.
Nghe vậy, cả người Phó Quan chợt khựng lại, thân hình cứng ngắc.
Anh hơi sợ.
Không hiểu sao đối phương cứ một lần lại một lần muốn cùng mình tiếp xúc thân thể, hơn nữa càng ngày càng thân mật, anh có chút không tiếp thu được.
Tối hôm qua khi tiếp xúc gần với khuôn mặt tuấn mỹ, kinh diễm của Văn Lãng Tây, trong chốc lát anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập của mình.
Nhưng anh hiểu rõ nhịp tim lúc đó không phải do động tâm, mà chỉ là phản ứng sinh lý thuần túy khi nhìn thấy trai đẹp thôi, huống chi đối phương còn là bệnh nhân của ba anh, anh càng sẽ không động tâm với hắn.
Nhớ đến việc này, nụ cười nhạt trên mặt Phó Quan từ từ biến mất, khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt hàng ngày.
“Tại sao lại muốn ôm, chúng ta mới quen chưa lâu, như vậy cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”
Văn Lãng Tây bình tĩnh nghe anh nói xong, hai cánh tay đang mở rộng cũng không cử động, chỉ có đôi mắt híp lại, thấp giọng nói:“Kỳ quái lắm sao? Em không cảm thấy, ôm em, ôm xong em liền cùng anh xuống ăn cơm“.
Phó Quan vẫn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nhìn Văn Lãng Tây, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Văn Lãng Tây đột nhiên cười khúc khích, môi mỏng nhúc nhích:“Không tiện sao? Phó ca ca, anh không cần lo lắng, em với ba mẹ và dì Thẩm cũng ôm như vậy, chỉ cần là người em thích thì đều cùng họ ôm ấp, này không phải rất bình thường sao?“.
Nghe vậy Phó Quan có chút vi diệu:“Đây là thói quen của nhà cậu sao?“.
“Đúng vậy a, ôm ấp biểu hiện em rất thích mọi người, đến đây đi, hiện tại liền ôm một cái, dần dần anh cũng sẽ quen thôi“.
Phó Quan hiện tại đã hiểu, tại Văn Gia ôm ấp là một việc làm qua quýt cho qua chuyện, anh hơi mím mím môi mỏng, lặng lẽ thở ra một hơi, xem ra anh quá nhạy cảm rồi.
Không phải ai cũng là đồng tính luyến ái.
Phó Quan liền nhìn Văn Lãng Tây mỉm cười một cái, không lên tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt người ngày, duỗi hai tay ra nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ gọn nhưng mạnh mẽ của cậu.
Không ngờ, Văn Lãng Tây ngay tại thời điểm Phó Quan vừa ôm mình hắn lập tức dùng đôi tay mạnh mẽ của mình siết chặt thân thể gầy gò của đối phương, chậm rãi cúi đầu, tiến gần lại bên tai Phó Quan, dùng chất giọng trầm thấp đặc biệt nói:
“Phó ca ca, chờ một lát em muốn chia sẻ với anh một bí mật của em“.