Tử Dương

Chương 458: Chương 458: Huyết chiến không trung




Dịch: Độc Hành

Mặc dù có rất nhiều phi cầm xông tới Dạ Tiêu Diêu nhưng tình huống của gã cũng không nguy cấp, bởi vì những phi cầm kia đã bị khống chế, dù đạo nhân cưỡi hô hoán dậm chân, sáu đầu phi cầm chủng loại khác nhau vẫn vỗ cánh tại chỗ. Dạ Tiêu Diêu thừa dịp loạn xoay người tiến lên, đoản kiếm vung nhanh ra, chém giết hai người. Mà những người kia bị mất cước lực, nhao nhao lăng không trốn tránh. Kim Điêu thừa cơ hội xông đến, tàn nhẫn trảo mổ. Những người kia đang ở không trung, hành động bất tiện, lại mất thêm hai người.

Mắt thấy có người tiến lên định đánh lén, trường kiếm rời tay Mạc Vấn, lăng không đâm về vị trí một nữ tử cách năm trượng phía tây Dạ Tiêu Diêu. Trong tay nữ tử kia đang cầm một nắm ám khí kịch độc, nghe tiếng xé gió trường kiếm đến, xoay người vung tay đánh tới trường kiếm.

Ám khí người này là loại thiết lăng lục giác, đầu không nhỏ. Ám khí rời tay đánh lệch trường kiếm ra, ám khí còn lại bay thẳng về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn cũng không né tránh, mà sử dụng thiên cân trụy ép Cự Bức thấp xuống vài thước, cùng lúc đó tay xuất linh khí kéo dài cách không ngự kiếm chém giết nữ tử kia.

Mạc Vấn tập trung đả thương địch thủ nên không thấy những ám khí kia đang bay đến. Lúc giết chết nữ tử xong thì ám khí cũng đã đến gần. Lưu Thiếu Khanh vội vung tay xuất linh khí quét bay đám ám khí, chuyển rời khỏi lưng Bức hội hợp cùng Dạ Tiêu Diêu.

Ba người dùng xu thế như sét đánh giết hơn mười người, còn dư lại những người kia nhao nhao kéo giãn cự ly. Dạ Tiêu Diêu điều khiển phi cầm, có thể làm cho những phi cầm kia chui đầu vô lưới. Lưu Thiếu Khanh thì ẩn thân chỗ tối luân phiên ra chiêu, ám sát những tăng đạo đang vội khống chế toạ kỵ hô quát không thôi.

Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh chịu phần lớn áp lực, Mạc Vấn và lão Ngũ mắt nhìn xung quanh tai nghe tám phương, để ý những đạo nhân chuyên làm pháp họa phù và có thể tấn công từ xa, đảm bảo không ai có thể đánh lén Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh.

Lão Ngũ biến hoá thành Cự Bức có ưu thế so với phi cầm bình thường. Cuối hai đầu cánh dài có cánh trảo, cánh trảo bên phải cầm hiếu bổng, lúc phi hành đồng thời gõ đánh, đánh được người thì đánh người, đánh không được người thì đập nện toạ kỵ đối phương. Gã đến đâu phi cầm nhao nhao né tránh đến đó.

“Chư vị chớ bối rối, ổn định trận cước, lão nạp tới đây.” Một lão tăng áo xám lớn tiếng hô.

Lão Ngũ nghe tiếng không đợi Mạc Vấn lên tiếng, đột nhiên xoay người phóng tới lão tăng kia: “Cái con lừa trọc cưỡi côn nhà ngươi, ta thấy không được rồi.”

Lão Ngũ nói côn này chính là một cây mộc trượng dài khoảng năm thước, mộc trượng này khác với những mộc trượng mà hai người nhìn thấy trước đó. Nó ngắn hơn một chút, thô hơn một chút, phía dưới rủ xuống một cái bố mang, xem hình dạng là một cây mộc gõ chuông được tôi luyện thành Pháp bảo.

Lão tăng kia tuổi khoảng trên dưới sáu mươi, rất là mập mạp, phía trên đầu có cửu điểm giới ba, đạp cây mộc chuông nhanh chóng vọt tới, đồng thời trở tay chụp vào chuỗi phật châu đeo trên cổ.

Mạc Vấn dù không biết chuỗi phật châu đỏ thẫm này có gì thần dị hay không, nhưng không thể để đối phương tế ra vật này, vội đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù vẽ tinh tú, ngưng ra một hỏa hầu. Không đợi lão tăng kia tế ra phật châu, hỏa hầu đã xông lên phía trước, ào xuống quấy rối một trận. Lão tăng kia tay bấm pháp ấn hô lớn “Phá.”

Bởi vì hỏa hầu là tự thân linh khí của Mạc Vấn biến ảo ra, vì vậy lúc Mạc Vấn phát hiện hỏa hầu sắp bị đánh tan, tâm thần chớp động, lại bổ sung một cỗ linh khí, hỏa hầu một lần nữa hiện thân tiếp tục quấy rối. Lão tăng kia phá vài lần thấy không hiệu quả, đánh không được đành đưa tay bắt hầu tử kia, nhưng lại bị hỏa hầu cắn vào ngón tay. Đồ vật có hình dạng đáng yêu không có nghĩa là không hung tàn, hỏa hầu kia trực tiếp táp vào mấy ngón tay lão tăng kia. Bởi vì đứt tay thì xót ruột, lão tăng sau khi bị thương linh khí bất ổn rơi xuống phía dưới. Hỏa hầu cắn xuyến phật châu kia, chụp lấy mộc chuông, mang hai kiện đó trở về.

Mạc Vấn lúc này đang đấu pháp cùng một lão đạo khác. Đông Hải thỉnh những người này cũng không phải là ác nhân, có rất nhiều người hình dáng thiện lương, lão đạo này chính là loại người này, hơn nữa người này là Thượng Thanh môn nhân. Trong lòng Mạc Vấn do dự, trong thời gian ngắn không thể ra tay tàn nhẫn.

Dù không đành lòng, Mạc Vấn cuối cùng vẫn hạ sát thủ. Bất kể thế nào những người này đã giúp đỡ Đông Hải, tương trợ Đông Hải sẽ làm thiên hạ một mực không có mưa, người tốt ngu xuẩn hay người xấu tà ác đều tạo thành hậu quả nghiêm trọng, không giữ lại được.

Ngay lúc thần thụ hỏa hầu tự bạo đồng quy vu tận cùng lão đạo kia, một Thanh Long từ phía dưới nhanh chóng vượt mây bay lên. Thanh Long này không thể nghi ngờ chính là Ngao Thuật chạy đến gấp rút tiếp viện những tăng đạo đã thỉnh tới.

Thế nhưng Thanh Long còn chưa đến không trung đã bị một Xích Long từ phương nam bay lên ngăn lại. Xích Long phun lửa ngăn trở đường đi Thanh Long, song phương biến thành nhân hình cận thân chém giết. Xích Long ngăn Thanh Long kia lại không phải ai khác, chính là người vũ dũng nhất Nam Hải Ngao Bỉnh.

Đến lúc này Mạc Vấn mới rảnh nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới hải vực đã triển khai chém giết máu tanh, song phương Thủy tộc đều dùng bản thể cường hãn nghênh địch, gào thét liên tục, huyết lãng cuồn cuộn, trăm dặm thuỷ vực giống như nồi nước đun sôi.

Nhìn xuống giây phút ngắn ngủi, Mạc Vấn thu hồi tầm mắt tiến đến tiếp viện Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu. Những người chém giết có tu vi yếu kém đã mất mạng gần hết, còn lại hơn mười người chiến đấu phần lớn là cao thủ khó dây dưa, toạ kỵ cũng rất khó bị Dạ Tiêu Diêu điều khiển khống chế. Lưu Dạ hai người tiến công liên tiếp bị ngăn trở, nhiều lần xuất thủ đều không thành công.

“Bảo hộ Kim Điêu.” Mạc Vấn hô một tiếng với lão Ngũ, nhảy từ lưng Bức ra, đánh về phía một đạo nhân trẻ tuổi gần nhất.

Người này là người Thái Thanh Môn, tuy tuổi còn nhỏ, tu vi lại không yếu. Tu đạo vốn khác nhau, chủ yếu là ngộ tính, tu vi cao thấp không quan hệ với tuổi tác.

Thái Thanh đạo nhân trẻ tuổi thấy Mạc Vấn xông đến, cũng không bối rối, mà từ trên lưng Cự Nhạn chuẩn bị kiếm pháp ngưng thần đợi. Mạc Vấn thấy người này còn trẻ lại có phong phạm đại gia, lại lần nữa sinh ra tâm tích tài, huy Thất Tinh Kiếm chặt đứt trường kiếm của gã: “Đi.”

Mạc Vấn nói xong từ trên lưng Nhạn định mượn lực lướt đến một nữ ni cách đó không xa, không ngờ vừa mới đứng dậy liền cảm thấy sau lưng đau đớn một hồi. Mạc Vấn có cảm giác, biết là đạo nhân trẻ tuổi đánh lén sau lưng, bỗng nhiên sinh lòng xem thường, nhíu mày, sau đó trở tay vung kiếm, tung người lướt về hướng nữ ni vây công Dạ Tiêu Diêu.

Nữ ni này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, người bưu hãn tráng kiện, đạp trên Hồng Linh lớn, dùng trường tiên chín đoạn. Thấy Mạc Vấn vọt tới, cửu tiết tiên run rẩy thẳng tắp, vội dùng trường mâu đâm đến. Mạc Vấn vung kiếm đánh lệch cửu tiết tiên, nhân cơ hội tiến gần.

Trung niên ni cô kia thu hồi cây roi quấn vai, cửu tiết tiên ngược lại cuốn ra, trực tiếp quấn về hướng Mạc Vấn. Tay phải Mạc Vấn nâng lên, tuỳ ý để cửu tiết tiên quấn thân, mang theo cửu tiết tiên cấp tốc xoay tròn bức bề hướng ni cô. Trung niên ni cô kia thấy thế đoán được Mạc Vấn muốn nhân cơ hội đến gần thì ra tay ác độc, cánh tay phải run lên, ý đồ đánh Mạc Vấn văng ra ngoài. Một bên muốn cận thân, một bên muốn đánh cự ly xa, song phương tức thì lâm vào trạng thái so lực lượng, nhưng loại so sánh lực lượng này chỉ kéo dài nửa cái chớp mắt thì Mạc Vấn đã cận thân xuất kiếm chấm dứt. Nữ tử dù cường hãn cũng không thể nào so sánh lực lượng với nam nhân, âm nhu là vũ khí lợi hại nhất trời cao ban cho nữ nhân, lấy nhu thắng cương là phương pháp đối phó nam tử hữu hiệu nhất, dùng cứng đối cứng với nam nhân thì đúng là nữ nhân không sáng suốt đấy.

Bên cạnh nữ ni là một lão phụ thấy Mạc Vấn bị cửu tiết tiên quấn quanh, cho rằng thời cơ đã đến, tung người rời khỏi tọa kỵ huy vũ phất trần tấn công. Người này sử dụng phất trần chính là lông đuôi ngựa, đối thủ càng sử dụng binh khí bình thường càng đáng coi trọng. Quả nhiên, lão phụ kia dùng phất trần huy xuất linh khí từ ngoài năm trượng, như đao phong lăng lệ ác liệt, tản ra không loạn, bên trong dấu ngụy biến. Mạc Vấn thoát cửu tiết tiên với tốc độ ánh sáng, lại vung trường kiếm bức ra kiếm khí đánh tới Bạch Hạc nơi xa. Bạch Hạc kia là toạ kỵ của lão phụ, lông vũ trắng noãn, khi sương tái tuyết, trên cổ còn treo một chuỗi lưu châu năm màu. Lưu châu là vật tu hành của Đạo môn từ xưa đến nay, tương tự phật châu, nhưng lại không liên quan gì. Lưu châu này có tám mươi mốt hạt, Bạch Hạc kia mang lưu châu không thể nghi ngờ là vật lão phụ kia sử dụng. Như vậy có thể thấy được Bạch Hạc kia có vị trí cực kỳ quan trong trong lòng lão phụ kia.

“Thật hèn hạ.” Lão phụ chửi rủa một tiếng, phất trần lệch vị trí, cấp bách cắt kiếm khí do Thất Tinh Kiếm phát ra.

Mạc Vấn thấy nữ giới hồi cứu, lập tức cưỡng ép ngừng xu thế của trường kiếm. Kiếm khí không thu, thân hình nhanh quay ngược lại, xoay người đẩy kiếm khí đến sau lưng lão phụ. Lúc này lão phụ bị lệch trọng tâm chếch xuống trước, phía sau lưng bị tập kích không cách nào quay người tự cứu. Dưới tình thế cấp bách cố hết sức khom người định tránh kiếm khí của Mạc Vấn.

Đến lúc này tính mệnh lão phụ đã nằm trong lòng bàn tay Mạc Vấn, hắn có thể vung trường kiếm lưu lão phụ kia một mạng, cũng có thể ép xuống kiếm khí chém giết lão phụ kia. Cuối cùng Mạc Vấn không lưu tình, ép trường kiếm xuống chém xuống sống lưng lão phụ đang uốn cong kia.

“Thật độc ác.” Nữ giới đau đớn kêu lên.

Bạch Hạc thấy chủ nhân bị thương, đau buồn lệ rơi một tiếng nghiêng cánh tới đón. Mạc Vấn lại lần nữa xuất kiếm, chém giết lão phụ kia, hồi kiếm chặt đầu Bạch Hạc. Thế gian có quá nhiều đau khổ, cũng có quá nhiều tình nghĩa, nếu mọi thứ chấp niệm sẽ lâm vào xoắn xuýt bàng hoàng, mâu thuẫn lặp đi lặp lại chỗ nhầm lẫn. Giết chết chủ phó này trong lòng hắn cực kỳ không muốn, nhưng nam nhân cũng nên tàn nhẫn quyết tâm làm một ít chuyện đúng, cũng nhất định phải chịu sự bất an trong lòng.

Trong chiến đấu thảm liệt không có nhiều thời gian để Mạc Vấn suy nghĩ nhiều, giết chết lão phụ kia cong hắn lập tức lăng không đổi vị trí, xông tới hướng đông nam. Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh lúc này đang khổ chiến ở đó, dốc sức liều mạng cùng đạo nhân Đông Hải. Bọn chúng đang dốc hết toàn lực giết thương Kim Điêu và Cự Bức, ai cũng biết chỉ cần giết thương toạ kỵ đối phương sẽ làm đối phương mất đi năng lực hành động.

Lão Ngũ vì yểm hộ Kim Điêu, đầu đã trúng một kiếm, máu chảy đầy mặt. Mạc Vấn xông tới, lăng không xuất kiếm công kích trung niên đạo nhân đã vung chém lão Ngũ. Trung niên đạo nhân kia thấy Mạc Vấn đến giúp, bất chấp gây tổn thương lão Ngũ, thúc giục tọa kỵ bỏ trốn về hướng đông.

“Lão gia, đừng để cho lão mũi trâu kia chạy thoát.” Lão Ngũ bị phi cầm khác vây quanh, không thể thoát thân, thấy hung thủ muốn chạy, cấp thiết hô lớn với Mạc Vấn.

Mạc Vấn hoàn kiếm vào bao, linh khí Lao Cung từ hai tay cấp bách thúc dục ra, lăng không mượn lực, đuổi theo như thiểm điện. Đạo nhân kia thấy Mạc Vấn đuổi theo, trong lòng sợ hãi, lấy ra hai đạo phù chú trong miệng nói lẩm bẩm. Trước lúc Mạc Vấn cận thân đã huy xuất phù chú, nhưng gã phát ra phù chú cũng không có biến hoá gì, mạt thế hàng lâm làm cho đạo nhân mất đi phần lớn pháp thuật. Trong lúc kinh hoảng gã sử dụng Thần pháp thuật, mà loại pháp thuật này vào lúc này lại không có bất kỳ tác dụng. Mạc Vấn nhân cơ hội xuất kiếm bêu đầu gã, giẫm đạp toạ kỵ gã mượn lực, nhanh chóng trở lại.

Trước mắt Đông Hải Long Tộc thỉnh giúp đỡ chỉ còn lại bảy người, thấy đại thế đã mất, bắt đầu đào tẩu tứ tán, bảy người này đều là đạo nhân, cũng không có tăng ni. Loại tình huống này phần lớn nguyên nhân là do trong tiềm thức ba người tạo thành, lúc chém giết người có búi tóc hoặc người có quang điểm trên đầu, đều giết người sau trước.

“Một người cũng không thể thả đi.” Lưu Thiếu Khanh từ trên lưng Kim Điêu hiện thân đi ra, cho dù ẩn thân chém giết cũng làm cho đạo bào trên người gã có nhiều chỗ lỗ thủng, không hỏi cũng biết là bị những đạo nhân kia phát ra kiếm khí gây thương tích.

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy lập tức khiển Kim Điêu tiến lên đuổi theo phụ gã.

“Lão gia, ta bị thương rồi.” Lão Ngũ tiếp Mạc Vấn lớn tiếng kêu la.

“Ngươi cũng không thể rách nát hơn.” Mạc Vấn nhét một quả đan dược chữa thương vào miệng lão Ngũ, đây là đan dược được luyện từ lò bát quái Tây Vương Mẫu, có thể trị thương tẩy sẹo.

Lão Ngũ nuốt đan dược vào vỗ cánh cấp bách đuổi theo, nhưng vào lúc này phía dưới truyền đến thanh âm. Thanh âm phát ra từ trận doanh Đông Hải. Sau khi thanh âm phát ra thì trung quân Nam Hải cũng phát ra tiếng trống ầm ầm, đây là tín hiệu truy kích.

Mạc Vấn phân thần nhìn xuống, chỉ thấy vòng vây Nam Hải cũng không khép lại. Đại quân Đông Hải đang nhanh chóng triệt thoái về phía sau.

Xem tình hình chiến đấu, Mạc Vấn đề khí hô lớn với Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh: “Xuống dưới phong bế lỗ hổng, vạn lần không thể để cho đại quân Đông Hải rút về...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.