Lâm Miên lần đầu gặp Tạ Đình vào năm cậu 20 tuổi.
Năm ấy anh trai hàng xóm Trương Diên ra ngoài thôn làm việc trở về rất nở mày nở mặt. Y mặc đồ hiệu, lái xe xịn, khác hẳn với dáng vẻ quê mùa ở trấn nhỏ, vừa lắc người một cái đã biến thành người thành phố khéo léo mà ai cũng ước ao. Lâm Miên nghèo hai mươi năm được y khuyên nên cũng hơi động lòng, cùng y tới thành phố A, lúc đó cậu mới biết Trương Diên đang làm việc tại club, được một người có tiền bao dưỡng.
Lâm Miên cũng đã gặp người có tiền kia rồi, ông ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, hơi Địa Trung Hải(1), bụng to như con cóc ghẻ, rất khó nhìn. Trương Diên nghe lời ông ta răm rắp, chỉ cần làm nũng thì sẽ được ông ta thưởng một khoản tiền không nhỏ.
(1) Địa Trung Hải: là một phần của Đại Tây Dương được vây quanh bởi đất liền. Ý chỉ người bị hói ở đỉnh đầu.
“Mấy lão đàn ông chó chết trên thế giới này không đáng để mày trao cả chân tâm, chỉ có tiền mới đáng.” Trương Diên đứng trên ban công hút thuốc, nói rất hào hiệp nhưng vẻ mặt lại rất cô đơn.
Về sau khi hỏi mấy người đẹp ở club cậu mới biết, bạn trai cũ của Trương Diên trộm hết tiền của y. Từ lúc đó, Trương Diên đã ngừng niềm tin vào đàn ông, để người khác bao dưỡng, một lòng theo tiền, lấy tiền làm mục tiêu.
Lúc mới làm việc ở club mà Trương Diên giới thiệu, Lâm Miên vẫn còn là một thiếu niên nhát gan, lúc nào cậu cũng đề phòng, cẩn thận. Trương Diên bảo cậu rằng những người có tiền đều rất khôn khéo, tuyệt đối không được để bản thân bị dắt mũi. Lúc cậu tận mắt thấy vị thiếu gia bị chuốc rượu đến say mèm trong ghế lô rồi bị người ta cưỡng hiếp, chứng kiến Trương Diên đi quyến rũ một lão nhà giàu thì cậu đã tôn câu nói của Trương Diên lên làm danh ngôn để ghi nhớ trong lòng, tự mình xây nên một tường thành dày cho bản thân.
Club phát lương chủ yếu dựa vào việc bán rượu, đủ để Lâm Miên sống qua ngày, cũng đủ để gánh học phí đại học và tiền sinh hoạt cho em gái cậu, cho nên cậu đã từ chối đề nghị bao dưỡng của khách hàng rất nhiều lần. Trương Diên còn cười cậu không biết suy xét, nhưng cậu không dám nói lý do để cậu từ chối lời mời bao dưỡng cho Trương Diên --- không phải là cậu xem thường tiền, mà là mấy người đó thật sự quá xấu! Cậu thực sự không thể động miệng mà hôn người ta được!
Ai cũng yêu cái đẹp, Lâm Miên cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy Trương Diên em em anh anh với mấy lão già là dạ dày cậu lại náo loạn, hết lần này đến lần khác lại nghĩ về câu nói “tiền khó kiếm thì khó ăn”, sau đó cậu lại về nhà rửa mắt.
Vậy nên khi Trương Diên nói với cậu Tạ Đình muốn gặp cậu thì Lâm Miên không nói nhiều, lập tức từ chối.
Mấy người Trương Diên giới thiệu với cậu ấy hả, nếu không lớn hơn cậu hai con giáp thì cũng là xấu đến mức không thể chấp nhận được. Lâm Miên bị lừa nhiều đến phát sợ, dù Trương Diên có nói kiểu gì thì cậu vẫn không chịu đi gặp Tạ Đình. Nhưng rồi cậu cũng không chịu nổi y suốt ngày nhõng nhẽo, bất đắc dĩ bị đẩy đến ghế lô.
Đáng lý ra cậu phải tỏ ra đáng tiếc nói rằng: Tạ tiên sinh, tôi cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận đề nghị của ngài được.
Cho tới khi nhìn thấy Tạ Đình thì lời kịch cậu chuẩn bị kỹ càng chưa gì đã chuyển thành ba chữ "Tôi đồng ý!!" mà cậu im lặng hét lớn trong lòng.
Đèn trong ghế lô riêng là màu vàng ấm, Tạ Đình mặc âu phục màu đen nhàn nhã, chân hắn rất dài, lười biếng gác trên ghế salông bằng da, hắn đang cẩn thận chải lại vài sợi tóc tinh nghịch buông xuống trên đầu sau 1 ngày. Làn da của hắn trắng hơn người bình thường một chút, đôi mắt dài hẹp, ánh lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, cũng như Lâm Miên đang đánh giá, hắn cũng đang quan sát Lâm Miên.
Vốn từ của Lâm Miên có hạn, cậu không tìm được từ nào để miêu tả ngoại hình của Tạ Đình một cách chuẩn xác được, bình thường cậu toàn phải nhìn mấy lão già trung niên đầy mỡ trong club, bỗng nhiên lại có một anh chàng đẹp trai khoan khoái nhẹ nhàng bước tới, tựa như có một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, trong veo mê người, quả thật có thể so sánh với việc sử dụng một lượng lớn chất khử trùng 84, tiêu diệt hết vi khuẩn và khí độc ở trong club.
“Nếu như cậu không tình nguyện thì tôi cũng không muốn làm người khác khó chịu.”
Hiển nhiên là Tạ Đình đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và Trương Diên ở ngoài phòng khách, đôi lông mày anh khí hơi nhíu lại, dùng ánh mắt khó có thể diễn tả nhìn cậu, nhìn tới mức chân Lâm Miên cũng muốn nhũn ra.
Trong chuyện bị đàn ông bao dưỡng thì Lâm Miên vẫn còn là người mới, cậu nói lắp nửa ngày mới ra được một câu hoàn chỉnh: “Tôi, tôi cũng không nói là tôi không muốn.”
Đùi đàn ông ở đâu cũng có, nhưng vừa có tiền vừa có sắc, lại còn không lo về sau sẽ có tranh cãi tình cảm thì chỉ còn người đàn ông này thôi, nếu Lâm Miên bỏ qua thì chắc cũng sẽ không có thêm người nào nữa đâu. Cậu hàng đêm sênh ca ở cái club này cũng đã ba tháng, lại còn được Trương Diên ngày ngày dạy cho cái quan niệm xiêu vẹo. Thật ra thì giới hạn đạo đức của cậu có thấp hơn người bình thường một chút, cậu không cảm thấy việc bị đàn ông bao dưỡng là chuyện gì khó tiếp thu:v
Tạ Đình ngoắc ngoắc tay với cậu, cậu sốt sắng di chuyển hai cái chân, cứng ngắc bước tới, trong đầu như đang mơ. Đến khi cậu đứng trước mặt Tạ Đình, hắn lập tức kéo tay cậu, để cậu ngã ngồi lên đùi của hắn. Cả người Lâm Miên cứng ngắc, cậu ngửi thấy mùi nước hoa mát lạnh nào đó xen lẫn với mùi rượu trên người Tạ Đình, suy nghĩ gì cũng bay đi hết, chẳng để ý nhìn thẳng vào Tạ Đình ---- Đôi mắt Tạ Đình rất thâm thúy, như là biển sâu rộng mênh mông, cậu không nhìn thấy đáy, nhưng cậu lại nhìn thấy điểm khác lạ trong mắt Tạ Đình, hắn như đang nhìn cậu, nhưng cũng không phải nhìn cậu.
Tạ Đình ngắm mặt cậu, lúc lâu sau mới đưa tay sờ mắt của cậu, Lâm Miên sợ đến nhắm mắt lại theo phản xạ, lại nghe thấy hắn nói: “Mở ra.”
Cậu bất đắc dĩ mở mắt, cậu chưa từng gần người khác tới như vậy, gần đến mức cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt, tê tê dại dại, làm cậu nhớ đến lúc nằm trên sân cỏ hồi còn bé, bị con kiến bò qua hai má.
“Ngài muốn bao dưỡng tôi à?”
Bầu không khí ám muội bị câu nói thẳng thắn của Lâm Miên quét sạch sành sanh, đôi mắt Tạ Đình khẽ biến, hắn không hài lòng lắm mà mím môi, nhưng vẫn ừm một tiếng.
Lâm Miên giống nghé con không sợ cọp, nói một câu khiến người kinh sợ: “Bao một tháng hay bao một năm?”
Tạ Đình đẩy cậu ra xa, hình như câu nói tầm thường của Lâm Miên làm cho hắn cảm thấy đau đầu, cậu lảo đảo một chút rồi mới đứng vững, lo lắng bất an xoắn ngón tay, thầm nghĩ xem có phải mình nói sai gì không.
Nhưng cậu thấy người khác đều hỏi như thế, khách cũng không tức giận, tại sao Tạ Đình lại không giống vậy? Quả nhiên, người đẹp trai tư tưởng cao thì khó mà đoán nổi họ đang nghĩ tới cái gì mà!
Cậu phải chờ một lúc Tạ Đình mới nói: “Cậu đi về trước đi, tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với cậu sau.”
Lâm Miên nói được, cẩn thận đi ra ngoài, lúc đóng cửa cậu có nhìn thấy Tạ Đình nâng ly rượu trên bàn kính lên rồi uống cạn chất lỏng màu đỏ, hầu kết lồi ra chuyển động, cực kì gợi cảm.
Cậu vẫn còn hơi mơ màng, mãi đến tận khi Trương Diên tới hỏi cậu, cậu mới nhận ra mình đã tự bán chính mình, không thể nói là vui hay không, chỉ là cảm thấy hơi trống rỗng, cậu không có học đại học, không biết bây giờ các giáo viên dạy học sinh như thế nào, thế nhưng cậu lại nhớ đến câu nói có ý nghĩ sâu xa vị giáo viên già thời sơ trung của cậu: "Muốn làm người đến nơi đến chốn thì phải tay làm hàm nhai." Cậu tự hỏi bản thân mình rằng làm như vậy có đúng hay không?
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra đáp án đã bị trợ lý của Tạ Đình kéo đi làm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện rồi trực tiếp chuyển đồ đạc vào ở trong khu nhà mà Tạ Đình đã sắp xếp cho cậu.
Kinh nghiệm về việc bị bao dưỡng và lên giường với người khác của Lâm Miên đều là con số không, bởi vậy cậu phải chăm chỉ học tập trên internet, chỉ là cậu không thể tránh được việc căng thẳng, loại căng thẳng này đã đạt tới đỉnh cao chưa từng có khi cậu nhìn thấy Tạ Đình vào đêm hôm đó.
Tạ Đình hỏi cậu đã làm với ai chưa, cậu nghiêm túc lắc đầu, dưới từng cơn địa chấn của Tạ Đình thì trông cậu y như con thú sợ người lạ, lúc Tạ Đình hôn miệng cậu cậu lại mở to hai mắt, mơ mơ màng màng nghĩ, môi Tạ Đình thật mềm, y như kẹo bông, vì vậy cậu không nhịn được mà liếm một cái.
Đối với rất nhiều người lần đầu tiên sẽ là lần nhớ mãi không quên, Lâm Miên cũng không phải ngoại lệ, cậu nhớ đêm hôm đó Tạ Đình cũng không ghét việc cậu không có kỹ thuật, tuy rằng lúc sau có hắn làm hơi quá, nhưng cũng miễn cưỡng được gọi là ôn nhu. Lâm Miên cũng không nhớ rõ tại sao cậu lại bỗng nhiên khóc không ngừng, làm cho Tạ Đình hơi mất hứng, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng xoa mắt cậu, bảo cậu đừng khóc như vậy.
Lý do cậu khóc thì, đại khái là cậu lại nghĩ tới câu nói của vị giáo viên già dạy ngữ văn hồi sơ trung của cậu, muốn làm người đến nơi đến chốn, phải tay làm hàm nhai. Nhưng thật sự cậu rất sợ nghèo, cậu chỉ muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để cho em gái tiền học phí, cho gia đình tiền xây nhà, cũng cho mình một sức mạnh để có thể đứng thẳng.
Tạ Đình thở dài, rời khỏi phòng, đêm đó hắn không quay lại. Có một khoảnh khắc, Lâm Miên luyến tiếc sự ôn nhu thoáng chốc của hắn, cũng may là không lâu sau Lâm Miên đã biết rằng tất cả sự ôn nhu hắn cho cậu đều là vì cậu có một đôi mắt rất giống với Lý Viên.
Cậu bóp chết tâm tư nho nhỏ của mình với Tạ Đình ở trong tã lót, từ lúc này trở đi cậu sẽ chỉ một lòng tập trung vào công việc, cũng sẽ an phận làm thế thân của Lý Viên.
"Tất cả đều là giả, chỉ có tiền mới là thật." Lâm Miên lẩm bẩm hai câu này rồi trở mình, bị Tạ Đình ôm vào lồng ngực, lúc này cậu mới nhớ mình đã ở bên Tạ Đình hai năm, cậu nghĩ tới bảy chữ số trong sổ tiết kiệm, không nhịn được mà nở nụ cười trong im lặng.