Dịch giả: alreii
*Kim chuyên ngọc ngõa: vàng được chế thành khối, ngọc thì được tạc thành các phiến như mảnh ngói
Càn Khôn, Thiên Địa, Âm Dương, biến hóa nhỏ đến một sự việc nào đó chính là tốt hay xấu, tất cả mọi chuyện đều có hai mặt tốt và xấu, đào lăng mộ ra cũng vậy, mặt tốt là tăng nhanh tốc độ không có nguy hiểm. Còn mặt xấu là như vậy thì cơ quan trong lăng mộ không cách nào được ghi chép tỉ mỉ, trừ cái này ra còn có một chỗ xấu khác, đó chính là không cách nào thông qua tính toán cơ quan lăng mộ để xác định chủ mộ thất trong tình huống bị phá hoại thì có bị rơi xuống vực sâu vạn trượng hay không.
“So với đất phong thì dày hơn, xấp xỉ ba thước, phải phá như thế nào?” A Cửu kéo linh khí thử độ dầy của đỉnh vòm bằng đồng xanh.
“Phá vỡ đỉnh vòm cũng không khó, trước mắt cần quyết định xem là cầu ổn hay là cầu nhanh?” Mạc Vấn hỏi A Cửu.
“Cầu ổn là thế nào, cầu nhanh thì ra sao?” A Cửu hỏi ngược lại.
“Nếu như cầu ổn thì chỉ cần khoan thủng mái vòm đồng đen rồi dùng dây thừng cố định, chỗ mái vòm đồng đen này có diện tích trăm dặm, sức nặng thì không thể tính toán, ít nhất cần mấy trăm sợi dây thừng mới có thể cố định được.” Mạc Vấn nói.
“Cố định vào nơi nào?” A Cửu đảo mắt nhìn xung quanh, mái vòm diện tích cả trăm dặm, xung quanh hoàn toàn không có cây cối.
“Bên trong phương viên mười dặm trên đất phong đều có thiên song, lấy gỗ lớn cắm vào làm thanh ngang, kề sát đất để chống giữ.” Mạc Vấn đưa tay miêu tả.
A Cửu nghe vậy hơi nhăn mày, “Trong lăng mộ có rất nhiều hoàng kim, không có thứ gì kéo nổi chúng nó”.
“Vậy cũng chỉ có thể dùng hiểm chiêu, trực tiếp hòa tan đỉnh vòm bằng đồng kia.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Khiến chàng vất vả như vậy, trong lòng ta bất an, mạo hiểm một lần thôi, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên*.” A Cửu thâm tình nhìn Mạc Vấn nói, Mạc Vấn mấy ngày liền vất vả, trên mặt hiện nhiều nét mệt mỏi. Chiếc áo khoác mang về từ nước Đại cũng cho nàng, lúc này quần áo hắn đơn bạc, trên hàng lông mày đã phủ trắng sương lạnh. “Được.” Mạc Vấn chậm rãi gật đầu. Một câu nhắc nhở năm đó của Tử Tiêu đã giúp đỡ rất lớn cho hắn, nếu như nước Đại muốn làm chủ Trung Nguyên, thì nhất định phải lấy được số châu báu này, nước Đại muốn lấy được số châu báu này thì mộ thất không được chìm xuống lòng đất.
*Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên: ý chỉ đã cố gắng hết sức, còn có thể đạt được mục đích hay không thì phải xem thời vận
Mạc Vấn gật đầu rồi tung người lao về phía Tây, chốc lát sau tới được doanh trướng nơi đám người Ngưu Trùng ở. Ngưu Trùng thấy Mạc Vấn và A Cửu đến, vội vàng rời khỏi ghế, đứng dậy nghênh đón.
“Ngưu tướng quân, khẩu phần lương thực mang theo còn có thể chống đỡ mấy ngày?” Mạc Vấn đi thẳng về phía chiếc bàn trước ghế chủ soái.
“Quân lương hiện có còn có thể chống đỡ thêm mười ngày, nếu quân lương không đủ có thể trở về điều tới thêm nữa, chân nhân có thể thong thả vạch kế hoạch.” Ngưu Trùng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, cầm lấy bút mực trên bàn vẽ một đồ vật trên giấy, cũng đánh số liệu lớn nhỏ, “Lập tức bắt đầu đốn củi chế tạo.”
“Lớn như vậy, nơi này của chúng ta lại thiếu công cụ, rất khó làm được chính xác.” Ngưu Trùng cùng các vị giáo úy xem xong bức vẽ của Mạc Vấn tất cả đều lắc đầu, Mạc Vấn vẽ là một chiếc loa gỗ lớn, bên đầu to thì rộng chừng mấy trượng, đầu nhỏ chỉ lớn chừng nắm đấm, phía dưới kèn đồng có giá gỗ chống đỡ.
“Không cần quá chính xác đâu.” Mạc Vấn nói.
“Xin hỏi chân nhân, vật này có tác dụng gì?” Ngưu Trùng không hiểu hỏi.
“Nói ra rất dài dòng, ngươi cứ dựa theo mà làm là được, nội trong ba ngày phải chế tạo xong, để tránh thời tiết xấu.” Mạc Vấn xoay người đi ra ngoài.
“Chàng bảo bọn họ chế tạo gì vậy?” A Cửu đi theo ra ngoài.
“Đồng xanh rất cứng, nếu không có sức gió trợ giúp, lửa sẽ không thể nào hòa tan nó được, ta vẽ là một chiếc ống tròn để hút gió, từ phần trên thông gió, thổi lên đỉnh vòm.” Mạc Vấn giải thích.
A Cửu tuy không hiểu rõ lắm nhưng cũng không hỏi lại.
Đám người Ngưu Trùng kính sợ Mạc Vấn như thần linh, lập tức triệu tập binh sĩ đốn cây chế tạo, may mà bức vẽ đồ vật của Mạc Vấn rất đơn giản, hai ngày sau đã chế tạo xong, là một cái loa gỗ dài mười mấy trượng.
Mạc Vấn phân biệt hướng gió, chỉ huy binh sĩ bắt đầu làm giá đỡ, đầu thô to nằm ở phía Bắc, cách mặt đất hai trượng, đầu nhỏ thì nằm ở phía trên đỉnh vòm đồng đen, cách mặt đất hai thước.
Buổi sáng giờ Thìn, giá đỡ thùng gỗ hoàn thành, bắt đầu đốt lửa, lửa nổi lên, đi qua thùng gỗ tụ lại, gió Bắc thổi qua lập tức đầu ngọn lửa phía trên thổi đến đỉnh vòm đồng đen, được gió mạnh trợ lực, ngọn lửa xanh đỏ đâm nghiêng lên mái vòm đồng đen, mái vòm bắt đầu tan chảy.
“Lão gia, sao cậu nghĩ ra được?” Lão Ngũ kinh ngạc nhìn mái vòm đang tan chảy nhanh chóng.
“Còn nhớ hồi chúng ta gặp phải cường đạo bị cướp lộ phí chứ?” Mạc Vấn cười hỏi.
“Nhớ chứ. Thế nào?” Lão Ngũ không hiểu nguyên do.
“Lúc đó ngươi trở về huyện Tây Dương lấy lộ phí, ta ở trong miếu đổ nát đợi ngươi, đêm ngày đó bị Hắc Tam lộ đuôi sói dọa sợ chạy ra ngoài, đêm khuya giá rét, lại không có chỗ nào để đi, liền xin một vị thợ rèn giúp chế tạo một cây chủy thủ (dao găm), nhân cơ hội đó ở bên cạnh lò lửa sưởi ấm, lúc đó ta đã phát hiện ra nơi ngọn lửa nóng nhất là ở trên đỉnh, ống bễ thông gió phía sau sẽ càng nóng.” Mạc Vấn nói.
Lão Ngũ nghe xong bừng tỉnh hiểu ra, ngồi xổm xuống giúp đỡ thêm củi. A Cửu vươn tay nắm lấy tay Mạc Vấn, tuy Mạc Vấn nói qua loa nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được tình cảnh gian khổ ngày đó của hắn.
“Đã là chuyện của bảy năm trước rồi.” Mạc Vấn đoán được suy nghĩ trong lòng A Cửu, quay đầu cười với nàng.
A Cửu nghe vậy cười lại với hắn, lúc Mạc Vấn mỉm cười khiến nàng cảm thấy như gió mát lướt qua mặt, tuy rằng bây giờ Mạc Vấn vẫn nói năng thận trọng, nhưng so với lúc hai người mới quen biết thì đã tốt hơn rất nhiều, lúc đó Mạc Vấn rất ít cười, dù có cười cũng chỉ xuất phát từ lễ phép, điều này có liên quan với những việc hắn đã trải qua, không ai có thể cười sau khi cha mẹ chết thảm cả, ai cũng đều cần một khoảng thời gian để quên đi. Người bình thường có thể cần ba hay năm tháng là có thể quên, mà nay bảy năm đã trôi qua, Mạc Vấn vẫn còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi bóng đen của năm đó, không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc là một điểm thiếu sót, nhưng cũng là đức tính tốt trọng tình trọng nghĩa.
Thùng gỗ thông gió của Mạc Vấn dùng rất hiệu quả, đỉnh vòm bằng đồng tan chảy rất nhanh, nước đồng tan chảy bị gió mạnh thổi đi toàn bộ, chốc lát sau đỉnh vòm đồng dày đến ba thước tan chảy ra, một mùi thơm theo đó tuôn ra, mùi thơm này vừa có mùi của đàn hương và xạ hương lại vừa có mùi gỗ và phấn hoa, rất hỗn tạp.
Mạc Vấn hơi di chuyển vị trí đầu trước của thùng gỗ, sau đó ra hiệu mọi người tiếp tục thêm củi đốt lửa.
Đỉnh vòm đồng cùng với đỉnh vòm bằng đất khác nhau, mái vòm đồng đen truyền nhiệt rất nhanh, mọi người đứng ở bên cạnh đống lửa cảm giác rất nóng, may mà mùa đông gió lạnh đã trung hòa một phần hơi nóng, mọi người có thể đứng lại xung quanh quan sát.
Mùi gỗ và mùi đàn hương là hương liệu thường dùng, dùng nhiều để thắp hương và xông thơm, cũng có thể dùng để chống phân hủy. Mùi xạ hương và mùi phấn hoa là hương liệu phụ nữ hay dùng. Tuy rằng còn không thể nhìn thấy tình hình bên dưới, nhưng chỉ ngửi mùi thơm đã có thể biết được bên dưới đỉnh vòm đồng đen này chính là chủ mộ thất.
Bận rộn nhiều ngày, cuối cùng sắp tiến vào chủ mộ thất, kích động trong lòng Mạc Vấn và A Cửu không cần phải nói, lão Ngũ cũng rất kích động, mấy ngày trước gã đã may xong một cái túi bền chắc, số vàng lúc trước mang đi từ ổ sói phần lớn dùng để xây đạo quán rồi, Mạc Vấn tuy học Đạo pháp nhưng vẫn là tâm tính thiếu gia, không quá xem trọng tiền bạc, không dùng thì sẽ không quản, nhưng cuộc sống hằng ngày luôn không thể thiếu tiền, Mạc Vấn có thể không quản, nhưng gã nhất định phải quản, trong đạo quan còn có một đại gia đình cần gã phải nuôi.
Ba ngàn binh sĩ kia cũng rất kích động, nếu như trong lăng mộ có vàng, bọn họ là người được tiếp xúc đầu tiên, lấy nhiều tất nhiên không dám, nhưng trong lúc vận chuyển lén lấy vài lượng là hoàn toàn có thể, tướng tá cũng sẽ ngầm cho phép, vài lượng vàng chính là mười mấy lượng bạc trắng, có thể đổi được không ít dê bò.
Gió mạnh thổi bùng ngọn lửa, tốc độ hòa tan rất nhanh, nhưng phạm vi hòa tan rất nhỏ, mỗi lần chỉ có thể hòa tan mấy tấc, thẳng đến buổi trưa mới làm tan chảy được một lỗ hổng dài một trượng, rộng hai tấc, đợi đến lúc lỗ hổng nguội đi, Mạc Vấn từ lỗ hổng cúi đầu nhìn xuống, bởi vì lỗ hổng rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy được một khu vực rất nhỏ bên dưới, đập vào mắt là một chồng vàng, trong lăng mộ cũng không phải bánh vàng thường thấy, mà là kim chuyên ngọc chuyển nơi góc mộ thất do vàng chế tạo thành, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như bảy sắc cầu vồng.
Nhìn thấy vàng, mọi người càng hưng phấn, Mạc Vấn và A Cửu thì càng khẩn trương, thứ bọn họ muốn không phải vàng mà là nấm.
Bởi vì tâm trạng kích động, hai người liền rời khỏi mái vòm, trở lại lều gỗ tạm nghỉ, công việc nung chảy giao cho lão Ngũ và Ngưu Trùng chỉ huy. Trong khi hai người trở lại lễu gỗ tâm tình cũng khó dằn, tuy rằng cố nhẫn nại tâm trạng không kích động, nhưng lại khó ức chế căng thẳng trong lòng, Đạo giáo yêu cầu đạo nhân tâm phải tĩnh như nước, người chân chính có thể làm được tâm tĩnh như nước hầu như không có, dù là Tiên nhân cũng không làm được tĩnh tâm hoàn toàn, chỉ cần là người thì đều sẽ có thứ quan tâm, đối mặt với thứ mình quan tâm, trong lòng mỗi người đều không thể hoàn toàn bình tĩnh.
Ăn vài miếng bánh gạo đơn giản, uống ngụm nước nóng, hai người trở lại nơi khu đỉnh vòm đồng đen, đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Buổi chiều giờ Thân, một đường lỗ hổng dài một trượng khác bị tan chảy, Mạc Vấn cúi đầu nhìn xuống, lần này thấy là một bộ phận cành lá của một cái cây và thềm trước của mộ thất, không có mặt trời thì cây cối tất nhiên không thể sống được, cái cây này cũng không phải cây cỏ thật, mà là do các loại đá quý như ngọc bích và đại mạo* điêu khắc treo lên.
*Đại mạo: đây là một loại đá quý có màu vàng sẫm, bán trong suốt có vân ở trong như con đồi mồi vậy.
Lần này lão Ngũ không có la lên giống như lần trước, gã chỉ có biết vàng, chứ không biết gì về bảo ngọc.
Tướng tá dẫn quân tuy không có khả năng nhìn đêm, nhưng bọn họ cũng biết trong chủ mộ thất có gì, bởi vì trong chủ mộ thất có ánh sáng xuyên qua, tới sau khi mặt trời lặng ánh sáng lại càng rõ, đó là loại ánh sáng bảy sắc còn chói lóa hơn cả ánh sáng mặt trời, là do Dạ minh châu phản xạ ánh sáng chói mắt của vàng ngọc mà có.
Lúc chạng vạng, tướng tá rời khỏi khu vực đỉnh vòm trở lại ngọn núi phía tây tổ chức chúc mừng, Mạc Vấn A Cửu lão Ngũ cùng với số ít binh lính phụ trách thêm củi đốt lửa lưu lại chỗ cũ, lúc trước nung chảy là hai lỗ hổng hướng Nam Bắc, lúc này đang dung luyện lỗ hổng đi hướng Đông Tây, lỗ hổng nơi này không có một trượng, chỉ có năm thước, đây cũng là điều trước đó Mạc Vấn từng đắn đo, lỗ hổng hình chữ nhật chỉ cần nung chảy hai dài một ngắn ba phía, sức nặng của bản thân nó có thể khiến bên phía ngắn cuối cùng tự động rũ xuống, như vậy có thể tránh bản đồng rơi xuống phía dưới dẫn tới chấn động kịch liệt.
“Tiêu Ngọc Lan nuốt cây nấm kia là mọc ở trên Hoàng mộc, thuộc Âm thảo. Nếu trong mộ thất có Dương thảo, vậy hẳn là mọc ở trên một tảng ngọc thạch rất lớn, màu sắc hẳn là cũng màu vàng, chắc hẳn lớn chừng cái bát to.” Khi lỗ hổng thứ ba sắp mở ra, Mạc Vấn nói với A Cửu và lão Ngũ.
“Đồ vật bên phía này phần lớn đều là vàng.” Lão Ngũ vì kích động nên hô hấp rất dồn dập.
“Không đúng, ngọc là chỉ các loại đá đẹp đẽ, thuộc Thổ, trong ngũ hành Thổ sinh Kim, nếu có nấm thì hẳn nên mọc ở trên các khối vàng lấy ngọc thạch làm nền móng.” A Cửu nói.
“A Cửu nói chính xác, sau khi vào mộ hai người các ngươi đi các nơi tìm cây nấm trước, ta đến cửa mộ xác định chỗ của cơ quan, phòng ngừa kích phát cơ quan dẫn đến mộ thất chìm xuống.” Mạc Vấn nói.
“Lão gia, không cần, chúng ta cùng nhau tìm nấm, cho dù mộ thất rơi xuống, ta cũng có thể chở cậu và Cửu cô bay lên.” Lỗ hổng thứ ba chỉ còn lại một góc rất nhỏ, ba người đều bắt đầu căng thẳng.
Mạc Vấn còn chưa mở miệng, chỗ nối liền lỗ hổng thứ ba còn sót lại liền bị trọng lượng to lớn đè đứt, miếng đồng to lớn dài một trượng, rộng năm tấc từ Bắc tới Nam chậm rãi trĩu xuống, kim quang ngập trời, phía dưới là một cung điện do vàng ngọc xây thành.
“Đi xuống, nhớ kỹ, phải tìm cây nấm mọc trên ngọc thạch.” Mạc Vấn tung người nhảy xuống.
“Không phải, tìm cây nấm mọc trên vàng.” A Cửu theo sau nhảy xuống.
“Tìm vàng, tìm vàng.” Lão Ngũ hô to rồi nhảy xuống theo...