Dịch giả: argetlam7420
Một Khúc Dương Xuân Bạch Tuyết chẳng những đã hóa giải không khí lúng túng khi trước, mà còn làm quan hệ giữa hai người ngày càng thân cận, trước chỉ có thể coi là đối tác, lúc này đã có thể tính là bạn bè rồi.
“Tiên sinh, mời.” Chu Quý nhân bỏ cây đàn lại chỗ cũ, nghiêng người chỉ hướng tủ đựng nhạc khí.
“Bần đạo tài nghệ kém cỏi, không dám bêu xấu.” Mạc Vấn lắc đầu, không tiến lên chọn nhạc khí.
Chu Quý nhân thấy vậy cũng không ép buộc, nàng đã đàn một khúc, Mạc Vấn nếu lại tiếp một khúc thì khó tránh khỏi bị người khác đàm tiếu.
“Đã sắp đến canh ba, lát nữa sẽ có chấn động cùng tiếng nổ lớn, mời quý nhân mang theo hai vị Vương gia tạm lánh khỏi nơi này.” Mạc Vấn đứng lên nói với Chu Quý nhân.
Chu Quý nhân nghe xong lập tức phân phó thị nữ ôm hai vị Tiểu vương gia rời khỏi chính đường tới chỗ ở của thị nữ, Mạc Vấn một mình đứng trong sân, chờ canh ba đến.
Giờ Tý qua được hơn nửa, một tiếng nổ cực lớn vang lên, chính đường đột nhiên rung chuyển, Lôi phù màu lam gắn trên nóc nhà như cảm ứng được điều gì, trong nháy mắt bay đi các phía, đạo Hỏa phù màu tím cũng hóa thành một quả cầu lửa lớn cỡ cái cối xay, cấp tốc bay về phía chính bắc.
Sau khi sáu đạo phù bay ra, Mạc Vấn tung người nhảy lên nóc chính đường ngưng thần nhìn xung quanh, năm đạo Lôi phù đã được kích hoạt cách đó năm dặm, năm vụ nổ xảy ra cùng lúc rung chuyển cả đất trời, ban đêm yên tĩnh tiếng nổ ầm ầm lan truyền càng xa. Đạo hỏa phù bay tới hơi trễ, rơi xuống nóc một tòa trạch viện phía Bắc, lập tức cả tòa nhà chìm trong biển lửa, ngay sau đó truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng hét thảm truyền đến làm lũ chó sủa inh ỏi, dân chúng trong thành hò hét, Mạc Vấn rời khỏi nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống trở lại sân, “Đã an toàn rồi, mời quý nhân cùng Vương gia trở về phòng.”
Chu Quý nhân nghe vậy mới từ Tây phòng bước ra, nét mặt có vẻ kinh hãi, vẫn chưa hoàn hồn. Lúc trước hỏa phù biến thành quả cầu lửa cực lớn chiếu sáng toàn bộ Vương phủ, tiếng nổ vang dội, thanh thế quả thực kinh người.
“Mối họa đã trừ, mời quý nhân sớm đi nghỉ ngơi.” Mạc Vấn giơ tay nói với Chu Quý nhân đang ngơ ngác, đoạn xoay người trở về đông phòng.
Trở lại đông phòng, Mạc Vấn thở phào một hơi. Lúc trước hắn lúc cũng đã dự liệu được sẽ có vụ nổ cùng chấn động, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có thanh thế như vậy. Phương pháp bùa chú là mượn linh khí trong trời đất cho mình dùng, tu vi linh khí càng cao, viết bùa chú có thể mượn càng nhiều thiên địa linh khí. Hỏa phù cùng Lôi phù mới chỉ là bùa chú bình thường, mà lúc nãy thi triển đã có như uy lực lớn đến vậy, ngày sau nếu độ qua Thiên kiếp tới Tử khí thì thật sự có thể mượn linh khí cả trăm dặm, dời non lấp biển.
Bất kể là người nào, một khi đã có năng lực mà người bình thường không có thì tâm tính cũng sẽ sinh ra biến đổi, kiêu ngạo đương nhiên không thể tránh khỏi. Mạc Vấn hưng phấn với sự cường đại của mình, cùng lúc đó lại cố áp chế cuồng vọng đang dâng lên trong lòng. Huyền Dương Tử chưởng giáo đã từng nói “Muốn tu đạo, trước phải tu tâm. Năng lực càng lớn, tâm cảnh phải càng bình ổn.“. Pháp thuật càng cao cường thì tâm cảnh càng phải ổn định, lúc không có năng lực mà tâm tính bị lệch lạc thì chỉ tự rước họa vào thân. Có năng lực mạnh mẽ mà tâm tính lệch lạc thì sẽ gây họa đến muôn dân.
Sáng sớm hôm sau, Chu Quý nhân đích thân mang một bát canh hạt sen đến, tỏ ý cảm ơn. Mạc Vấn cảm tạ rồi nhận lấy.
Chu Quý nhân cũng không nói gì nhiều, xoay người ra khỏi phòng, mới vừa bước ra cửa thì có người hầu chạy tới ngoài viện cao giọng bẩm báo, “Bẩm quý nhân, hoàng hậu giá lâm.”
Chu Quý nhân nghe xong thì vô cùng tức giận, quay đầu nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, Chu Quý nhân hít sâu một hơi, nói ra, “Ta biết rồi.”
“Tiện tỳ này đúng là âm hồn bất tán.” Chu Quý nhân lên tiếng mắng chửi. Nàng là người trong Hoàng thất, tu dưỡng rất tốt, “tiện tỳ” đã là tiếng chửi rủa cay độc nhất của nàng rồi.
“Điều gì phải đến thì sớm muộn sẽ đến.” Mạc Vấn tiếp lời, đêm qua vừa mới phá được quỷ kế của đối phương xong, hoàng hậu mới sáng sớm liền tìm tới cửa, chắc hẳn ả tức giận lắm đây.
Chu Quý nhân mặc dù rất giận dữ, nhưng cũng không thể không có lễ phép, vội vã trở về phòng mặc cung trang ra ngoài nghênh đón.
“Tiên sinh, có cần đóng cửa không?” Cung nữ mặt tròn hỏi ý Mạc Vấn.
“Không cần.” Mạc Vấn khoát tay, hoàng hậu đương nhiên biết hắn ở nơi này, đóng cửa chẳng những không giấu được hành tung, mà sẽ còn khiến ả mượn cớ nói này nọ.
Mặc dù không đóng cửa, Mạc Vấn cũng không ở lại bên ngoài, mà trở lại trong phòng ngồi xếp bằng tĩnh tọa.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài viện truyền đến tiếng phụ nữ cười đùa, một là giọng Chu Quý nhân nhẹ nhàng từ tốn, còn có một giọng nói trong trẻo du dương, tựa như tiếng chim vàng anh vậy, chắc là hoàng hậu đương triều.
Hai người đa số là nói những lời ngợi ca thân mật, Mạc Vấn ngồi trong phòng không thấy được vẻ mặt hai người, thế nhưng chắc hẳn hai người tuy mặt mày vui vẻ nhưng bên trong căm hận đối phương đến tận xương tủy, thế mà vẫn có thể cười nói tự nhiên như thế, thật là “hư dữ ủy xà”. ( lời nói trái ngược hẳn với bản tâm, hệt như loài rắn tuy mềm mại uyển chuyển nhưng cực kỳ hung dữ)
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào chính đường, cách quá xa, không còn nghe được gì nữa.
“Hoàng hậu có từng dẫn thị nữ vào viện không?” Mạc Vấn hỏi cung nữ mặt tròn đang len lén nhìn trộm bên ngoài.
“Chưa từng.” Nàng đáp.
Mạc Vấn nghe vậy yên lòng, nếu không có ai giả trang cung nữ thì không có gì đáng ngại, hoàng hậu chắc hẳn sẽ không ra tay mưu hại.
Sau khoảng một chén trà, có thị nữ đến báo, “Tiên sinh, hoàng hậu muốn gặp ngài, quý nhân không tiện từ chối, chỉ đành phải đáp ứng.”
Mạc Vấn vừa nghe đã thầm kêu tệ hại, hoàng hậu này quả nhiên là tới vì hắn.
Ngắn ngủi do dự một lát, Mạc Vấn chỉ có thể xỏ giày đến chính đường. Hoàng hậu thân phận tôn quý, chỉ riêng tùy tùng thị nữ đã hơn hai mươi người, còn có thị vệ mấy người, những người này thấy hắn thì nhìn chằm chằm, Mạc Vấn làm như không thấy, đến trước cửa chính đường đứng lại, chắp tay làm lễ với người phụ nữ ngồi ở ghế chủ vị. Người phụ nữ kia tuổi tác cũng tầm khoảng hai mươi, mặc một chiếc áo thêu hình chim phượng, đeo khá nhiều đồ trang sức, so với Chu Quý nhân thì thấp hơn một chút, đôi má phúng phính, búi tóc ba tầng, gương mặt hiện lên vẻ ngây thơ, không hề giống người tâm cơ thâm trầm.
“Láo xược, thấy hoàng hậu lại dám không quỳ.” Hoàng hậu còn chưa trả lời, thị vệ đứng cạnh cửa đã cao giọng quát.
“Bần đạo là đạo nhân Thượng Thanh tông, luật có ghi rõ gặp vua không phải quỳ, lúc trước tiếp nhận thánh chỉ cũng là đứng thẳng người mà tiếp.” Mạc Vấn quay đầu lạnh lùng nhìn tên nô tài.
“Miễn đi, miễn đi, vị Tây tịch tỷ tỷ mời đến cho hai vị Vương gia quả nhiên khí vũ bất phàm, rất là anh tuấn a.” Hoàng hậu có chút hứng thú đánh giá Mạc Vấn.
Chu Quý nhân nghe ra đối phương có ý khác, vội vàng tiếp lời cười nói, “Hoàng hậu cứ đùa, đã là Tây tịch thì phải lấy học vấn làm trọng, có liên quan gì đến tướng mạo chứ?”
“Hai vị Vương gia thân là con của rồng (chỉ vua), không phải học giả uyên thâm đọc đủ thi thư thì không được, vị công tử này còn rất trẻ, không biết tài học thế nào?” Hoàng hậu cười hỏi.
“Vô Lượng Thiên Tôn, xin hoàng hậu chỉ bảo.” Mạc Vấn bình tĩnh nói, vị hoàng hậu này nhìn ngây thơ trong sáng nhưng kì thực rất thâm độc, lần này tới đây không thể nghi ngờ là làm khó dễ, nếu bị hỏi không trả lời được thì tức là không có chân tài thực học, không có chân tài thực học thì có nghĩa hắn không phải Tây tịch, mà chỉ là một tên trai bao của Chu quý nhân.
Hoàng hậu nghe vậy nhìn về phía thị nữ áo đỏ bên cạnh, thị nữ kia có lẽ đã sớm chuẩn bị trước, lập tức mở miệng:
“Như nguyệt chi hằng,
như nhật chi thăng,
như nam sơn chi thọ.”
Mạc Vấn thuận miệng tiếp:
“Bất khiên bất băng,
như tùng bách chi mậu,
vô bất dĩ hoặc thừa.”**
**Sáu câu trên là bài phú Thiên Bảo thứ 6 trong Kinh Thi, dịch nghĩa:
Như trăng muôn thuở yêu kiều,
Như vầng dương sáng phiêu diêu khung trời.
Như nam sơn thọ với đời,
Không xây không xát không rời không băng.
Tốt tươi như bách như tùng,
Con con cháu cháu vô cùng kế theo.
Đối phương vừa hỏi nội dung quyển Tiểu Nhã trong Kinh Thi, ám chỉ ngôi vị hoàng đế cai trị tất cả chúng sinh, như vậy có thể thấy đối phương trước khi đến xác thực đã có chuẩn bị.
“Tại thượng vị bất lăng hạ, tại hạ vị bất viên thượng, chính kỷ nhi bất cầu vu nhân tắc vô oán.”
Thị nữ áo đỏ lại hỏi tiếp.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng hơi tức giận, đối phương toàn viện dẫn kinh thư, liên tục gây khó dễ, đoạn văn này có xuất xứ từ sách Trung Dung, ý của hoàng hậu là “ta không làm gì ngươi, ngươi cũng phải biết thân biết phận, đừng vọng tưởng những thứ khác”. Lời này đối với Chu Quý nhân khá là bất kính, nhưng đối phương đã đặt câu hỏi hắn lại không thể không đáp, cho nên chỉ có thể tiếp,
“ Thượng bất oán thiên, hạ bất vưu nhân.”**
**Cả đoạn: “Tại thượng vị, bất lăng hạ; tại hạ vị, bất viên thượng. Chính kỷ, nhi bất cầu ư nhân, tắc vô oán. Thượng bất oán thiên, hạ bất vưu nhân.” Đây là một đoạn trong chương 14 sách Trung Dung, đại khái như Mạc Vấn nói, giải nghĩa cụ thể khá dài dòng, các bạn có thể tra google đoạn này.
Thị nữ vẫn chưa muốn bỏ qua cho Mạc Vấn, lại lên tiếng đối một câu:
“ Kiền quái cửu ngũ“. (Quẻ càn cửu ngũ – chỉ ngôi vua)
“Phi long tại thiên”
Mạc Vấn nhíu mày cười nhạt, đối phương lại dám lấy Kinh Dịch để thử hắn, đúng là múa rìu qua mắt thợ. Có điều ngụ ý của đối phương cũng rất rõ ràng, lấy Hoàng Đế ra đè người.
“ Tư nhị giả, thiên dã.” *
Thị nữ lại hỏi.
* ý nói hai vế đối trước đó ( Kinh Thi với Trung Dung ấy) là ý trời, ngươi phải thuận theo.
“ Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong.”
(Thuận lòng trời thì sống, trái ý trời thì chết)
Mạc Vấn trả lời, đối phương đưa ra vấn đề này đã không còn là thăm dò nữa, mà là mượn câu nói của Mạnh Tử để đe dọa hắn.
“ Hảo nhân chi sở ác, ác nhân chi sở hảo, thị vị phất nhân chi tính, truy tất đãi phu thân.”
(Ưa thích điều mà mọi người ghét, ghét bỏ điều mà mọi người ưa thích, như thế gọi là làm trái ngược với bản tính con người, tai họa chắc chắn sẽ giáng vào thân)
Thị nữ kia lại dẫn một câu trong sách Đại Học.
Mạc Vấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Chu Quý nhân, Chu Quý nhân hiểu ý, hỏi lại thị nữ kia, “Mạc tiên sinh làm Tây tịch cho hai con của ta là trái với nhân tính sao? Sẽ phải chịu tai họa giáng xuống ư?”
“Hì hì, tỷ tỷ nghĩ quá rồi, thị nữ không có ý khác, chẳng qua muốn thử tài học công tử thôi,“ hoàng hậu nói xong lập tức quát lên với thị nữ, “Dám nói năng hỗn láo, Bổn cung không cắt lưỡi của ngươi là may lắm rồi, lui xuống đi.”
“Ngày hôm trước người nhà ta có gửi đồ tới, có tặng tám cuộn vải gấm, rất là êm ái, mời hoàng hậu chọn mấy cuộn, cũng là một chút lòng thành của ta.” Chu Quý nhân khéo léo chuyển đề tài.
“Cái đó để sau, tỷ à, Bổn cung nghe nói đêm qua Vương phủ có một tiếng nổ lớn, không biết nguyên nhân vì sao?” Hoàng hậu hỏi Chu Quý nhân.
Chu Quý nhân không ngờ hoàng hậu sẽ hỏi thẳng như thế, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Vô Lượng Thiên Tôn, xin trả lời hoàng hậu, đêm qua có người dùng yêu pháp mưu hại hai vị Vương gia, bần đạo ra tay trừng trị nên mới gây ra vụ nổ đó.” Mạc Vấn tiếp lời.
“Thì ra là như vậy, lại có người dám mưu hại Thân vương, thật là to gan, nhất định phải truy xét cẩn thận, chớ để hắn chạy thoát.” Hoàng hậu giả bộ kinh ngạc.
“Đa tạ hoàng hậu quan tâm, yêu đạo kia sử dụng yêu pháp chỉ là chút tài mọn, đêm qua đã phải gánh chịu hậu quả rồi. Bần đạo vốn không muốn gây nhiều thị phi, thế nhưng yêu đạo kia khinh người quá đáng, bần đạo không thể nhịn được nữa, nếu lần sau còn yêu đạo khác đến, nhất định ta phải tìm được nơi ở của hắn, gậy ông đập lưng ông.” Mạc Vấn nghiêm nghị nói.
Hoàng hậu nghe vậy thần sắc đại biến, da mặt hơi co rút, cố nén tức giận nặn ra một nụ cười, “Mạc công tử thật là hào khí ngất trời, đêm qua đã lập được công lớn, Bổn cung sẽ tâu với Thánh thượng, ban phần thưởng cho ngươi.”
“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo cáo lui.” Mạc Vấn quá chán ghét loại giả tạo này, chắp tay một cái xoay người rời đi.
Hoàng hậu vừa tức giận vừa phiền muộn, không còn hứng nói chuyện bèn mượn cớ ra về, Chu Quý nhân tiễn nàng xong rồi trở lại phòng Mạc Vấn.
“Hôm nay may nhờ có tiên sinh ứng đối khéo léo.” Chu Quý nhân vừa nói vừa châm trà mời Mạc Vấn.
“Là chức trách của ta.” Mạc Vấn than thở lắc đầu, hắn vốn là người trong Đạo môn, chán ghét nhất mấy loại lục đục kiểu này, nhưng hết lần này tới lần khác bị vướng vào, không dứt ra được.
“Tiên sinh hôm nay thật là đầy khí phách, sau này tiện tỳ kia chắc sẽ không dám tác oai tác quái nữa đâu.” Chu Quý nhân đưa chén trà tới chỗ Mạc Vấn.
“Hy vọng là vậy, chốn quan trường tranh đấu thật là phiền phức, quý nhân ngày nào cũng phải đối mặt với những chuyện này, không thấy mệt mỏi sao?” Mạc Vấn lại than thở.
“Dù có chán ghét thì sao chứ, ta chỉ là một người đàn bà, không so được với ngươi, ngươi có tuyệt kỹ trong người, muốn đi đâu thì đi, ta còn có ràng buộc ở chốn này, không thể tránh được, mà tránh cũng không thoát.” Chu Quý nhân nhẹ giọng than.
Mạc Vấn thấy Chu Quý nhân cất giọng nỉ non, phát hiện tình hình không ổn, bèn mượn cớ tới nhà bếp kiểm tra đồ ăn, vội vàng đứng dậy cáo lui.
(Dịch: Cái thằng nhát gái:D)
Vào buổi trưa bỗng có thánh chỉ tới, thế nhưng không phải ban thưởng mà là ban việc, “Trẫm nghe nói vị Tây tịch ở Đông Hải Vương phủ có nhiều dị năng, Thiên Ninh Am ở thành Bắc có yêu vật quấy phá đã nhiều năm, đạo trưởng hãy mau đi hàng nó, giải trừ phiền muộn trong lòng trẫm.”
“Nếu đã quấy phá nhiều năm, vì sao không để Quốc sư đi hàng phục?” Mạc Vấn hỏi gã thị vệ truyền chỉ.
“Quốc sư đang bận làm việc lớn, không bứt ra được.” Nội thị là người của hoàng hậu, trả lời rất ngạo mạn, nói xong xoay người rời đi.
Mạc Vấn nhìn thánh chỉ trong tay mà cười khổ không thôi, “Đúng là “chủ nào tớ nấy”...”