Dịch: kimsieuquan
Biên: argetlam7420
(*) Khôn đạo: chỉ nữ giới
Mạc Vấn dùng linh khí định trụ Bí Chân Tử, chẳng những khiến lão không cách nào di động mà ngay cả việc mở mắt há miệng cũng không thể. Hắn không muốn nhìn vào mắt đối phương và cũng không muốn nghe lão nói gì.
Hắc Bạch vô thường nhận thấy linh khí của Bí Chân Tử xuất hiện chấn động kịch liệt thì đoán được Mạc Vấn đã động thủ. Nhưng lúc này bọn họ không cảm giác hắn ở chỗ nào, cũng không biết hắn đã chế trụ Bí Chân Tử hay chưa.
“Động thủ đi!” Bỗng bên tai Bạch vô thường vang lên tiếng của Mạc Vấn. Với khả năng của Thiên tiên thì phương pháp truyền âm này chỉ là chút tài mọn.
Bạch vô thường nghe vậy thì ẩn thân tiến lên. Khi gã đến kế bên Bí Chân Tử thì hiện ra âm thân rồi đưa tay phải ra phủ lên đỉnh đầu của lão. Đang trong lúc gã kéo túm ra một luồng hồn phách hình người từ huyệt Bách Hội (đỉnh đầu) của Bí Chân Tử, vì Bí Chân Tử có tu vi Địa Tiên, Nguyên Thần đã vững chắc nên hồn phách rất là mạnh mẽ, sau khi ly thể thì hồn phách này cố hết sức giãy giụa với ý đồ quay lại thân thể. Bạch vô thường cũng là Địa Tiên, nhưng thân là Âm sai, am hiểu câu hồn khóa phách nên gã không để cho hồn phách giãy giụa nhiều, lập tức trở tay nhét nó vào cái túi hồn mang trên người.
“Về thôi!” Mạc Vấn lại truyền âm cho Bạch vô thường.
Bạch vô thường nghe vậy liền giấu đi thân hình rồi lặng yên rời đi cùng với Hắc vô thường. Mạc Vấn lại nhìn thi thể của Bí Chân Tử. Bởi vì lúc trước hắn đã dùng linh khí định trụ, thế nên thi thể vẫn còn giữ nguyên tư thế ngồi đả tọa khi còn sống, nếu không đến gần nhìn thì rất khó phát hiện người này đã chết rồi.
Sau phút ngắn ngủi lưu lại thì Mạc Vấn lại ẩn thân đi. Bây giờ hắn có tu vi Thiên Tiên nên rất dễ dàng đối phó với Địa Tiên.
Bởi vì quá trình diễn ra nhanh chóng nên lúc ba người trở lại thì sắc trời còn chưa hửng sáng. Lão Ngũ vừa thấy ba người hiện thân, thì vội vàng trở mình đứng dậy từ hòn đá xanh đang nghỉ mà tiến lên hỏi: “Lão gia, chuyện xong xuôi rồi à?”
Mạc Vấn gật đầu sau đó mở miệng bảo: “Đi đến núi Thanh Ngọc.”
Lão Ngũ nghe tiếng vỗ cánh bay lên, chở ba người tiếp tục xuôi nam.
“Ngô Vân huynh đệ đã vất vả nhiều rồi, không bằng cứ tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.” Hắc vô thường quay sang thương nghị với Mạc Vấn. Có Mạc Vấn tương trợ, chuyện vốn cực kỳ khó khăn giờ biến thành dễ dàng như lấy đồ trong túi vậy.
“Binh quý thần tốc.” Mạc Vấn lắc đầu rồi sau đó hỏi: “Phong Nhất Lam trong danh sách là người ra sao?”
Hắc vô thường trả lời, “Người này là Khôn đạo Ngọc Thanh, một nhân tài kiệt xuất thế hệ này của núi Thanh Ngọc phái Ngọc Thanh. Người này am hiểu thuật Thỉnh Thần thông linh, nhưng người này chết sớm, dương thọ chỉ có hơn ba mươi năm. Lần trước hai huynh đệ chúng ta tiến đến bắt nàng, thì bị Hỏa Linh Chu Tước nàng gọi ra bức lui.”
Mạc Vấn nghe vậy thì chậm rãi gật đầu. Thuật Thỉnh Thần thông linh được sử dụng rất phổ biến trong Đạo gia, có nhiều pháp thuật đều cần dùng đến nó. Thỉnh Thần thông linh cùng với vẽ phù triệu hoán Thần Thú có bản chất khác nhau; Thần Thú mà phù chú gọi đến chỉ là thiên địa linh khí tụ tập mà thành hình thể, không có liên quan trực tiếp đến bản thân Thần Thú, còn Thỉnh Thần thông linh thì khác biệt hoàn toàn. Thỉnh Thần thông linh là tiến hành câu thông với bản thể của Thần Thú hoặc tiên nhân, có thể dẫn bản thể Thần Thú hoặc mời chân thân tiên nhân ra mặt, đơn giản mà nhanh gọn, so với dùng phù chú mượn khí thì lợi hại hơn nhiều. Loại pháp thuật này kì thực là một loại vu thuật Thượng Cổ, dựa vào tu vi cao thấp của người tu hành khác nhau mà có thể mời đến vị Tiên gia hoặc Linh Thú khác nhau; Phong Nhất Lam có thể mời đến Nam phương Chu Tước chứng tỏ thuật Thỉnh Thần thông linh của nàng đã đạt tới đỉnh cao.
“Người này tuy chỉ có tu vi Địa Tiên nhưng cũng không thể xem thường.” Bạch vô thường ở bên nhắc nhở.
“Không khó ứng đối, nói rõ tình huống bên núi Thanh Ngọc hết cho ta.” Mạc Vấn nhàn nhã bảo. Thỉnh Thần thông linh mặc dù là pháp thuật Thượng Cổ, nhưng không phải bất cứ thứ gì càng cổ thì lại càng tốt. Hiện nay đạo nhân sử dụng phương pháp mượn dùng thiên địa linh khí ngưng tụ hình thể Thần Thú kì thực là một loại cải tiến của Thỉnh Thần thông linh, mượn linh khí trời đất để làm phép sẽ không làm tổn thương đến bản thân đạo nhân; còn Thỉnh Thần thông linh cũng có khuyết điểm khá lớn. Nó được tiến hành bằng cách dùng Nguyên Thần trực tiếp câu thông với Tiên gia hoặc các loại Thần Thú, cho nên làm pháp kiểu này sẽ ảnh hưởng và tổn thương đến Nguyên Thần bản thân, cuối cùng sẽ rút ngắn tuổi thọ người làm pháp.
Hắc vô thường đáp, “Núi Thanh Ngọc ở Lộc Bình châu phía tây nam Tấn quốc, địa thế hình chữ bát (八); trong sơn cốc sinh sản nhiều ngọc xanh, vì thế mới có tên như vậy. Trong núi Thanh Ngọc chỉ có mấy người nữ tu đạo. Đạo quán xây dựng vào thời Tần, ở khoảng giữa hai ngọn núi, Phong Nhất Lam là sư muội của Chưởng giáo đương nhiệm, sống một mình tại biệt viện trên núi phía đông đạo quán.”
“Chưởng giáo đương nhiệm của núi Thanh Ngọc có tu vi bình thường, không đủ gây uy hiếp.” Bạch vô thường bổ sung.
Mạc Vấn gật đầu sau đó sai lão Ngũ bay cao. Lúc này phía đông trời đã sáng tỏ, bay quá thấp sẽ khiến dễ bị người phát hiện.
Do lão Ngũ chỉ biết vị trí đại khái của Lộc Bình châu, nên đến giờ Thìn mới đến nơi, Hắc Bạch vô thường mở miệng chỉ dẫn, sau nửa canh giờ thấy được phía trước có hai ngọn núi xếp thành hình chữ bát. Xung quanh hai ngọn núi này không có dãy núi nào khác. Phía dưới chân núi là đồng ruộng thôn trang; hai bữa cơm của nông dân hằng ngày vào lúc nông nhàn theo thứ tự là buổi sáng giờ Thìn và buổi chiều giờ Thân; bây giờ đang là giờ Thìn, trong thôn trang có nhiều cột khói bếp bay lên. Nhìn chung quanh không có nơi thích hợp để đặt chân, Mạc Vấn lập tức bảo lão Ngũ biến thành hình người hạ xuống đất.
Bốn người hạ xuống một chỗ hoang phế trong thôn. Lão Ngũ tìm một góc tường khuất ánh mặt trời tránh gió rồi nằm xuống ngủ say, còn Mạc Vấn và Hắc Bạch vô thường ẩn thân đi đến núi Thanh Ngọc. Khu vực này là đồng bằng, lại có địa thế hình chữ bát (八) chặn gió tụ khí, phong thuỷ vô cùng tốt, cho nên nơi này sinh ra nhiều ngọc thạch. Đạo quán vừa vặn được xây tại vị trí địa khí tốt nhất, được hai ngọn núi ôm lấy.
Núi Thanh Ngọc là chỗ nữ giới tu hành, vì vậy không tiếp nhận cư sĩ hay hương khói từ tín đồ. Chân núi chỉ có một con đường nhỏ uốn lượn đi lên.
Bởi vì trong lòng muốn cho lão Ngũ ngủ một giấc nên Mạc Vấn đang ẩn thân cũng không đi quá nhanh, mà hắn dọc theo đường mòn chậm rãi tiến lên.
Mới bắt đầu lên núi thì hắn đã phát hiện có dị thường. Con đường lên núi lát đá trắng dày, trên từng khối đá đều có nhiều rêu xanh. Lộc Bình châu ở vào phương nam, nơi này lại tránh gió và ánh mặt trời, có rêu cũng không lạ lùng gì; nhưng lúc này Long Tộc Nam hải rất là bận rộn, phần lớn khu vực còn chưa thể làm mưa xuống hết, thế mà nơi này lại ẩm ướt như thế, đến mức sinh ra cả rong rêu.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn nhìn hai bên rừng cây, chỉ thấy thảo mộc trong núi tươi tốt xanh um, ít thấy cành khô, lá cây rụng còn ít hơn. Hai năm trước Trung Thổ Hoa Hạ từng trải qua một đợt hạn hán lớn hiếm gặp, khiến cho rất nhiều cây cối chết héo; cho dù về sau Nam Hải đã làm mưa xuống hóa giải tình hình, nhưng những cái cây chết kia lại không thể khôi phục sức sống xanh tươi được; vậy mà nơi này cây khô lại ít cực kỳ, hiển nhiên là trước kia nơi này không phải chịu cảnh hạn hán.
Lời giải hợp lý cho tình huống này chỉ có một. Đó là vào những năm đại hạn, Phong Nhất Lam đã từng làm pháp mời tới những dị thú có thể làm mưa xuống nơi đây.
Đi đến sườn núi thì con đường chia ra hai hướng. Một cái đi hướng bắc thông tới chủ quan, một cái đi hướng đông thông với biệt viện.
“Chân nhân, người này tai mắt rất nhạy bén, hai người chúng ta nếu đến gần quá mức sẽ bị phát hiện.” Hắc vô thường chợt nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật nhẹ đầu, một mình ngoặt đi lên đường mòn thông với biệt viện. Hắn mới đi không bao lâu thì trong cánh rừng phía trước xuất hiện một căn viện lạc rất nhỏ, nhà tranh vách đất ba gian, bên ngoài có tường viện bằng đất đá, cửa viện là hai phiến cửa gỗ. Người hiểu rõ tình hình sẽ biết nơi này là chỗ cao nhân thanh tu, người không biết sẽ cho rằng nơi này chỉ là một căn nhà nông dân bình thường.
Lúc này cửa viện đang mở ra, có một đạo cô thân mặc đạo bào màu trắng đang khom người bên cạnh cửa chuồng gà ở sườn đông. Cửa chuồng gà cũng đang mở ra, hai con gà hoa đang thò đầu ra khỏi chuồng thăm dò nhìn quanh.
Đạo cô áo trắng mang khí tức trầm ổn, hô hấp chậm rãi, không nghi ngờ gì nữa chính là Phong Nhất Lam. Người này tuy tuổi đã tuổi gần bốn mươi nhưng dung mạo lại giống như mỹ nhân mười sáu, dáng người gầy, mặt mày thanh tú, đạo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, đạo ngoa (giày) trên chân là đôi giày vừa mới thay.
Hành động kỳ quái của người này làm cho Mạc Vấn cảm thấy nghi hoặc, cách ăn mặc càng làm hắn thêm sinh nghi. Đầu tóc đen sạch sẽ có mùi thơm, cho thấy nàng trước đó vừa mới tắm, tóc được búi cẩn thận tỉ mỉ, chải chuốt chỉnh tề; giữa búi tóc có cắm cây trâm thuý ngọc nạm vàng; trên cổ tay hai bên đều có mang một cái vòng ngọc xanh; trên mặt thậm chí có phấn trang điểm nhàn nhạt.
Thấy hai con gà không đi ra, Phong Nhất Lam liền khom người lui về phía sau tránh sang một bên. Hai cái hoa gà tựa hồ bị nhốt đã lâu rồi, tuy cửa chuồng đã mở rộng nhưng vẫn không dám ra ngoài.
Phong Nhất Lam thấy thế thì dời bước trở lại nội viện, không lâu sau, nàng ta lấy từ trong phòng ra một cái túi vải bố, trong túi chắc là đựng thóc lúa. Lúc đến bên ngoài chuồng gà thì Phong Nhất Lam liền đổ hết thóc lúa xuống. Hai con gà nhìn thấy thóc vương đầy đất thì chạy ra, tiến lên mổ ăn.
Sau đó Phong Nhất Lam nghiêng người tiến lên đóng lan cửa chuồng gà lại, rồi ngồi ở bên tường nghiêng đầu nhìn hai con gà thức ăn.
Mạc Vấn ẩn thân bên cạnh quan sát hết những hành động kỳ quái ấy. Phong Nhất Lam lúc này mặt mỉm cười, nhưng bên trong nét cười mơ hồ mang theo vài phần bi thương. Đây là lần đầu hắn thấy được Phong Nhất Lam, nên không hiểu đối phương đã trải qua những chuyện gì, và cũng không cách nào suy đoán nàng ta lúc này đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Chốc lát sau, Phong Nhất Lam đứng thẳng người lên, xoay người đi về hướng tiểu viện. Nàng ta đi qua vài bước sau đó ngừng lại, sau một chút trầm ngâm thì xoay người trở lại bên ngoài chuồng gà rồi bẻ gãy song cửa trở tay ném vào trong núi.
Hành động lần này của Phong Nhất Lam thì Mạc Vấn hiểu. Nàng lúc trước là muốn thả hai con gà mà mình nuôi đi khỏi, không muốn chúng nó quay lại lồng nhốt; mà cử động lúc nãy chính là lo lắng gà không có chỗ để đi, vì vậy lưu lại chuồng gà để chúng nó có chỗ an thân.
Sau khi xem hiểu những hành động đó, thì Mạc Vấn cũng đoán được nguyên nhân thúc đẩy Phong Nhất Lam làm như vậy. Người này rất có thể đã dự liệu được đại nạn của mình sắp buông xuống.
Sau ki ném đi song cửa, Phong Nhất Lam lại đi về phía nội viện, nhưng lúc đến được cửa lại dừng lại quay đầu nhìn hai con gà. Sau chút do dự ngắn ngủi, nàng ta cất bước trở về ôm lấy chúng nó rồi lăng không bay về hướng tây.
Mạc Vấn nhìn cảnh Phong Nhất Lam ôm gà rời khỏi thì quyết định không xuất thủ. Đợi đến khi nàng ta đã đi xa thì hắn mới cất bước tiến vào trong căn tiểu viện.
Kho củi và nơi vệ sinh đều ở phía tây nội viện, còn trong nhà vắng vẻ sạch sẽ. Đi vào chính phòng, một mùi hương đặc thù của phụ nữ tỏa ra. Đây là một loại mùi tươi mát xuất phát từ thân thể người nữ, mùi bồ kết thanh khiết, hương cỏ thóc lúa kết hợp với mùi gỗ của các dụng cụ bằng gỗ pha tạp mà thành.
Trong phòng chỉ có vài dụng cụ sinh hoạt đơn sơ, mùi gỗ nồng phát ra từ tây phòng. Mạc Vấn tuy có thể xuyên tường nhưng theo thói quen vẫn vén bức màn vải lên. Chỉ thấy tây phòng có đặt một chiếc quan tài làm bằng gỗ lim, nắp quan tài nằm ở bên cạnh, phía trên có để một cái chăn bông, trong quan được phủ tấm đệm xanh mềm mại, đệm giường có vẻ cũ kỹ, hiển nhiên nó đã được dùng nhiều năm. Bên trong quan tài có đặt vài thứ, một cái lược chải đầu, một cây phất trần, một cái pháp ấn bằng ngọc xanh, một tấm phù lục đã ố vàng, còn có một bộ áo bào màu xanh đã giặt sạch được gấp lại gọn gàng.
Nhìn hết tây phòng xong thì Mạc Vấn lại đi tới đông phòng. Chỉ thấy gần cửa sổ nơi này có một cái giường trúc, lúc này trên giường đã không còn đệm chăn. Chính giữa đông phòng có một cái bàn, trên bàn có bút mực hay dùng trong thư phòng, dưới bàn gỗ rải rác một ít tro tàn của giấy, không hỏi cũng biết chủ nhân nơi này trước đây đã từng viết cái gì đấy.
Nhưng vào lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân. Phong Nhất Lam từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, trong miệng thì thào tự nói, “Không thể quá trưa, để cho bọn họ rời khỏi trước giờ Ngọ.”
Sau khi đi vào thì nàng ta tiến lên vén rèm vải ở tây phòng, tự nằm lại vào trong quan tài, đưa tay cầm tấm chăn mỏng trên nắp quan tài rồi phủ lên người, nhắm mắt nói nhỏ, “Chớ có trách ta...”