Tử Dương

Chương 93: Chương 93: Cúng bái




Dịch giả: Lốp Xe Non

“Lão gia, ta vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào cả.” Lão Ngũ vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Trước kia, chỗ này có hai cây liễu một đực một cái, cây đực bị chủ nhà chặt để dùng xây chuồng ngựa và chính phòng. Cây cái sau khi thành tinh thì đuổi người chủ nơi này đi, tiếp đó nó thu nhặt những cành khô của cây đực lại để ở Đông sương, tiến hành chắp vá. Đồng thời cành lá của nó vươn về phía đó để tạo thành cái ô che gió che mưa.” Mạc Vấn bĩnh tĩnh nói ra.

“Thú vị, thật thú vị, gia hỏa này thật sự đã thành tinh rồi.” Lão Ngũ cười nói.

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn lão Ngũ. Mỗi người từ khi sinh ra đã có sự khác nhau, có một số chuyện lão Ngũ sẽ vĩnh viễn không hiểu, nhưng không hiểu cũng tốt, bớt đi phiền não.

Do lúc trước đã nán lại không ít thời gian nên khi tiếp tục hành trình thì đã là canh ba, hai người đi đường suốt đêm, sáng sớm hôm sau lại gặp được thôn trấn. Thôn trấn này lớn hơn nhiều so với thôn trấn vừa rồi, trong trấn có nhà trọ nên hai người đến đó để nghỉ chân.

Miền nam mưa nhiều, kể cả mùa đông cũng vậy, buổi chiều bắt đầu mưa nên hai ngươi không thể đi tiếp, chỉ có thể dừng lại ở nhà trọ.

Lão Ngũ không chịu ngồi yên, chạy xuống dưới lầu nghe khách trọ nói chuyện. Mạc Vấn ở lại trong phòng đả tọa luyện khí, vận hành chu thiên để luyện hóa đan dược còn sót lại trong bụng, sau mười hai chu thiên toàn thân hắn trở nên thư thái. Sau khi tiến vào Lam khí tốc độ luyện hóa đan dược tăng lên rất nhiều, dựa vào tốc độ này mà tính, thì chỉ không đến hai năm là có thể độ kiếp tiến vào Tử cấp.

Nghĩ tới sau khi đạt tới Tử khí có rất nhiều chỗ tốt, Mạc Vấn hơi cảm thấy hưng phấn, nhưng đồng thời cũng có nhiều lo lắng. Pháp môn luyện khí của Thượng Thanh Tông là vận hành kỳ kinh bát mạch, trong đó là hai mạch Nhâm Đốc là chủ đạo, nhờ vào vận hành hai mạch Nhâm Đốc để hấp thụ linh khí của trời đất. Đây là một quá trình cực kỳ chậm chạp, bởi vì linh khí ngoài tự nhiên mặc dù chỗ nào cũng có nhưng rất ít ỏi. Phương pháp ăn đan dược rồi luyện hóa, chính là nhờ vào những linh vật đã sinh trưởng nhiều năm để nhanh chóng bổ sung linh khí. Xét cho cùng, cách này vẫn thuộc về mưu lợi, linh khí có được bằng cách này sẽ dần bị tiêu hao, so với cách xếp bằng đả toạ thì thua thiệt hơn nhiều. Như thế là thiên đạo công bằng, muốn thành tựu nhanh, dùng cách luyện hóa đan dược thì phải chấp nhận tai hại là linh khí sẽ bị tiêu hao.

Cũng may điều tai hại này có biện pháp khắc phục, sau khi vượt qua Thiên kiếp tốc thì tốc độ vận hành linh khí sẽ nhanh hơn rất nhiều, thời gian cần để luyện hóa đan dược cũng sẽ rút ngắn đi. Một khi ăn vào đan dược bổ khí sẽ có thể nhanh chóng hành khí luyện hóa, thời gian bổ sung linh khí bị tiêu hao của bản thân sẽ ngắn hơn. Chỉ có điều, sau khi vượt qua thiên kiếp rồi phục dụng đan dược bổ khí thì hiệu quả sẽ kém đi nhiều, chỉ có thể bổ sung phục hồi linh khí chứ không có cách nào tiếp tục đề thăng tu vi.

Mặc dù dùng ngoại đan có tai hại, nhưng lúc này người tu đạo dùng phần lớn là phương pháp này, cố gắng trong thời gian ngắn nhất vượt qua được thiên kiếp. Vượt qua được thiên kiếp rồi sẽ mang lại rất nhiều năng lực thần dị, vì vậy tạo ra làn gió thịnh hành phục dụng đan dược trong những người tu hành, nhưng đa số những người này lại không tinh thông thuật luyện đan. Ngoài ra linh vật cần cho luyện đan không dễ kiếm được, tùy tiện nuốt đan dược kém chất lượng sẽ có hại cho quá trình tu hành. Trước kia, lúc trong sơn động ở man hoang, Mạc Vấn nhìn thấy nữ đạo sĩ bị chết kia chính là do có ý đồ tăng nhanh tu vi mà tùy tiện nuốt đan dược dẫn đến bỏ mình.

Ngay lúc Mạc Vấn đang ngẩn người nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, thì Lão Ngũ kêu to “Lão gia, lão gia” chạy vào trong phòng.

“Chuyện gì?” Mạc Vấn cũng không trách cứ việc lão Ngũ hô to gọi nhỏ, từ nhỏ đến lớn hắn đã nói qua cả trăm ngàn lần rồi, nhưng lão Ngũ vẫn chứng nào tật nấy.

“Lão gia, ta nghe ngóng được trong hồ nước ở phía nam thôn trấn có yêu quái.” Lão Ngũ hưng phấn chỉ tay về phía nam. “Có thể là một con xà tinh, đã ăn không ít dê bò, chúng ta đi hàng nó thôi.”

“Đừng để phát sinh thị phi, sau khi mưa tạnh tiếp tục lên đường.” Mạc Vấn từ chỗ cửa sổ đi tới ngồi xuống cạnh bàn.

“Lão gia, nơi này có yêu tinh a, cậu không hàng nó, nó sẽ hại người đấy.” Lão Ngũ chạy tới rót nước cho Mạc Vấn.

“Thế giới càn khôn này không phải chỉ dành cho con người, mà còn là nơi sinh tồn của muôn loài dị loại, sao có thể chỉ vì chúng sống lâu hơn mà đi làm hại tính mạng chúng nó? Trừ khi chúng nó có ý muốn hại người rồi làm ra chuyện ác thì mới nên hàng, nếu không làm ác mà ra tay thì khác gì ỷ mạnh hiếp yếu, đó là làm trái âm dương thiên đạo.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Nó làm ra chuyện xấu rồi, đã ăn không ít bò dê.” Lão Ngũ bưng trà đưa cho Mạc Vấn.

“Ngươi cũng từng ăn bò dê, ta có nên trước hết ra tay hàng ngươi?” Mạc Vấn nhận chén trà mở miệng cười nói.

“Lão gia, ta phát hiện cậu hình như không thích bắt yêu a, cậu không bắt yêu thì học pháp thuật làm gì?” Lão Ngũ không hiểu hỏi. Bất luận là thụ yêu hôm qua hay là xà tinh hôm nay phải vất vả mới thám thính được, Mạc Vấn đều không có ý định ra tay hàng phục.

“Học được pháp thuật thì tự nhiên phải hàng yêu, phục ma tạo phúc cho bách tính, nhưng yêu vật nơi này đạo hạnh thấp kém, mà sự tình nó gây ra không đáng tội chết, ta làm sao có thể hàng nó?” Mạc Vấn tay cầm chén trà nhìn ra mưa to ngoài cửa sổ.

“A, ta hiểu rồi, cậu chê những yêu tinh này không xứng tầm, không đáng để ra tay.” Lão Ngũ bừng tỉnh đại ngộ.

“Cũng không hẳn vậy, lần này ta đi là muốn về huyện Tây Dương làm lễ tế tổ tiên, vì vậy trên đường không nên phát sinh nhiều phiền phức.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

“Nhưng càng đi về phía đông thì càng đông người, đến lúc đó muốn tìm yêu tinh có thể sẽ khó khăn, cậu luyện pháp thuật lâu như vậy, còn chưa chính nhi bát kinh (danh xứng với thực) dùng qua nữa.” Lão Ngũ bĩu môi nói ra.

“Không phải vậy, cổ nhân nói: nhỏ trốn vào hoang dã, trung ẩn vào thành thị, đại ẩn vào triều đình, lời này là của đạo gia chúng ta. Nguyên lai là dùng chỉ yêu vật chứ không phải chỉ người, là người đời hiểu lầm nó. Yêu vật mới tu hành phần nhiều ở ẩn ngoài hoang dã, kẻ có chút tâm định thần ổn thì cả đời ở chỗ không người tu hành, yêu vật loại này không cần hàng nó, ngược lại hàng sẽ là sai lầm. Cũng có kẻ có chút chộn rộn không yên, lại có chút đạo hạnh bèn đi tới nhân gian phồn hoa, biến hóa thân hình lặng lẽ nhập thế, những yêu vật loại này mặc kệ là không làm ác cũng cần hàng phục, bởi vì chúng nó gây nhiễu loạn nhân luân, cương thường (*)... “

(*) Nhân luân: Đạo nghĩa làm người. Cương thường: xuất phát từ Nho giáo bao gồm là Tam cương: ba quan hệ chủ chốt trong xã hội vua - tôi, cha - con, vợ - chồng và Ngũ thường: là năm điều phải hằng có trong khi ở đời là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Tam cương thể hiện trật tự trong xã hội, thường đi liền với Ngũ thường - 5 đức cơ bản của con người - gọi tắt của Tam cương Ngũ thường là “cương thường”, nền tảng chính trị, đạo đức của chế độ phong kiến.

“Lão gia, ý của cậu có phải càng là địa phương đông người thì yêu tinh càng nhiều, cũng càng lợi hại?” Lão Ngũ tò mò cắt ngang lời Mạc Vấn.

“Đại khái là như thế.” Mạc Vấn nhíu mày nói ra, đối với một vài vấn đề lão Ngũ hỏi hắn thường rất khó thuần túy chỉ dùng gật đầu hoặc lắc đầu để đáp lại, bởi vì lão Ngũ hỏi rất không rõ ràng.

Lão Ngũ nghe được Mạc Vấn nói như vậy thì mới yên lòng, không dây dưa bắt hắn đi hàng yêu, nếu đã như vậy thì về sau có rất nhiều yêu tinh có thể bắt, có rất nhiều náo nhiệt có thể xem, tạm thời không cần vội vàng.

Lúc chạng vạng, mưa nhỏ hơn nhưng vẫn rả rích, Mạc Vấn đắc dĩ đành phải ở lại thêm một đêm.

Tới giờ Thìn ngày kế tiếp mưa mới ngừng, hai người chân giẫm bùn đất tiếp tục đi về phía đông. Mấy ngày sau, cuối cùng hai người đã đến được một trấn lớn đông đúc. Trước kia khi đi về phía tây hai người liên tục phải trốn tránh bị đuổi bắt, từ phía xa đã từng nhìn thấy đại trấn này nhưng không tiến vào, hiện giờ đã có thánh chỉ xá tội, có thể quang minh chính đại vào thành, không cần trốn chui trốn lủi nữa.

Sau khi tiến vào thành trấn, Mạc Vấn phát hiện ra rằng dù cho không có đạo thánh chỉ kia thì sau một năm cũng không còn người nào nhớ kỹ bọn hắn, dù sao triều đình treo giải thưởng truy nã cũng không chỉ riêng hai người bọn họ.

Nơi Giang Nam đại trấn này rất phồn hoa, trong thành xe ngựa, dòng người tấp nập, hối hả. Bởi vì gần tới ngày Tết nên hai bên đường có rất nhiều người buôn bán, khách hàng nam nữ rất đông.

“Lão gia, nơi này thật là náo nhiệt a.” Lão Ngũ vừa ăn trái cây vừa quan sát hồng nữ lục nam (chỉ nam nữ quần áo sặc sỡ) trên đường.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Lúc trước một mực ẩn cư nơi biên giới, mặc dù có thể tĩnh tâm tu hành, nhưng dù sao vẫn là người trẻ tuổi chưa đến hai mươi, đôi khi vẫn còn nhớ cảnh tượng nhiệt náo nơi thành trấn. Bây giờ, cuối cùng đã về tới địa phương đông đúc, thế nhưng sự cô độc trong lòng hắn lại không hề giảm bớt. Những già trẻ, nam nữ này cũng không phải thân nhân của hắn, phòng ốc rường cột chạm trổ trong thành cũng không phải nhà hắn. Nhà của hắn ở huyện Tây Dương, chỗ đó giờ đây đã không còn có người.

“Lão Ngũ, người nhớ Vương cô nương không?” Mạc Vấn hỏi lão Ngũ.

“Nhớ nàng để làm gì?” Lão Ngũ trong miệng nhét đầy trái cây.

“Trong lòng ngươi không có nửa phần thương nhớ sao?” Mạc Vấn không cam lòng, truy hỏi.

“Chưa từng, là nàng bỏ ta lại, hơn nữa nàng cũng không hề quan tâm ta, chứ không phải là ta không muốn nàng.” Lão Ngũ lấy áo choàng ngắn lau tay. “Lão gia, cậu còn nhớ Lâm nhị tiểu thư không?”

Mạc Vấn nghe vậy không nói gì, hắn vẫn cho rằng nam nữ phải chung thủy một lòng một dạ với nhau suốt đời. Ngày trước khi cưới Lâm Nhược Trần, hắn đã chuẩn bị làm một người chồng tốt, cũng đã nghĩ sau này sẽ đối xử thật tốt với nàng. Mặc dù hắn với Lâm Nhược Trần chưa phải thực sự là vợ chồng, nhưng trước kia chuẩn bị tâm lý đều là vì nàng. Tuy rằng Lâm Nhược Trần không đáng để hắn nhớ, nhưng hắn vẫn không thể nào quên được.

“Lão gia, cậu mau nhìn kìa, các nàng đang phất khăn tay với cậu đó.” Lão Ngũ đưa tay chỉ mấy nữ tử ở tòa lầu gỗ bên cạnh đang vẫy khăn nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn qua, tiếp đó lông mày cau chặt, bước nhanh về phía trước.

“Không biết nhà ai có năng lực như vậy, sinh ra nhiều khuê nữ đẹp như thế.” Lão Ngũ liên tục quay đầu lại.

“Những nữ tử kia đều là kỹ nữ bán xuân (bán dâm), ngươi hãy nhớ kỹ, không nên vào thanh lâu tầm hoan, giao hợp với người dơ bẩn này sẽ rút xương hút tủy, tổn dương giảm thọ. Mạc Vấn nhíu mày nói ra.

“Được.” Lão Ngũ gật đầu đồng ý.

Mạc Vấn thấy thế vẫn không yên tâm, lại dặn dò lần nữa, “Nếu như khí tức dơ bẩn, thì sẽ không thể phụ ta hàng yêu được nữa.”

“Được.” Lão Ngũ ậm ừ.

“Vẫn còn nhìn sao?” Mạc Vấn thấy lão Ngũ liên tục quay đầu lại, không tránh khỏi có chút tức giận.

“Lão gia, ta phát hiện ra vấn đề này, cậu xem nữ tử trưởng thành trên đường đều xấu hơn, vì sao tất cả nữ tử xinh đẹp đều ở trong thanh lâu?” Lão Ngũ vò đầu, hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy lại nhíu mày, không đáp lời lão Ngũ, bước nhanh về phía Bắc. Trước kia, hai người vì muốn đưa hài cốt Triệu chân nhân về quê nên mới tiến về Kinh Châu, lần này không cần theo đường cũ, có thể trực tiếp đi thẳng về phía bắc.

Mặc dù đất đai Thần Châu hiện nay đã chia năm xẻ bảy nhưng lãnh thổ nước Tấn vẫn còn rất rộng lớn, vô số châu, quận, huyện, trấn lẫn lộn tiếp giáp, thành trì và thôn trang lớn nhỏ phân bố rất rộng.

“Lão gia, cậu rốt cuộc đang ghi cái gì?” Lão Ngũ hỏi Mạc Vấn.

“Một ít việc vặt không liên quan, đi thôi.” Mạc Vấn thu hồi bút mực bước về phía trước. Trên đường đi về phía bắc hắn thường xuyên dừng lại ghi chép, nguyên nhân khiến hắn ghi chép là do tình cờ gặp phải những yêu vật ẩn núp trong phố xá. Nhưng lúc này không thể nói cho lão Ngũ biết, bằng không gã sẽ lại kêu la đòi bắt yêu.

Do đường sá xa xôi nên mãi bảy ngày sau hai người mới đi đò qua sông, lúc này còn cách huyện Tây Dương hơn nghìn dặm. Do trên đường tránh mưa bị chậm thời gian, nên sau khi qua sông hai người lập tức tăng tốc, thi triển thân pháp đi liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đạp băng qua sông đến được huyện Tây Dương đúng dự kiến.

Thôn trấn không có người cư trú nên đã mau chóng trở nên hoang tàn, đường đi mọc đầy cỏ dại, nhà cửa phần lớn đã sụp đổ. Nhìn cố hương đã thành ra thế này, bất cứ ai cũng khó tránh khỏi thổn thức đau buồn. Cũng may là tiệm thuốc Mạc gia vẫn còn khá nguyên vẹn, sau khi hai người cúng tế xong xuôi lại trở về dọn dẹp nhà cửa, sau đó mới đóng cửa rời đi.

“Lão gia, nơi này đã không còn ai rồi, quét dọn sạch sẽ như vậy làm gì?” Lão Ngũ có chút thương cảm nhìn lại tiệm thuốc Mạc gia.

Mạc Vấn nghe vậy thở dài, tiếp đó nhìn quanh huyện thành đã đổ nát, “Lần này xuôi nam không thể thiếu việc cùng giáo phái ngoại tộc trở mặt bất hòa. Bọn họ được hoàng gia, quý tộc nước Tấn ưa thích, ta với ngươi lần này đi là lành ít dữ nhiều. Nếu một ngày kia đến bước đường cùng, chúng ta có còn có thể quay về đây....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.