Dịch giả: argetlam7420
“Có nên đi xuống xem không?” Long Hàm Tu chỉ tay xuống dưới nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Long Hàm Tu rồi khoát tay, “Trở về đã rồi hãy nói.”
Long Hàm Tu gật đầu đáp ứng. Mạc Vấn giơ hai tay nắm lấy hai người, vận chuyển linh khí nhẹ nhàng hạ xuống đất. Long Hàm Tu cảm thấy thú vị, mà Lâu Cổ thì run như cầy sấy.
“Ngươi cứ trở về đi, chuyện này không được nói cho bất cứ ai. Đợi đến khi xong việc, ta sẽ hậu tạ ngươi.” Tới cửa sơn trại, Mạc Vấn bảo Lâu Cổ.
“Ta biết tình hình trong địa đạo, ta có thể dẫn đường cho các ngươi.” Lâu Cổ không muốn về.
Mạc Vấn trầm ngâm rồi gật đầu. Lâu Cổ sợ hai người thay đổi chủ ý, sau khi vào trại bước nhanh về phía đông.
“ Vị đồng môn kia của ngươi bao giờ đến?” Long Hàm Tu hỏi.
“Ngày mai hẳn là sẽ đến, “ Mạc Vấn trả lời, rồi lại nhìn thẳng Long Hàm Tu, “Hòn đảo đó là nơi cúng tế của người Miêu các ngươi, con dơi kia cùng các ngươi có thể có quan hệ sâu xa.”
“Ngươi có ân cứu mạng với chúng ta, cứu người quan trọng hơn.” Long Hàm Tu trầm ngâm hồi lâu rồi nói.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng thầm vui vẻ yên tâm. Thân là người đứng đầu một tộc, những lời này Long Hàm Tu rất có sức nặng, nàng ra quyết định này hẳn phải đắn đo rất nhiều.
“Mang cho ta mấy cái túi thơm, ta muốn xem xét một chút.” Mạc Vấn vào phòng nói với Long Hàm Tu.
“Ta đi lấy ngay.” Long Hàm Tu xoay người rời đi.
Chốc lát sau Long Hàm Tu quay về, trong tay cầm một chuỗi túi thơm, phải đến bảy tám cái.
“Ngươi có biết trong túi thơm này là xương của loài động vật nào không?” Mạc Vấn đưa tay nhận lấy chuỗi túi thơm. Năm đó Long Hàm Tu chỉ nói là trong túi thơm có xương động vật, lại chưa từng nói loài động vật nào.
“Ta cũng không biết, những túi thơm này là do tổ tiên truyền lại, ta đã từng mở ra một cái, bên trong là mấy mẩu xương nhỏ.” Long Hàm Tu lắc đầu nói.
Mạc Vấn bước tới để túi thơm xuống bàn. Long Hàm Tu biết hắn muốn mở túi thơm, liền đưa đoản đao cho hắn. Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, mở túi thơm kiểm tra những mẩu xương kia.
Do niên đại rất lâu, những mẩu xương này đã trắng bệch. Xương rất nhỏ, cũng không phải do vỡ vụn mà vốn đã là như vậy, rất rõ ràng chúng thuộc về một loài động vật nhỏ, kích thước không lớn.
“Có phải con chuột không?” Long Hàm Tu chỉ một mẩu xương tương tự xương đầu con chuột, hỏi.
Mạc Vấn không trả lời, mở mấy túi thơm còn lại ra. Sau khi cẩn thận xem xét hắn đưa ra kết luận, “Không có đuôi dài, cũng không phải bốn chân, không phải con chuột, có thể là loài dơi.”
“Những mẩu xương này đến từ hòn đảo kia sao?” Long Hàm Tu chỉ về hướng Tây Bắc.
“ Độc khí xung quanh trại Miêu của các ngươi rất có khả năng là đến từ hòn đảo đó, qua đường địa đao để tới nơi này.” Mạc Vấn gật đầu nói.
“Ngươi lo lắng con dơi lớn kia có độc?” Long Hàm Tu hỏi.
“Dù nó có độc ta cũng không sợ nó, ta lo lắng là lỡ như chúng ta mang con dơi lớn kia đi, có thể khiến khí độc xung quanh trại Miêu biến mất. Đến lúc đó ngươi sẽ không có cách nào ràng buộc đàn ông trong tộc nữa.” Mạc Vấn lắc đầu, sống trên đời không nên làm những chuyện lợi cho mình mà hại cho người khác.
“Không ràng buộc thì không ràng buộc, cứ mặc bọn họ tự đi kết hôn là được.” Long Hàm Tu cười nói.
“Ngươi là tộc trưởng chỗ này, có biết chuyện của tổ tiên các ngươi không?” Mạc Vấn đem đoản đao trả lại Long Hàm Tu.
“Đương nhiên là biết, người Miêu chúng ta có nguồn gốc là họ Cửu Lê, chi của chúng ta là một trong các chi của Cửu Lê, là tộc Lê Tham.” Long Hàm Tu nói.
Mạc Vấn nghe vậy không nói gì, những điều Long Hàm Tu nói trước kia hắn chưa từng nghe qua.
“Tổ tiên tộc Lê Tham chắc chắn ngươi biết.” Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn vẻ mặt mờ mịt, lại lên tiếng.
“Thiên hạ bách tính (trăm họ), không phải dòng họ nào ta cũng biết.” Mạc Vấn cảm thấy hơi lúng túng.
“Tổ tiên chúng ta năm đó đã từng nhiều lần đánh bại Hiên Viên thị cùng mãnh Liệt Sơn thị, các ngươi là người Hán chẳng lẽ không biết?” Long Hàm Tu nghi ngờ.
“ Người Miêu các ngươi là hậu duệ của Xi Vưu?” Mạc Vấn ngạc nhiên trố mắt. Hiên Viên thị và Liệt Sơn thị là danh hiệu của Hoàng Đế và Viêm Đế, mặc dù Xi Vưu cuối cùng vẫn bại trận, nhưng trước đó đã từng nhiều lần đánh bại Hoàng Đế cùng Viêm Đế.
“Xi Vưu là thống lĩnh Cửu Lê, không phải tên người. Tổ tiên chúng ta tên là Lê Tham, Chiến Thần mà người Hán các ngươi vẫn thờ phụng chính là hắn.” Long Hàm Tu lắc đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy càng kinh ngạc hơn. Chiến Thần là danh hiệu người đời thường dùng để ca ngợi Xi Vưu, Long Hàm Tu nói Lê Tham thực chất chính là Xi Vưu, chỉ có điều nàng nói đúng tên thật Xi Vưu. Người đời đa số không biết tên họ thật của Xi Vưu, liền coi danh hiệu của vị thống lĩnh thành tên của hắn, kì thực Xi Vưu không phải tên là Xi Vưu, tên hắn hẳn là Lê Tham. Nhưng mà Lê Tham cũng tốt, Xi Vưu cũng được, bất luận đúng hay sai cũng chỉ là tên gọi, nếu người ta chỉ biết là Xi Vưu, vậy thì cứ tiếp tục che đậy chân tướng, gọi hắn là Xi Vưu đi.
Biết được sự thật, trong lòng Mạc Vấn không khỏi kinh hãi. Hòn đảo giữa sông là nơi người Miêu cúng tế, từ đó suy ra rất có khả năng nơi đó chính là nơi chôn cất Xi Vưu. Xi Vưu sống cùng thời với Hoàng Đế và Viêm Đế, danh tiếng lẫy lừng, được người đời sau tôn làm Chiến Thần. Sự dũng mãnh phi thường của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng dân chúng, uy vũ ngút trời làm làm người ta mới nghe tên đã sợ mất mật.
Nhưng bởi vì Xi Vưu là bại tướng, nên Nho gia đánh giá hắn không cao, nói xấu hắn tướng mạo như loài cầm thú. Tuy vậy thế gian vẫn thường miêu tả Xi Vưu là đầu mọc sừng rồng, sau lưng có hai cánh. Con dơi lớn trên đảo cũng là lưng mọc hai cánh, rất có khả năng là có quan hệ gì đó với Xi Vưu. Do chẳng ai biết hình dáng con dơi kia ra sao, cho nên hiện tại ngay cả việc thứ sống trên đảo có phải một con dơi hay không cũng không cách gì xác định được.
“Ngươi làm sao vậy?” Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn ngạc nhiên sững sờ bèn lên tiếng hỏi.
“Con dơi kia ở cách nơi này rất gần, nhưng nó chưa bao giờ tới quấy rầy các ngươi.” Mạc Vấn đưa tay vỗ trán, con dơi đó có thể ăn thịt hổ báo nhưng lại không tấn công người Miêu, như vậy có thể thấy giữa hai bên hiển nhiên phải có quan hệ nào đó.
Long Hàm Tu nghe vậy không đáp lời, bởi vì Mạc Vấn nói làm nàng không cách nào tiếp lời.
“Hòn đảo trong sông có một tấm bình chướng bảo vệ, chứng tỏ tổ tiên các ngươi không muốn có người quấy nhiễu nó, nếu tự tiện đi vào thì hậu quả khó liệu.” Mạc Vấn lên tiếng.
“Con dơi kia không phải tổ tiên chúng ta, có lẽ là sau này nó mới đến định cư ở đó. Thứ ngươi muốn là con dơi, không phải phá hoại sự vật trên đảo, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì. Ta là tộc trưởng, ngày mai ta dẫn các ngươi cùng đi, các ngươi không phải tự tiện xông vào, không có chuyện gì đâu.” Long Hàm Tu lên tiếng trấn an.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, tu vi Tử khí có thể cảm nhận được khí tức dị loại trong phạm vi một trăm dặm, nhưng một trăm dặm là khoảng cách xa nhất trong tình huống không có trở ngại nào mới có thể cảm nhận được như thế, nếu xung quanh có núi cao cản trở thì khoảng cách sẽ bị rút ngắn đi nhiều. Hòn đảo giữa sông cách nơi này không tới năm dặm, mậy mà hắn lại không cảm nhận được tình hình trên đảo, như vậy có thể xác định trên đảo có bình chướng che chở hoặc là có trận pháp. Tuy nhiên bình chướng hoặc trận pháp có khả năng chỉ tồn tại trên mặt đất, trên cao có lỗ hổng, cho nên vẫn có thể có mưa rơi.
Bởi vì phía trên không bị bịt kín, nên có thể có một khả năng khác, đó là con dơi kia sau này mới chuyển đến ở nhờ trên đảo, nó với người Miêu không có quan hệ gì.
“Ngươi vẫn chưa ăn cơm, để ta đi làm chút cơm canh.” Long Hàm Tu đứng dậy dọn dẹp chỗ túi thơm.
“Làm phiền ngươi rồi, ta đi xem xét quanh núi một lát.” Mạc Vấn đứng dậy tiễn Long Hàm Tu ra cửa.
Sau khi Long Hàm Tu đi về, Mạc Vấn một mình đi về phía Bắc, sau khi ra khỏi trại đề khí lăng không, bay về hướng đỉnh núi.
Tới được đỉnh núi, Mạc Vấn thi triển thân pháp đến cực hạn, lăng không bay cao. Hiện giờ hắn có thể bay cao ba mươi mấy trượng, nhưng bay hết tầm vẫn không cảm nhận được khí tức trên đảo, nói cách khác trận pháp trên đảo có độ cao vượt quá độ cao tối đa của hắn.
Sở dĩ Mạc Vấn không nghĩ đó là bình chướng bảo vệ là bởi bình chướng bình thường là do người tu hành đạo hạnh cao thâm dùng linh khí bản thân lập ra, độ cao sẽ không thể quá cao như vậy.
Loại bỏ khả năng là bình chướng, trong lòng Mạc Vấn hơi yên tâm, hắn lo sợ nhất là việc bốn phía quanh đảo có bình chướng bằng linh khí che chở. Bình chướng linh khí vẫn có thể có hiệu lực trong một khoảng thời gian ngắn sau khi người lập ra nó qua đời, nhưng theo thời gian sẽ nhanh chóng bị ăn mòn và đồng hóa, trở nên dần dần yếu bớt rồi biến mất. Nếu lúc này vẫn còn có bình chướng linh khí che chở, tức là trên đảo vô cùng có khả năng là dị loại hoặc người tu hành cao thâm sinh sống. Hắn không cảm nhận được khí tức trên đảo có nghĩa tu vi của hắn thấp hơn đối phương, thấp hơn đối phương dĩ nhiên là đánh không lại.
Mà bây giờ có thể khẳng định sơ bộ xung quanh đảo có trận pháp, đặc điểm của trận pháp là chỉ cần không bị người khác phá hủy mắt trận thì trận pháp sẽ vĩnh viễn có hiệu lực. Nhưng trận pháp là vật chết, người tạo ra dù có lợi hại đến mấy nhưng hẳn là đã chết rồi, không đủ uy hiếp với hắn.
Trở lại trại, Long Hàm Tu đã bưng cơm canh tới. Một ngày không nói gì, tới xẩm tối Long Hàm Tu tới tăng thêm mỡ đốt cho đèn, nói chuyện mấy câu với Mạc Vấn rồi cáo từ rời đi. Nàng biết Mạc Vấn không có ý gì với nàng, cho nên cũng không hi vọng nhiều.
(Dịch: Đm thằng main, main truyện khác thấy gái thì mắt sáng lên, main này thấy gái toàn chạy @@)
A Cửu đến nhanh hơn dự tính của Mạc Vấn. Chưa đến canh hai, Mạc Vấn đã phát hiện ra khí tức của nàng, lúc ra đến cửa đón, A Cửu đã nhảy qua tường mà vào.
“Mau vào phòng.” Mạc Vấn đưa tay cầm lấy túi vải của A Cửu.
“Khí độc ở đâu ra vậy?” A Cửu mặc dù lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
“Không có gì đáng ngại, vào nhà nói chuyện.” Mạc Vấn dẫn A Cửu vào phòng.
Sau khi vào phòng, A Cửu tới kiểm tra tình hình lão Ngũ. Khi nàng xong xuôi, Mạc Vấn đã rót cho nàng một chén nước. A Cửu nhận lấy uống một hơi cạn sạch, trả chén cho Mạc Vấn, hỏi, “Đã tìm được con dơi lớn đó chưa?”
“Đã tìm ra nơi nó ẩn nấp, trên một hòn đảo ở giữa sông. Hòn đảo này là tế đàn của người Miêu, có trận pháp bảo vệ, phía sau núi này có một thông đạo có thể vượt qua đáy sông tiến vào đảo.” Mạc Vấn nói rõ tình huống cho A Cửu.
“Có điều gì khó giải quyết?” A Cửu ngồi xuống chiếc giường ở góc phòng phía Tây Nam xoa xoa hai chân.
“Tế đàn kia đã nhiều năm không có ai đi vào, tộc trưởng đương nhiệm cũng không biết tình hình trong đó. Ngoài ra chi người Miêu này chính là hậu duệ Xi Vưu, ta lo lắng con dơi lớn trong tế đàn có chút liên quan đến Xi Vưu.” Mạc Vấn đi tới ngồi cạnh A Cửu.
A Cửu nghe xong cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lông mày nhẹ nhăn, yên lặng không nói.
“Tương truyền huynh đệ Xi Vưu có tám mươi mốt người, trong đó tám người có cánh có thể bay lượn. Thế nhưng ta nghe nói tám người đó kể cả Xi Vưu đều đã chết trận, không ai còn sống sót.” A Cửu trầm ngâm một lát rồi lên tiếng, nàng đương nhiên biết Mạc Vấn đang lo lắng điều gì.
“Vậy thì tốt rồi, ngươi đi đường vất vả, nghỉ ngơi sớm đi, giờ Thìn ngày mai chúng ta sẽ tiến vào hòn đảo.” Mạc Vấn đưa một cái chăn mỏng cho A Cửu.
A Cửu nghe vậy gật đầu, duỗi người nằm xuống nhắm mắt lại. Nàng không biết bay, mấy ngày đi đường liên tục quả thật rất mệt mỏi.
Mạc Vấn không nghĩ A Cửu lại tới nhanh như vậy nên chưa kịp chuẩn bị chăn đệm, chăn nệm của hắn đã nhường cho A Cửu, hiện không còn cái nào nữa. Long Hàm Tu cũng không ở đây, không thể nhờ nàng mang chăn nệm tới được.
Ngay khi Mạc Vấn định ngồi xếp bằng tĩnh tọa, A Cửu bỗng dịch người sang phải một chút...