Tử Dương

Chương 259: Chương 259: Cầu viện




Dịch giả: argetlam7420

“Lão gia anh minh, làm thế từ sớm có phải đỡ vất vả hơn không.” Lão Ngũ ở phòng phía đông lớn tiếng tiếp lời.

“Chàng muốn đi nơi nào cầu viện?” Dù lão Ngũ không đi vào đây, A Cửu vẫn rút tay về.

“Nước Tấn quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, nước Triệu ta không muốn đi, huống chi ta với họ còn đang bất hòa. Nước Yên cũng không ổn, dù Mộ Dung Hồng Trang có cho ta mượn binh, thì quân sĩ ở đó từ lâu đã hận ta thấu xương, ắt sẽ không nghe theo hiệu lệnh, trước mắt chỉ có thể đi Thác Bạt thị nước Đại.” Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi nói.

“Bộ tộc Thác Bạt cách nơi này tới hơn hai nghìn dặm, quá xa.” A Cửu nói.

“Chỗ lúc trước chúng ta thả Thác Bạt Thập Kỳ xuống là ở phía Nam nước Đại, lúc này ta đang ở cánh bắc, cách đây năm trăm dặm về hướng Tây Bắc chính là trọng trấn vùng biên ải của bọn họ.” Mạc Vấn chỉ tay về phía Tây Bắc, hắn đã từng xuất binh Bắc phạt, có xem qua bản đồ khu vực này, biết rõ phạm vi thế lực của bộ tộc Thác Bạt. Tộc Thác Bạt Tiên Ti tiếp giáp với tộc Mộ Dung Tiên Ti**, cách đây năm trặm dặm về phía Tây Bắc chính là thành trì của bọn họ để chống nhà Mộ Dung Tiên Ti, tên rất khó đọc, là thành Cát Mỗ Nhi.

(**Thác Bạt Tiên Ti và Mộ Dung Tiên Ti là hai bộ tộc lớn cùng thuộc dân tộc Tiên Ti nên mới có tên gọi như vậy, chi tiết các bạn tra google “tộc Tiên Ti” sẽ rõ. Sau này mình sẽ viết thành tộc Thác Bạt với tộc Mộ Dung cho gọn)

“Ra là thế, cũng không tính là xa, chàng định chuẩn bị thứ gì để trao đổi với bọn họ?” A Cửu thấp giọng hỏi, nàng biết Mạc Vấn là người rất xem trọng mặt mũi, không muốn nhờ ai giúp, cho dù có nhờ vả người khác cũng sẽ có quà hậu tạ.

“Ta nghĩ Tào Tháo sẽ không muốn bị chôn cất giản dị tiết kiệm đâu.” Mạc Vấn nói.

A Cửu nghe vậy lập tức đoán ra ngay ý Mạc Vấn, là sau khi mở được lăng mộ sẽ lấy đồ tuẫn táng (chôn theo người chết) làm quà tạ ơn bộ tộc Thác Bạt.

“Nếu bên trong tiền bạc của cải không nhiều thì ta sẽ tìm cách khác trả ơn.” Mạc Vấn lại nói.

“Ta sống cũng đã khá lâu năm, trải qua rất nhiều triều đại, nhà Hán trước kia được quan phủ cho phép nên trên đường phố bày bán rất nhiều vàng bạc châu báu, nhưng trải qua thời Tam quốc loạn lạc, vàng bạc châu báu suy giảm đi rất nhiều, đến nay số lượng chỉ bằng hai thành so với thời Hán. Chỗ vàng bạc đó biến đi nơi nào không ai biết, quan phủ chỉ có thể đúc tiền đồng, sử dụng bạc trắng. Tào Tháo là quân chủ nước Ngụy, trong lăng mộ y chắc hẳn phải có một lượng đồ tuẫn táng khổng lồ.” A Cửu phân tích.

“Tiêu Ngọc Lan lúc trước ăn phải cây nấm là do khí tức từ vàng ngọc tích tụ lâu mà thành, có thể thấy trong lăng mộ có cực kỳ nhiều châu báu.” Mạc Vấn gật đầu đồng ý.

“Khi nào chàng lên đường?” A Cửu hỏi.

“Ta lập tức đi ngay.” Mạc Vấn nói.

“Ta cùng đi với chàng.” A Cửu nói.

“Lão gia, ta cũng muốn đi.” Lão Ngũ từ phòng bên lại nói với sang.

Mạc Vấn đứng dậy đẩy cửa ra khỏi phòng, đi tới chỗ lão Ngũ đang nhóm lửa nói, “Thời tiết rét lạnh thế này, cánh thịt của ngươi sao mà bay được? Ngươi cứ an tâm ở lại đây, chiếu cố hai vị bằng hữu.”

“Đa tạ chân nhân đã quan tâm, chúng ta không có gì đáng ngại đâu.” Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan được coi trọng mà kinh sợ, vội vàng đáp tạ, Mạc Vấn cùng A Cửu đều là Thượng Thanh chuẩn đồ, nếu không có gì ngoài ý muốn sớm muộn đều sẽ phi thăng, họ là dị loại tầm thường sao dám với cao.

“Hai vị cứ an tâm tĩnh dưỡng.” Mạc Vấn gật đầu một cái với hai người.

Lão Ngũ cũng không nài nỉ xin đi nữa, thời tiết kiểu này chim chóc còn không thể bay lượn được, cánh thịt của gã nếu vỗ cánh bay lên thì chẳng mấy chốc sẽ đóng băng vỡ vụn mất.

“Mình ta đi là được rồi, nàng không cần theo ta bôn ba.” Mạc Vấn trở lại Tây phòng bảo A Cửu.

“Thôi được, chàng đi sớm về sớm.” A Cửu gật đầu đồng ý, nàng mặc dù tu vi không thấp hơn Mạc Vấn, nhưng lại không có danh tiếng gì, đi cũng không có nhiều tác dụng.

“Năm trăm dặm tất cả đều là đường núi, binh sĩ dân phu muốn đến chỗ này ít nhất cũng phải mất mười ngày, ta sẽ cùng trở về với bọn họ, nàng đừng lo.” Mạc Vấn xách đao ra cửa, đến khi đám người lão Ngũ định ra cửa đưa tiễn thì hắn đã biến mất trong bầu trời tuyết trắng.

Trở ra khu vực ba dãy núi, Mạc Vấn không nhằm hướng tây bắc bay đi, mà rẽ sang hướng đông, hắn nhận ra khí tức của Hắc Tam xuất hiện ở hướng đông bắc.

Đạp tuyết bay về phía đông tám mươi dặm, vừa vặn gặp được bầy sói cũng đang đạp tuyết ngược chiều.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Con Hắc Lang dẫn đầu biến thành hình người, trùm cái áo khoác da dê lên, hỏi.

“Không có việc gì, đa tạ, đa tạ.” Mạc Vấn hướng Hắc Tam nói cảm ơn, Hắc Tam chắc là nghe được tiếng nổ rung trời khi trước, cho là hắn gặp khó khăn nên dẫn thuộc hạ tới cứu viện.

“Không có chuyện gì thì sao lại có tiếng nổ lớn thế?” Hắc Tam bất mãn nhíu mũi.

“Ân tình anh hùng tới cứu viện, Mạc Vấn mãi ghi tạc trong lòng.” Mạc Vấn một lần nữa nói tạ.

“Được a, ngươi là người hiểu chuyện, ta cũng vậy, vậy ta trở về đây, có chuyện gì ngươi nhớ đốt lửa gọi.” Hắc Tam vừa nói vừa cởi áo khoác, hiện ra nguyên hình rồi dẫn bầy sói nhắm hướng đông trở về.

Mạc Vấn rẽ về hướng Tây Bắc, mấy trăm dặm đường bình thường chỉ một hai canh giờ là tới, nhưng tuyết rơi dày đặc khiến tầm nhìn cực kỳ hạn chế, nên phải mất đến ba canh giờ hắn mới tìm được thành Cát Mỗ Nhi, nơi đây do một tòa chủ thành cùng vài toà thành phụ nhỏ hơn tạo thành, chủ thành quy mô khá nhỏ, không thể so với thành Hùng châu, mùa đông trời tối sớm, lúc tới nơi đã là giờ lên đèn rồi.

Tộc Thác Bạt đúng là một bộ tộc rất lớn, nhưng là một quốc gia thì lại quá nhỏ, giống như tộc Mộ Dung vậy, chủ yếu là dựa vào du mục cùng săn bắn mà sống, thành trì cũ kỹ, trong thành phòng xá thấp bé, có nhiều chuồng dê, bò với ngựa, mùi gia súc bốc lên nồng nặc. Trong thành mặc dù dân số khá đông nhưng cũng chỉ có vài toà kiến trúc lớn, cho nên rất dễ nhận ra phủ thành chủ ở đâu.

Ngoài cửa phủ có hai người lính già đứng canh, ôm lấy trường mâu đứng dưới mái hiên xoa tay cho đỡ rét, thấy Mạc Vấn đến, một người trong đó chủ động chào hỏi hắn, “Đạo trưởng, có việc gì không?”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, thiện nhân đêm đông giá rét làm việc khổ cực rồi, bần đạo muốn gặp chủ sự của thành này.” Mạc Vấn chắp tay làm lễ, thái độ người này đối với hắn rất là hòa khí, đương nhiên hắn cũng thân thiện đáp lại.

Hai người nghe vậy đầu tiên là hơi sửng sốt, người vừa tiếp chuyện mở miệng hỏi tiếp, “Xin hỏi danh hào của đạo trưởng, để chúng ta còn tiện bẩm báo.”

“Bần đạo Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử.” Mạc Vấn nói. Nói xong, thấy hai người sắc mặt vẫn bình thường, bèn bổ sung thêm một câu, “Bần đạo tục gia họ Mạc.”

“Ngài là Quốc sư nước Triệu?” Hai vị lính già đồng thanh thốt lên.

“Bần đạo đã treo ấn rời khỏi nước Triệu rồi.” Mạc Vấn lên tiếng đính chính.

“Đạo trưởng, vào đây tránh tuyết đã.” Một vị vội vàng xoay người chạy vào phủ nha, vị kia tiến lại mời Mạc Vấn tới dưới mái hiên tránh tuyết.

Lát sau, một nhóm hơn mười người từ trong phủ vội vàng bước ra. Đi đầu là một người đàn ông cao lớn, tuổi tác chừng bốn mươi, dù đang mặc thường phục nhưng chân lại đi một đôi ủng cao, chắc là một võ tướng, ra đến cửa lập tức chắp tay nói với Mạc Vấn, “Xin đạo trưởng hãy chứng minh thân phận, nếu thật là Mạc Chân nhân hạc giá tới, bọn ta sẽ cử hành đại lễ nghênh đón.”

“Ngươi nói như vậy, lẽ nào là do bần đạo đã cứu Thác Bạt Thập Kỳ về nước sao?” Mạc Vấn mỉm cười đặt câu hỏi.

Viên tướng quân kia thấy Mạc Vấn nói ra chuyện bí mật chỉ có trọng thần tướng soái trong triều mới biết, liền biết người tới không phải giả, lập tức quỳ một chân xuống đất, “Tương Đông tướng quân nước Đại, Thác Bạt Liệt tham kiến Mạc Chân nhân.”

Quỳ một chân xuống đất là lễ nghi cấp cao nhất của võ tướng rồi (quan văn thì quỳ cả hai chân). Thác Bạt Liệt vừa quỳ, sau lưng mọi người cũng đều quỳ xuống theo, Mạc Vấn thấy vậy cảm thấy không ổn, bèn xuất ra linh khí cách không đỡ Thác Bạt Liệt dậy, “Bần đạo là người quê mùa, không kham nổi đại lễ của tướng quân, xin ngài mau đứng lên.”

“Mạc Chân nhân, mời!” Thác Bạt Liệt lách người nhường đường.

“Tướng quân, mời.” Mạc Vấn dựa theo lễ nghi nhường lại, ở nước Triệu hắn là Hộ quốc Chân nhân, nhưng ở nước Đại này hắn chẳng qua chỉ là một kẻ bình dân, Hộ quốc Chân nhân có đãi ngộ của Hộ quốc Chân nhân, bình dân cũng có lễ phép của bình dân.

“Chuyện này không được tiết lộ cho bất kỳ ai, dù là thê thiếp cũng không được nói, kẻ nào trái lệnh, chém.” Thác Bạt Liệt nhìn mọi người dặn dò một câu, rồi cùng đồng hành với Mạc Vấn vào phủ.

“Truyền lệnh xuống dưới, chuẩn bị tiệc chay.” Thác Bạt Liệt nửa đường lại hạ lệnh.

“Thác Bạt tướng quân cùng Thác Bạt Thập Kỳ là quan hệ thế nào?” Mạc Vấn thuận miệng hỏi, ở các triều đại, trấn thủ biên ải phần lớn là con em hoàng gia, nếu để người ngoài họ đảm nhiệm thì có lo ngại sau này tạo phản đầu hàng địch.

“Tổ phụ cùng Tư Đế là hai anh em ruột.” Thác Bạt Liệt trả lời.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, ông nội người này cùng ông nội Thác Bạt Thập Kỳ là anh em ruột thịt, gã chính là anh họ Thác Bạt Thập Kỳ, mà Hoàng đế đương triều của nước Đại Thác Bạt Thập Dực Kiền là anh ruột của Thác Bạt Thập Kỳ.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới chính đường, Thác Bạt Liệt mời Mạc Vấn vào ngồi ở ghế khách trên, tự mình ngồi ở ghế dưới**, đợi đến khi nha hoàn đưa trà tới thì vẫy tay sai đi tất cả những người không liên quan, đóng hết cửa lại rồi cung kính hỏi ý định tới của Mạc Vấn.

(**Chỗ này bác nào xem phim Trung Quốc nhiều chắc cũng biết rồi, ở phòng lớn tiếp khách sẽ đặt hai cái ghế ở chính giữa, dành cho khách và chủ nhà, hai bên là hai dãy ghế đặt thấp hơn, dành cho tùy tùng của khách và người của chủ nhà.)

“Thác Bạt tướng quân có biết Tào Mạnh Đức không?” Mạc Vấn nói chuyện đồng thời đảo mắt nhìn bên trong phủ nha, khác với nước Triệu cùng nước Tấn, tộc Thác Bạt nước Đại nằm ở phía Bắc, là vùng đất vừa cằn cỗi lại hoang vắng, rất là nghèo khó, phủ thành chủ bày biện thậm chí còn không bằng huyện nha nước Tấn nữa, không nói đến đồ sứ, chính là vàng bạc cũng chẳng có món nào.

“Người này là bậc đại kiêu hùng, mạt tướng đương nhiên biết sự tích của y.” Thác Bạt Liệt mặc dù không rõ Mạc Vấn vì sao lại hỏi vậy, nhưng vẫn lên tiếng trả lời.

“Ta muốn vào lăng mộ của người này lấy một vật, cần một số lượng lớn dân phu.” Mạc Vấn bưng trà nói tiếp.

Thác Bạt Liệt nghe vậy gật đầu một cái, nhìn thẳng Mạc Vấn chờ nghe tiếp.

“Bần đạo đã từ chức Hộ quốc Chân nhân nước Triệu rồi, không muốn lại nhờ vả bọn họ nữa, cho nên mới tới quý quốc cầu viện. Trong lăng mộ Tào Tháo vàng bạc châu báu nhiều không kể hết, nếu có thể mở được thì tất cả sẽ thuộc về quý quốc.” Mạc Vấn uống một ngụm trà rồi đặt xuống, trà trong phủ chỉ là loại trà cũ đã lâu năm, có thể thấy nước Đại đói kèm nhường nào.

“Chân nhân tài cao ngút trời, chỉ điểm càn khôn, cho dù không có thù lao thì nước Đại cũng nguyện tương trợ chân nhân.” Thác Bạt Liệt lập tức đáp ứng, Mạc Vấn thống lĩnh quân Triệu Đông chinh ba quận, uy danh vang dội, chính là nhờ có Mạc Vấn Đông chinh nên mấy năm nay tộc Mộ Dung nước Yên mới không rảnh xâm lược phía Tây, Mạc Vấn vô hình chung đã trợ giúp nước Đại bọn họ rất lớn. Ngoài ra Mạc Vấn còn cứu được Thác Bạt Thập Kỳ, là ân nhân của hoàng thất nước Đại.

“Tướng quân quá khen rồi, bần đạo làm được như thế là nhờ Tam Thanh phù hộ, thay trời hành sự thôi.” Mạc Vấn lên tiếng khiêm tốn, mặc dù trước đó hắn đã đoán được nước Đại sẽ không cự tuyệt, nhưng khi nghe được câu trả lời hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Chân nhân hạc giá đến thăm, quả là may mắn của nước Đại, mạt tướng lập tức phái người bẩm báo lên triều đình, triều đình nhất định sẽ phái Khâm Sai tới bái kiến chân nhân.” Thác Bạt Liệt nói.

“Điều dân phu đi đào lăng theo lý phải báo cho triều đình biết, nhưng đừng nói với bọn họ là ta ở đây, tránh cho trời đông giá rét đi đường vất vả.” Mạc Vấn nói xong cầm bút viết xuống một mảnh giấy, giao cho Thác Bạt Liệt, “Bần đạo lúc trước có nói với Thác Bạt Thập Kỳ mấy lời này.”

Thác Bạt Liệt nhận lấy tờ giấy, phát hiện trên giấy có hai hàng chữ viết, “Ngày sau nếu có được Cửu đỉnh Đại bảo (ý là thống nhất giang sơn), phải đối xử tử tế với muôn dân trăm họ.” Những lời này Thác Bạt Thập Kỳ đã từng nói với người trong tộc biết, nhìn thấy nó Thác Bạt Liệt càng tin chắc người tới chính là Mạc Vấn không sai.

“Chân nhân cần bao nhiêu dân phu?” Thác Bạt Liệt hỏi.

“Thành Cát Mỗ Nhi của ngươi có bao nhiêu dân phu khỏe mạnh?” Mạc Vấn hỏi.

“Chủ thành cùng phụ thành tổng cộng mười vạn năm ngàn dân, có thể điều ra hai vạn dân phu.” Thác Bạt Liệt hơi suy tư một lát lên tiếng trả lời.

“Cho ta một vạn, mượn trong một tháng có thể hay không?” Mạc Vấn nói.

“Hai vạn dân phu toàn bộ điều đến cho chân nhân sai bảo, lại phái thêm ba nghìn binh sĩ đi theo bảo vệ.” Thác Bạt Liệt là hoàng thân quốc thích, chỉ cần chuyện gì có lợi với quốc gia thì gã có thể hạ lệnh làm ngay, chứ không cần phải bẩm báo rườm rà như những quan lại khác.

“Cũng được.” Mạc Vấn gật đầu, hai vạn người làm cùng một lúc, không đến mười ngày là có thể mở lăng rồi, cơ quan cạm bẫy dù tinh vi hơn nữa cũng chẳng có tác dụng...

(Đọc đến đây lại nhớ Ma Thổi Đèn, bốn phái trộm mộ Mô Kim hiệu úy, Phát Khâu, Ban Sơn đạo nhân, Xả Lĩnh lực sĩ:D Theo đó thì Mạc Vấn có thể coi là phái Ban Sơn, không vào được mộ đành phải nhờ đến Xả Lĩnh người đông thế mạnh mới xong:v)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.