Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy hơi nghi ngờ, hắn biết áo liệm là quần áo mặc cho người chết lúc hạ táng, nhưng hắn không hiểu vì sao một người mặc áo liệm lại làm Dạ Tiêu Diêu sợ hãi như vậy.
“Người tới là ai, đêm khuya đến chỗ này có ý đồ gì?” Mạc Vấn cao giọng quát hỏi.
Gã đàn ông mặc áo liệm vàng đứng ở cửa điện cũng không đáp lời, chỉ quay đầu nhìn thẳng vào hắn.
Mạc Vấn chăm chú đánh giá gã đàn ông, người này tướng mạo bình thường, dáng vẻ cũng rất phổ thông, nhìn khắp trên dưới cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua do thời tiết giá rét mà sắc mặt hắn có chút trắng bệch.
“Mọi người mau tới đây, trong điện có một cương thi!” Lúc Mạc Vấn còn đang quan sát, Dạ Tiêu Diêu đứng bên cạnh hắn đã hét toáng lên.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Dạ Tiêu Diêu, tin đồn liên quan tới cương thi trong dân gian hắn cũng có nghe. Tục truyền cương thi tay chân cứng ngắc, khi tiến về phía trước hai chân song song nhau, mà người này cử động như người thường, chỉ bởi hắn mặc áo liệm mà kêu la om sòm quả thực không nên, vô cớ làm mất tác phong người trong Đạo môn.
Mọi người vốn đã nghe thấy động tĩnh bắt đầu tỉnh dậy, lại nghe tiếng Dạ Tiêu Diêu gào thét nên cả đám rất nhanh chạy đến, ngay cả đạo nhân què giữ cửa cũng mang theo đạo đồng tới.
Gã đàn ông áo vàng ở cửa điện vẫn đứng yên không nhúc nhích, mọi người đã chạy tới đông đủ, bao vây hắn lại.
“Gặp chuyện không sợ hãi, ung dung có độ, có thể làm được việc lớn.” Gã đàn ông gật đầu nói với Mạc Vấn, mặc dù trong lời nói có ý khen ngợi nhưng trên mặt hắn lại chẳng có bất kỳ biểu cảm nào.
Gã đàn ông vừa nói ra, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc, người này nói như thế cho thấy hắn có thể là vị tôn trưởng của Thượng Thanh tông tới truyền thụ cho mọi người bí pháp phù chú. Trong cả đám thấy kinh hãi nhất vẫn là Mạc Vấn, giờ hắn mới chú ý tới một chi tiết, lúc này trời cực kỳ lạnh, mọi người ai cũng thở ra khói trắng, mà người này lúc nói chuyện miệng mũi không toả ra khói trắng, nói cách khác người này không cần hít thở, không cần hít thở lại mặc áo liệm dĩ nhiên là người chết.
“Bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ đã đến đông đủ chưa?” Đang lúc mọi người nghẹn họng trố mắt, gã đàn ông áo vàng đảo mắt nhìn tất cả rồi lên tiếng.
“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử, dám hỏi tôn giả là người nào?” Mạc Vấn xấu hổ khom người hỏi, lúc nãy hắn không hốt hoảng là vì không nghĩ người tới thật sự là một người chết, chứ không phải như lời gã đàn ông khen ngợi: ‘Gặp chuyện không sợ hãi, ung dung có độ’. Lúc này hắn cảm giác lạnh cả sống lưng, da đầu tê dại.
“Người chết thì đạo hiệu cũng mất, ta bây giờ đã không có đạo hiệu, lần này ta mượn thi thể trở lại dương thế chính là phụng mệnh tổ sư, tới truyền thụ cho các ngươi bí pháp phù chú.” Gã đàn ông lắc đầu rồi nói.
“Thiên Khu Tử cung nghênh tiền bối.” Mạc Vấn chính thức làm lễ, người này mặc dù quỷ dị, nhưng cũng hiểu rõ quy củ Đạo môn. Đạo hiệu của người trong Đạo môn được sử dụng tuần hoàn, trừ phi là tiên nhân phi thăng đạo hiệu mới có thể giữ lại vĩnh viễn. Những đạo nhân khác sau khi chết đi, đạo hiệu sẽ được hậu nhân sử dụng. Người đến biết rõ một điểm này, không thể nghi ngờ hắn đúng là người trong Đạo môn.
Những người khác thấy Mạc Vấn làm lễ cũng rối rít chắp tay làm lễ, xưng lên đạo hiệu.
“Bọn ngươi lui ra.” Gã đàn ông áo vàng vung tay đuổi đạo nhân què vẫn đứng ở một bên, khí độ ngạo nghễ, lời nói hung hăng vênh váo.
Đạo nhân què vội vàng khom người cáo lui, mang theo tiểu đạo đồng tránh ra xa.
Gã đàn ông lại đảo mắt nhìn mọi người, thấy thế mọi người đều cụp mắt xuống. Đây là lễ nghi vừa phải của đạo nhân, nếu mắt nhìn thẳng tôn trưởng chính là vô lễ, nếu cúi đầu thì lại mất khí độ.
“Theo ta vào điện, lập tức bắt đầu.” Gã đàn ông thu hồi tầm mắt xoay người tiến vào Đông điện, mọi người nghe vậy vội vàng đi theo.
Mạc Vấn xét theo đạo hiệu là đứng đầu trong Bắc Đẩu, đi trước nhất tiến vào điện. Sau khi vào điện hắn phát hiện trên pháp đài phía bắc có thêm một món đồ, nhìn kỹ thì là một quan tài đá dài chín thước, rộng nửa trượng màu đen. Quan tài đá một màu đen thui, trên quan tài không có hoa văn, ước lượng cân nặng thì không dưới mấy trăm cân. Lúc trước người này bước chân rất nặng nề, chắc là bởi phải gánh thêm cái quan tài cồng kềnh này nữa.
Sau đó những người khác tiến vào cũng nhìn thấy quan tài đá, không rõ ràng cho lắm, trố mắt nhìn nhau. Người này đêm khuya mò tới, hành tung quỷ dị, lại là nhập hồn vào xác chết, những thứ này đã đủ khiến mọi người nghi ngờ cùng kinh hãi, không ngờ hắn còn mang theo một cỗ quan tài đá, đây rốt cuộc là ý gì?
Những vị tôn trưởng truyền thụ lúc trước mặc dù tính tình khác nhau, nhưng chung quy cũng là người bình thường. Mà người này lại là một người chết, Tổ Sư sao lại sai một âm hồn mượn thi thể tới truyền thụ pháp thuật?
“Các ngươi có biết trong quan tài này có thứ gì không?” Gã đàn ông đi tới trước pháp đài giơ tay chỉ kia quan tài đá màu đen, hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, mặc dù mỗi người đều có suy đoán riêng, nhưng cũng không dám nói chuyện bậy bạ.
“Cỗ quan tài này là nơi ở của ta đã hơn trăm năm” Gã đàn ông vuốt ve cái quan tài, nói tiếp, “Thiên Lang Hào mà ta dùng lúc còn sống cũng ở trong đó, sau khi bọn ngươi học xong phù chú ta sẽ đem Thiên Lang Hào xuất thế một lần nữa, phụ tá người chủ mới.”
Mạc Vấn với A Cửu bên cạnh quay ra nhìn nhau, gã đàn ông này ý nói trong cỗ quan tài chính là thi thể của hắn, nhưng hắn vì sao phải mang cỗ quan tài này đến, mà Thiên Lang Hào hắn nói là vật gì?
“Phù chú là bí thuật trấn phái của Đạo gia, ngàn vàng không cho, dập đầu bái lạy vạn lần cũng khó được. Bảy người bọn ngươi phúc duyên không cạn, khi tu thuật này nhất định phải chuyên tâm tập trung, chăm chỉ nghiên cứu.” Gã đàn ông răn dạy.
Mọi người nghe vậy đồng thanh đáp ứng.
“Đạo gia có Tam Thanh, Thượng Thanh, Ngọc Thanh, Thái Thanh. Trong Tam Thanh thì Thượng Thanh tông chúng ta là tinh thông phù chú nhất, phù chú cùng pháp thuật quan hệ chặt chẽ với nhau, pháp thuật lấy linh khí mượn càn khôn, phù chú lấy linh chỉ (lá phù) gọi âm dương. Pháp thuật sẽ có người khác truyền thụ, ta chỉ truyền thụ phương pháp vẽ phù.” Gã đàn ông lại nói.
Cả bọn đứng thẳng người nghiêm túc lắng nghe, những vị tôn trưởng tới truyền thụ kỹ nghệ đều không nói lời thừa, một khi tới liền lập tức bắt đầu truyền thụ.
“ Phẩm cấp phù chú cũng giống như phẩm cấp linh khí của đạo nhân, tu vi linh khí khác nhau sử dụng cấp bậc lá phù cũng khác nhau. Phù có thể chia làm hoàng, hồng, lam, tử, kim năm màu. Hoàng phù (phù vàng) làm lay động linh khí trong phạm vi mười bước, dùng để trấn trạch định tâm. Hồng phù (phù đỏ) lay động linh khí một dặm, có thể hàng phục quỷ quái. Lam phù (phù xanh) lay động linh khí mười dặm, có thể áp chế yêu tà. Tử phù (phù tím) tụ tập linh khí trong vòng trăm dặm, có thể nghịch thiên cải mệnh, mời Thiên Binh hạ phàm. Kim phù (phù làm bằng vàng) uy chấn ngàn dặm, chấn động càn khôn, kim phù vừa xuất ra, có thể khiến Tiên nhân lùi bước.” Trong lời nói của gã đàn ông ẩn chứa kiêu ngạo rất lớn.
Trước đó Mạc Vấn chỉ mới thấy phù chú làm bằng giấy vàng tầm thường, không biết phù chú còn chia làm năm phẩm cấp khác nhau, càng không biết phù chú cao cấp có uy lực kinh thế hãi tục như vậy.
“Ngọc Hành Tử, ngươi có gì muốn nói?” Đang lúc Mạc Vấn âm thầm kinh ngạc, gã đàn ông mặc áo liệm đã hỏi Bách Lý Cuồng Phong.
“Vãn bối không có lời nào muốn nói.” Bách Lý Cuồng Phong xua tay.
“Bổn tọa mười tuổi nhập đạo, mười lăm tuổi học nghệ, khi bằng tuổi ngươi đã có thể khiển thần ngự quỷ, nếu không phải năm đó ta mạnh mẽ vẽ Kim phù làm vạn dân bị vạ lây, thì nay đã sớm chứng đạo thành tiên, hôm nay phụng mệnh Tổ Sư tới truyền thụ cho ngươi phương pháp vẽ phù chú để bù lại lỗi lầm hồi trước, ngươi lại dám coi thường ta?” Gã đàn ông hùng hổ nói lớn.
“Tiền bối bớt giận, vãn bối tuyệt không có ý này.” Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy khoát tay lia lịa.
“Chân nhân minh giám, tổ sư lựa chọn tôn trưởng truyền thụ không có ai lại không phải tài năng xuất chúng của Thượng Thanh tông, bọn ta chịu ơn thụ nghệ, sao dám âm thầm oán trách.” Mạc Vấn cùng Bách Lý Cuồng Phong quan hệ rất tốt, thấy hắn chịu khổ bèn vội vàng lên tiếng nói giúp.
Gã đàn ông áo liệm rất có hảo cảm với Mạc Vấn, nghe vậy không trách móc Bách Lý Cuồng Phong nữa, lại tiếp tục giảng giải.
Bách Lý Cuồng Phong cảm kích nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn gật đầu với hắn, lấy ánh mắt tỏ ý bảo hắn nên chăm chú nghe giảng.
Thông qua lời nói cử chỉ của gã đàn ông, Mạc Vấn lúc này cũng đã hiểu được đại khái tính tình của hắn. Người này mặc dù hồn nhập vào thi thể đàn ông trung niên, nhưng khi hắn chết đi có lẽ tuổi không lớn lắm, cũng chỉ tầm tuổi bọn họ. Còn trẻ như vậy mà đã tập luyện phù chú Thượng Thanh tông đạt tới đỉnh cao, đương nhiên hắn sẽ rất kiêu ngạo, điểm này có thể suy ra từ việc hắn tức giận mà tự xưng “bổn tọa” với mọi người. Ngoài ra theo như lời hắn nói có thể biết được khi hắn còn sống đã phạm phải sai lầm rất lớn, lần này tới truyền thụ là để lấy công chuộc tội đấy, trong lòng có ý nghĩ như thế thì nhạy cảm dễ giận cũng là dễ hiểu.
“Đạo nhân bình thường vẽ phù sử dụng Lang Hào (lông sói), nhưng Lang Hào lấy trên thân thú vật, khó tránh khỏi dơ bẩn, khó mà thông thần, cho nên bọn ta không thèm dùng. Viết phù chú thường lấy thân tre trúc thanh khiết làm bút, các phái thuộc Thượng Thanh tông đều làm như vậy”.
“Thuốc màu để viết phù chú có thể phân thành ba loại, một là mực than, những tên học thức nông cạn hay sử dụng. Hai là chu sa (bột thuỷ ngân Sulfua HgS), phù chú để thông thần sử dụng chu sa cần lấy nước mưa để pha màu, hàng yêu trừ tà lại lấy nước ở nơi quanh năm không thấy ánh mặt trời để pha loãng, vẽ phù tầm thường thì sử dụng mình chu sa là đủ rồi. Nếu cần tăng cường uy lực cho phù chú, có thể tự lấy máu của mình vẽ phù, nhưng hành động này không khác nào lấy tính mạng ra đánh đổi, nếu không chắc chắn thắng lợi thì tuyệt đối không được làm.”
“Giờ vẽ phù cũng có thiên quy, giờ thích hợp là giờ Hợi giờ Tý. Lúc này là Dương biến mất Âm tiếp nối, là lúc Âm Dương giao hợp, thiên địa linh khí nặng nhất. Tiếp đó giờ Ngọ, giờ Mão hoặc giờ Dậu cũng được, những giờ khác mà vẽ phù chú sẽ không đủ linh khí.”
“Phù chỉ (giấy vẽ phù) đa số là dùng pháp chỉ (giấy phép), ngoài ra gỗ đào, gỗ bách, gỗ táo, đá xanh, viên gạch, vải bố, tơ lụa cũng có thể sử dụng. Vật để vẽ phù khác nhau, phương pháp sử dụng cũng khác nhau. Mộc phù thì treo lên, Thạch phù chôn xuống đất, phù giấy dán lên, ngoài ra những loại phù khác chỉ có công dụng bảo vệ che chở mà không thể công kích, nếu muốn hàng yêu trừ tà thì chỉ có thể dùng phù giấy. Phù chú tuỳ theo uy lực lớn nhỏ mà chia làm kim, tử, lam, hồng, hoàng ngũ đẳng, dựa theo công dụng có thể chia làm thiên, địa, nhân, quỷ, thần, ngũ bộ. Tinh tú Đại phù có hai mươi tám loại, Thiên cương Trung phù ba mươi sáu loại, Địa sát Tiểu phù bảy mươi hai loại, còn có các loại phù linh tinh khác, tổng cộng hơn ngàn...”
Gã đàn ông mặc áo liệm nói liền một hơi, tất cả đều là nội dung cốt lõi của phù chú. Mọi người tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, không dám lơ là chút nào, người này tính tình vội vã, rất khó ở chung, rất khó thuyết phục hắn giảng giải lại. Cũng may người này mặc dù nói nhiều nhưng không khó hiểu, cũng không phải nói kinh văn sáo rỗng gì, mà chính là những tâm đắc khi vẽ phù của mình. Vẽ phù với làm phép vốn là hỗ trợ lẫn nhau, gã đàn ông cũng biết cách làm phép, nhưng hắn bỏ qua chân ngôn cùng chỉ quyết làm phép, chỉ nói phù chú, ý muốn mọi người học phù chú chuyên sâu hơn.
Nội dung viết trên phù chú cũng tương tự chân ngôn, có nguyên lý đại khái là giống nhau, đều dùng chữ viết hoặc ngôn ngữ đối ứng với thiên địa linh khí hoặc sinh ra cảm ứng với Thần linh để mời về cho mình dùng. Có điều lá phù so với thần chú thì chính quy hơn, nếu tách riêng ra thì lá phù uy lực cũng lớn hơn thần chú. Thế nhưng lá phù cũng có thiếu sót, nội dung viết trên phù có hạn, thường thường cần nhiều lá phù chú cùng nhau sử dụng, mà thần chú chỉ cần nói ra, làm phép đơn giản thuận tiện hơn. Ngoài ra bình thường hai thứ được sử dụng kết hợp với nhau, nói cách khác những phù chú với phép thuật giống nhau chắc có một trăm ba mươi sáu nói.
Canh ba mọi người trở dậy, một mực đứng nghe giảng ở Đông điện, thẳng đến lúc gà gáy canh năm gã đàn ông mới dừng lại, xua tay với mọi người, “Mỗi ngày canh một đến đây, canh năm rời đi.”
Cả đám khom người cảm tạ rồi lui ra khỏi điện...