Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn không hề do dự giữ lại tờ giấy lụa này, từ khi lão Ngũ báo về tung tích của Lâm Nhược Trần hắn vẫn nung nấu tìm cơ hội rời núi, mà nay rốt cuộc cơ hội đã đến. Hắn đã học được Truy Phong Quỷ Bộ, Nghiệp Thành cách trăm dặm nhiều lắm mất một ngày rưỡi là đến nơi, chạy đi chạy lại hết khoảng ba ngày. Còn lại hai ngày có lẽ đủ thời gian đi chữa bệnh, không thể nghi ngờ đây chính là thời cơ tốt nhất để tìm Lâm Nhược Trần.
“Dược thảo sẽ không cần quá nhiều, chỉ cần mang theo lộ phí đi đường mấy ngày tới là được, trên người bọn ngươi có đủ ngân lượng chứ?” Ngọc Linh Lung nhìn cả đám, hỏi.
Mọi người nghe vậy gật đầu, ai cũng đều có một ít tiền bạc.
“Đi sớm về sớm, trên đường chớ gây chuyện thị phi, lấy giờ Ngọ ba khắc mỗi ngày là hạn chót “ Ngọc Linh Lung nói đến đây hơi dừng lại, sau đó nhấn mạnh, “Đến nơi phải hành xử cẩn thận, làm việc phải cân nhắc kỹ.”
“Vâng.” Mọi người đồng thanh hô lên.
Ngọc Linh Lung hơi giơ tay lên, tỏ ý cả đám có thể lên đường.
Mọi người thi lễ rời khỏi điện, trở về phòng mình chuẩn bị.
“Mạc Vấn, ngươi phải đến nơi nào?” A Cửu đi nhanh mấy bước đuổi kịp Mạc Vấn.
“Ta phải đi Nghiệp Thành, không thể đồng hành với ngươi được.” Mạc Vấn không dừng lại, lúc phân phát giấy lụa hắn đã nhìn thấy nơi A Cửu phải đi về phía chính Tây chỗ này.
“Ngươi phải cứu chữa loại bệnh nào, có thể nắm chắc không?” A Cửu ân cần hỏi han.
“Bảy phần nắm chắc.” Mạc Vấn chưa kịp xem chứng bệnh ghi trên giấy lụa, thuận miệng trả lời lấy lệ.
“Vậy ngươi đi đường cẩn thận.” Tới ngoài phòng Mạc Vấn, A Cửu ngừng lại.
“Ngươi cũng cẩn thận, “ Mạc Vấn đẩy cửa vào phòng, bỗng hắn cảm giác mình quá lãnh đạm với A Cửu, bèn thò đầu ra ngoài nói thêm, “Trên người ngươi còn đủ ngân lượng không?”
“Đủ rồi, mau chuẩn bị đi.” A Cửu đeo khăn che mặt, không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua nghe giọng nói cũng có thể đoán được nàng đang rất vui mừng.
Mạc Vấn xoay người trở về phòng, bỏ ngân lượng với dao găm vào trong người rồi ngay lập tức ra khỏi phòng, ngay cả quần áo tắm rửa cũng không hề mang theo.
Lúc này mọi người còn ở trong phòng chuẩn bị, Mạc Vấn nhanh chóng ra cửa đi về hướng chính điện, nhưng đi chưa được mấy bước hắn dừng lại, lúc này khu vực chính điện đang có rất đông quân lính canh gác, vội vàng đi sợ là sẽ bị kiểm tra.
Mạc Vấn liếc mắt phát hiện Thanh Phong đang quét lá rụng cách đó không xa, liền gọi hắn lại cùng đi tới nhà ăn. Có tiểu đạo đồng đi cùng, những quân lính người Hồ kia liền không hỏi tới. Mạc Vấn nhanh chóng tới nhà ăn tìm được lão Ngũ đang vo gạo thổi cơm.
“ Ngày đó ngươi nghe được tiếng đàn ở chỗ nào, nói tường tận ta nghe.” Mạc Vấn vội hỏi.
“Lão gia, cậu muốn ra ngoài?” Lão Ngũ hỏi lại.
“Đúng vậy, Lý chân nhân phái chúng ta ra ngoài chữa bệnh, ta có thời hạn năm ngày, trùng hợp phải đi Nghiệp thành.” Mạc Vấn nói.
“Những lính gác ở đó rất hung hãn, lão gia đi một mình ta không yên tâm, để ta cùng đi với cậu.” Lão Ngũ nói.
“Ở nơi này nấu ăn sao có thể tùy tiện đi được, mau nói cho ta biết chỗ có tiếng đàn, ta đã học được võ nghệ, có thể tự bảo vệ bản thân được rồi, ngươi không cần lo lắng.” Mạc Vấn lại thúc giục.
“Vậy cũng được, buổi chiều hôm đó bọn ta ở tại khách sạn Long Thái phía Đông thành, tiếng đàn truyền tới từ phía Bắc khách sạn. Cậu tìm được khách sạn rồi đi lên hướng Bắc khoảng hơn nửa con phố, là sẽ thấy một tòa trạch viện, trước cửa có hai cây hòe lớn, cái biển trên cửa có năm chữ.” Lão Ngũ nói đến đây thì dừng, hắn không biết chữ, đương nhiên không biết trên biển viết gì. Có điều như vậy là đủ rồi, Mạc Vấn nghe xong xoay người rời đi.
“Lão gia, ta còn chút ngân lượng đây.” Lão Ngũ chạy theo đưa tay vào ngực áo.
“Ta mang lộ phí rồi, năm ngày sau sẽ trở lại, ngươi làm việc cho tốt, đừng nên gây họa.” Mạc Vấn bước nhanh rời đi, Hắc Tam lưu lại mấy khối vàng hắn sớm đã cho lão Ngũ, lúc này trên người còn có bánh vàng của nhà hắn cùng ít bạc vụn, dư sức mua được một người phụ nữ.
“Lão gia, bọn người Hồ rất hung ác, cậu phải cực kỳ cẩn thận, chớ liều lĩnh.” Lão Ngũ không yên lòng đứng sau hô to.
Hắn vừa hô xong, quân Hồ đứng quanh đấy tất cả đều nhìn hắn tức giận. Lão Ngũ không hiểu, ngạc nhiên sợ hãi, Mạc Vấn vội vàng lên tiếng trách cứ, “Cái đồ hỗn láo này, nhà ngươi còn không mau trở về nấu cơm cho quốc nhân?”
Mạc Vấn nửa câu đầu là hướng về phía một gã người Hồ mà nói, có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Nhìn thấy những binh lính người Hồ này bất giác hắn lại nghĩ tới tình cảnh ở huyện Tây Dương, trong lòng không thể kìm nén tức giận.
Người Hồ kia cũng không phải đồ ngu, nhìn ra Mạc Vấn đang chửi hắn, dựng râu trợn mắt muốn nổi giận. Mạc Vấn không muốn gây chuyện liền nhanh chóng đi qua đường lớn, men theo đường mòn phía Đông xuống núi.
“Mạc Vấn, ngươi đi nhanh thế làm gì, chờ ta một chút.” Bách Lý Cuồng Phong phải tới Mẫn châu, đoạn đường đầu cùng đường với Mạc Vấn.
“Chỗ ta cách đây khá xa, sao dám chậm trễ?” Mạc Vấn thi triển thân pháp nhanh chóng đi trước.
“Xa cũng đừng gấp thế, ngươi đi đường như vậy sẽ hù chết người qua đường đó.” Bách Lý Cuồng Phong từ sau lưng hét lên. Mọi người học xong Truy Phong Quỷ Bộ, khi thi triển ra sẽ đung đưa trước sau, lắc lư trái phải chứ không thể đi thẳng. Nếu luyện đến trình độ cao nhất sẽ có thể thay hình đổi vị, hành tẩu tiêu sái phiêu dật. Nhưng lúc này bọn họ tu luyện chưa đủ, khi thi triển trông cứ như châu chấu nhảy loạn, nhanh thì nhanh thật đấy, có điều tư thế cũng quả thực quái dị.
Mạc Vấn cũng thấy đi đường như vậy không ổn lắm, tốc độ chuyển chậm lại, Bách Lý Cuồng Phong bước nhanh tới sóng vai hắn.
“Không mang theo phất trần thì thôi, ngươi thậm chí cả quần áo để thay cũng không mang.” Bách Lý Cuồng Phong lắc đầu nhìn Mạc Vấn hành lí trống không.
Mạc Vấn cũng chỉ cười một tiếng, không tiếp lời.
“Ngươi xem giúp ta một chút, cái này là chứng bệnh gì?” Bách Lý Cuồng Phong đưa tờ giấy lụa của mình cho Mạc Vấn xem.
Mạc Vấn tiện tay nhận lấy, “Có vẻ như là chứng Thực tích** khiến bụng bị trướng.”
** Thực tích (hay Thương thực) theo Đông Y là dạng tổn thương do ăn uống không điều độ, ăn quá nhiều khiến hệ tiêu hóa bị tổn thương.
“Chữa trị thế nào?” Trong đám người thì Bách Lý Cuồng Phong y thuật kém nhất.
“Phải sử dụng các vị thuốc thuộc tính Kim.” Mạc Vấn nói.
“Thuốc thuộc tính Kim có hơn hai trăm loại, kê đơn thế nào đây?” Bách Lý Cuồng Phong truy hỏi.
Mạc Vấn nào có tâm tư suy nghĩ những thứ này, nhưng mà cũng phải cố nhịn, xem kỹ triệu chứng bệnh trong tờ giấy rồi nói: “Lý chân nhân lựa chọn bệnh nhân nhất định không phải bệnh tật bình thường, ngươi phải chọn vị thuốc nào mang tính chua (tính axit), càng chua càng tốt. Thuốc thuộc hệ Kim vốn đã có tính chua rồi, dùng trị bệnh là thích hợp nhất.”
“Tốt lắm, tới thôn trấn phía trước, ta mời ngươi uống rượu.” Bách Lý Cuồng Phong cầm lấy tờ giấy lụa nhét vào trong ngực.
“Rượu chè ít uống thì tốt hơn.” Mạc Vấn thuận miệng nói, rượu có thể giúp linh khí vận chuyển linh hoạt, nhưng cũng có thể làm tán linh khí, đối với tu hành hại nhiều hơn lợi.
“Sống như ngươi thật là không thú vị, trong cả đám ta thấy ta với ngươi hợp nhau nhất, hôm nay nhất định phải uống mấy chén.” Bách Lý Cuồng Phong vỗ vai Mạc Vấn.
“Ngươi không hợp nhau với ai sao?” Mạc Vấn cười hỏi. Cổ nhân có nói: “ Khi ngồi yên tĩnh nên tự xét lại mình, lúc chuyện phiếm chớ bàn luận lỗi lầm của kẻ khác.” Đàm luận về người khác thực ra là không đúng, tuy thế Bách Lý Cuồng Phong tâm cơ không nặng, trò chuyện thẳng thắn chắc cũng không sao.
“Đều không thấy hợp, Dạ Tiêu Diêu tuy không tệ, có điều hắn là đồ háo sắc. Liễu Sanh nhìn kiểu gì cũng giống con gái, Lưu Thiếu Khanh nhát như chuột không làm được việc lớn, Thiên Tuế là một con rùa ngốc nghếch, rất không thú vị. A Cửu, đúng rồi, ngươi nhất định đã thấy hình dáng A Cửu rồi, mau nói ta nghe, nàng trông thế nào?” Bách Lý Cuồng Phong cười hỏi.
“Ta chưa từng nhìn thấy.” Mạc Vấn lắc đầu, dứt lời bỗng thấy bên đường có một bụi trúc khô héo, liền tới chặt xuống một cành.
“Ngươi muốn làm gì?” Bách Lý Cuồng Phong nghi ngờ hỏi Mạc Vấn đang lấy dao găm gọt đẽo cành trúc.
“Làm một cây sáo.” Mạc Vấn trả lời.
“Đạo nhân không được phép thổi sáo.” Bách Lý Cuồng Phong nói, đạo sĩ trừ lúc tiến hành nghi lễ phải dùng nhạc khí ra thì bình thường không cho phép đánh đàn thổi sáo.
Mạc Vấn gật đầu, hắn làm ống sáo không phải để thổi giải buồn, mà dùng vào việc khác. Sau khi tới Nghiệp thành nếu ngôi nhà kia còn phát ra tiếng đàn nữa, thì hắn liền có thể lấy tiếng sáo đáp lại, xác thực một bước xem người trong nhà đó có phải là Lâm Nhược Trần không, sau đó sẽ nghĩ cách cứu, làm vậy vẫn tốt hơn là tùy tiện đến gõ cửa nhà người ta hỏi thăm.
Cây trúc đẽo gọt thành sáo không hề dễ dàng, nhưng lúc này Mạc Vấn đã có chút linh khí, cầm dao găm khống chế lực rất chuẩn, đào lỗ cũng không chọc thủng cả cành trúc. Gọt đẽo xong mang ra thổi thử, bởi vì không tính toán kỹ càng khi khoét lỗ nên âm sắc không được đầy đủ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng được.
Trong lòng vội vàng, Mạc Vấn không đồng hành cùng Bách Lý Cuồng Phong nữa, đến thôn trấn hắn cáo từ đi trước. Đi đường chỗ có người thì bước đi nhanh, chỗ không người liền thi triển thân pháp, trên đường đi không hề ngơi nghỉ, buổi tối không trăng cũng không ảnh hưởng gì tói hắn, có chút tu vi linh khí làm hắn có thể thấy vật rõ ràng vào ban đêm.
Buổi sáng giờ Tỵ lên đường, canh bốn ngày hôm sau Mạc Vấn đã chạy tới ngoại ô Nghiệp thành. Hắn men theo tiếng kẻng tìm được phu canh** hỏi đường, canh năm tìm được Long Thái khách sạn mà lão Ngũ nói. Lúc này đã có nhà dậy sớm bắt đầu buôn bán bận rộn, Mạc Vấn đi dọc theo con phố về hướng bắc, không đến ba bốn dặm quả nhiên tìm được ngôi nhà kia. Ngôi nhà rất rộng lớn, diện tích không dưới mười mẫu**, trên tấm biển có năm chữ: “Chinh Lỗ phủ tướng quân“.
**Phu canh: người đi khắp các đường phố gõ kẻng báo giờ giấc ngày xưa
** 1 mẫu = 666.6 m2, 10 mẫu khoảng 6666 m2
Mạc Vấn không quen biết quan chức nước Triệu, cho nên không hiểu Chinh Lỗ tướng quân là võ quan lớn bao nhiêu. Thế nhưng căn cứ vào diện tích trạch viện cùng với tường viện cao tám thước mà suy đoán, Chinh Lỗ tướng quân này hẳn không phải chức quan nhỏ, nếu không thì không có khả năng ở căn nhà lớn như vậy.
Ngày đêm đi gấp làm Mạc Vấn cực kỳ mệt mỏi. Lúc này trong trạch viện tối đen như mực, rạng sáng mùa đông lại rất giá rét, do dự một chút Mạc Vấn liền gõ cửa khách sạn, trước hết phải tìm chỗ tránh rét an thân đã.
Bởi vì có tâm sự trong lòng, Mạc Vấn mệt mỏi rã rời nhưng không tài nào chợp mắt được. Lâm Nhược Trần bị người Hồ bắt đi đã một năm, khoảng thời gian này nàng nhất định đã chịu đủ khuất nhục đau khổ, nếu lần này có thể tìm được nàng, bất luận ra sao cũng phải cứu nàng ra khỏi nơi này, thu xếp thỏa đáng cho nàng, đợi hết ba năm học nghệ sẽ mang nàng cùng trở lại cố hương.
Trời dần sáng, trên đường phố người đi đường ngày càng đông, Mạc Vấn đứng dậy ra ngoài. Nước Triệu tuy là do người Hồ dựng lên nhưng rất tôn trọng Đạo gia, Nghiệp Thành là kinh đô, đi trên đường thỉnh thoảng có thể thấy đạo nhân, cho nên Mạc Vấn đi ngoài đường không có ai chú ý đến hắn.
Lần thứ hai tới phủ tướng quân, lúc này cửa trạch viện đã mở. Ngoài cửa không có binh lính canh giữ, chỉ có một người làm hơn năm mươi tuổi đang quét dọn lá rụng trước cửa. Sau cửa có một bức phù điêu lớn chắn phía trước, do vậy Mạc Vấn không thấy được tình hình bên trong trạch viện.
Mạc Vấn vốn muốn đi hỏi dò tin tức từ tên người làm, có điều mới cất bước đã dừng lại. Người nọ là người làm ở phủ tướng quân, nếu gã trở về nói cho chủ nhân biết có một đạo nhân đứng trước cửa hỏi thăm tin tức một cô gái, thì khó mà đảm bảo sẽ không xảy ra biến cố ngoài dự tính. Cách này không ổn, không thể làm.
Cứ đứng ngoài cửa đợi mãi cũng không được, một là khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ, hai là con gái nhà quan lại ngày thường rất ít khi ra ngoài. Cân nhắc mất nửa nén nhang, cuối cùng Mạc Vấn quyết định đến nhà bệnh nhân ghi trong tờ giấy chừa trị trước, đợi đến lúc mặt trời lặn sẽ thay đổi trang phục, ban đêm thâm nhập phủ tướng quân...