Dịch: Độc Hành
Biên: argetlam7420
“Nó là do mười mấy năm trước lão đạo nhặt được trong núi đấy.” Quý Thúc Tử đáp.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Quý Thúc Tử một cái. Trước khi Quý Thúc Tử trả lời vấn đề của hắn, lão có do dự trong chốc lát, điều này chứng tỏ rất có thể lão che giấu gì đó.
Lúc này mạng sống của Quý Thúc Tử chỉ nằm trong một ý niệm của Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn nhíu mày nhìn, trong lòng lão kinh hoảng, vội mở miệng nói thêm: “Nó thật là lão đạo nhặt được đấy, khi đó trên người nó có nhiều vết thương, còn ngã gãy cả hai đùi, là lão đạo nhặt nó về chữa trị.”
“Có nhiều vết thương?” Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
Quý Thúc Tử nghe vậy liên tục gật đầu, rồi nắm lấy con khỉ vạch lông ra, chỉ cho Mạc Vấn thấy mấy vết sẹo trên thân con khỉ. Những vết sẹo này đều là vết thương cũ, lúc này đã sớm khép lại, nhưng trên vết sẹo không thể sinh ra lông. Vì vậy tuy đã mười mấy năm, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng.
“Nó bị gãy hai chân sau, lão đạo không hiểu y thuật, chữa trị không tốt, bây giờ nó còn hơi cà nhắc đấy.” Quý Thúc Tử cầm hai chân sau con khỉ đưa ra trước mặt Mạc Vấn. Quý Thúc Tử tuy giày vò con khỉ kia, nó cũng không nổi nóng, cho rằng đang chơi đùa với nó, trở tay ôm cổ Quý Thúc Tử.
Mạc Vấn nhìn rõ ràng, thấy hai chân sau con khỉ đều có xương u to lên, điều này cho thấy hai chân của nó đã từng bị gãy. Ngoài ra trên lưng và cổ con khỉ có vết sẹo rất dài nhưng không rộng, độ rộng và sắc nhọn tương ứng với răng con khỉ khác, tựa hồ là bị một con khỉ khác cắn bị thương đấy.
“Chân nhân hãy nghe ta nói, lúc lão đạo cứu nó cũng không có dị năng như vậy. Ngày đó ta cứu nó chính là muốn lưu nó lại làm bạn, không ngờ thương thế nó tốt lên liền chạy đi. Lão đạo nghĩ nó sẽ không trở về nữa, không ngờ nửa tháng sau nó trở lại, còn dẫn theo một bầy khỉ, khi đó nó đã có thể nhảy xa như vậy rồi.” Quý Thúc Tử lại nói.
Lão Ngũ nghe vậy cao hứng, ở bên hỏi: “Lông nó trắng từ lúc nào vậy?”
“Nó là một con khỉ già, trước nay đã trắng như vậy rồi.” Quý Thúc Tử vạch mông con khỉ cho ba người xem, sau đùi nó có vết chai màu hồng, vết chai này đã dày đặc cứng ngắc, chứng tỏ nó đã rất già rồi.
“Toàn bộ lời lão đạo là thật, chân nhân nhất định phải tin ta. Còn vì sao nó biến thành dạng này ta thật không biết nữa.” Quý Thúc Tử nói với Mạc Vấn.
“Kể tình hình cụ thể cho ta nghe.” Mạc Vấn gật đầu hỏi.
Quý Thúc Tử nghe vậy vội vàng kể lại kỹ càng, e sợ Mạc Vấn không tin, liền kể khi nào xuống núi, vì sao xuống núi, gặp được con khỉ khi nào, vị trí con khỉ lúc ấy, kể ra từng việc kỹ càng. Mạc Vấn chỉ nghe những thứ hữu dụng, đợi lúc Quý Thúc Tử nói xong, hắn đã đại khái tìm ra đầu mối. Con khỉ này vốn là một Hầu Vương của bầy khỉ, tuổi tác đã lớn, bị con khác khiêu chiến đả thương mất đi vị trí thủ lĩnh. Quý Thúc Tử cứu nó, sau khi nó lành vết thương liền trở về đoạt lại địa vị thủ lĩnh, rồi ở lại Phù Vân Sơn làm bạn với Quý Thúc Tử.
“Chân nhân nếu không tin, ta có thể mang chân nhân đi đến sơn cốc trước kia nhặt được nó, lão đạo vẫn còn nhớ rõ chỗ đó.” Quý Thúc Tử nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy đưa tay lắc đầu. Vị trí Quý Thúc Tử trước kia nhặt được con khỉ không có tác dụng gì, mắt xích sự tình dị thường là khi con khỉ già sau khi thương thế lành đoạt lại vị trí thủ lĩnh. Bầy khỉ và con người khác nhau, thủ lĩnh một đám người nếu như bị đuổi đi, thì vẫn có khả năng dựa vào uy tín trước kia, cùng bộ hạ cũ Đông Sơn tái khởi. Mà con khỉ không phải như vậy, Hầu Vương sau khi bị đuổi đi, toàn bộ bầy khỉ sẽ đều ghét nó, nó muốn đoạt lại vị trí thủ lĩnh chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân, hơn nữa phải nghênh chiến cả bầy khỉ đực. Con khỉ này có thể chiến thắng cả bầy khỉ, chứng tỏ thực lực của nó sau khi rời khỏi Phù Vân Sơn đã tăng trưởng to lớn.
Thương thế con khỉ già vừa tốt lên liền ly khai Phù Vân Sơn, nó rời khỏi Phù Vân Sơn tuyệt không phải vì chạy trốn Quý Thúc Tử, mà bởi vì nó muốn sau khi một lần nữa đoạt lại uy quyền sẽ mang theo bầy khỉ trở lại. Nói cách khác ngày đó con khỉ rời khỏi Phù Vân Sơn là rõ ràng có nơi để đi, nói trắng ra là để tăng cường thực lực của mình, sau khi thương thế lành nó đã đi qua nơi nào đó.
“Ngươi nếu biết nó có dị năng, vì sao không đi tìm cho ra ngọn nguồn?” Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Quý Thúc Tử.
“Chân nhân có chỗ không biết, nó mặc dù có chút năng lực nhưng lại không thông minh, chỉ có thể nghe hiểu đơn giản một chút câu chữ. Trước kia ta nhiều lần hỏi nó sau khi rời khỏi Phù Vân Sơn đã đi đâu, nó lại không để ý tới, đừng nói chi đến chuyện mang lão đạo đến đó.” Quý Thúc Tử lắc đầu liên tục.
“Lão gia, hắn đang nói xạo.” Lão Ngũ tiến đến bên tai Mạc Vấn thấp giọng nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời. Quý Thúc Tử trong động lớn tiếng kêu oan: “Lão đạo nếu nói dối, nguyện chết không có chỗ chôn.”
Lão Ngũ nghe tiếng Quý Thúc Tử trừng mắt quát: “Còn không chịu thừa nhận, với năng lực của ngươi, nếu không có điểm kỳ ngộ, sao có thể tiến tới Địa Tiên?”
Quý Thúc Tử nghe lão Ngũ nói càng thêm lo lắng, run rẩy dựng thẳng tay trái lên định thề. Mạc Vấn thấy thế khoát tay nói ra: “Không cần, ta tin ngươi.”
“Hắn nhập đạo sớm, lại tu hành thuần dương chi thân, tuy ngộ tính kém một chút, nhưng cố gắng chịu đựng mấy chục năm cũng có thể thành công.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ. Người Đạo gia có thiên phú giống như bảy vị chuẩn đồ Thượng Thanh là rất hiếm, đa phần là người tu hành có ngộ tính bình thường. Những người tu hành bình thường này chỉ cần tu hành cần cù, bỏ nhiều công phu, qua một thời gian cũng sẽ có thành tựu. Thượng Thanh chuẩn đồ tiền đồ sáng lạn, thật giống như Hoàng tộc chính tông, nhưng số lượng người như bọn hắn rất ít, còn đại bộ phận thế gian là bách tính bần hàn khổ cực. Nhưng bách tính này nếu có thể cần kiệm lo việc nhà, tính toán tỉ mỉ, nhiều năm kiên trì không ngừng, cũng có thể vượt qua khó khăn trở nên giàu có. Nếu khắc khổ đọc sách, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhiều năm kiên trì không ngừng cũng có khả năng có tước vị quan lại.
“Lão già này dọa cái đã khóc.” Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói vẫn không tin tưởng cho lắm. Theo như gã nghĩ tiên nhân thì phải tiên phong đạo cốt, nào có loại sợ chết đến khóc lớn như vậy chứ.
Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu nhìn lão Ngũ một cái: “Thương thế con khỉ tốt lên liền đi đến chỗ thần bí kia, địa điểm kia tất nhiên hiểm ác phi thường, con khỉ coi như nghe hiểu được Quý chân nhân nói, nó cũng sẽ không dẫn lão đến đâu.”
Lời này vừa ra, Hắc Bạch vô thường phía sau chậm rãi gật đầu. Lão Ngũ và Quý Thúc Tử ngạc nhiên không hiểu, mà con khỉ kia thì nằm sấp cằm dựa trên chân Quý Thúc Tử.
“Con khỉ này chắc hẳn đã sớm biết có một chỗ thần bí như vậy, cũng biết địa điểm kia có chỗ thần dị, vì vậy sau khi thương thế lành liền rời Phù Vân Sơn đi đến đó.” Mạc Vấn giải thích với lão Ngũ.
Hắc vô thường thấy lão Ngũ vẫn không rõ, liền ở bên nói ra: “Nếu chỗ thần bí kia không có nguy hiểm, con khỉ đã sớm đi rồi, tuyệt sẽ không đợi đến lúc bị đuổi đi mới mạo hiểm đánh cược một lần. Như vậy có thể thấy chỗ kia nó thực chất cũng không muốn đi, chỉ là bất đắc dĩ buộc phải đi thôi.”
“Lão gia, hiện tại thế nào?” Lão Ngũ nghe Hắc vô thường nói mới bừng tỉnh đại ngộ. Gã thấy phiền nhất chính là suy nghĩ vấn đề quá phức tạp, quá mệt mỏi, sống đơn giản ít nghĩ nhiều là đủ để an thân lập mệnh rồi.
Mạc Vấn không trả lời, con khỉ thần dị làm trong lòng hắn rất là nghi hoặc, có ý muốn tìm kiếm chân tướng, nhưng phạm vi bầy khỉ hoạt động rất lớn, không cố định tại một khu vực nào. Vì vậy rất khó tính toán đại khái ra chỗ thần bí kia, muốn tìm kiếm chỗ thần bí kia, biện pháp duy nhất chính là nhờ con khỉ này dẫn đường.
“Quý chân nhân, ngươi có thể bảo con khỉ này dẫn bọn ta đi tìm chỗ thần bí kia không?” Mạc Vấn hỏi Quý Thúc Tử. Lúc này chưa thể đưa Quý Thúc Tử đi, Quý Thúc Tử đi, bọn hắn sẽ không cách nào trao đổi với con khỉ được.
Quý Thúc Tử lộ vẻ khó xử, nhút nhát đáp: “Nhiều năm trước lão đạo đã từng thử bảo nó dẫn ta đến đó, nhưng nó nghe không hiểu lời nói quá dài.”
Lúc bình thường nếu gặp sự tình kỳ dị, Mạc Vấn cũng sẽ không quá mức để trong lòng. Thế nhưng chỗ thần bí kia có thể trong thời gian rất ngắn biến một con khỉ bình thường thành lợi hại như thế, thậm chí có thể bỏ qua linh khí do hắn phát ra, một nơi đáng giá như thế hắn phải lãng phí một chút công phu dò xét mới được.
Suy nghĩ sâu xa, sau đó Mạc Vấn lên tiếng lần nữa.
“Lão gia, người đang nói cái gì?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẽ nhúc nhích môi, lại nghe không được thanh âm, nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn giơ tay lên với lão Ngũ, ý bảo gã không nên hỏi.
Lúc này Quý Thúc Tử kia cũng đang nói, lão Ngũ lại nghe không được lão đang nói cái gì, đến lúc này lão Ngũ mới hiểu được hai người đang sử dụng truyền âm để nói chuyện.
“Đạo trưởng, ngươi và con khỉ này ở chung lâu ngày, lần này vĩnh biệt, nó chắc chắn sẽ bi thương không bỏ.” Mạc Vấn nói ra.
“Chân nhân nói phải, nó không bỏ được lão đạo, lão đạo làm sao cam lòng mà bỏ nó, nhưng đại nạn lão đạo đến, không đi cũng không được.” Quý Thúc Tử bi thương nói.
“Ngươi có muốn cùng nó đồng hành đến Tử Khí phúc địa?” Mạc Vấn truyền âm.
“Đi đến chỗ phúc địa đó cần tu luyện đến Tử Khí đỉnh phong, nó mặc dù có chút năng lực nhưng lại không luyện khí, huống hồ nó cũng không phải là người, làm sao có thể đi đến phúc địa?” Quý Thúc Tử kinh ngạc truyền âm.
“Bần đạo có thể ban cho nó đạo hiệu, đưa nó đến.” Mạc Vấn nói ra. Thượng Thanh Tông có đệ tử dị loại, vì vậy Tử Khí phúc địa Thượng Thanh Tông có thể tiếp nhận dị loại đấy.
“Chân nhân có thể độ hoá nó?” Quý Thúc Tử càng thêm kinh ngạc. Lão chỉ biết Mạc Vấn có tu vi Thiên Tiên, nhưng lại không biết thân phận hắn như thế nào. Đạo nhân tu hành trừ đề thăng linh khí tu vi, còn có thân phận tăng lên, từ thấp đến cao theo thứ tự là quy y, quy y sau đó chính là tín đồ Đạo gia, sẽ xưng là cư sĩ, bước thứ hai là truyền độ, truyền độ tức là thu nhận đệ tử, phải là đạo sĩ chính quy, còn có một bước cuối cùng chính là thụ lục, đạo sĩ thụ lục sau đó mới có thể truyền đạo thế nhân, độ hóa đệ tử.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử, sư phụ Linh Bảo Thiên Tôn.” Mạc Vấn mỉm cười truyền âm.
Quý Thúc Tử nghe Mạc Vấn nói tức thì kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, hiện tại phần lớn đạo nhân là đệ tử của đồ tử đồ tôn Tổ Sư, mà Mạc Vấn lại là đệ tử dòng chính của Tổ Sư, bối phận này quá lớn.
“Chân nhân muốn lão đạo làm gì?” Quý Thúc Tử ổn định tâm thần truyền âm hỏi, lão cũng bảy tám chục tuổi, biết rõ Mạc Vấn tất nhiên sẽ có yêu cầu.
Mạc Vấn lại lần nữa truyền âm, lần này nói trong thời gian không ngắn.
“Những năm qua nó đều không rời xa ta, nếu quên mất địa điểm kia, thì phải làm thế nào?” Quý Thúc Tử kinh khiếp hỏi.
“Bần đạo cũng không nắm chắc, tạm thời thử một lần a, mặc kệ nó đi hay không, bần đạo đều để nó và ngươi đồng hành.” Mạc Vấn truyền âm nói.
Quý Thúc Tử nghe vậy mặt lộ vẻ u sầu, do dự thật lâu mới chậm rãi gật đầu.
“Xem chiêu.” Mạc Vấn đột nhiên hô lớn tấn công Quý Thúc Tử. Hai bên đang im lặng, bỗng nhiên có tiếng hét liền doạ cho Hắc Bạch vô thường và lão Ngũ, cùng với con khỉ kia giật cả mình.
Quý Thúc Tử thấy Mạc Vấn đi tới, vội vàng đưa tay ứng chiến. Mạc Vấn hất tay đánh bay lão, Quý Thúc Tử la lớn đụng vào thạch bích phía bắc.
Con khỉ kia thấy Mạc Vấn động thủ, liền thét lên vọt tới cào cắn. Tay phải Mạc Vấn huy xuất, lấy mu bàn tay đánh nó văng đến thạch bích phía đông.
Lão Ngũ thấy thế định tiến lên hỗ trợ, lại bị Hắc vô thường đưa tay giữ chặt. Hắc vô thường đã phát hiện Mạc Vấn và Quý Thúc Tử chỉ là “Chu Du đánh Hoàng Cái” (ý nói đánh vờ).
Quý Thúc Tử sau khi ngã xuống đất lớn tiếng hô: “Khỉ con, nhanh cứu ta.”
Con khỉ kia nghe Quý Thúc Tử hô lớn, vừa phẫn nộ vừa vội vã, lại lần nữa quay ngược về. Tay phải Mạc Vấn lại vung mạnh, đánh nó ngã xuống đất, chuyển qua giả bộ đánh với Quý Thúc Tử. Con khỉ lại lần nữa tới cứu, nhưng bị Mạc Vấn đánh ngã trên mặt đất.
Mấy chiêu sau đó, Mạc Vấn bắt được Quý Thúc Tử, nhấc chân đá con khỉ văng khỏi sơn động. Con khỉ kia có thân hình linh hoạt, leo theo thạch bích đến bên trái sơn động, nhe răng há miệng thị uy với Mạc Vấn.
“Treo ngược hắn lên, mười ngày sau giết hắn.” Mạc Vấn đẩy Quý Thúc Tử về hướng Hắc vô thường.
Hắc vô thường hiểu ý, vung móc câu hồn buộc Quý Thúc Tử lại, treo ở phía trước sơn động.
Con khỉ kia thấy thế lại lần nữa tới cứu. Mạc Vấn lách mình tiến lên lại đánh nó chạy.
“Lão gia, người định đánh nó đến khi nào?” Lão Ngũ vò đầu tiến lên.
“Đừng lên tiếng.” Mạc Vấn lắc đầu với lão Ngũ, lách mình đến trước sơn động, đánh cho con khỉ định giải cứu Quý Thúc Tử văng ra ngoài.
“Chân nhân, đánh nó nhẹ tay chút.” Quý Thúc Tử thấy con khỉ bị đánh, tim như đao cắt.
“Yên tâm, ta sẽ không đả thương nó.” Mạc Vấn thấp giọng trả lời, lại tăng âm điệu lên: “Mười ngày sau giết chết hắn.”
Con khỉ kia rất có nghị lực, từ canh ba giờ Mùi bắt đầu một mực tìm cách cứu viện Quý Thúc Tử, trước sau bị Mạc Vấn đánh mười mấy lần vẫn không chịu rời đi. Quý Thúc Tử ban đầu còn có thể nhịn được, về sau đau lòng con khỉ, bắt đầu khóc không ngừng.
Mặt trời lặn về phía tây, con khỉ lại tới thử, Mạc Vấn lại lần nữa đánh lui nó.
“Khỉ con, đi mau, trong vòng mười ngày nữa bọn hắn sẽ không giết ta.” Quý Thúc Tử nhìn con khỉ đưa ra mười ngón tay.
Con khỉ kia thấy cứu Quý Thúc Tử không được, phẫn nộ dị thường, trải qua nhiều lần thử nghiệm, nó phát hiện mình không cách nào cứu Quý Thúc Tử từ trong tay Mạc Vấn. Vì vậy nó không nghĩ cách cứu viện nữa, chỉ ở phía xa trên thạch bích lẳng lặng quan sát chúng nhân.
“Lão gia, biện pháp của người có tác dụng không, nếu vô dụng cũng đừng đánh nó tiếp nữa.” Lão Ngũ thương cảm con khỉ cố chấp, thấy nó bị đánh không đành lòng. Tuy Mạc Vấn không tổn thương đến gân cốt nó, nhưng nó bị đánh ngã lăn lộn dưới đất, khẳng định cũng không dễ chịu.
Mạc Vấn không trả lời, Hắc vô thường ở bên tiếp lời: “Con khỉ kia một mực không rời khỏi có thể là do lo lắng an nguy Quý Thúc Tử, cũng có khả năng địa điểm kia rất là hung hiểm, nó cũng không muốn đi.”
“Còn có một khả năng là chỗ đó trở về cũng vô ích.” Bạch vô thường tiếp lời.
Mạc Vấn nghe vậy im lặng gật đầu, hắn quen thuộc phương thức tư duy của con người, nhưng hắn không biết con khỉ cân nhắc vấn đề như thế nào. Vì vậy lần này dùng khổ nhục kế có hữu hiệu hay không, trong lòng của hắn quả thực không nắm chắc.
“Chân nhân, hay là đổi biện pháp khác đi?” Quý Thúc Tử tuy bị treo tại cửa động, kì thực vẫn hoạt động tự do, câu hồn khóa buộc không được nhục thể của lão.
“Đợi đến canh ba, nếu vẫn không được, sẽ đưa chủ tớ hai người các ngươi đến Tử Khí phúc địa.” Mạc Vấn truyền âm nói ra. Không chỉ lão Ngũ bội phục con khỉ kia, hắn cũng rất nể phục tính trung nghĩa của con khỉ, thế nhưng trên thân con khỉ phát sinh sự tình quá mức quỷ dị, nhất định phải tìm hiểu việc này rõ ràng.
“Tạ ơn chân nhân.” Quý Thúc Tử vui mừng nói lời cảm tạ, chịu một trận đánh đổi lại có người bầu bạn vĩnh viễn, rất đáng.
“Lão gia, con khỉ chạy rồi.” Lão Ngũ thấp giọng nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn hướng tây bắc thạch bích, phát hiện con khỉ đã rời khỏi chỗ đó, trong bóng đêm nhanh chóng nhảy về hướng tây nam.
“Các ngươi ở chỗ này chờ ta.” Mạc Vấn dặn dò mọi người một tiếng, rồi ẩn đi thân hình lặng yên đuổi theo con khỉ..