Dịch giả: alreii
Lôi phù là phù chú công kích được người trong Đạo môn dùng nhiều nhất, đối với âm hồn yêu vật hoặc người sống hay vật sống đều có hiệu quả sát thương, uy lực lớn nhỏ của nó phụ thuộc vào tu vi bản thân người thi thuật. Mạc Vấn vì cầu một kích chế địch, đồng thời phát ra hai đạo Lôi phù Tử khí*, hai tiếng “ầm ầm” vang dội đánh bay Ngụy Phách Thiên, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết kia là biết nó bị thương rất nặng.
Trong lúc Lôi phù đang công kích sẽ có lực phản chấn, lực phản chấn của hai đạo Lôi phù còn mạnh hơn, vì vậy ban đầu lúc ra tay Mạc Vấn đã ra sức xuất chưởng, không ngờ bàn tay chạm đến cũng không phải da thịt trơn nhẵn mà là một nhúm gai nhọn sắc bén, đến khi phát hiện ra thì đã rút tay không kịp, trong lúc đánh bay Ngụy Phách Thiên, tay phải cũng bị gai nhọn bất chợt dựng lên của nó đâm thủng hơn mười lỗ máu cỡ chừng hạt ngô.
Phục hồi lại tinh thần, Mạc Vấn lập tức cuộn ngón tay nắm lại thành quyền, lấy việc này kiểm tra gân cốt có đứt gãy hay không, may mà lòng bàn tay tuy giăng đầy lỗ máu nhưng cũng không tổn thương đến gân cốt.
Lúc này Ngụy Phách Thiên cũng đã ầm ầm rơi xuống đất, sau khi rơi xuống đất lăn tiếp không dừng, lăn ra xa mấy trượng mới chậm chạp ngừng lại, giãy dụa bò dậy, lớn tiếng điên cuồng gào thét: “Lão tử không chỉnh chết ngươi không...”
Tuy rằng kêu la bừa bãi, nhưng nói đến nửa chừng lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc trước hai người đều xem thường đối phương, Mạc Vấn chưa từng nghĩ đến trên lưng nó sẽ có gai nhọn sắc bén, mà nó lại đánh giá thấp hai lá phù màu tím thoạt nhìn như không có gì lạ trong tay Mạc Vấn.
“Còn gào bậy.” Yêu nữ Hoàng Tố Tố kia thấy Ngụy Phách Thiên bị thương, lập tức vọt đến phía trước đỡ nó, lấy từ trong ngực ra một viên đan dược màu đỏ nhét vào trong miệng Ngụy Phách Thiên, quay đầu lại thâm độc nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn đứng thẳng tại chỗ lạnh nhạt nhìn lại, yêu nữ này tuy cãi nhau với Ngụy Phách Thiên, sau khi nhìn thấy Ngụy Phách Thiên bị thương lại lập tức biến thành dáng vẻ quan tâm, thân cận hay quen sơ đã lập tức lộ rõ.
“Tiểu ca thật là bản lĩnh nha.” Hoàng Tố Tố âm u cười lạnh, lúc nói chuyện lại nhìn tay phải bị thương chảy máu của Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời, lúc trước hắn chỉ giao thủ với Ngụy Phách Thiên, cũng không rõ nội tình của Hoàng Tố Tố, lúc này tuy Ngụy Phách Thiên đã bị thương, nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ, vì vậy cũng không nắm chắc giết chết hai người. Nghĩ vậy, hắn chậm rãi duỗi năm ngón tay phải đang nắm thành quyền ra, lấy đó ám chỉ với đối phương tay phải của hắn cũng không bị tàn tật.
Trong lúc nói chuyện Hoàng Tố Tố đang suy đoán thương thế của Mạc Vấn, cân nhắc có nên xuất thủ hay không, mắt thấy tay phải của Mạc Vấn vẫn cử động như thường, liền bỏ đi ý nghĩ động thủ trong đầu, cười lạnh biến thành cười quyến rũ, “Còn ngu ngốc đứng đó làm gì, còn không nhanh trở về giải độc, ta cũng muốn thấy ngươi chết đâu.”
“Ta không bị trúng độc.” Ngụy Phách Thiên sau khi ho ra máu hít thở đã thông thuận hơn rất nhiều, sau khi trả lời lại phát hiện Hoàng Tố Tố cũng không phải nói với nó, đố kỵ lại nổi lên, nâng tay muốn đánh Hoàng Tố Tố, đến được nửa đường lại không nhẫn tâm xuống tay.
Mạc Vấn nghe vậy quay người bay trở về, hắn sớm đã nhận ra trên xương gai của Ngụy Phách Thiên có chứa kịch độc, tuy hắn không sợ bách độc, nhưng không muốn bại lộ điểm này quá sớm, che dấu thực lực lưu lại đòn sát thủ cho cuộc chiến sau này.
“Chạy cái gì, có dũng khí thì đánh thêm mấy trăm hiệp với ông nội Phách Thiên của ngươi này.” Ngụy Phách Thiên thấy Mạc Vấn lui trước, kiêu căng lại nổi lên.
Mạc Vấn nghe thấy lời nó nói nhưng cũng không quay đầu, thong dong phi hành, bay vút về phía Tây.
Lướt đi hơn hai mươi dặm, Mạc Vấn phát giác Ngụy Phách Thiên và Hoàng Tố Tố bắt đầu di chuyển về phía Đông, lần này hai người di chuyển chậm hơn lúc trước không ít, có thể thấy được thương thế của Ngụy Phách Thiên không nhẹ.
Phát giác được điểm này, Mạc Vấn cũng không hối hận vì trước đó không có thừa cơ đuổi giết nó, nhìn bề ngoài Ngụy Phách Thiên là bị nội thương, thương thế khá nặng, hắn là bị ngoại thương, thương thế khá nhẹ, nhưng tình huống thực sự lại không phải như vậy, hắn là bị thương tay phải cầm đao và vẽ phù, sau khi bị thương tuy có thể miễn cưỡng co duỗi, nhưng độ linh hoạt lại giảm rất lớn, cho dù gắng gượng vẽ phù, tốc độ vẽ cũng tất phải chịu ảnh hưởng lớn.
Lúc này đã là rạng sáng, sương mù đã chậm rãi tản hết, binh sĩ nước Triệu đều loáng thoáng thấy được cuộc chiến giữa Mạc Vấn và Ngụy Phách Thiên, mọi người cách quá xa, nhìn không rõ lắm, thấy Mạc Vấn đánh bay Ngụy Phách Thiên, đều cho rằng hắn chiếm được lợi thế, lúc này đang tỏ vẻ tiếc hận Mạc Vấn không thừa cơ kết liễu đối thủ.
Bồ Hùng cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi Mạc Vấn trở về cũng không nhiều chuyện truy hỏi, bởi vì hắn thấy được tay phải đang rỉ máu của Mạc Vấn.
“Mau gọi đại phu.” Bồ Hùng nghênh đón Mạc Vấn.
“Hạ trại đi.” Mạc Vấn giơ tay nói.
Mọi người thấy tay hắn tuy đầy máu tươi, nhưng vẫn hoạt động như thường, liền yên lòng, dựng trại đóng quân dưới chân núi.
Mạc Vấn tự phong ấn huyệt đạo tay phải ngăn máu chảy, đi theo đại phu trong quân xử lý miệng vết thương.
“Chân nhân, một nam một nữ kia lai lịch ra sao?” Bồ Hùng bưng nước trà đến cho Mạc Vấn.
“Đều là yêu vật biến thành, nam tử kia là con nhím thành tinh, nữ tử kia là chồn lông vàng, đạo hạnh đều không cạn, không dễ ứng phó.” Mạc Vấn lấy tay trái tiếp đón nước trà.
“Có cần báo cho công chúa, phái người trợ giúp chân nhân không?” Bồ Hùng cẩn thận hỏi.
“Không cần.” Mạc Vấn lắc đầu nói, tu vi của hai yêu vật này không thấp, phái Đạo nhân bình thường đến cũng là chịu chết, hoàn toàn không phải đối thủ của hai người chúng nó.
“Chân nhân chịu khó một chút.” Đại phu tay nắm vò rượu nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn gật đầu với hắn, ngược lại nói với Bồ Hùng đứng ở bên cạnh, “Bình châu là trận đầu của lần Đông chinh này, thắng bại liên quan đến sĩ khí hai nước, nước Yên hiển nhiên sẽ phái cao thủ tới trấn giữ, những châu huyện khác chắc hẳn sẽ không khó giải quyết như vậy, ngươi không cần quá lo lắng.”
“Thương thế của chân nhân lúc nào thì có thể khỏi hẳn?” Bồ Hùng gật đầu sau đó mở miệng hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không lập tức trả lời, đan dược trị thương trước kia luyện ở Man Hoang đều hào phóng đưa tặng cho người khác, lúc này đan dược mang theo trên người đa số là dùng để bổ khí, đan dược trị thương chỉ có một viên mà A Cửu đưa cho hắn trước khi đi, nếu như nuốt viên đan dược này, thương thế trên tay phải có thể lập tức khỏi hẳn, nhưng sau này nếu lại bị thương nặng thì sẽ không còn viên nào dùng nữa.
Nếu trong thành này chỉ có một con yêu quái Ngụy Phách Thiên, hắn sẽ không chút do dự mà dùng viên đan dược trị thương này, làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian, thừa dịp lúc đối phương bị thương dẫn người công thành, nhưng trước mắt trong thành còn có Hoàng Tố Tố, yêu nữ này nếu không diệt trừ, liền không thể tùy tiện công thành.
Lúc Mạc Vấn nhíu mày cân nhắc, đại phu trong quân đã rửa sạch xong miệng vết thương cho hắn rồi đắp dược phấn lên, chúng tướng thấy Mạc Vấn nhịn được bị rượu sát qua vết thương vẫn mặt không đổi sắc, đều ví von hắn với Quan Vân Trường* năm xưa.
*(Quan Vũ (? - 220), cũng được gọi là Quan Công, biểu tự Vân Trường hoặc Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có sự tích Hoa Đà cạo xương cho Quan Vũ mà ông vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ.)
“Các ngươi phòng thủ nghiêm ngặt doanh trại, ta vào trong thành xác minh tình huống sau đó lại lập kế hoạch.” Mạc Vấn đặt chén trà xuống nói với chúng tướng bên cạnh.
“Tuân lệnh.” Đám người Bồ Hùng khom người đáp ứng.
Mạc Vấn lăng không bay về phía đông, trăm dặm đường chỉ chốc lát liền đến, đến được năm dặm ngoài thành trì liền lao nhanh về phía Bắc, vòng đến phía đông bắc thành trì thì tung người nhảy lên tường thành, đá bay hai tên binh sĩ coi giữ thành, tung người nhảy vào trong thành.
Thành trì này lớn hơn thành ở Ngưu châu không ít, chu vi sáu bảy mươi dặm, quân doanh nằm ở đông thành và bắc thành, nhưng quân doanh của hai nơi này lớn như vậy lúc này cũng chỉ có số ít binh lính. Bình châu vốn thuộc nước Triệu, bố cục kiến trúc trong thành là để ứng đối kẻ địch đến từ phương Bắc, cho nên quân doanh xây ở đông thành và bắc thành.
Lúc này cổng thành ở bốn phía đều bị đá tảng chất đống chặn lại, khó có thể phá cổng mà vào, binh lính trong thành không nhiều, tường thành phía tây có ba ngàn binh mã, ba phía khác có khoảng chừng một ngàn, lấy cung binh làm chủ, mũi tên chất thành bó thành chồng trên tường thành, hũ sành cao một thước rộng nửa thước rải rác khắp nơi tường thành, số lượng không ít, tồn trữ trong đó là dầu mỡ dùng để thủ thành.
Chính giữa thành trì có một khu vực độc lập, rộng năm dặm hình vuông, tất cả đều là phòng xá bằng đá xếp chồng rất kiên cố, không hề tiếp giáp lẫn nhau, yêu nữ và con nhím tinh kia chính là ở nơi này, dù biết hắn tới do thám doanh trại nhưng lại không đi ra ngăn cản. Nơi này phòng thủ chặt chẽ, có nhiều cung binh, bởi vì xung quanh không có chỗ che giấu, cho nên không thể tiếp cận phía trước, nhưng nhìn chung quanh phòng xá kia có không ít xe lương, có thể suy đoán ra nơi này là chỗ tụ tập lương thực của quân Yên, nếu như hơn trăm phòng xá này đều có trữ lương, ít nhất hai năm trong thành không cần bổ sung lương thực.
Quan sát tình hình trong thành, không khó để nhìn ra quân Yên đã chuẩn bị tốt việc cố thủ trong thời gian dài.
Xác minh rõ tình huống trong thành, Mạc Vấn chọn phía tây ra khỏi thành, trở về doanh địa, nói điều mình thấy với chúng tướng, mọi người nghe vậy rất là lo lắng, nguyên nhân rất đơn giản, lần xuất chiến này cũng không mang theo vũ khí công thành cỡ lớn.
Ngược lại Mạc Vấn không khổ não như mọi người, bởi vì yêu quái trong thành cũng không nhiều, chỉ có hai người Ngụy Phách Thiên và Hoàng Tố Tố, chỉ cần tìm cách hàng phục hai người liền có thể nhẹ nhàng lấy được thành trì. Mà đây cũng là biện pháp duy nhất, thành trì này tường cao lương thực nhiều, thật sự không thể cường công, ngoài ra nếu cường công khó tránh khỏi sẽ vạ lây đến bách tính trong thành, đánh hạ một tòa thành cũng không có quá nhiều tác dụng.
Chúng tướng bàn bạc rất lâu cũng không nghĩ ra biện pháp, cuối cùng do Mạc Vấn quyết định chiến sách, “Yên tĩnh theo dõi kỳ biến.”*
*(Yên tĩnh theo dõi kỳ biến 静观其变: nhìn chuyện phát triển, căn cứ tình huống phát triển khác nhau mà lựa chọn các biện pháp khác nhau)
Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa to, sau đó liên tiếp mấy ngày vẫn luôn mưa dầm kéo dài không thấy tạnh, năm ngày sau lính trạm dịch cưỡi khoái mã đưa tới chiến báo của phía nam và phía bắc, Đàn Mộc Tử và Tuyệt Trần cũng gặp phải tình huống tương tự, nhưng hai người đều đã dẫn quân đánh chiếm thành trì, cách thức của hai người có phần tàn nhẫn. Đàn Mộc Tử và Mã Bình Xuyên lệnh binh sĩ đào mở một con sông ở thượng du Hoa châu, dẫn nước vào thành, trên chiến báo đó chỉ nói đắm chết hai ngàn quân địch, căn bản không nhắc đến dân thường tử thương bao nhiêu. Mà Tuyệt Trần độn thổ vào trong thành Huy châu, thừa dịp ban đêm gió lớn hỏa thiêu quân doanh, vạ lây hơn hai ngàn hộ bách tính.
Mặc dù hai người sử dùng kế sách rất thâm độc, Mạc Vấn cũng không tiến hành răn dạy, hai người đều là người tu hành, bọn họ chắc cũng hiểu rõ làm như vậy sẽ thương thiên hòa*, sở dĩ ra hạ sách này chắc hẳn cũng là không còn kế sách nào mới bất đắc dĩ làm vậy.
*(Thương thiên hòa: làm tổn thương đến hòa khí của tự nhiên… làm trái ngược với đạo lý, sẽ bị trời phạt)
Cảm nhận được khí tức của Ngụy Phách Thiên lúc này đã khôi phục lại như thường, chắc hẳn thương thế của nó đã lành hẳn, mà Mạc Vấn tuy chưa hề nuốt đan dược trị thương, vết thương bị gai đâm trên tay phải đã lành tám phần.
Ngày thứ sáu, vẫn là ngày âm u trời mưa, buổi sáng giờ Thìn, binh lính bên ngoài trướng đến báo có sứ giả của phe địch cầu kiến.
Mạc Vấn lúc này đang chơi cờ ở trong trướng với Bồ Hùng, nghe vậy cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu ra hiệu binh lính mời sứ giả kia vào trướng.
“Tiểu nhân bái kiến Vương gia vạn tuế.” Tín sứ toàn thân ướt đẫm tiến vào trướng quỳ xuống, tuy xưa nay đã có đạo lý hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng đó cũng phải xem thái độ của sứ giả mà quyết định, sứ giả bởi vì lời nói vô lễ làm nhục tướng soái của đối phương mà bị chém đầu cũng không phải số ít.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày không nói, chuyện nước Triệu phong hắn làm vương hắn cũng không lấy làm vinh dự gì.
Bồ Hùng thấy Mạc Vấn không nói gì, liền nhận túi dầu sứ giả dâng lên rồi gọi người dẫn gã lui xuống ăn cơm, song phương cách một trăm dặm, đối với người trong Đạo môn không tính là cái gì, nhưng người bình thường lại phải chạy hơn nửa đêm.
Mạc Vấn nhận lấy túi dầu Bồ Hùng trình lên, mở ra giấy dầu chống nước, lấy phong thư trong đó ra, phía ngoài phong thư viết đạo hiệu của hắn, nhìn nét chữ kia, là do nữ tử viết.
Bóp vỡ sáp phong lấy lá thư phía trong ra, xem xong bức thư, Mạc Vấn lập tức nhíu mày, phong thư này của Hoàng Tố Tố viết rằng mời hắn giờ Mùi hôm nay đến miếu sơn thần ngoài năm mươi dặm phía đông bắc gặp nhau, dĩ úy tương tư, dĩ giải ngưỡng mộ*.
*(Để giảm bớt nỗi tương tư, để bày tỏ lòng ngưỡng mộ)
Cân nhắc một lát, Mạc Vấn chuyển lá thư kia cho Bồ Hùng, Bồ Hùng xem xong lắc đầu liên tục, “Tuyệt đối không thể đi, nhất định có bẫy.”
“Đương nhiên sẽ có bẫy, nhưng có bẫy cũng phải đến nơi hẹn, chỉ cần bắt được yêu vật này, Bình châu không đánh tự thua...”