Tử Dương

Chương 319: Chương 319: Khách chiếm nhà chủ




Dịch giả: Triệu Lâm

Biên: argetlam7420

“Lão gia, cậu hôm nay làm sao đúng không?” Lão Ngũ quay đầu lại nhìn Mạc Vấn, thấy trán hắn đang đổ mồ hôi.

“Đồ của người ta, bất kể là trộm hay cướp đều là sai.” Mạc Vấn thở dài nói.

“Chúng ta không có đồ mà đổi với người ta, trộm không được, cướp lại không đúng, cậu nói phải làm thế nào?” Lão Ngũ nhíu mày hỏi.

“Đi thôi, xem xem trên đảo có linh vật chúng ta cần không.” Mạc Vấn cất bước tiến lên phía trước.

Hòn đảo này có hình sườn dốc, mặt bắc địa thế tương đối cao, mặt nam lại thấp hơn. Cây cối trên đảo đa số là cây tùng, còn có một một ít cây bụi nhỏ. Đi được không bao xa, Mạc Vấn phát hiện một con đường mòn, có đường trên núi cho thấy ở trên đảo có người.

Bởi vì có cây cối che mắt, hai người dù đứng trên chỗ cao vẫn không nhìn thấy những chỗ cảnh vật thấp ở mặt nam. Dọc theo đường núi thoai thoải, Mạc Vấn càng đi càng chậm, trong lòng cũng ngày càng trống rỗng. Hắn đã từng tranh đấu với người khác nhiều lần, luôn không muốn chiếm đoạt đồ của ai. Hôm nay làm kẻ trộm, chính là vết nhơ vĩnh viễn không cách nào tẩy sạch, chẳng những sẽ bị người trách móc mà còn làm nhục danh dự Đạo Gia, thể diện của Mạc gia cũng ném đi. Nhưng là vì A Cửu, lại không thể không làm, trong lòng mâu thuẫn với do dự đan xen, tinh thần không thể nào tập trung được.

Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng chó sủa. Mạc Vấn vốn đã chột dạ, nghe được chó sủa thì kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Lại còn nuôi chó nữa?!” Lão Ngũ cũng kinh hãi. Con chó kia là được người nuôi, tiếng chó sủa từ xa lại gần, hai người càng lúc càng bối rối. Ẩn dương phù có thể tránh khí tức lộ ra ngoài, nhưng lại không thoát được lỗ tai và mũi của chó.

“Dựa theo tiếng kêu thì con chó này hẳn không nhỏ.” Lão Ngũ là người phản ứng đầu tiên, lách người tiến lên ngăn trước mặt Mạc Vấn, lấy xuống túi đồ nói, “Lão gia, cậu xem ta đây.”

Lão Ngũ vừa nói chuyện vừa lấy từ trong túi ra một cái bánh bột ngô, chờ con chó đen chạy đến gần thì ném bánh bột ngô tới, “Ăn đi, ăn đi.”

Con chó đen kia không hứng thú với bánh bột ngô, vọt thẳng tới chỗ hai người. Lão Ngũ thấy thế cực kỳ hoảng sợ, quay đầu hỏi Mạc Vấn, “Lão gia, làm thế nào bây giờ?”

Mạc Vấn nghe thế, đưa tay nắm lấy cổ áo lão Ngũ phóng người lên cao, không ngờ áo choàng của Lão Ngũ mặc lại quá rộng, Mạc Vấn chỉ nắm được cái áo, còn Lão Ngũ vẫn ở nguyên tại chỗ.

“Ối!” Lão Ngũ kêu thảm một tiếng, bị con chó đen xô ngã ra đất.

Mạc Vấn thấy tình thế không ổn, vội vàng vận linh khí hạ xuống mặt đất, vung tay ném bay con chó đi.

“Đồ chó hoang, cây gậy của ta đâu rồi?” Lão Ngũ bối rối, bị một con chó xô ngã khiến gã cảm thấy rất mất mặt. Sau khi đứng dậy gã lập tức nhìn chung quanh tìm hiếu bổng.

Mạc Vấn đưa tay ném áo choàng cho gã, rồi phóng linh khí cách không đẩy con chó đen ra xa ba trượng, phòng ngừa nó lại nhảy lên cắn lần nữa.

Lão Ngũ nhận áo choàng thì mặc lên rất nhanh, rồi nhặt lấy hiếu bổng bên dưới một gốc cây, nhìn thoáng qua cánh tay phải bị cắn đau, tức giận đi tới chỗ con chó đen còn đang sủa ầm ĩ.

“Đừng làm bừa! Không biết đánh chó còn phải ngó mặt chủ hả?” Mạc Vấn vội vàng ngăn cản.

“Nó cứ sủa như vậy, sẽ kinh động đến người trên đảo này.” Lão Ngũ quay đầu lại nói.

“Nếu dám làm tổn thương nó, chắc chắn sẽ lấy tính mệnh của ngươi.” Bên phía nam truyền đến âm thanh của nữ tử.

Mạc Vấn vội vàng thu hồi linh khí. Con chó đen buông tha hai người, chạy dọc theo đường núi xuống, nghênh đón chủ nhân.

Hai người nhìn nhau cười khổ. Con chó đen trở lại, dẫn theo một phụ nữ trung niên, làm Mạc Vấn không ngờ là người này lại là một ni cô đầu trọc mặc áo xám.

“Vừa rồi là ai muốn làm hại cún cưng của bần ni?” Ni cô kia dáng người tầm thước, mặt vuông hình chữ “quốc”, lông mày dài dựng ngược, tướng mạo bất thiện.

Lão Ngũ nghe thế theo bản năng giấu cây gậy ra sau lưng, nhưng sau đó lại đổi ý. Gã muốn giảm bớt hiềm nghi cho Mạc Vấn nên bèn giơ hiếu bổng ra cao giọng đáp, “Là ta.”

Ni cô kia nhìn Lão Ngũ, sát khí trên trán lóe lên. Mạc Vấn có cảm giác, cất bước chắn trước mặt Lão Ngũ nói, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Ni cô dời ánh mắt lên người Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn diện mạo bất phàm, sát khí liền giảm xuống một chút, “A di đà phật, không biết hai vị đêm khuya lên đảo có chuyện gì?”

“Trên đường đi ngang qua đây, chỉ muốn nghỉ chân.” Sau khi bị người phát hiện, Mạc Vấn đã ổn định trở lại.

“Đảo này chính là chỗ thanh tu của bần ni. Hai vị đều là nam nhân, ở chung trên đảo rất không ổn. Hai vị nên sớm rời đi thôi.” Ni cô khoát tay đuổi khách.

“Sư thái nói sai rồi, đảo này là nơi vô chủ, sư thái sao có thể nói là của mình được?” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra. Hắn sợ nhất chính là gặp được đồng đạo thì sẽ rất mất mặt, nhưng lại gặp được ni cô thì hắn cũng không cần phải kiêng dè nữa.

Ni cô không nghĩ Mạc Vấn dám nói với bà ta như vậy, vô cùng tức giận, nhướng mày, “Các ngươi rốt cục có đi...”

Mạc Vấn không đợi bà ta nói xong đã lách người phóng lên, ra tay điểm ba huyệt đạo của đối phương.

“Hắc hắc, lão gia, vậy mới phải chứ.” Lão Ngũ cho con chó đen một côn, đánh nó ngã lăn quay.

Mạc Vấn nhân lúc bất ngờ phong bế đối phương mấy huyệt đạo, đã thông qua lực phản lại từ huyệt vị của đối phương mà đoán được ni cô này tu vi cao hơn hắn. Để cho chắc ăn, hắn bèn điểm thêm hơn mười huyệt đạo của ni cô thì mới yên lòng, nhảy lui về phía sau.

“Bọn ngươi muốn như thế nào?” Ni cô trung niên tỏ vẻ ngoài mạnh trong yếu.

“Trên đảo này còn có những ai?” Lão Ngũ cầm trong tay hiếu bổng đi đến trước mặt ni cô thẩm vấn.

Ni cô trung niên liếc mắt hung dữ nhìn lão Ngũ một cái, hừ lạnh, không trả lời.

“Ái chà, còn dám nhìn đểu ta?” Lão Ngũ cầm lấy hiếu bổng nện lên đầu ni cô.

Mạc Vấn lách mình phóng lên, gạt hiếu bổng của lão Ngũ ra.

“Các ngươi rốt cục muốn làm gì?” Ni cô thấy Mạc Vấn luôn nhìn thẳng bà ta, trong lòng càng lo lắng hơn. Không để ý bị người ta khống chế, đã thành cá nằm trên thớt, kết cục như thế nào đều tuỳ thuộc vào một ý nghĩ của đối phương.

Mạc Vấn không lập tức trả lời, sĩ khả sát bất khả nhục (có thể chịu chết chứ không chịu nhục). Tuy rằng giáo phái khác nhau, cũng không thể vì đối phương là ni cô mà dồn ép tra hỏi, huống hồ nam nhi ra tay với nữ nhân, dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

“Lão gia, cậu tránh ra, để tôi tới hỏi.” Lão Ngũ lại chen lấn đi lên.

“Bà tên là gì?” Lão Ngũ cao giọng quát.

“Người xuất gia không có tên.” Ni cô không dám không đáp. Khác với Mạc Vấn tướng mạo đường đường, Lão Ngũ chỉ nhìn qua đã thấy không giống người tốt.

“Bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?” Lão Ngũ lại hỏi.

“Ngươi muốn hỏi làm chi?” Ni cô trung niên mặt lộ vẻ tuyệt vọng hoảng sợ.

“Muốn cái gì, nhìn ngươi già như vậy, đại gia ta không có hứng.” Lão Ngũ bĩu môi nói.

Mạc Vấn ở bên cạnh, không thể nghe nổi Lão Ngũ ăn nói bậy bạ bèn đưa tay lôi gã ra chỗ khác, “Chúng ta lên đảo chỉ vì muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, nàng ta tuy không hề có lòng từ bi, độc ác đuổi đi, nhưng trừng phạt khuyên nhủ thế là được rồi, không thể khinh người quá đáng.”

Mạc Vấn lời này mặc dù là nói với Lão Ngũ, nhưng kì thực là nói cho ni cô kia nghe.

Lão Ngũ tự nhiên biết rõ dụng ý của Mạc Vấn, quay đầu lại nói với ni cô, “Ngươi ở đây mà tỉnh táo suy nghĩ đi. Làm sao lại có người xuất gia ác độc như ngươi, ta phải đánh chết con chó của ngươi cho hả giận.”

Câu trước đã làm Mạc Vấn cảm giác mình mặt dày lắm rồi, lời này Lão Ngũ vừa nói ra, hắn lại càng cảm thấy xấu hổ, liền kéo lão Ngũ đi về phía Nam. Hai người họ đến đây rõ ràng là tới lấy đồ của người ta, vậy mà nói như quang minh chính đại lắm, cuối cùng mọi việc đều là lỗi của người ta, bắt người ta nghĩ lại.

Đi về phía nam không lâu, Mạc Vấn phát hiện một căn nhà đá được dựng ở nơi kín gió hướng mặt trời. Vì ngoài biển độ ẩm cao, vách tường ngoài căn nhà đá đã phủ rêu xanh, xem kiến trúc thì thuộc vào trước thời Tần. Ngoài căn nhà đá ra còn có vài mảnh đất nữa, đồng ruộng trồng một ít ngũ cốc thông thường, vì không bón phân nên ngũ cốc lớn lên rất thấp bé.

Nhà đá có ba gian, cửa ra vào ở gian phía tây, bước vào cửa là phòng bếp, gian giữa là phòng ngủ, phòng phía đông là kinh đường. Trên hương án có để một hũ tro cốt màu xám, hũ tro cốt cho thấy nơi đây lúc trước còn có một người nữa.

“Có thể mượn nồi nấu cơm, ngoài ra thì không được động vào những vật khác trong phòng.” Mạc Vấn nói với Lão Ngũ.

Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, bắt đầu nhóm lửa đốt lò. Mạc Vấn trở lại ngoài phòng, kiểm tra cẩn thận vài cây thảo mộc đang trồng. Hắn tu hành ở Vô Lượng sơn đã từng nhận biết các loại thảo dược. Trên thế gian đại đa số thực vật đều có thể làm thuốc, vì vậy hắn có thể nhận biết chín thành trở lên thảo mộc. Vài gốc thực vật này hắn cũng biết, chỉ là loại thảo dược trừ phong hàn bình thường, không phải là tiên phẩm gì.

Xung quanh phòng ở có ba con đường nhỏ. Một cái thông ra phía sau núi, cũng chính là con đường mà hai người lúc trước đi qua. Hai con đường khác, một cái là hướng nam thông tới bờ biển, còn có một cái thông về phía tây ngọn núi. Mạc Vấn chọn con đường đi ra bờ biển, phát hiện trên bờ biển có dựng một cái tượng đá cao cỡ thân người. Gương mặt tượng đá đã khó có thể nhận biết nữa, nhìn hình dáng thì không phải là nhân vật của Phật Môn. Vị trí tượng đá đứng khá đặc biệt, nằm ở vị trí quẻ Khảm trên bờ biển. Khảm thuộc thuỷ, bởi vậy có thể thấy được bức tượng đá này chính là mắt trận của Chướng Nhãn pháp trên đảo. Khi nước biển dâng lên chạm đến tượng đá, chướng nhãn pháp trên đảo sẽ lập tức được khởi động.

Con đường thông đến phía tây núi dẫn đến một cái Thủy nhãn trên đảo. Thủy nhãn nằm ở phía dưới vách đá. Nước trong từ bên ngoài vách đá đọng lại thành một cái đầm. Đầm nước cũng không lớn, chỉ có ba thước vuông, trong vắt thấy được đáy. Mạc Vấn uống thử một ngụm, phát hiện nước suối trong mát, rất ngọt.

Khí hậu của một khu vực tốt xấu như thế nào sẽ thể hiện rõ ràng trên chất lượng nước. Nước suối trong mát sẽ chỉ xuất hiện trên vùng đất có khí hậu tốt. Khí hậu nơi đây rất tốt, khả năng sản sinh linh vật rất cao, nhưng linh vật sinh trưởng ở nơi nào?

Cũng may hòn đảo này chỉ rộng có năm sáu dặm, tìm kiếm chắc hẳn sẽ không quá khó khăn.

Dựa theo lẽ thường suy đoán, ni cô kia nếu biết rõ nơi sinh trưởng của linh vật trên đảo thì sẽ phải thường xuyên qua chăm sóc, chỉ cần đi nhiều lần thì sẽ phải để lại dấu tích. Ba con đường, có hai cái đã kiểm tra, chỉ có con đường hai người đi theo xuống phía nam là hắn chưa từng đi đến cuối.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn quay lại con đường cũ.

Ni cô kia vẫn đang đứng tại chỗ cũ. Con chó đen bị đánh đã tỉnh, nằm sấp bên cạnh bà ta, thấy Mạc Vấn đến nó liền nhe răng gầm gừ thị uy.

Mạc Vấn bước qua ni cô và con chó, đi dọc theo đường mòn ngược lên trên.

“Ngươi lên đảo cuối cùng có ý đồ gì?” Sau lưng truyền đến tiếng của ni cô hỏi.

“Bà tới hòn đảo này từ bao giờ?” Mạc Vấn cũng dừng lại, quay người hỏi.

“Bốn mươi năm trước.” Ni cô không muốn chọc giận Mạc Vấn.

“Xin hỏi sư thái, khi đó bà bao nhiêu tuổi rồi?” Mạc Vấn hỏi.

Ni cô do dự một chút rồi mở miệng trả lời.”Bảy tuổi.”

“Lệnh thầy viên tịch lúc nào?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Đã ba mươi năm rồi.” Ni cô nói, “Ngươi cuối cùng là có ý đồ gì, nói thẳng ra đi.”

“Ta muốn tìm một vật.” Mạc Vấn nói. Hắn đã dự liệu trước câu trả lời của ni cô rồi.

“Vật gì?” Ni cô truy vấn.

“Gốc Hà Thủ Ô trên đảo này đã có đầy đủ thất khiếu chưa?” Mạc Vấn hỏi lại.

“Ngươi làm thế nào biết những việc này?” Ni cô kinh hô.

“Ở trên đảo không có thuyền, cũng không có phi cầm có thể chở người. Với tu vi của bà còn chưa rời khỏi đây một cách thoải mái được. Lệnh sư viên tịch đã hơn ba mươi năm, con chó bên cạnh bà cứ cho là lệnh sư trước lúc viên tịch mang lên đảo đi. Nếu không có linh vật giúp đỡ thì nó sẽ không thể sống lâu như vậy, da lông cũng sẽ không đen mượt như thế. Linh vật vừa có thể kéo dài tuổi thọ, lại giúp tóc đen chống lão hóa chỉ có thể là Hà Thủ Ô ngàn năm...”

(Biên: vc thật, cho chó ăn Hà Thủ Ô:v)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.