Dịch giả: argetlam7420
Tư Mã Mục Dương nói xong liền bước ra cửa.
“Tư Mã chân nhân xin dừng bước.” Mạc Vấn tiến lên mấy bước ngăn Tư Mã Mục Dương lại, “Bần đạo mới tới, có nhiều chuyện còn chưa rõ, mong Tư Mã chân nhân thuật lại đầu đuôi sự việc cho bần đạo biết.”
“Bồ tướng quân đã uống thuốc cầm máu an thần, sau nửa canh giờ nữa liền có thể tỉnh lại, đợi anh ta tỉnh lại sẽ tự giải thích, bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, phải tới Long Thành gấp, chuyện hồi ở tuyết sơn coi như đã trả hết, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Tư Mã Mục Dương vòng qua Mạc Vấn ra khỏi cửa.
Đi tới nửa đường, Tư Mã Mục Dương dừng bước quay đầu lại, “Chuyện này mong rằng Mạc Chân nhân xử trí thích đáng, nếu không giết chết thì hãy nghiêm khắc khuyên nhủ, sau này nếu dám làm hại nước Tấn thì Ngọc Thanh Tông nhất định không bỏ qua đâu.”
Tư Mã Mục Dương vừa dứt lời, lão Ngũ từ trên trời hạ xuống đất, Tư Mã Mục Dương chán ghét nhìn lão Ngũ một cái rồi mở cửa bước đi.
“Lão gia, gã này là ai vậy?” Lão Ngũ mặc lại quần áo rồi hỏi.
“ đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh Thiên Tôn, thủ lĩnh Nam Đẩu - Thiên Phủ Tử.” Mạc Vấn đáp, câu nói sau cùng của Tư Mã Mục Dương vẫn làm hắn thắc mắc không hiểu vì sao.
“Chẳng trách gã hống hách như vậy.” Lão Ngũ cũng đã trông thấy ánh mắt khinh thường của Tư Mã Mục Dương trước khi rời đi, “Lão gia, gã tại sao phải bảo vệ Bồ tướng quân?”
“Người này còn thiếu ta một ân huệ.” Mạc Vấn xoay người đi tới phòng chính, ngày đó trên đỉnh Tuyết Sơn Thiên Phủ Tử mang thánh vật vẽ bùa Bạch Long Vĩ lên núi khiêu chiến Mạc Vấn, nhưng gã còn chưa kịp động thủ đã bị hắn thi triển Cầm Phong Quỷ Thủ đoạt mất Bạch Long Vĩ, nhưng Mạc Vấn ngày đó cũng không có làm khó Tư Mã Mục Dương, sau cùng vẫn đem Bạch Long Vĩ trả lại cho gã, Tư Mã Mục Dương bởi vì chuyện này nên mới xuất thủ tương trợ.
Đi vào phòng chính, chỉ thấy phù chú định vị lúc trước dán trên giá gỗ đã bị ai đó dùng kiếm chém làm đôi, Bồ Hùng coi hắn như thần tiên, đương nhiên không thể làm chuyện này, như vậy có thể thấy lúc trước người thiêu hủy phù chú định vị không phải Bồ Hùng, mà là Tư Mã Mục Dương.
Phủ tướng quân của Bồ Hùng quy mô quả là tương xứng với tước vị nhất phẩm, phòng ốc rất nhiều, hai người đi thẳng hướng đông xuyên qua bốn phòng ba cửa mới tới được nơi Bồ Hùng dưỡng thương.
“Cẩu thị xin chào Chân nhân.” vợ của Bồ Hùng thấy Mạc Vấn đến, vội vàng khom người hành lễ.
“Xin đại tẩu mau đứng dậy.” Mạc Vấn thấy lúc Cẩu thị hành lễ vừa liếc nhìn về hướng tây, biết nàng đang tìm Tư Mã Mục Dương, liền nói: “Tư Mã chân nhân có chuyện quan trọng trong người, đã đi rồi.”
Mạc Vấn nói xong liền đi vào phòng, Bồ Hùng đang nằm im không nhúc nhích ở trên giường, cánh tay với vùng ngực đều quấn rất nhiều vải trắng, sắc mặt trắng bệch, dưới giường còn có máu, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt. Những thảo dược tầm thường không thể có mùi thơm như vậy, không hỏi cũng có thể biết chỗ thảo dược này đều do Tư Mã Mục Dương mang đến.
Bắt mạch xong Mạc Vấn mới yên lòng, thương thế của Bồ Hùng đã khép lại bảy tám phần, sở dĩ vẫn còn hôn mê bất tỉnh chính là do tác dụng an thần của thuốc.
“Đại tẩu, chuyện này nguyên do là sao? Người hầu cùng với cháu nhà hiện đang ở đâu?” Mạc Vấn quay sang hỏi Cẩu thị.
“Chuyện này vì sao lại xảy ra ta quả thật không biết, sáng sớm hôm trước lão gia đã đuổi hết người hầu rồi dẫn hai mẹ con ta rời khỏi Nghiệp Thành, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa liền bị một đám ác nhân quần áo đỏ ngăn cản, mẹ con ta trở về phòng thì đã nghe thấy lão gia cùng những ác nhân kia đang giao đấu. Không lâu sau thì vị đạo nhân kia tới, xuất thủ đẩy lui quân địch, đưa lão gia đang bị thương nặng trở vào nhà, con trai ta bây giờ đang ở ngay phòng bên, cũng không biết là chết hay sống nữa.” Cẩu thị thấy bằng hữu của chồng đã đến, trong lòng nhẹ đi một chút, bắt đầu khóc lóc.
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy nghi ngờ, hắn cảm nhận rất rõ ràng, không hề phát hiện được phòng bên có tiếng người.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn liền đẩy cửa vào phòng bên, chỉ thấy trong phòng có một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi đang nằm trên giường, trên trán có dán một tấm phù màu tím.
Lão Ngũ thò đầu vào phòng nhìn, xong lại rụt đầu trở lại hỏi Cẩu thị, “Đại tẩu, bộ con trai cô bị cương thi cắn hả?”
Cẩu thị vốn đã sợ hết hồn vía, nghe lão Ngũ nói vậy mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy, không biết nói gì.
“Cấm ăn nói bậy bạ.” Mạc Vấn bước về phía giường thiếu niên kia, cúi đầu nhìn kỹ tấm bùa chú. Các môn phái trong Tam Thanh sử dụng phù chú không hề giống nhau, hắn vốn nghĩ sẽ không thể nhìn ra đầu mối gì, không ngờ đây cũng chẳng phải là phù chú cao thâm nào của Ngọc Thanh Tông, mà chỉ là một tấm phù chú che giấu khí tức rất phổ thông, Tư Mã Mục Dương sử dụng phù chú này chẳng qua là để che giấu khí tức của cậu thiếu niên mà thôi.
Thấy Cẩu thị khóc quá thương tâm, Mạc Vấn liền giơ tay xé xuống tấm phù, phù chú vừa xé, thiếu niên kia liền thong thả tỉnh dậy, thấy Mạc Vấn ở bên cạnh vội vàng trở mình xuống đất hành lễ, “Bồ Kiên xin chào thúc phụ.”
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, mà kinh ngạc quan sát người thiếu niên trước mắt. Nhiều năm trước hắn đã từng gặp qua đứa trẻ này, tên của nó còn do hắn đích thân đặt cho, nhưng lúc đó hắn cũng không hề phát hiện trên gương mặt đứa trẻ có cái gì dị thường, đã cách nhiều năm, hôm nay gặp lại, đứa trẻ này lại sinh ra tướng mạo bất phàm như vậy. Tướng mạo này dân gian vẫn gọi là Ẩn Long chi tướng, là tướng của bậc Đế Vương, sau này rất có thể sẽ làm vua.
“Mau mau đứng dậy.” Mạc Vấn bị lão Ngũ huých tay một cái, khôi phục tinh thần đưa tay đỡ Bồ Kiên dậy.
“Mẹ!” Bồ Kiên lên tiếng gọi Cẩu thị, Cẩu thị thấy con trai mình không có nguy hiểm gì, vội bước nhanh tới ôm con trai mà khóc nức nở.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn thần sắc ngưng trọng, nghi ngờ hỏi, “Lão gia, làm sao vậy?”
Mạc Vấn quay lại nhìn lão Ngũ một cái, lại chuyển ánh mắt qua Bồ Kiên, nhìn kỹ gương mặt nó lần nữa, chỉ thấy trên đầu nó có xương quán đỉnh, mắt sinh ra hai con ngươi, tướng mạo này là tướng Đế Vương không thể nghi ngờ.
Tướng Đế Vương chia làm hai loại, một loại là tướng Đế Vương bẩm sinh, loại tướng mạo này thường thấy nhiều ở Hoàng tộc, vừa sinh ra liền đã có khí thế bất phàm. Hai đứa con trai của Chu Quý nhân là thuộc loại này. Còn một loại khác là tướng Đế Vương sau này mới hiện ra, thấy nhiều ở những vị vua áo vải xuất thân nghèo khổ, lúc mới sinh ra gương mặt không có gì lạ, sau này mới bộc lộ tài năng. Bồ Kiên là thuộc loại này, nhưng tướng Đế Vương của Bồ Kiên có điểm thiếu sót, nó chỉ có một bên mắt là có hai con ngươi, tướng mạo này giống hệt như Sở Bá Vương Hạng Vũ, sau này tuy làm vua nhưng không thể lâu dài, bỏ mạng trong chiến trận.
Tới lúc này hắn mới hiểu được câu nói cuối cùng của Tư Mã Mục Dương trước khi rời đi chính là ám chỉ Bồ Kiên, Tư Mã Mục Dương thân là đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh, đương nhiên tinh thông thuật xem tướng mệnh, gã đã nhìn ra Bồ Kiên ngày sau sẽ trở thành Đế Vương một cõi, gã sợ sau này nó sẽ chinh chiến khắp nơi, làm khổ bách tính.
Ngoài ra Nam Hải Long Tộc lần này cũng là vì Bồ Kiên mà đến, Long Tộc có năng lực cảm giác nhạy bén dị thường đối với long khí, có thể phát hiện trước nơi nào có Ẩn Long đang tiềm phục. Nam Hải lại quản lý khí số của nước Tấn, Bồ Kiên sau này có thể sẽ khiến nước Tấn gặp nguy hiểm, Nam Hải Long Tộc phát hiện nơi này có long khí sinh ra cho nên mới phải ra tay trước, giết chết Bồ Kiên đề phòng hậu hoạn.
Mạc Vấn vừa xé đi phù chú, xung quanh hơn mười luồng khí tức dị loại lập tức bắt đầu áp sát phủ tướng quân, những dị loại này tuy không phải Long Tộc, nhưng mỗi luồng khí tức đều rất mạnh mẽ, hiển nhiên đều là cao thủ của Thủy Tộc.
Cảm nhận được đám dị loại bắt đầu di chuyển, Mạc Vấn bắt đầu cân nhắc nên ứng đối như thế nào, nếu muốn ẩn giấu khí tức của Bồ Kiên cũng không phải việc khó, nhưng Nam Hải Long Tộc đã biết là nó tồn tại, nếu họ quyết tâm truy tìm thì sớm muộn cũng sẽ tìm được Bồ Kiên, chạy trốn mãi không phải thượng sách.
Căn cứ sắc mặt của Tư Mã Mục Dương, không thể nghi ngờ người này bị thương trên người, hắn đã từng cùng Tư Mã Mục Dương giao đấu, biết rõ Tư Mã Mục Dương tu vi linh khí thế nào, đám Thủy Tộc Nam Hải có thể khiến Tư Mã Mục Dương bị thương chứng minh bọn chúng có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nếu đánh nhau với bọn chúng, chiến thắng là có nắm chắc, thậm chí muốn tiêu diệt hết cũng có thể, nhưng sẽ phải trả một cái gia đắt là tiêu hao rất nhiều linh khí, mặc dù lúc này trong cơ thể hắn linh khí vô cùng dồi dào nhưng cũng không phải vô tận mà tùy ý lãng phí, dẫu sao cũng không ai biết được tận thế sẽ kéo dài bao lâu.
“Lão gia, khí tức xung quanh phủ có vẻ không đúng.” Lão Ngũ bản thể là dị loại nên có thể cảm giác được có dị loại đang đến gần.
“Là Long Tộc ở Nam Hải, số lượng không ít, là địch chứ không phải bạn.” Mạc Vấn nghiêm nghị nói.
“Bọn chúng tới đây làm gì?” Lão Ngũ không hiểu rõ hỏi.
Mạc Vấn không lên tiếng giải thích, chuyện của Bồ Kiên có khả năng ngay cả cha mẹ nó cũng không biết được, chuyện này về sau hắn sẽ kể cho Bồ Hùng biết, nhưng người mẹ không cần phải biết quá nhiều.
“Làm thế nào?” Lão Ngũ hỏi.
“Theo ta đi ra ngoài đánh địch.” Mạc Vấn nói xong, quay đầu nhìn về phía Cẩu thị cùng Bồ Kiên, “Có ta ở đây, mọi người không cần hoảng sợ.”
Cẩu thị nghe vậy gạt nước mắt gật đầu, Bồ Kiên khom người chắp tay với Mạc Vấn, “Đa tạ thúc phụ.”
Mạc Vấn nhìn hai người gật đầu một cái, lại nhìn về phía lão Ngũ, lão Ngũ hiểu ý, theo Mạc Vấn đi ra cửa.
Ra tới sân, lão Ngũ xé áo biến thân thành dơi bay lên không trung. Mạc Vấn nhảy lên, hạ xuống trên lưng dơi đảo mắt nhìn quanh, lúc này có rất đông dị loại mặc quần áo đỏ từ bốn phía bay tới, những người này nam nữ đều có, tay cầm đủ các loại binh khí, hình dáng không khác gì nhân loại, ngoại trừ việc sau lưng mọc hai cánh hệt như vây cá, màu xanh, dài hơn một trượng.
“Lão gia, đây là đám người nào vậy, nhìn có vẻ không giống mấy tên chúng ta gặp lần trước.” Lão Ngũ nghi ngờ nhìn đám người đang tới.
“Một loại cá sống ở Nam Hải, tất cả đều là binh sĩ cảm tử của Long Tộc, so với những tên ngươi gặp lúc trước đạo hạnh cao hơn nhiều.” Mạc Vấn nhíu mày nói, những người này chắc hẳn cũng cùng một loại với con quái ngư hồi đó đã ăn trộm Xích Mộc.
Trong lúc hai người nói chuyện, đám người áo đỏ đã bay tới gần, cách một trăm bước thì dừng lại vây quanh hai người.
Mạc Vấn cẩn thận quan sát từng người một, đám dị loại này số lượng phải trên ba mươi người, trong đó có mười mấy tên mang thương tích, không hỏi cũng biết là do trước đó giao đấu với Thiên Phủ Tử bị thương.
Mạc Vấn quan sát bọn chúng chủ yếu là muốn tìm người thủ lĩnh, người thủ lĩnh thường rất dễ dàng phân biệt, bởi vì bọn chúng bình thường đều đứng phía trước hàng ngũ.
“Bần đạo là Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, cùng Trưởng công chúa Ngao Chước của quý hải có duyên gặp mặt một lần, gia đình người này là bằng hữu của bần đạo.” Mạc Vấn quay sang gã đàn ông đứng cao nhất hàng, nói.
Mạc Vấn vừa nói ra, gã đàn ông đứng đầu hàng, tay cầm Phân Thủy gai liền khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh rồi im lặng không nói gì.
Mạc Vấn cũng không nói thêm gì nữa, câu nói lúc trước của hắn chỉ muốn báo cho họ biết thân phận, nói rõ hắn có quen biết Ngao Chước, cũng cho thấy quan hệ với Bồ Hùng, lời nên nói đều đã nói, nếu như đối phương nể mặt hắn, hắn đương nhiên rất cảm kích. Còn nếu như đối phương không nể mặt hắn, hắn cũng chẳng phải nể mặt bọn họ làm gì.
“Tránh ra.” Gã đàn ông nọ giọng lạnh tanh.
“Nhà ngươi mắt mù à, nói chuyện với lão gia nhà ta khách khí một chút đi.” Lão Ngũ hét.
Đám người áo đỏ nghe lão Ngũ nói thế không khỏi lộ vẻ tức giận, đồng thời cùng hướng về phía gã đàn ông dẫn đầu xin ý kiến.
“Đây chính là bằng hữu thân thiết của bần đạo, bần đạo đương nhiên phải bảo vệ chu toàn cho gia đình hắn, bần đạo với công chúa Ngao Chước lại có duyên gặp mặt một lần, nên ta không muốn động thủ với các ngươi.” Mạc Vấn một lần nữa nói rõ lập trường.
Gã thủ lĩnh không nói gì, tay phải cầm Phân Thủy gai giơ cao khỏi đầu, hơn mười vị tử sĩ áo đỏ lập tức nâng binh khí lên cao giọng đáp lại, “Hây!”
“Két… Két!” Lão Ngũ phát ra tiếng kêu quái dị tiến hành uy hiếp.
Đám tử sĩ này không phải dị loại tầm thường, lão Ngũ phát ra tiếng kêu đối với chúng cũng không có hiệu quả.
Gã thủ lĩnh trừng trừng nhìn thẳng Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng lạnh lùng nhìn lại gã.
Ngắn ngủi một lát sau, gã thủ lĩnh vung tay về phía trước, mấy chục tử sĩ áo đỏ lập tức vỗ cánh vọt tới hai người.
“Lão gia, đánh thế nào?” Lão Ngũ hưng phấn hỏi, năm đó đám Long tộc Nam Hải bỏ rơi hai người, hại hai người suýt nữa mất mạng, chuyện này lão Ngũ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Lưu lại một tên sống trở về báo tin, còn lại giết chết...”