Tử Dương

Chương 170: Chương 170: Bảo hổ lột da




Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên nhíu mày, tấm bản đồ có vẽ vị trí năm quận dọc bờ Bắc, quận lớn nhất chính là Dự quận chỗ hắn. Ngoài ra phía đông bắc Dự quận có Lỗ quận cũng là quận lớn, cả hai quận lớn này nếu thuộc về nước Tấn, đối với nước Tấn rất là có lợi, bất luận là đóng quân hay để phát triển cũng đều được.

“Nếu ta muốn hai quận này, các ngươi cũng có thể bỏ sao?” Mạc Vấn đưa tay chỉ hai quận Lỗ, Dự.

“Có thể.” Thạch Chân nghiêm nghị gật đầu.

“Ngươi chỉ là nữ nhi, làm sao đủ sức quyết định chuyện quốc gia đại sự?” Mạc Vấn lắc đầu nói, có câu nói chuyện gì khác thường tất đáng nghi, nước Triệu đưa ra phần lễ vật này sức nặng quá lớn. Đây là hai quận đấy, chu vi cả ngàn dặm, nhân khẩu vạn người, nước Triệu sao có thể cho đi dễ dàng như thế.

“Ngươi coi đây là cái gì?” Thạch Chân móc sau lưng ra một túi lụa đựng vật gì đó hình vuông để xuống mặt bàn. Vật này lớn khoảng năm tấc, mở ra thì thấy đó là một con dấu bằng ngọc.

“Ngươi lại dám trộm Ngọc Tỷ đi ư?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía Thạch Chân. Nước Triệu hiện tại nằm hơi chếch về phía Tây Bắc, cho nên Ngọc Tỷ được làm bằng Dương Chi Bạch Ngọc. Khối Ngọc Tỷ này trắng muốt không tì vết, vô cùng hoàn mỹ, tuyệt không phải hàng giả.

“Ngọc Tỷ cất trong thâm cung, ngày thường ta làm sao thấy được, biết trộm kiểu gì, đây là Phụ hoàng cho ta đấy, bảo ta thay mặt người làm việc.” Thạch Chân nghiêm túc nói.

“Cắt đất nhường quận đâu phải trò đùa, người Hồ các ngươi sao lại làm việc tùy tiện vậy?” Mạc Vấn cau mày lắc đầu, chuyện đại sự thế này lại giao cho một nữ nhi toàn quyền xử trí, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Nếu là người ngoài, đừng nói hai quận, dù có một huyện cũng sẽ không cho hắn, nhưng ngươi không phải người ngoài, ngươi đáng giá để chúng ta dùng hai quận đổi lấy.” Thạch Chân lúc này không còn chút ngang bướng nào nữa, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giọng nói cũng vậy.

“Vì cái gì coi trọng ta như thế?” Mạc Vấn hỏi, khoan nói lúc trước hắn đã cùng chư vị đồng môn thương nghị xong việc tiếp quản Kim Ấn nước Triệu, dù cho trước kia chưa từng thương nghị gì, lần này thấy lễ trọng như vậy cũng khó tránh khỏi động tâm. Bất kể người nào cũng đều sẽ bị lễ vật lay động, vấn đề là lễ vật có đủ nặng hay không thôi.

“Ngươi pháp thuật cao cường, lại không phải kẻ địch của nước Triệu chúng ta, liền trị giá một quận. Giúp chúng ta bình định phương Bắc, lại trị giá một quận nữa.” Thạch Chân nói.

Mạc Vấn nghe vậy thu hồi quyển trục, trả lại cho Thạch Chân, “Các ngươi nhìn qua thì hào sảng, kì thực tâm cơ rất nặng. Biết rõ ta đang có xích mích với nước Tấn rồi, dù có cho bọn họ hai quận bọn họ cũng sẽ hoài nghi không nhận, cho nên mới dám hào phóng như vậy.”

Thạch Chân nghe vậy hơi sững sờ một chút, rồi cười mỉa mai nói, “Bọn họ không nhận thì ngươi nhận vậy.”

“Ta là đạo nhân, không thích mấy chuyện cắt đất phong vương, cũng không muốn giúp các ngươi bình định phương Bắc. Có điều nhà Mộ Dung nước Yên ở phía Đông Bắc cũng là Dị tộc, giúp các ngươi chống lại nước Yên cũng không phải là không thể.” Mạc Vấn bình tĩnh nói.

“Ngươi có yêu cầu gì?” Thạch Chân nói, giọng hơi run run, dốc bao tâm sức đi cầu, Mạc Vấn rốt cuộc cũng đã đồng ý.

“Có ba việc. Một là, người Hồ không được cướp đoạt của cải vợ con của người Hán trong nước.” Mạc Vấn giơ lên một ngón tay.

Yêu cầu trên là cái thấp nhất trong ba yêu cầu của Mạc Vấn, hắn vốn tưởng rằng Thạch Chân sẽ đáp ứng ngay lập tức, không ngờ Thạch Chân nghe vậy lại nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử.

“Tài sản của người Hán đều là khổ cực mới kiếm được, vợ con cũng là người thân nhất, người Hồ các ngươi lúc đầu vốn đã không nên cướp đoạt.” Mạc Vấn nhíu mày nói.

“Thánh chỉ có thể ban xuống được, nhưng Quốc nhân có tuân theo hay không ta không dám đảm bảo, thói quen nhiều năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều, ta e là không thể thực hiện được đề nghị này của ngươi.” Thạch Chân mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mạc Vấn mặc dù tức giận việc Thạch Chân không thể đáp ứng được yêu cầu thấp nhất này, nhưng cũng thầm tán thưởng sự trung thực của nàng, không đáp ứng chuyện mình không thể làm được.

“Được, thánh chỉ sẽ được ban, như ngươi mong muốn, nếu Quốc nhân vẫn vi phạm thì tài sản của người Hán sẽ do quan phủ trả lại.” Thạch Chân nhíu mày hồi lâu rồi mở miệng nói.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, Thạch Chân có thể hứa hẹn một điểm này đã là không dễ rồi.

“Theo tính toán của ngươi, muốn thu phục ba quận mười sáu châu cần tốn thời gian bao lâu?” Thạch Chân hỏi.

Mạc Vấn không trả lời, mà lại cầm lấy tấm bản đồ trong tay Thạch Chân trải rộng ra, “Là ba quận nào?”

“Hoàng quận, Bạch quận, Ung quận.” Thạch Chân đưa tay chỉ rõ vị trí ba quận. Cả ba quận này đều nằm ở hướng Đông Bắc, tạo thành hình mũi tên, hai quận Hoàng, Bạch là hai cánh, Ung quận là mũi nhọn, đây là loại thế trận có thể vừa công vừa thủ rất toàn diện.

“Mười năm hẳn là có thể xong.” Mạc Vấn nhìn tường tận hồi lâu rồi lên tiếng, mặc dù chỉ có ba quận, nhưng ba quận này đều là quận lớn, cơ hồ chiếm hơn một phần ba lãnh thổ nước Triệu. Đây là chiến tranh giữa hai quốc gia, binh lực hùng hậu, nhất định sẽ là một hồi trường kỳ kháng chiến, không thể thắng lợi trong một sớm một chiều được.

Thạch Chân nghe vậy khẽ cau mày, nét mặt cho thấy nàng không hài lòng với thời gian Mạc Vấn đưa ra, nhưng nàng cũng không có dị nghị gì.

“Thứ hai, bắt đầu từ ngày ta tiếp nhận Kim Ấn, trong vòng mười năm sưu thuế của người Hán ở nước Triệu phải giảm đi một nửa.” Mạc Vấn nói.

“Thu thuế là nguồn sống của quốc gia, giảm đi một nửa? kiên quyết không thể.” Thạch Chân lắc đầu khoát tay.

“Giảm đi hai phần.” Mạc Vấn chủ động nhượng bộ, lúc nãy hắn cũng biết giảm một nửa nước Triệu chắc chắn sẽ không đáp ứng, cho dù chỉ có hai phần thôi cũng đã là một lượng tiền vô cùng lớn rồi.

Thạch Chân nghe vậy lại im lặng suy nghĩ, Mạc Vấn đưa tay chỉ ghế ngồi cạnh đó, Thạch Chân ngồi xuống nhíu mày suy tư, hồi lâu sau mới nói, “Thuế phụ không thể miễn, thuế ruộng giảm bớt hai phần, trong vòng năm năm.”

Lời vừa nói ra, đến phiên Mạc Vấn lại im lặng. Thạch Chân nói trong vòng năm năm là một lời hai nghĩa, một là trong vòng năm năm giảm thuế ruộng đi hai thành, hai là muốn hắn trong thời gian đó phải đánh bại nhà Mộ Dung nước Yên.

“Ngươi là con gái, lệnh tôn sao lại tin tưởng ngươi đến vậy, đem chuyện đại sự toàn quyền giao phó cho ngươi?” Mạc Vấn trầm ngâm một lát mới hỏi một vấn đề không liên quan.

“Chính bởi vì ta là con gái nên Phụ hoàng mới tín nhiệm ta.” Thạch Chân cười nói.

“Nghĩa là sao?” Mạc Vấn hơi giơ tay lên.

“Bởi vì ta sẽ không tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.” Thạch Chân đáp.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, trong thời gian ở nước Tấn hắn đã được thấy cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vô cùng khốc liệt. Vì muốn loại bỏ uy hiếp mà không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, sẵn sàng bỏ qua tình cảm ruột thịt, loại chuyện này chắc hẳn cũng xuất hiện ở nước Triệu. Trong lúc các vị hoàng tử một lòng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, công chúa ngược lại trở thành người đáng tin tưởng nhất.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Mạc Vấn hỏi.

“Nhỏ hơn ngươi hai tuổi.” Thạch Chân thuận miệng đáp.

“Tuổi ngươi còn nhỏ như vậy, ta rất hoài nghi không biết ngươi có thể thực hiện được lời hứa không?” Mạc Vấn liếc mắt nhìn về phía Thạch Chân.

“Ngươi tuổi tác cũng không lớn, nhưng ta lại không nghi ngờ năng lực của ngươi.” Thạch Chân cười nói.

“Những chuyện ta làm ở Kiến Khang người đời đều biết, ngươi hoài nghi ta chỗ nào?” Mạc Vấn phản bác lại.

“Ta có thể sai khiến vạn người đến đây, có thể đem ra Ngọc Tỷ của Hoàng đế, ngươi cũng không nên hoài nghi ta.” Thạch Chân không hề lộ vẻ yếu thế.

Mạc Vấn cúi đầu thu dọn giấy vụn trên bàn, “Ngươi rất có năng lực, nhưng đây là chuyện quốc gia đại sự, lệnh tôn không giải quyết mà lại giao cho ngươi, có vẻ không hợp lý lắm.”

“Phụ hoàng căn bản không quản mấy việc này.” Thạch Chân lắc đầu rồi giơ tay phải lên, “Năm năm.”

Mạc Vấn không lập tức đáp lời mà nhíu mày trầm ngâm, nước Triệu thu thuế rất nặng, một mẫu ruộng cần đóng thuế là hai thạch bốn đấu (~142 kg), ở phương Bắc nếu mùa màng bội thu có thể thu hoạch chừng ba thạch (~180 kg). Nộp thuế xong còn sáu đấu, trừ đi vỏ trấu thì chỉ còn lại ba đấu. Nam nữ trưởng thành ở nước Triệu đều phải làm năm mẫu ruộng, con trai mười ba tuổi trở xuống làm ba mẫu, con gái phải làm hai mẫu ruộng, lấy trung bình một nhà năm miệng ăn hai mươi mẫu ruộng mà tính toán, sau khi đóng thuế chỉ còn lại sáu thạch lương thực, tương đương hơn bảy trăm cân (1 cân Tàu = 0.5kg), bảy trăm cân thóc này nếu muốn cung cấp cho năm người dùng suốt một năm, vậy mỗi người ba ngày mới được một cân lương thực, chỉ đủ nấu cháo loãng.

Nếu như bớt đi hai phần thuế ruộng, một mẫu ruộng liền bớt đi xấp xỉ năm đấu thuế ruộng, hai mươi mẫu ruộng trừ đi vỏ trấu là còn mười thạch, gần như được tăng gấp đôi so với trước, như vậy bách tính trong vòng năm năm là có thể ăn lương khô, đây đã là một sự thay đổi rất lớn rồi, hơn nữa làm thế sẽ giảm bớt rất nhiều thảm cảnh người dân phải bán vợ bán con, hắn có thể yêu cầu, có thể đổi lấy cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

“Năm năm.” Mạc Vấn gật đầu đáp ứng.

“Việc thứ ba là gì?” Thạch Chân hỏi.

“Lúc ta xuất quân Đông chinh, nước Triệu không được xâm lược Tây Lương.” Mạc Vấn nói.

“Nước Lương?” Thạch Chân lộ vẻ kinh ngạc, “Tại sao lại là nước Lương mà không phải là nước Tấn?”

“Nước Lương.” Mạc Vấn nhấn mạnh lại, cũng không giải thích gì.

“Cái này đơn giản nhất, chúng ta đáp ứng.” Thạch Chân gật đầu xong lại truy hỏi, “Ta rất muốn biết ngươi vì sao phải bảo vệ nước Lương?”

“Nước Lương chưa từng đuổi ta đi.” Mạc Vấn cười nói. Kì thực điều hắn nói chỉ là nguyên nhân phụ, nguyên nhân chủ yếu là nước Tấn quốc lực cường thịnh, nước Triệu nếu muốn xuôi nam cũng không dễ dàng, ngược lại nước Lương cũng là người Hán nhưng lại tương đối nhỏ yếu, nước Triệu có thể lợi dụng khoảng thời gian này rảnh tay đối phó.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó chính là Khổng Tước Vương tới Trung Thổ tuyên truyền giảng giải Phật pháp Đại Thừa hiện đang ở nước Lương. Hắn mặc dù không biết Phật pháp Đại Thừa ra sao, nhưng hắn rất là tán thưởng những lời nói của Khổng Tước Vương, ít nhất lão tăng này dám thừa nhận Phật Giáo còn có sai lầm thiếu sót, nhân vật bậc này mới xứng là Đại Đức, có qua có lại, Đạo gia là chủ nhà nên tiến hành tiếp nhận. Lúc trước vị Tiên Nhân truyền nghề của Thượng Thanh đã từng nói phải “bình thiên tai”, chỉ một chữ “bình” nhưng thâm ý rất sâu sắc, nguyên ý của Thượng Thanh tổ sư có lẽ không phải muốn giết hết sư sãi trong thiên hạ, mà là cầu hòa, cầu “bình“. Nguyên nhân chính là vậy nên hắn mới bảo vệ nước Lương, Khổng Tước Vương chính là do hắn bảo đến Lương quốc đấy, không thể vừa mới tiễn người đi xong mà đã để mặc nước Triệu đi tấn công nước Lương được.

“Mấy vị hoàng huynh của ta cũng có lòng phò tá Phụ hoàng, mỗi người đều đi tìm người tài giỏi thay thế Quốc sư, nếu muốn tiếp nhận Kim Ấn, sợ là phải đánh bại tất cả bọn họ mới được.” Thạch Chân nói.

“Báo cho đám tăng ni đó biết, bọn họ hãy rút lui đi, ta không muốn giết người vô tội.” Mạc Vấn lạnh giọng nói.

“Ta là cố ý kích ngươi nên mới nói vậy, không phải tất cả bọn họ đều là hòa thượng đâu.” Thạch Chân cười giễu.

“Tổng cộng có mấy người?” Mạc Vấn lại liếc Thạch Chân một cái, nhíu mày hỏi.

“Ba vị hoàng huynh mỗi vị tìm được một người, Ký công chúa một người, triều đình tìm được ba người, Quốc sư chọn được một người, tổng cộng tám người.” Thạch Chân nói.

Mạc Vấn không hỏi lại nữa, hồi trước ở nước Tấn hắn đã từng trải qua tranh đấu lục đục trong triều đình rồi, nước Triệu chắc hẳn cũng là như vậy, các vị hoàng tử công chúa đều có lòng dốc sức vì Hoàng đế. Nói là dốc sức, kì thực bản chất vẫn là tranh đấu vì quyền lực, bởi một khi đã tiến cử được người đảm nhiệm chức Quốc sư lãnh binh xuất chinh, đến lúc đó binh quyền tự khắc sẽ rơi vào tay người tiến cử.

“Bọn họ mời mọc đều rất bình thường, không ai được đãi ngộ như ngươi đâu, không nói hai quận, chính là một châu cũng chưa từng cho bọn họ.” Thạch Chân nói.

“Hai quận kia thực chất là các ngươi thuận nước đẩy thuyền, biết rõ nước Tấn sẽ không nhận, không nói ra cũng được.” Mạc Vấn đứng dậy, “Ta chỉ giúp các ngươi chống lại nhà Mộ Dung nước Yên, không muốn thành con tốt bị sai khiến, các ngươi phải thực hiện ba lời hứa. Một, không được cướp đoạt tài sản vợ con của người Hán. Hai, trong vòng năm năm giảm thuế ruộng đi hai phần. Ba, trong vòng năm năm không thể xuất binh đánh nước Lương.”

“Một lời đã định.” Thạch Chân đưa ra hai tay.

Mạc Vấn nhìn Thạch Chân một cái, không đáp lại. Thạch Chân cầm Ngọc Tỷ của Hoàng đế lên, Mạc Vấn mới đặt tay lên đó, nói, “Tất cả đổi lấy cam kết.”

“Chân nhân xuống núi, phải chào đón thật long trọng, ta sẽ lập tức trở về an bài lễ nghi.” Thạch Chân mặt cười toe toét, xoay người rời đi.

Mạc Vấn nhìn Thạch Chân ra khỏi cửa, đợi nàng ta đi xa về phía đông, hắn mới lấy trong ngực ra hộp phù, bỏ xấp lá phù vẫn một mực cầm ở tay vào trong hộp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.