Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn cao năm thước bốn tấc* (1m80- đúng chuẩn hotboy luôn:) thời xưa mà đã cao như thế thực hiếm có a), cái đầu đã trên trung bình, đứng thứ ba từ trái sang. Do hai bên lối đi đều có đạo nhân nghênh đón, Mạc Vấn trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương, hắn chậm rãi bước lên điện mắt nhìn thẳng, trong đầu thầm đếm số bậc thang. Không nhiều cũng không ít, sau chín chín tám mươi mốt bậc thang cả đám đến được một thạch đài phía trước đại điện Thượng Thanh. Hai bên thạch đài có hai cái lư hương bằng đồng xanh cao bằng người, lúc này trong lư hương đã cắm đầy hương cúng. Từng làn hương khói mờ ảo nhẹ nhàng trôi, mùi hương như thấm đến tận tâm can. Đại điện Thượng Thanh hùng vĩ có tam môn lục hộ (ba cửa lớn sáu cửa nhỏ), lúc này cửa điện đều đóng kín, cũng không thấy mở.
Thanh Dương Tử vẫn đi theo sau bảy người, sau khi lên tới thạch đài liền bước nhanh vượt qua mọi người, cùng Cổ Dương Tử đang đứng ở cửa điện bên trái đến trước cửa chính điện chắp tay nói, “Chưởng giáo pháp giám, bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ xin phép được vào điện.”
“Cho phép vào.” Bên trong chính điện truyền đến hồi âm, thanh âm già nua lại cực kỳ từ tốn.
Chưởng giáo vừa nói xong, cửa điện liền được người mở ra từ bên trong, Mạc Vấn đứng gần chính giữa hàng người, là người đầu tiên thấy được tình hình trong điện. Trong đại điện đèn đuốc sáng ngời, hai bên lối vào đều có mười hai vị đạo nhân làm nghi thức cho buổi lễ, mỗi người tay cầm một loại nhạc khí của Đạo gia. Phía chính bắc có một lão đạo mập lùn một tay cầm phất trần đang đứng, chắc hẳn chính là Chưởng giáo Vô Lượng Sơn Huyền Dương Tử mà mọi người chưa từng được gặp mặt. Sau lưng Huyền Dương Tử là một bức tượng Thượng Thanh rất lớn, tượng cao đến chín thước (3 mét), tỏa ra kim quang ngũ sắc. Hai tay bức tượng nâng một cây gậy như ý dài ba thước, ngồi trên một tòa pháp đài hình lục giác, sắc mặt hiền từ, bộ dáng trang nghiêm.
Cùng lúc cửa điện mở ra, những đạo nhân làm nghi lễ trong điện bắt đầu tấu nhạc, mười hai người bên trái lần lượt cầm chung (chuông lớn), cổ (cái trống cầm tay), linh (chuông nhỏ); mười hai người phía bên phải lại cầm đang**, bạt (hai cái chập cheng ấy), khánh**. Âm nhạc vừa vang lên, mọi người dưới sự hướng dẫn Cổ Dương Tử và Thanh Dương Tử chậm rãi vào điện, đi tới phía trước cách tượng thần năm bước thì dừng lại. Cổ Dương Tử và Thanh Dương Tử tránh ra hai bên, bảy người đứng đối diện với Chưởng giáo Vô Lượng Sơn Huyền Dương Tử, tiếng nhạc tạm ngừng.
**Sáu nhạc cụ trên đều là nhạc cụ cổ, mình biết 4 cái thôi, còn cái Đang thì đây: i00.c.aliimg.com/img/ibank/2012/159/161/696161951_2089459891.jpg
Cái Khánh đây:
s://vi.wikipedia.org/wiki/Bi%C3%AAn_kh%C3%A1nh
“Vô Lượng Thiên Tôn.” Mọi người đồng thanh hô lớn, cúi người hành lễ với Huyền Dương Tử.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, các ngươi đã trở thành Thượng Thanh chuẩn đồ, bối phận chưa xác định, không thể cúi người hành lễ với ta, ngang vai vế hành lễ là được rồi.” Huyền Dương Tử chắp tay đáp lễ. Người này nhìn khác hẳn hai vị sư đệ mình, chẳng có chút vẻ tiên phong đạo cốt nào, người chỉ cao khoảng năm thước, rất là mập lùn, mắt to miệng rộng, cái đầu tròn vo, lúc nói chuyện nói từ từ từng chữ một, hết sức chậm chạp.
Mọi người nghe vậy đồng thanh đáp lại.
“Dâng hương ba nén, cửu khấu (quỳ lạy chín cái) quy tông.” Huyền Dương Tử chậm rãi di chuyển sang bên, nhường chỗ dâng hương, lúc này mấy đạo nhân làm nghi lễ lại một lần nữa tấu nhạc.
Huyền Dương Tử tránh ra xong, Thanh Dương Tử liền đưa cho người thứ nhất bên phải ba nén hương đã đốt sẵn. Người này tiến tới hai tay nhận lấy, đi lên phía trước cắm vào lư hương, sau đó vén vạt áo lên quỳ xuống đất dập đầu chín cái rồi đứng dậy trở về vị trí cũ, những người khác tiếp tục dâng hương khấu bái.
Lễ nhập môn của Đạo gia cũng tương tự với lễ bái sư của Nho gia, một lát sau bảy người quỳ lạy xong, trở về chỗ cũ, âm nhạc dừng lại.
“Chư vị là Thượng Thanh chuẩn đồ, mặc dù ở Vô Lượng Sơn nhưng cũng không phải đệ tử nơi đây, cho nên Vô Lượng Sơn không có quyền ban cho đạo hiệu. Cũng may tổ sư đã sớm đoán được sẽ có bảy người nhập môn, cho nên để lại thần dụ, lấy các ngôi sao trong Bắc Đẩu tạm thời làm đạo hiệu của các ngươi.” Huyền Dương Tử đảo mắt nhìn mọi người, nói tiếp: “Tổ sư tuy có thần dụ như vậy, nhưng lại không chỉ rõ tên cụ thể mỗi người, trên bàn có bảy tờ điệp văn, mỗi người lấy một cái, tất cả nghe theo thiên mệnh.”
Mọi người nghe vậy cũng không cảm thấy quá giật mình, bởi vì Thượng Thanh Tổ Sư là thượng tiên trên chín tầng trời, tiên đoán chuyện tương lai không phải việc khó, cho nên do dự một chút rồi cả đám từng người một tiến lên lấy một tờ điệp văn trên bàn. Vật này là thứ chứng minh thân phận của đạo nhân, có điệp văn trong tay chính là đạo nhân Thượng Thanh chính thống.
Lúc mọi người tiến lên cầm lấy điệp văn Mạc Vấn không hề nhúc nhích, cũng không phải hắn có ý nhường, mà là hắn lúc này đang cau mày lo nghĩ. Huyền Dương Tử nói chuyện quá chậm, một nhịp hít thở chỉ nói được hai đến ba chữ, mấy lời vừa nãy hắn nói mất tới nửa khắc (1 khắc = 15 phút), sau này nếu nghe hắn giảng giải kinh văn chẳng phải sẽ bị hắn làm cho gấp muốn chết sao.
Đợi đến khi hắn phục hồi lại tinh thần, trên bàn chỉ còn lại một tờ điệp văn. Mạc Vấn tiến lên cầm lấy điệp văn cúi người trở về, cũng như những người khác hắn chưa vội mở điệp văn.
“Nói ra đạo hiệu mỗi người.” Huyền Dương Tử chậm chạp mở miệng.
“Thiên Quyền Tử, Ngọc Hành Tử, Khai Dương Tử, Diêu Quang Tử, Thiên Khu Tử, Thiên Tuyền Tử, Thiên Cơ Tử.” Bảy người xem qua điệp văn rồi nói lên đạo hiệu, Mạc Vấn bắt được điệp văn là Thiên Khu.
“Đã chính vị (xác định bối phận), trao tặng pháp ấn.” Huyền Dương Tử lên tiếng lần nữa.
Huyền Dương Tử nói xong, Cổ Dương Tử đứng cạnh hắn liền đi tới chiếc bàn bên trái bưng về một cái mâm hình vuông bằng gỗ táo, cạnh dài khoảng nửa thước, bên trong đặt chỉnh tề bảy con dấu. Con dấu có hình vuông, nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, có màu đỏ thẫm, được làm bằng đá.
Huyền Dương Tử cầm lên từng con dấu phân phát cho mọi người “Trên pháp ấn đã khắc sẵn đạo hiệu của chư vị, trước khi phân phát đã khởi đàn thông thiên (báo cáo với trời đất), cho nên pháp ấn đã tâm thần tương thông với các ngươi, sau này viết bùa chú nếu không đóng dấu pháp ấn sẽ không thể thượng đạt thiên thính (báo cáo việc mình làm với Thiên Đình) hay mời thần ngự quỷ, bọn ngươi nhất định phải cất giữ cẩn thận.”
Mọi người đồng thanh đáp ứng, cẩn thận nhận lấy pháp ấn từ tay Huyền Dương Tử.
Phân phát điệp văn với pháp ấn xong, Huyền Dương Tử lại đảo mắt nhìn mọi người, “Người đạo sĩ cũng là người làm đại đạo. Tu đạo nặng ở tu tâm, ngày mai lão đạo sẽ giảng giải cho chư vị kinh văn Thượng Thanh, trước hết phải tu tâm ngưng thần, sau mới tu đạo học pháp.”
“Đa tạ đạo trưởng.” Mọi người khom người cảm ơn.
“Cho mời chư vị cao công vào điện, tụng kinh tĩnh tâm cho Thượng Thanh chuẩn đồ.” Huyền Dương Tử mở miệng nói.
Vừa nói xong, Cổ Dương Tử cùng Thanh Dương Tử liền xoay người đi ra ngoài, mấy đạo nhân tấu nhạc cũng rút lui. Chín vị cao công đạo nhân được mời tới chờ bên ngoài từ trước cùng ba sư huynh đệ bọn hắn ngồi xếp bằng trong điện, tụng niệm kinh văn.
Bảy người bị yêu cầu ngồi xếp bằng trong điện nhắm mắt lắng nghe. Tụng kinh ước chừng kéo dài đến giờ Thìn mới kết thúc, lễ nhập môn hoàn thành, bảy người tự mình đi trở về Đông điện.
Trở lại Đông điện, Mạc Vấn cầm chén đũa cùng những người khác đi nhà ăn, không nghĩ hôm nay đưa cơm lại là lão Ngũ cùng một tiểu đạo đồng. Lão Ngũ nhanh chóng phân chia xong cháo cơm, đi theo Mạc Vấn trở lại phòng.
“Lão gia, chúc mừng nha.” Lão Ngũ cầm lấy điệp văn Mạc Vấn để trên bàn nhìn một cái, lại cầm cái pháp ấn lên tò mò quan sát.
“ Hôm qua ngươi làm cơm bị cháy, bọn họ có khiển trách ngươi không?” Mạc Vấn không tiếp lời hắn, hỏi.
“Không có. Lão gia, sau này cậu cũng phải học niệm kinh sao?” Lão Ngũ hỏi.
“Không học sao được.” Mạc Vấn nhíu mày mở miệng, lúc trước ở đại điện nghe kinh xấp xỉ một giờ, mấy lão đạo kia đọc không rõ ràng, niệm kinh giống như nói mê, hắn một chữ cũng không hiểu, nghe choáng váng cả đầu óc, đến tận bây giờ vẫn còn cảm giác như có con ruồi kêu ong ong trong đầu.
“Rất khó học hay sao, tôi thấy không khác gì nghe lão thầy đồ đọc bài thôi mà.” Lão Ngũ nói.
“Thầy đồ đọc sách ta nghe hiểu được, đạo sĩ niệm kinh ta một câu cũng không hiểu.” Mạc Vấn đưa tay cầm lấy pháp ấn trong tay lão Ngũ.
“Lão gia, thứ đồ chơi này dùng để làm gì?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn quý trọng cái tiểu ấn đến vậy bèn lên tiếng hỏi.
“Sau này khi viết phù chú phải dùng đến nó, không có đóng dấu của đạo sĩ thì bùa chú cũng vô dụng thôi.” Mạc Vấn nói.
“Bùa chú có tác dụng gì?” Lão Ngũ hỏi lại.
“Nghe nói có thể mời thần ngự quỷ.” Mạc Vấn thuận miệng nói.
“Lợi hại vậy sao, khi nào lão gia bắt đầu học?” Lão Ngũ trố mắt hỏi.
“Không biết, trước tiên phải học niệm kinh với Huyền Dương đạo trưởng đã.” Mạc Vấn giơ tay vỗ trán.
“Huyền Dương đạo trưởng? Đúng rồi lão gia, cậu có biết Huyền Dương đạo trưởng không phải là người không?” Lão Ngũ nhỏ giọng nói.
“Chớ có nói nhảm.” Mạc Vấn cao giọng ngăn lại. Huyền Dương Tử là Chưởng giáo của Vô Lượng Sơn, nhục mạ trưởng bối là trái với đạo hiếu.
“Thật mà, tôi nghe nói hắn là một con rùa già.” Lão Ngũ cũng không có im miệng.
“A? Ngươi nghe ai nói?” Mạc Vấn không trách lão Ngũ nữa, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến Huyền Dương Tử dung mạo quả thật có chút kỳ quái, động tác ngôn ngữ cũng chậm chạp quá mức, nhất là lúc Huyền Dương Tử phát ấn cho thiếu niên đầu tròn trong đám thì khuôn mặt lại lộ vẻ mỉm cười.
“ Tiểu đạo sĩ nhóm lửa.” Lão Ngũ trả lời.
“Thượng Thanh nhất phái không hề kỳ thị dị loại, bất kể Huyền Dương đạo trưởng có phải dị loại hay không, ngươi cũng không thể ăn nói bậy bạ.” Mạc Vấn dặn dò một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu, liếc mắt một cái liền phát hiện táo khô hôm trước A Cửu đưa “Lão gia, chỗ táo này từ đâu ra thế?”
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lão Ngũ, giơ tay lên tỏ ý hắn có thể ăn, mặc dù vào Đạo Môn, hắn vẫn tuân theo quy củ của Nho gia “thực bất ngôn tẩm bất ngữ” (lúc ăn với khi ngủ không nói chuyện), lúc ăn cơm rất ít nói chuyện.
“Cái này là khăn tay của phụ nữ, có phải ả đàn bà nào muốn lừa tiền nên tặng lão gia phải không?” Lão Ngũ hỏi.
“Nguy rồi, ngươi không nói ta quên mất, ta không thể ăn cơm.” Mạc Vấn nghe xong, chợt nhớ ra chiều tối hôm qua Cổ Dương Tử đã phạt hắn ba ngày không được phép ăn uống, vội vàng buông đũa xuống.
“Sao vậy?” Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.
“Ngươi ngày hôm qua làm cháy đậu phụ, lúc ăn cơm ta không cách nào nuốt trôi đành phải đổ đi, kết quả bị Cổ Dương đạo trưởng phát hiện, phạt ta ba ngày không được phép ăn uống.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Ba ngày không ăn cơm cậu làm sao chịu được a, cậu cứ ở trong phòng ăn, hắn không nhìn thấy, không sao đâu.” Lão Ngũ thấp giọng khuyên nhủ,
“Vậy không được, ngươi đem cơm nước đi đi, mấy miếng táo kia cũng cho ngươi luôn.” Mạc Vấn cầm điệp văn với pháp ấn rời khỏi chỗ ngồi.
Lão Ngũ dùng mọi cách khuyên giải, Mạc Vấn vẫn nhất quyết không ăn, cuối cùng lão Ngũ chỉ có thể đem thức ăn bưng đi, mấy miếng táo để lại.
Lão Ngũ rời đi không bao lâu, ngoài nhà truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa. Mạc Vấn đứng dậy mở cửa, không phải A Cửu mà là năm người khác đang ở bên ngoài. Người tuổi trẻ vốn thích náo nhiệt nên đến tìm hắn tán gẫu.
Mạc Vấn đương nhiên là hoan nghênh bọn họ, hắn mời cả đám vào trong nhà rồi rót trà chào hỏi. Mọi người ngồi vào chỗ của mình xong liền phát hiện khăn tay với táo khô để trên bàn, những người này ai cũng đều thông minh tuyệt đỉnh, lập tức đoán được những thứ này là cô gái che mặt làm cho, nhao nhao cười trêu Mạc Vấn.
“A Cửu cô nương là vì cảm ơn ta gánh tội thay nàng nên mới tặng cho ta.” Mạc Vấn vội vàng giải thích.
“Ngay cả tên người ta cũng biết rồi, còn gánh tội thay, ngươi không cần nói thêm nữa, bọn ta trong lòng hiểu rõ mà.” Một thanh niên to cao có chòm râu dài cười xấu xa ngắt lời Mạc Vấn.
“Tại hạ Mạc Vấn, năm song cửu (18 tuổi - cách nói văn vẻ), dám hỏi cao tính đại danh của chư vị?” Mạc Vấn mắt thấy không sao giải thích cho rõ ràng, vội vàng chuyển đề tài.
“Ngươi ăn nói văn vẻ quá, chúng ta đã sớm biết được tên họ nhau rồi” thanh niên râu dài tự giới thiệu, “Ta là Bách Lý Cuồng Phong, hai mươi có hai (22).”
“Tại hạ Lưu Thiếu khanh, năm thập cửu (19).” Một thiếu niên thanh tú tiếp lời nói.
Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, trong mấy người này hắn chỉ nhận ra cái người gặp chuyện liền “Chạy “ Lưu Thiếu Khanh này.
“Tại hạ Dạ Tiêu Diêu, năm song thập (20).” Thiếu niên anh tuấn nhất trong năm người chắp tay mở miệng, bởi vì thói quen nhiều năm không dễ thay đổi, hắn vẫn theo thói quen ôm quyền làm lễ.
Mạc Vấn cũng vội vàng đáp lễ.
“Liễu Sanh, cùng lứa với Mạc huynh, cũng là mười tám, không biết Mạc huynh sinh tháng mấy.” Nói chuyện là một thanh niên chỉ cao khoảng năm thước, mắt phượng môi anh đào, miệng mũi tinh tế, dung mạo cực kỳ đẹp đẽ. Nếu không phải cổ họng hắn có cái bướu nhỏ, dung mạo thậm chí có thể sánh với giai nhân.
“Tháng tư.” Mạc Vấn trả lời.
“Ta tháng hai.” Liễu sanh cười nói.
“Tại hạ thiên tuế.” Người cuối cùng nói chính là thanh niên đầu tròn.
“Xin hỏi huynh đài xưng hô như thế nào?”** Mạc Vấn hơi nghi ngờ hỏi, bởi vì lúc trước đã sớm biết thanh niên đầu tròn này là dị loại biến thành, cho nên hắn cũng không sợ.
**Con rùa tên là Thiên Tuế nhưng Mạc Vấn lại hiểu câu đó là: “ Ta đã sống được một nghìn tuổi rồi.” (thiên tuế - 1000 năm). Nên MV tưởng Thiên Tuế chưa xưng tên:D
“Hắn tên là Thiên Tuế, tên kiểu này nếu là đi ra ngoài, dù có một trăm cái đầu cũng không đủ cho quan binh giết.” Bách Lý Cuồng Phong vừa cười vừa nói xen vào.
Chỉ có vua chúa mới dám xưng là Thiên Tuế thôi, thằng này có cái tên bá đạo v k l:) vừa mới nói ra đã bị quy vào tội khi quân phạm thượng rồi:)
“Chư vị chớ có cười nhạo ta.” Thiên Tuế bẩm sinh hơi đần độn, không giỏi ăn nói, nghe vậy rất là lúng túng.
“Cái tên gia hỏa nhà ngươi thật không thú vị tí nào, không có khiếu hài hước gì cả. Sau này là đồng môn học nghệ, bọn mình thân như huynh đệ, ngươi lớn tuổi nhất, chúng ta tôn ngươi làm đại ca. Ta là lão Nhị, Dạ Tiêu Diêu lão Tam, Lưu Thiếu Khanh lão Tứ, Liễu Sanh là lão Ngũ, Mạc Vấn là Lục đệ.” Bách Lý Cuồng Phong lên tiếng.
Mọi người nghe vậy tất cả đều đồng ý, Mạc Vấn cũng gật đầu tán thành, chỉ có Thiên Tuế vẫn còn từ chối.
Trong lúc mọi người còn đang cao hứng xưng huynh gọi đệ, ngoài nhà bỗng truyền đến tiếng Cổ Dương Tử: “Người trong Đạo môn vậy mà lại học thói nghĩa khí giang hồ, có cần bần đạo cấp thêm cho các ngươi hai xấp giấy vàng, một con gà trống** nữa không?”
**Nghi thức kết nghĩa huynh đệ thời xưa
Mọi người nghe vậy thầm kêu gay to rồi, đúng như dự đoán, thanh âm Cổ Dương Tử lại một lần nữa truyền tới, “Đông điện diện bích** ba canh giờ...”
** Diện bích: úp mặt vào tường sám hối:) bạn nào đọc tiên hiệp nhiều chắc thấy quen từ này rồi