Tử Dương

Chương 543: Chương 543: Mười tội trạng lớn




Dịch giả: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Trong lòng Mạc Vấn đột nhiên rùng mình khi nghe thấy tiếng hô của Thiên Tướng, thẩm vấn có nghĩa là Thiên Đình cho rằng hắn có tội, phái ra những Thiên Tướng này chính là muốn tới bắt hắn.

Tần Vân cũng phát hiện ra đối phương tới không có ý tốt, sắc mặt không khỏi tái nhợt, sợ hãi nhìn về phía Mạc Vấn.

“Không có gì đáng ngại, nàng và Hạnh nhi yên tâm chờ ta, ta đi một lúc rồi sẽ trở lại.” Mạc Vấn quay đầu nói với Tần Vân.

“Thiên Khu Tử, còn không nhanh lên đường?” Thiên Tướng giáp vàng đứng đầu lại gầm lên lần nữa.

“Yên tâm, không có việc gì.” Mạc Vấn nắm nhẹ lấy tay Tần Vân, sau đó cưỡi mây bay lên không trung.

Vừa mới cách mặt đất thì một cái xiềng xích vàng óng ánh đã từ trong tay Thiên Tướng bay tới, Mạc Vấn mắt thấy xiềng xích bay tới, trở tay vung ra linh khí ngăn cản cái xiềng xích kia trở về.

“Thiên Khu Tử, ngươi dám kháng chỉ chống lệnh!” Thiên Tướng giáp vàng cầm đầu tức giận quát, sau tiếng quát đó những Thiên Tướng khác cũng thi nhau lên tiếng trợ uy cho gã.

“Bần đạo không phải là phạm nhân, vì sao lại bị trói?” Mạc Vấn cưỡi mây lên cao.

Thiên Tướng cầm đầu kia dường như có rất nhiều địch ý với Mạc Vấn, trừng mắt tức giận khi nghe thấy lời nói của hắn, nhưng Mạc Vấn nói không sai, xiềng xích thuộc về hình cụ mà dựa theo luật pháp Thiên Đình, người chưa bị xét xử định tội thì không thể đeo gông mang xích, càng không thể bị còng tay và xiềng chân.

“Trông chừng thật kỹ, đừng để hắn chạy thoát.” Thiên Tướng cầm đầu lớn tiếng ra lệnh cho cấp dưới, những Thiên Tướng kia nghe vậy cao giọng xác nhận, sau đó chia nhau đứng bốn phía quanh Mạc Vấn, bao vây hắn cưỡi mây lên cao.

“Lão gia!” Tần Vân hai mắt đẫm lệ nhìn lên.

“Cứ yên tâm đi, từ xưa đến nay ta chưa từng làm việc trái với lương tâm, cũng chẳng sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.” Mạc Vấn lớn tiếng đáp lại.

“Giáo úy, hắn đang ngấm ngầm chửi người, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.” Có Thiên Tướng nói với người dẫn đội.

“Hoặc là câm miệng hoặc là cẩn thận lời nói, bần đạo chính là đạo nhân Thượng Thanh chứ không phải là yêu quái tép riu.” Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía kẻ vừa nói, lúc trước đúng là hắn cố ý mỉa mai những Thiên Tướng này, hắn bực bội vì những hành động hô hào ra vẻ, diễu võ dương oai của đám người này.

“Không so đo miệng lưỡi với hắn, tới Thiên Đình rồi tính toán.” Thiên Tướng cầm đầu giận dữ hừ lạnh.

Mạc Vấn vốn không phải hạng người bạo ngược nhưng đám người lão Ngũ mất đi khiến tâm tình của hắn đang rất xấu, thêm với những Thiên Tướng này vênh váo tự đắc nên lúc nãy hắn mới lạnh lẽo mỉa mai, lúc cưỡi mây lên cao hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn cũng không cho rằng mình phạm phải tội gì.

Tới trên tầng mây, Thiên Tướng giáp vàng cầm đầu lại vung ra xiềng xích một lần nữa, “Bắt lấy.”

Lần này tốc độ của xiềng xích cũng không nhanh, hơn nữa không có ý trói hắn, Mạc Vấn thấy thế đưa tay bắt được xiềng xích, mặc dù Thiên Đình ở trên không trung nhưng lại luôn có một tầng trận pháp che mắt, đạo nhân bình thường nếu như không biết phương thức tiến vào thì có bay cao đến mấy cũng không thể tới được Thiên Đình.

Vừa nắm lấy sợi xích, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, một cái cổng thành cực to hiện lên trước mắt, xung quanh cổng thành này cũng có tường bao rất giống thành trì dưới trần gian, chỉ là tường cao vút trong mây, kiến trúc trước mặt có phong thái của thời nhà Ân Thương, phía trên cửa thành có khắc có ba chữ cổ, “Nam Thiên Môn”.

Nam Thiên Môn chính là đại môn của Thiên Đình, có trọng binh canh gác, Thiên Tướng cầm đầu lấy Phù bài ra dẫn Mạc Vấn qua cửa, xuyên qua Nam Thiên Môn mới thực sự tiến vào Tiên cảnh. Tiên cảnh có bảy phần tương tự với thế gian, có núi non sông suối, cũng có động phủ, nhưng cảnh sắc Thiên Đình càng thanh tú đẹp đẽ hơn so với trần gian, linh thảo khắp nơi, hạc kêu vượn hú, nồng độ linh khí trên này lại cao gấp trăm lần so với dưới thế gian, tới chỗ này chỉ cảm thấy cực kỳ thư thái, tâm tĩnh thần bình.

Mặc dù là lần đầu đi tới Tiên cảnh nhưng Mạc Vấn lại không nhìn lung tung xung quanh, bởi vì rất nhiều kinh văn của Đạo gia đều có ghi chép liên quan đến Tiên cảnh, vì vậy hắn đã sớm biết Tiên cảnh có hình dáng như thế nào, những người nói rằng trên Tiên cảnh sương mù mờ mịt đều là lừa gạt hết, Tiên cảnh là chỗ ở của Thần Tiên, là chỗ sạch sẽ thuần khiết thực sự, chắc chắn sẽ có mây bay nhưng không hề có chuyện sương mù che trời, giơ tay trước mắt cũng khó thấy.

Trước mặt có rất ít lối rẽ, chỉ có một con đường rộng nhất đi về phía bắc, Thiên Tướng dẫn Mạc Vấn cưỡi mây đi về phía bắc, Mạc Vấn đưa mắt trông về phía xa, phát hiện cách đó mấy trăm dặm có một cung điện khổng lồ được tường vân bao phủ, cung điện kia còn lớn gấp mấy lần hoàng cung nước Tấn, nó được chia làm rất nhiều sân nhỏ cùng biệt viện, mà vật liệu xây dựng được sử dụng giống với đồng đỏ quý báu dưới thế gian, dưới ánh mặt trời rọi xuống lại càng được chiếu sáng rạng rỡ, trên mái hiên nhiều tòa nhà cung điện cũng được tô điểm các loại trân bảo kỳ dị, bên trong màu vàng đỏ lộ ra tím xanh, bên trong cao quý lại cảm nhận được siêu nhiên.

Những Thiên Tướng kia dẫn Mạc Vấn đi tới cung điện phía bắc, theo khoảng cách đến gần có thể chứng kiến rất nhiều Thiên Quan, tạp dịch cùng tiên nữ của Thiên Đình bận rộn đi lại bên ngoài điện, xem tình cảnh kia hẳn là đang chuẩn bị nghênh đón các vị Tiên gia mới, nhưng vì thời gian chưa tới nên trong ngoài cung điện vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, thảm đỏ hương án vẫn chưa được đặt đúng chỗ, có các Tiên gia đến sớm liền cùng bạn bè và đồng đạo ôn chuyện ở các nơi trong Thiên Cung.

Một đoàn người hạ xuống khỏi đụn mây ở bên ngoài cung, Thiên Binh túc trực ở chỗ này nhận ra nhận ra những Thiên Tướng kia, thấy bọn họ trở lại, đồng loạt gửi lời chào với bọn họ nhưng lại chẳng thèm ngó tới Mạc Vấn ở bên cạnh.

Ngoài cung có ba cái cửa một lớn hai nhỏ, Thiên Tướng mang Mạc Vấn tiến vào từ cửa nhỏ bên trái, thực ra ba cửa này đều là cửa lớn tiến vào Thiên Cung, nhưng chỉ vì Mạc Vấn lần này đến đây nhận thẩm vấn nên không thể đi cửa chính.

Đi vào Thiên Cung một đoàn người bước nhanh về phía Bắc, xuyên qua ba cửa, bốn viện, cuối cùng đi tới đại điện Thiên Cung, đại điện do Chủ Điện cùng hai Thiên Điện ở hai bên tạo thành, khác biệt với đại điện hoàng cung dưới trần gian thì Chủ Điện Thiên Cung cùng Thiên Điện lại không có cùng độ cao, chính giữa hai Thiên Điện có bậc thang lát bằng ngọc xanh thông với Chủ Điện phía trên, bậc thang rộng ba trượng, hơn một nghìn bậc.

Lúc này cửa lớn Thiên Điện đã được mở ra, từ bên ngoài điện có thể chứng kiến trong cánh bắc điện có ba ghế chủ tọa sắp xếp từ tây sang đông, trái phải hai bên đều có một số chỗ ngồi trải dọc đại điện, hiện tại những chỗ ngồi này chỉ có hai ghế trống không còn đa số còn lại đều có Tiên gia nam nữ mặc triều phục an tọa.

Bên ngoài điện có hơn mười vị Thiên Tướng giáp vàng đứng sừng sững từ bắc đến nam, mười hai vị Thiên Tướng nhận lệnh mang Mạc Vấn đến trước điện, Thiên Tướng cầm đầu xoay người về phía điện lớn tiếng thông bẩm, “khởi bẩm Công Tào, đã đưa Thiên Khu Tử đến.”

Mạc Vấn không nhận ra những Tiên gia này nhưng lại biết rõ ngồi trong điện cũng không phải là Tứ trực Công Tào, ngoại trừ bốn người bọn họ được người đời biết rõ ra, trên Thiên Đình còn có rất nhiều Công Tào, đây cũng là một chức quan phổ biến. Những người này hẳn là Thiên Quan được Thiên Đình phân công quản lý các bộ hình phạt, có cùng tính chất với Hình bộ được Đại Hán thiết lập.

“Mời vào.” Vị Tiên gia ngồi ghế chủ toạ phía bắc trầm giọng nói ra.

Thiên Tướng cầm đầu lớn tiếng đáp lại, nghiêng người một bên, có chút hả hê nhìn về phía Mạc Vấn, “Vào đi.”

Mạc Vấn không phản ứng lại người này mà chỉ ngẩng đầu vào điện, sau khi tiến vào lại chậm rãi đi về phía trước, cùng lúc đó dùng liếc mắt quan sát mọi người trong điện, dù những người này mặc triều phục nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ thuộc môn phái nào, bởi vì triều phục của Thiên Đình giống với đạo bào dưới trần gian, đều mang những đặc thù riêng biệt của các tông, trong điện tổng cộng có mười ba người, năm người Tiên gia phái Ngọc Thanh, năm người Tiên gia phái Thái Thanh, mà Tiên gia phái Thượng Thanh chỉ có ba người, ba chỗ ngồi ngoài cùng bên phải ghế chủ vị trống không, mà ghế chủ vị cao nhất bên phải cũng trống không.

Có lẽ các tông Tam Thanh đều chiếm một chỗ trong ba ghế chủ vị, hiện tại đang để trống chính là chủ vị của Thượng Thanh Tông, nói cách khác có hai vị Tiên gia Thượng Thanh một chủ một phó vắng mặt trong lần thẩm vấn này.

Lúc cách chủ tọa ở phía bắc hơn một trượng, Mạc Vấn ngừng lại, tay nắm thành hình Âm Dương cúi đầu xướng đạo, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử Thượng Thanh Tông đến đây nhận thẩm vấn.”

Lời này vừa ra, trong điện lập tức truyền đến vài tiếng hừ lạnh bất mãn, hành động của Mạc Vấn hiển nhiên là lễ ngang hàng, hơn nữa ngôn ngữ cũng không hề khiêm tốn.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Lão đạo ở chỗ ngồi trung tâm mặc dù xướng tụng đạo hiệu nhưng lại không đứng dậy.

Mạc Vấn cũng không chủ động nói chuyện mà chỉ ngẩng đầu đứng thẳng, mặt không biểu tình.

“Bổn tọa là Trung Dương Tử, cùng Huyền Pháp chân nhân, Thiên Môn chân nhân và các vị đạo hữu cùng tiếp nhận Thiên Uy Tiên Cung, giám sát công lao và sai lầm của Chư Tiên. Chuyện hôm nay không thể so với những vụ án bình thường, vì vậy Thiên Môn chân nhân và Thải Y Nguyên Quân sẽ vắng mặt để tránh hiềm nghi, hôm nay sẽ do những người chúng ta điều tra thảo luận ưu và khuyết điểm của đạo hữu.” Lão đạo ở trung tâm chậm rãi nói ra.

“Người sống trên đời ai có thể không mắc sai lầm, nếu như thật sự có sai lầm thì bần đạo sẽ nhận.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra, đúng như lời nói của hắn, chẳng có ai hoàn mỹ cả, không ai có thể không mắc sai lầm, nhưng hắn không cho rằng mình gây ra sai lầm gì quá lớn, vì vậy cực kỳ bất mãn với lần thẩm vấn này của Thiên Đình, đây cũng là nguyên nhân khiến thái độ của hắn luôn cứng nhắc, ngôn ngữ lạnh nhạt.

Trung Dương Tử nghe vậy chậm rãi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía người đầu tiên bên trái bên dưới mình, “Xích Vân Tử, do ngài thẩm vấn.”

“Tuân pháp chỉ.” Xích Vân Tử là một nam tử trung niên, triều phục mặc trên người có đặc thù riêng biệt của Ngọc Thanh, dưới hàm có râu, thần sắc nghiêm túc.

“Thiên Khu Tử, ngươi có biết tội của ngươi không?!” Xích Vân Tử trầm giọng quát hỏi.

“Không biết.” Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn về phía Xích Vân Tử, chỗ ngồi của người này là Ngọc Thanh, lại cùng vai vế với Xích Long Tử, Xích Dương Tử của phái Ngọc Thanh cho nên có rất nhiều khả năng là sư huynh đệ của hai người.

“Nếu như không biết thì bần đạo sẽ nói cho ngươi biết, ngươi thân mang mười tội lớn, tội thứ nhất, ỷ mạnh hiếp yếu, lạm sát người vô tội.”

Mạc Vấn nghe vậy nhếch môi cười cười, trong những năm này hắn thực sự giết không ít người, nhưng “Ỷ mạnh hiếp yếu” cũng bị coi là tội thì quá nhảm nhí rồi, nếu như không mạnh mẽ hơn đối thủ thì sao có thể đánh thắng được đối phương?

“Tội thứ hai, tự ý chuyển hồn gửi phách, bóp méo Âm Dương.”

Mạc Vấn cười nữa, cái tội danh này chỉ chính là việc hắn mang hồn phách lão Ngũ chuyển đến trên người Cự Bức cùng với việc lưu Tần Vân lại khi dương thọ của nàng đã hết.

“Tội thứ ba, lấy việc công làm việc tư, nghiêm khắc với người lạ rộng rãi với người thân.”

Mạc Vấn vẫn chỉ cười, cái tội danh này cũng không phải quy bừa, hắn ra tay lưu hồn phách của Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu lại, nhưng lại giúp đỡ Hắc Bạch Vô Thường lấy đi hồn phách của mười người trong Đạo môn có tình huống tương tự như hai người bọn họ.

“Tội thứ tư, tích tụ tiền tài, tham dâm háo sắc.”

Mạc Vấn cười khổ lắc đầu, vì muốn có con nối dõi nên hắn mới nạp thiếp, vậy cũng bị quy thành tham dâm háo sắc, chuyện này ở Ngọc Thanh Tông là lỗi nặng, nhưng mà đối với Thượng Thanh Tông không cấm hôn nhân mà nói căn bản không là gì, chẳng qua dưới mật thất Thượng Thanh Quan thực sự giấu không ít quà mừng cùng vàng bạc mà triều đình các quốc gia đưa tới, vì vậy tội này cũng không tính là oan uổng.

“Tội thứ năm, không tĩnh tâm thanh tu, làm trái nhiều lễ chế.”

Mạc Vấn vẫn chỉ cười nhạt, Đạo môn quá nhiều quy củ mà nếu muốn tuân thủ hết toàn bộ lại cực kỳ khó khắn, cái điều này hắn cũng không thể nào phản bác.

“Tội thứ sáu, dâm dật xa hoa lãng phí, ăn uống quá độ.”

“Nếu ta mặc áo thủng áo rách đi ăn xin thì ngài có gán cho ta cái tội danh nhục mạ Đạo gia hay không?” Mạc Vấn rốt cuộc không nhịn được mở miệng, từ xưa đã có đạo lý “không có tiền tài không thể dưỡng đạo”, đây cũng là nguyên nhân Đạo giáo luôn luôn truyền bá từ giới nhân sĩ thượng lưu như quan gia cùng những người khá giả trước, cái tội danh này chính là muốn gán tội cho người khác không hơn không kém.

Xích Vân Tử làm như không nghe thấy lời nói của Mạc Vấn, một lần nữa mở miệng nói ra, “Tội thứ bảy, vượt giới vượt quyền, làm nhục dị tộc.”

“Có lẽ bần đạo nên ngồi nhìn dân chúng đói khát mà chết thì mới đúng nhỉ?” Mạc Vấn trả lời lại một cách mỉa mai.

“Thiên Khu Tử, cẩn thận lời nói.” Trung Dương Tử sắc mặt xanh mét.

“Tội thứ tám, ăn cắp phạm thượng, lấy bừa Thánh vật.”

Mạc Vấn không trả lời, những chuyện mà hắn đã làm đều không thể gạt được Thiên Đình, tội danh này chính là chỉ việc hắn lấy trộm đan đỉnh bát quái của Tây Vương Mẫu.

“Tội thứ chín, đồng đạo tương tàn, vênh váo hung hăng.”

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn Xích Vân Tử một cái, cái tội danh này là nhằm vào chuyện hắn đánh cho nhiều vị cao thủ phái Ngọc Thanh thành người què mà nói đấy.

“Tội thứ mười, không rõ đúng sai, quên nguồn quên gốc.”

“Vậy để bần đạo giết sạch tất cả người Hồ, cho người Hán độc chiếm thiên hạ, hẳn là nhớ nguồn nhớ gốc chứ?” Mạc Vấn cười lạnh lắc đầu, mặc dù Thiên Đình không có việc gì là không biết, không có việc gì là không rõ nhưng giải quyết sự việc chưa chắc đã hoàn toàn công bằng, bởi vì những Tiên Nhân này vẫn có yêu ghét của chính mình, mà có yêu ghét thì sẽ có thiên vị.

“Thiên Khu Tử, bây giờ ngươi đã biết tội hay chưa” Xích Vân Tử hỏi.

“Bần đạo tự nghĩ lòng mang trung hiếu nhân nghĩa, tại sao trong mắt các vị lại biến thành tội nhân tội ác tày trời?” Mạc Vấn giận dữ nhìn Xích Vân Tử, những năm gần đây hắn luôn cứu khổ giúp đời, chinh phạt ba quận phía đông là vì dân chúng, trợ giúp Nam Hải tìm về Pháp khí gọi mưa cũng là vì dân chúng, ngay cả pháp thuật Nội Đan mà hắn tìm hiểu ra cũng không giấu giếm mà truyền bá rộng rãi cho đồng đạo, đỡ chính sửa sai, mà chặn đánh Xi Vưu lại càng vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ, nhưng cuối cùng lại vẫn bị thẩm tra.<đỡ chính sửa sai: nâng đỡ những điều đúng đắn, sửa chữa nhưng sai lầm>

“Công là công, tội là tội, không ai phủ nhận công lao của ngươi.” Xích Vân Tử chưa bao giờ gặp người ở dưới công đường mà lại có thái độ cứng rắn như hắn.

“Vậy bần đạo là công lớn hơn hay tội lớn hơn?” Mạc Vấn truy vấn.

Xích Vân Tử nghe vậy sững sờ trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Trung Dương Tử, thấy y không có biểu thị gì cũng chỉ có thể nói ra, “Công lớn.”

“Nếu như ta nhận tội, sẽ phải chịu loại hình phạt nào?” Mạc Vấn một lần nữa đặt câu hỏi.

“Ngươi vốn đã tu hành viên mãn, nếu nói đến công lao theo lý có thể nhận chứng vị Kim Tiên, nhưng ngươi lại phạm vào nhiều tội nên hạ xuống một vị, chỉ nhận Thiên Tiên.” Xích Vân Tử lớn tiếng nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy xoay người rời đi, “Những điều ngài nói đều đúng, ta xin nhận tội...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.