Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
“Bồ huynh, bần đạo có một đạo quán ở phía Tây Bắc nước Tấn, địa thế xa xôi hẻo lánh lại yên tĩnh, huynh cùng gia đình cứ an tâm ở lại, đợi đến khi tình hình tạm lắng xuống thì tính toán tiếp.” Mạc Vấn vỗ vai Bồ Hùng an ủi.
“Chân nhân đối với Bồ thị ta có ân cứu mạng...”
“Có thể đừng nói những lời này được không?” Mạc Vấn cau mày không vui.
Bồ Hùng nghe vậy cũng chỉ đành than thở, “ Được, không nói những lời này nữa, nếu chân nhân đã mời, chúng ta cũng sẽ không từ chối, Vậy Kiên nhi cùng tiện nội đành xin phép quấy rầy các vị ít ngày.”
“Còn huynh, huynh định đi đâu?” Mạc Vấn hỏi.
“Ta có một vị đại ca bây giờ đang ở Ung châu, cũng có chút binh mã, ta định đến tìm hắn.” Bồ Hùng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Bồ Hùng là một vị tướng tài giỏi, không thể chịu được cảnh ăn nhờ ở đậu.
“Trước cứ đến Ung châu đã.” Mạc Vấn bảo lão Ngũ.
Lão Ngũ lên tiếng đồng ý, đổi đường thành hướng nam.
“Sắp tới Chân nhân muốn làm gì?” Cẩu thị cùng Bồ Kiên đã an toàn, Bồ Hùng cũng rũ bỏ được gánh nặng.
“Ta định cùng đồ đệ ngao du bốn phương, mở mang kiến thức. Ngoài ra ta hồi nhỏ sống trong gia đình khá giả, biết rất ít những nỗi khổ của bách tính, nhân dịp này ta cũng muốn hiểu rõ hơn nhân tình thế thái.” Mạc Vấn nói.
“Chân nhân như nhàn vân dã hạc, thật là điềm đạm nhàn nhã.” Bồ Hùng nói.
Mạc Vấn chỉ cười không tiếp lời, có được tất có mất, hắn tuy nhàn nhã tự tại nhưng lại không thể cùng A Cửu có con, tận hưởng niềm hạnh phúc làm cha mẹ.
Sau đó không ai nói gì thêm, tới buổi chiều giờ Mùi, lão Ngũ bay tới địa phận Ung châu. Ung châu vốn là châu phủ thuộc nước Triệu, vị đại ca của Bồ Hùng là viên tướng trấn thủ vùng này, sau khi nước Triệu sụp đổ thì tự đứng lên trở thành một thế lực độc lập.
Mạc Vấn còn có chuyện quan trọng trong người, đưa Bồ Hùng đến nơi an toàn rồi đoàn người liền bay trong đêm trở về Thượng Thanh quan.
Tới Thượng Thanh quan Mạc Vấn vẫn không yên lòng, nơi này tuy hẻo lánh nhưng không phải bí mật gì, hắn không thể ở lâu nơi này, Bồ Kiên ở đây mãi cũng không an toàn. Nhưng nếu đưa đến Vô Danh Sơn thì lại quá mức kham khổ.
Trầm ngâm hồi lâu Mạc Vấn rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, hắn chọn hai gian phòng ở phía Tây Bắc Thượng Thanh quan bố trí một kết giới bằng Tử khí, nếu như gặp phải nguy hiểm, đám người Bồ Kiên có thể vào bên trong kết giới này tị nạn.
Ăn xong cơm tối, Triệu Anh Anh cùng Cẩu thị nói chuyện tâm sự, Mộ Thanh cùng Ngô Cát Nhi gấp gáp may một bộ đạo bào mới cho Mạc Vấn, Bồ Kiên thì ở thư phòng đọc sách.
“Nhất định phải đối xử tử tế với Cẩu thị cùng Bồ Kiên, ăn uống không được ít hay thiếu.” Mạc Vấn vừa nói vừa cân nhắc mấy khối gỗ đặt trên bàn, sau khi hộp phù bị thiêu hủy hắn không còn đồ để vẽ phù chú nữa, phải mau chóng tìm cái mới.
“Cái đó là đương nhiên.” Lão Ngũ đang bận bịu cắt tấm phù chú.
“Còn nữa, không nên để cho Cát Nhi cùng Bồ Kiên quan hệ quá thân thiết.” Mạc Vấn cầm lấy một khối gỗ bắt đầu đẽo gọt.
“Sao vậy lão gia?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.
Mạc Vấn chỉ chăm chú gọt, không có trả lời.
“Ta thấy đưa trẻ kia rất được.” Lão Ngũ lầm bầm lầu bầu.
“Đừng mơ tưởng được làm Quốc Trượng (bố vợ vua) nữa, bình an là phúc lắm rồi.” Mạc Vấn nói, tướng Đế Vương của Bồ Kiên không hoàn chỉnh, hắn không muốn Ngô Cát Nhi sau này phải trở thành quả phụ.
“Ừm.” Lão Ngũ ậm ừ một tiếng, chuyên tâm làm việc không nói gì nữa.
Trúc tía làm phù chú thì luôn có đầy đủ, nhưng vật liệu làm hộp phù thì rất khó kiếm được loại gỗ nào như ý. Hộp phù trước do Triệu Chân nhân ban cho hắn được làm từ gỗ cây Thiết Hoa (một loại cây bạch dương hiếm), những khối gỗ hắn có hiện tại đều quá nhẹ, không đủ độ cứng rắn, sở dĩ Mạc Vấn có thể vẽ bùa với tốc độ nhanh như vậy chính là nhờ nhiều năm luyện tập mà ra, nếu dùng hộp gỗ khác sẽ khiến thói quen nhiều năm bị thay đổi, khép mở rất không thuận tay.
Ngay tại lúc Mạc Vấn thử nghiệm những vật liệu gỗ khác, bỗng nhiên hắn nhận ra phía đông trên bầu trời có khí tức dị loại xuất hiện, căn cứ khí tức thì hắn là loài tiên hạc mà đạo nhân hay cưỡi.
Trong lòng còn nghi vấn, Mạc Vấn liền ngưng thần cảm giác khí tức kia di chuyển, không lâu sau tiên hạc đã bay tới bầu trời Thượng Thanh quan, sau đó bắt đầu chậm rãi hạ xuống, tiếp đến bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Đi, theo ta ra ngoài đón khách.” Mạc Vấn buông con dao xuống đứng dậy đi ra cửa.
“Nửa đêm rồi còn ai tìm đến nữa?” Lão Ngũ đi theo Mạc Vấn ra cửa.
“Có hai người, một trong số đó là Trương Động Chi.” Mạc Vấn căn cứ tiếng nói chuyện bên ngoài đoán được thân phận người tới.
“Hắn ta tới đây làm gì?” Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.
“Chắc lại là chuyện của Bồ Kiên thôi.” Mạc Vấn chỉ về phía phòng của Bồ Kiên.
Hai người đi tới nhà trước thì thấy người gác cổng đang xét hỏi thân phận người tới, lão Ngũ bảo người gác cổng lui xuống, tự mình mở cửa đón khách.
Mạc Vấn đoán không sai, người tới chính là Trương Động Chi, bên cạnh gã là một đạo cô trung niên nét mặt hiền hậu.
“Ha ha, may quá, chủ nhà vẫn chưa đi ngủ.” Trương Động Chi sải bước vào sân.
“Canh ba rồi, ngọn gió nào đưa huynh tới đây vậy?” Mạc Vấn cười đáp, nói xong hắn quay sang đạo cô trung niên kia chắp tay làm lễ.
“Thái Thanh tông Hoàng Vân đáp lễ.” Đạo cô mặc đạo bào Thái Thanh xưng lên tên tuổi, lần này tới bà chỉ là người đi cùng phu xe cho Trương Động Chi.
“Ta lần này tới là có lễ vật muốn tặng cho ngươi, thử đoán xem trong cái hộp này là vật gì?” Trương Động Chi vỗ vỗ cái hộp gỗ kẹp ở dưới nách.
“Làm sao ta đoán được.” Mạc Vấn lắc đầu cười nói, lại quay ra bảo lão Ngũ, “Mau sai người dâng trà.”
Lão Ngũ nghe lệnh tất tả chạy đi, Mạc Vấn đưa tay mời khách, “Hoàng chân nhân, mời.”
“Mạc Chân nhân mời.” Hoàng Vân cũng đưa tay.
Mạc Vấn dẫn hai người đi thẳng lên đại điện Thượng Thanh quan, trong điện đã có đèn, sau khi vào điện Mạc Vấn lại sai người thắp thêm mấy ngọn đèn đèn cầy, ba người phân ra chủ khách ngồi xuống.
“Ngươi cầm lấy xem thử đi.” Trương Động Chi đem hộp gỗ đặt lên mặt bàn bên cạnh Mạc Vấn.
Mạc Vấn mở hộp ra thì thấy bên trong đều là đồ dùng để vẽ phù chú, một cái hộp ấn, một cây bút, còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen.
Mạc Vấn đưa tay nhấc chiếc hộp lên, cầm vào tay rất nặng, chính là loại gỗ Thiết Hoa không sai.
“Các ngươi tin tức quả thực nhanh nhạy.” Mạc Vấn cười nói.
“Khà khà, chỗ lễ vật này ngươi thích chứ?” Trương Động Chi cười hỏi.
“Ngươi làm thế nào biết hộp phù của ta làm bằng gỗ Thiết Hoa?” Mạc Vấn hỏi, lúc ở Nghiệp Thành hắn đã từng nói hộp phù của mình đã bị hủy, đây không phải chuyện gì bí mật, chỉ là hắn không hiểu Trương Động Chi làm thế nào biết chất liệu làm hộp phù của mình?
“Chúng ta đi hỏi Thiên Tuế chân nhân.” Trương Động Chi trả lời.
“Vật này là người nào muốn tặng cho ta?” Mạc Vấn đặt hộp gỗ xuống.
Trương Động Chi nghe vậy lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn bức thư, trên phong thư có đóng dấu ngọc tỷ của Hoàng Đế nước Tấn.
Chỉ nhìn qua phong thư, Mạc Vấn lập tức biết Trương Động Chi chuyến này đến để làm gì, liền không mở thư ra nữa, “Chỗ lễ vật này ta xin mặt dày nhận lấy, huynh trở về chuyển lời tới bọn họ, ý trời không thể làm trái, về danh nghĩa tuy ta không còn là người nước Tấn nữa, nhưng ta có thể bảo đảm Long Mã sẽ không qua sông**.”
“Có những lời này của ngươi ta yên tâm quay về bàn giao rồi.” Trương Động Chi không giấu nổi sự vui mừng. Ý Mạc Vấn nói là sau này cho dù Bồ Kiên có lên ngôi xưng đế cũng sẽ không vượt sông xâm phạm nước Tấn.
“Nước Tấn hiện giờ tình hình thế nào?” Mạc Vấn cầm hộp gỗ quan sát tỉ mỉ.
“Vẫn còn khó khăn lắm, mấy năm nay mất mùa nghiêm trọng, thêm với ở phương bắc có rất đông nạn dân sang nước ta tị nạn, hiện giờ lúa gạo cực kỳ thiếu, vì để tiết kiệm thóc gạo triều đình đã có lệnh cấm nấu rượu, nhà nào vi phạm lập tức xử trảm.” Trương Động Chi cau mày, nhíu mày lắc đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, lão Ngũ đã đi vào phòng, phía sau là nha hoàn bưng trà.
Trương Động Chi cùng lão Ngũ là quen biết cũ, thấy gã đi vào liền cười nói, “Lão Ngũ, có sơn hào hải vị gì mau đem ra đây, Hoàng Vân chân nhân ăn chay, có rau củ nào quý hiếm chuẩn bị một ít, rượu cũng mang mấy vò.”
“Trương gia, ngài chỉ mang một khối gỗ đến đây mà muốn chúng ta đãi sơn hào hải vị sao?” Lão Ngũ cười trêu chọc.
“Nước Tấn hiện giờ ai là Hộ quốc chân nhân?” Mạc Vấn hỏi Trương Động Chi, Dạ Tiêu Diêu đã cùng Ngọc Linh Lung rời khỏi nước Tấn, vị trí Hộ quốc chân nhân nhất định phải có người thay thế.
“Là sư huynh của Hoàng chân nhân, Thái Thanh phái Chu Quan Chính Chu chân nhân.” Trương Động Chi đáp.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, người này lúc trước hắn đã từng nghe nói qua, tính cách cũng như tên, rất hiệp nghĩa chính trực.
“Sư huynh bần đạo vô cùng khâm phục Mạc Chân nhân, chân nhân lúc trước chịu nhục để đổi lấy năm năm ấm no cho người Hán ở nước Triệu, hành động này không phải người bình thường có thể làm được, đây là một viên Linh Đan bổ khí nhất phẩm luyện cách đây một trăm năm trước, là sư huynh nhờ ta tặng cho chân nhân để tỏ lòng quý mến.” Hoàng Vân lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ men xanh đứng dậy đưa cho Mạc Vấn.
“Cái này không được, làm phiền Hoàng chân nhân chuyển lời tới Chu chân nhân, ý tốt của Chu chân nhân bần đạo xin tâm lĩnh, nhưng viên Bổ Khí Đan này quá quý giá, bần đạo không thể nhận.” Mạc Vấn đứng dậy khoát tay.
“Không dối gạt chân nhân, viên thuốc này là do sư tôn của bần đạo Ngộ Chân Tử để lại, tổng cộng có chín viên, chân nhân xin đừng từ chối. Trước khi ta tới sư huynh đã nói rõ, nếu chân nhân không chịu nhận viên đan dược này huynh ấy sẽ lập tức treo ấn từ chức.” Hoàng Vân đạo cô lên tiếng.
“Thôi được rồi, bần đạo đành xấu hổ nhận lấy vậy.” Mạc Vấn giơ tay nhận lấy bình sứ, lại quay sang lão Ngũ nói, “Mau lấy hai quả Chính Nguyên Quả để đáp lễ.”
“Lão gia, Chính Nguyên Quả là cái nào?” Lão Ngũ hỏi, Mạc Vấn ngày đó để lại không ít hạt giống, lúc này đã có mấy gốc cây sai quả rồi.
“Quả màu vàng có hình hồ lô.” Mạc Vấn đáp.
“Được.” Lão Ngũ cất tiếng đứng dậy đi ra cửa, không lâu lắm gã đã mang hai quả hồ lô màu vàng trở lại, Mạc Vấn nhận lấy tặng cho Hoàng Vân đạo cô, “Đạo quán của ta xa xôi hẻo lánh, có chút quà mọn nhờ Hoàng chân nhân chuyển lại cho Chu chân nhân.”
“Đa tạ chân nhân.” Hoàng Vân đạo cô nói rồi nhận lấy.
“Vậy là lệnh sư đã phi thăng?” Mạc Vấn hỏi, Ngộ Chân Tử chính là lão đạo ngày đó khi hắn bị tam giáo truy đuổi đã tàng hình đến nói chuyện với hắn trong quán trọ, sau đó còn dụ mọi người Thái Thanh tông đi nơi khác để hắn chạy trốn, đến giờ hắn vẫn rất cảm kích tấm lòng đức độ của Ngộ Chân Tử.
“Đúng là vậy, chẳng biết tại sao sư tôn lại chỉ được Thiên Đình ban cho vị trí Địa Tiên.” Hoàng Vân đạo cô mặt lộ vẻ bất mãn.
Mạc Vấn nghe vậy cũng lắc đầu tiếc nuối, Thiên Đình xác định phẩm cấp Tiên Nhân cũng không có tiêu chuẩn cố định, có lúc chênh lệch sẽ rất lớn.
Trong lúc hai người nói chuyện, Hoàng Vân đạo cô chợt nhíu mày nhìn về hướng bắc, xong lại nhìn về phía Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn thần sắc vẫn không đổi liền quay sang nói với Trương Động Chi, “Trương tướng quân, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
“Không vội, không vội, cơm nước xong hẵng đi.” Trương Động Chi nói.
“Mạc Chân nhân còn có khách đến thăm.” Hoàng Vân đạo cô nói, lúc trước bà đã cảm giác được khí tức một con dế trũi từ phía bắc bay tới nơi này, bà có thể biết được, Mạc Vấn đương nhiên cũng sẽ biết, Mạc Vấn biết nhưng vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, nói rõ hắn quen con dế nhũi này.
“Hoàng chân nhân thật là tinh tường, cơm tuy không kịp ăn, nhưng rượu dù sao cũng phải uống vài vò chứ.” Mạc Vấn cười nói. Người tới không phải ai khác, chính là Hoàng Y Lang, nó vốn đang ở nước Đại trông chừng kho báu, lần này tới có lẽ cũng có mục đích giống Trương Động Chi, đều là tới xác định thái độ của Mạc Vấn.
Tiễn hai người nước Tấn đi không lâu, Hoàng Y Lang đã đến, trên lưng nó là Thác Bạt Thập Kỳ nét mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Mạc Vấn đoán không sai, Thác Bạt Thập Kỳ lần này tới cũng là bởi nghe phong thanh biết hắn vừa cứu một đứa trẻ có vận khí Đế Vương, chuyện này không nhỏ chút nào, nếu như Mạc Vấn quyết định phụ tá người khác thì nước Đại sẽ không còn chỗ dựa nào nữa. Bởi vì nước Đại cách nơi này khá xa cho nên gã và Hoàng Y Lang mới tới chậm hơn.
“Từ nay đến lúc Kim Long xuất thế còn mấy chục năm nữa, Ngũ Trảo chưa ra, dù sao cũng phải có Tứ Trảo tạm thay**.” Mạc Vấn bỏ đi nỗi băn khoăn của Thác Bạt Thập Kỳ.
[**Ngũ trảo, tứ trảo: Người xưa cho rằng Ngũ Trảo Kim Long (Rồng vàng năm móng) là linh vật tượng trưng cho Hoàng đế của một triểu đại lớn, lâu dài; các triều đại khác nhỏ hơn hay tồn tại ngắn ngủi chỉ được tượng trưng bằng Rồng bốn móng (Tứ Trảo) mà thôi.]
“Dám hỏi chân nhân, Tứ Trảo sẽ xuất thế ở đâu?” Thác Bạt Thập Kỳ hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói gì thêm.
Thác Bạt Thập Kỳ không giống Trương Động Chi, một đường di chuyển lắc lư khiến gã mệt mỏi không chịu nổi, đành xin phép ngủ lại ở Thượng Thanh quan.
Mạc Vấn mất cả đêm để chuẩn bị xong phù chú, hôm sau vừa tiễn Thác Bạt Thập Kỳ đi khỏi hắn lập tức cùng lão Ngũ lên đường đến Thanh Vũ Môn...