Tử Dương

Chương 331: Chương 331: Nhược Trần




Dịch giả: argetlam7420

“Lão gia, hồi ở đạo quán Thanh Dương đạo trưởng đối với hai ta rất tốt, chúng ta phải báo thù cho bọn họ.” Lão Ngũ vẫn không từ bỏ ý định.

“Ta tự có cân nhắc, nơi này người nhiều tai mắt nhiều, không nên lắm chuyện.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

Lão Ngũ nghe vậy đảo mắt nhìn thực khách mấy bàn xung quanh, xong lại cúi đầu ăn cơm uống rượu.

Dân chúng có người hiền lành chất phác, cũng có những kẻ rất đáng ghét, ba hoa xuyên tạc là một trong số ấy, lúc này khách khứa trong quán đều đang thấp giọng đàm luận chiến sự vùng Tây Bắc, thêm dầu thêm mỡ, đa phần đều là sai sự thật. Mạc Vấn chẳng ưa gì mấy người này, ăn chút ít cháo cơm liền bước ra khỏi đại sảnh huyên náo, lão Ngũ cầm nửa bình rượu trắng cùng một cái chân thỏ theo hắn trở về phòng.

Mạc Vấn trầm tính, thích yên tĩnh. Lão Ngũ lại hiếu động, ưa ồn ào. Lúc trở lại phòng Mạc Vấn sợ lão Ngũ lại nài nỉ om sòm, bèn chủ động ngồi xếp bằng trên giường tĩnh tọa luyện khí, lão Ngũ một mình uống rượu, sau đó không thấy gã nói gì nữa.

Hai giờ sau, Mạc Vấn thu công mở mắt ra, phát hiện lão Ngũ vẫn chưa hề ngủ, mà đang nằm trên giường đối diện mở mắt nhìn lên trần nhà, xem thần tình chắc là đang suy nghĩ chuyện gì.

Màn đêm buông xuống, hai người rời khỏi nhà trọ, bay tới Nghiệp Thành.

Lúc bay lão Ngũ cũng không có nói gì, chỉ cắm đầu vỗ cánh bay, thấy gã như vậy, Mạc Vấn ngược lại thấy có chút không hợp lý.

Canh hai, hai người bay tới bầu trời Nghiệp Thành, từ trên cao có thể thấy trên đường phố Nghiệp Thành tuyệt không có một bóng người.

“Lão gia, có phải trong thành đang giới nghiêm không?” Lão Ngũ lên tiếng hỏi.

“Ừ, tìm chỗ nghỉ chân thôi.” Mạc Vấn gật đầu nói, chế độ giới nghiêm bắt đầu xuất hiện ở thời Tần Hán, chỉ phát sinh trong thời chiến hoặc trong khoảng thời gian đặc thù nào đó.

Lão Ngũ quay đầu nhìn quanh, không lâu sau gã tìm ra một chỗ yên tĩnh không người đáp xuống.

Mạc Vấn đợi lão Ngũ mặc áo quần vào, rồi lấy từ trong ngực ra chiếc áo lông đen đưa cho gã, “Nàng đã biết hối hận sửa sai, ngươi nhớ không được nhục mạ chửi bới, đưa cho nàng xong lập tức trở về.”

“Lão gia, hay là cậu đi đi, ta ở chỗ này đợi.” Lão Ngũ lộ vẻ do dự.

Mạc Vấn chần chừ một lúc đành gật đầu, Lâm Nhược Trần lúc này với hắn mà nói chẳng qua là người quen cũ ở huyện Tây Dương, tính luôn cả nha hoàn của nàng nữa thì huyện Tây Dương hiện tại cũng chỉ còn bốn người bọn họ là sống sót, nể tình quê cha đất tổ, lưu lại cho nàng một con đường sống cũng là hợp lẽ.

“Chiến sự Tây Bắc cách đây rất xa, không phải lý do để khiến Nghiệp Thành giới nghiêm, lúc này giới nghiêm hẳn là có nguyên nhân khác, tình hình trước mắt còn chưa rõ, ngươi đừng có tùy ý đi lung tung, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Mạc Vấn lúc gần đi hướng lão Ngũ dặn dò.

“Được được được.” Lão Ngũ luôn miệng đáp ứng, rồi tìm một chỗ khuất ngồi xuống nghỉ.

Mạc Vấn đối với Nghiệp Thành nắm rõ như lòng bàn tay, biết vị trí phủ Chinh Lỗ tướng quân, sau nửa nén hương liền tìm được tòa biệt viện kia, leo qua tường tiến vào hậu viện.

Lầu các Lâm Nhược Trần ở năm đó nằm gần bức tường phía tây, lúc này trong phòng vẫn còn sáng đèn, Mạc Vấn lặng lẽ lẻn vào nhưng lại phát hiện ở trong lầu các là một cô gái trẻ tuổi lạ hoắc, không phải Lâm Nhược Trần.

Tìm lần lượt tất cả các phòng trong khu hậu viện, vẫn không thấy Lâm Nhược Trần cùng nha hoàn kia đâu.

Đi tới chính đường, phát hiện tên tướng quân người Hồ béo ị kia đang cùng một thị thiếp uống rượu, xung quanh có mấy nha hoàn hầu hạ, nhưng lại không có Lâm Nhược Trần.

Hắn tìm cả trong nơi ở của lính gác lẫn người hầu, vẫn không thấy Lâm Nhược Trần.

Tới lúc này, Mạc Vấn đã mơ hồ sinh ra dự cảm không lành, vận khí nhằm hướng chính đường lao đi, nhưng vào lúc này hắn chợt nghe thấy ở khu vực nằm giữa chính đường với Tây viện truyền tới tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó là tiếng nữ tử dỗ dành.

Đêm khuya vắng người nên Mạc Vấn nghe thấy rất rõ, thanh âm dỗ trẻ kia đúng là của Lâm Nhược Trần.

Mạc Vấn lần theo tiếng dỗ, phát hiện thanh âm phát ra từ một căn phòng vừa dột nát vừa ẩm thấp, trong phòng không có ánh sáng.

Mặc dù trong phòng không có đèn đuốc, nhưng Mạc Vấn nhìn qua giấy dán cửa sổ tàn tạ vẫn có thể thấy được tình hình trong phòng. Trong phòng không có giường chiếu chăn đệm, cũng không có dụng cụ sinh hoạt, chỉ có một cái cối đá đã sứt mẻ, trên cối đá có buộc một sợi dây xích, còn đầu kia buộc vào cổ chân phải của Lâm Nhược Trần.

Lần đầu gặp Lâm Nhược Trần ở phủ tướng quân, nàng rất là được cưng chiều, quần áo đẹp đẽ tươm tất. Lần thứ hai Thạch Chân đem nàng đến Tây Dương huyện là lúc nàng đã bị thất sủng, cũng may áo cơm vẫn còn không thiếu. Nhưng mà so sánh với hai lần trước kia thì lần này hắn hầu như không nhận ra được Lâm Nhược Trần nữa, nàng lúc này mái tóc rối tung, áo quần rách rưới tả tơi, cả người đầy những vết hằn do đòn roi, trong ngực đang ôm một bé gái tầm hai ba tuổi, trên người cũng có vết roi, trên người mặc là một phần ống tay áo được xé ra, không hỏi cũng biết là xé từ chiếc áo của Lâm Nhược Trần.

Trong phòng không có thùng đựng phân, chất thải vung vãi đầy đất, mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi, Lâm Nhược Trần gầy như que củi đang dỗ dành bé gái còi cọc kia, bé gái liên tục gào khóc kêu đói nhưng Lâm Nhược Trần cũng chẳng nói gì, chỉ lẩm bẩm dỗ dành, trong miệng phát ra tiếng gì nghe không cũng rõ.

Tình cảnh trước mắt làm Mạc Vấn hoảng sợ kinh hãi, trong tưởng tượng của hắn cho dù Lâm Nhược Trần có bị thất sủng thế nào thì ít nhất áo cơm đồ dụng cũng sẽ không thiếu, bởi vì lần trước gặp mặt hắn đã phát hiện Lâm Nhược Trần đang mang thai, không ngờ tên người Hồ kia không quản máu mủ tình thân, ngược đãi mẹ con các nàng ra nông nỗi này.

Sau một hồi ngắn ngủi dừng chân, Mạc Vấn bẻ gãy dây xích trên cửa, đẩy cửa vào nhà.

Lâm Nhược Trần thấy có người tiến vào, liền phát ra tiếng thét thê lương chói tai, cùng lúc đó ôm chặt lấy bé gái trong ngực trốn vào góc tường.

“Là ta.” Mạc Vấn thấp giọng đáp, cùng lúc đó đi tới chỗ cái cối đá túm lấy đoạn xiềng xích, giờ khắc này trong đầu hắn trong lại một lần nữa hiện ra cảnh hai người bái đường thành thân, trong lòng đau xót không nói nên lời.

Ngoài dự liệu của Mạc Vấn, Lâm Nhược Trần hình như không nghe thấy hắn nói gì, vẫn chỉ ôm khư khư đứa bé trong ngực thét lên co rúc ở góc tường, trong góc tường cứt đái dơ bẩn, nàng cũng không hề tránh né.

Thấy tình hình này, trong lòng Mạc Vấn lạnh toát, khom người tiến lên, “Là ta đây, ta là Mạc Vấn.”

“Muốn đánh thì đánh ta đi, muốn đánh thì đánh ta đi.” Lâm Nhược Trần toàn thân run rẩy, hoảng sợ nép vào tường.

Mắt thấy Lâm Nhược Trần nói năng thất thường, Mạc Vấn bất chấp suy nghĩ nhiều, bước nhanh về phía trước cầm tay Lâm Nhược Trần bắt mạch, Lâm Nhược Trần thét lên chói tai, hết sức giãy giụa, bé gái trong ngực cũng càng kêu khóc to hơn.

Mẹ con hai người kêu khóc làm Mạc Vấn rất là bi thương, kết quả bắt mạch lại càng làm hắn đau lòng, Lâm Nhược Trần sinh cơ rời rạc, mạch máu ứ đọng, thất khiếu không thông, đây là dấu hiệu của việc bị điên.

Ngây người hồi lâu, Mạc Vấn thu hồi cánh tay phải đã bị Lâm Nhược Trần cắn đến chảy máu đầm đìa, nam nhân sống trên đời cũng không thể chỉ có một người yêu, Lâm Nhược Trần là người đầu tiên hắn yêu mến, cho dù năm đó Lâm Nhược Trần đã phản bội hắn thì hắn cũng không hề oán hận nàng, mà nay Lâm Nhược Trần rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng hắn vô cùng tự trách, năm đó phát hiện Lâm Nhược Trần bị thất sủng đáng lẽ nên đem nàng đi bố trí thoả đáng, không nên lại để nàng trở lại với tên người Hồ lòng lang dạ sói kia.

Mạc Vấn đứng ngây người, Lâm Nhược Trần cùng bé gái trong ngực vẫn một mực kêu khóc chói tai, nhưng trong phủ cũng chẳng có ai ra xem, điều này cho thấy bọn họ đối với loại chuyện này đã thấy thường xuyên, cũng có nghĩa Lâm Nhược Trần đã bị ngược đãi cùng đánh đập từ rất lâu rồi.

Hồi lâu sau Mạc Vấn mới khôi phục lại tinh thần, giật đứt xiềng xích trên chân Lâm Nhược Trần, cởi xuống đạo bào che thân cho nàng, “Để ta mang ngươi đi!”

Lâm Nhược Trần không hề nghe theo, liên tục giãy giụa, Mạc Vấn bất đắc dĩ đành phải điểm huyệt đạo nàng đem kẹp ở dưới nách, tay trái ôm bé gái xoay người ra cửa.

Vừa mới đi ra cửa phòng thì đã thấy tên người Hồ mập mạp kia tay cầm roi da từ đằng xa lảo đảo đi tới, lúc này trên trời có trăng, bé gái kia thấy tên người Hồ đi tới thì tiếng khóc biến thành kêu thảm thiết, cùng lúc đó bắt đầu đái dầm.

“Tên cẩu tạp chủng từ đâu đến?” người Hồ kia đã say rượu, mắt mũi lờ mờ đi tới trước.

Mạc Vấn nhẹ nhàng đánh ngất bé gái, bước tới nghênh đón tên tướng quân người Hồ, tới gần nghiêng người né tránh cú quất roi, rồi nhấc chân đạp ngã gã xuống đất, ngay sau đó bồi thêm một cước đạp gãy chân phải.

Tiếng xương vỡ răng rắc vang lên, tên người Hồ mập mạp phát ra tiếng kêu rên thống khổ, Mạc Vấn không đợi gã kêu xong lại lần nữa nhấc chân, đạp nát xương đùi.

Sau đó hắn tiếp tục đạp gãy xương chân trái, gãy cánh tay phải, rồi lại cánh tay trái, cánh tay trái đạp gãy xong bàn chân hắn hơi cong lên, lật tên người Hồ lại, lại đạp gãy ba đoạn xương sống nữa. “Tiểu tạp chủng, con hàng nát đó lão tử đã sớm đùa bỡn đủ rồi, ngươi nhặt về đi, con bé cũng cho ngươi luôn coi như là tiền lãi, hắc hắc hắc.” Người Hồ kia đau đớn quá đã tỉnh rượu, giọng khẳn đặc nhìn Mạc Vấn hô to.

Mạc Vấn biết y chửi bới nhục mạ là để chọc tức Mạc Vấn giết gã luôn đi, nhưng hắn không muốn cho đối phương toại nguyện, mũi chân lại giơ lên, dồn linh khí giẫm nát của quý của y. Một cước này vào đêm sáu năm trước hắn đã muốn đạp, vì nghĩ cho Lâm Nhược Trần mới phải trì hoãn tới tận hôm nay.

Mạc Vấn cũng không trì hoãn thêm, bỏ lại tên người Hồ kêu thảm thiết vận khí nhảy qua tường, hắn lúc trước đã dùng bao nhiêu lực đạo bản thân rất rõ ràng, người Hồ kia chắc chắn không chết được, lưu lại y không chết là vì để y phải sống trong nhục nhã.

Thẫn thờ trở về chỗ cũ, phát hiện lão Ngũ không có ở đây, Mạc Vấn cũng không đi tìm, phía đông Hoàng Thành có ánh lửa ngất trời, lão Ngũ vẫn nung nấu ý định tới Nghiệp Thành phóng hỏa, chuyện này nhất định là do gã gây nên.

Đợi chốc lát, lão Ngũ trở về, Mạc Vấn không đợi gã hạ xuống đất liền mang Lâm Nhược Trần cùng bé gái lăng không nhảy lên lưng dơi.

Lão Ngũ vỗ cánh bay lên, lúc bay lên cao mới chuyển thành đầu người hỏi, “Lão gia, đó có phải Lâm Nhược Trần không?”

“Phải.” Mạc Vấn thẫn thờ đáp.

“Cậu làm cái gì thế! Điều ta sợ nhất chính là cái này, cậu tuyệt đối không thể mềm lòng a, nàng ta đã là vợ người Hồ rồi.” Lão Ngũ lúc trước có nhìn qua nhưng không thấy rõ có phải Lâm Nhược Trần không.

“Nàng bị người Hồ đánh đập ngược đãi, đã thành người điên rồi.” Mạc Vấn than thở.

“Có thể chữa được không?” giọng Lão Ngũ có chút hòa hoãn.

“Chứng bệnh điên là khó giải quyết nhất, ta sẽ cố hết sức, trước hết hãy tìm một thành trì nghỉ chân đã.” Mạc Vấn nói.

“Được. Lão gia cậu đừng hiểu nhầm, lửa kia không phải ta đốt, là Dạ Tiêu Diêu làm đó, ta chỉ đi qua nhìn một chút thôi.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn lúc này chỉ đang suy nghĩ xem làm thế nào chữa trị cho Lâm Nhược Trần cùng với ngày sau bố trí mẹ con nàng ở đâu, nghe lão Ngũ nói vậy chỉ thuận miệng “Ừm” một tiếng.

Nửa canh giờ sau, hai người tới một thôn trấn nhỏ cách Nghiệp Thành hơn trăm dặm về phía Nam, gõ cửa nhà trọ nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi xong, Mạc Vấn thức cả đêm chữa trị cho Lâm Nhược Trần, Lâm Nhược Trần bị điên đã kéo dài rất lâu, chính là do hoảng hốt sợ hãi nhiều năm gây ra, dùng linh khí khai thông, mở mang trí tuệ không có hiệu quả chút nào, linh khí tới thì đầu óc mở, linh khí vừa rút thì đầu óc lại đóng lại, phải dùng thảo dược khai thông đầu óc mới ổn.

Lúc này Mạc Vấn bắt đầu hối hận vì đã không mang đi cây Phục Linh thần trên đảo Vân Hà Sơn, đó là linh vật an thần, lúc này trong tay hắn đang có đoạn cây leo cùng Thất Tinh Thiên Môn Đông đều không thể dùng được.

Đang rầu rĩ phiền muộn, Mạc Vấn chợt nhớ tới một vật, giơ tay gọi lão Ngũ tới “Phiền ngươi đi suốt đêm trở về Man Hoang một chuyến, ở thôn trấn chúng ta ở lúc trước cách đó năm trăm dặm về hướng tây bắc có một sơn cốc giữa vách núi cheo leo, kích cỡ tương đương với lăng mộ nhà họ Vương năm đó chúng ta đã đánh sập, ven sườn núi có một cây hòe, trong sơn cốc có sương mù tức giận quanh quẩn, dưới sơn cốc mới có một ngọc đài, trên đài có một cây Càn Khôn Đằng con dài chừng ba tấc, ngươi đến đó hái nó đem về đây, cây Càn Khôn Đằng kia nếu rời khỏi ngọc đài dược lực sẽ rất nhanh chóng tiêu tán, phải đi nhanh về nhanh.”

“Được.” Lão Ngũ trả lời một tiếng xoay người ra ngoài, ra tới cửa lại dừng lại, liếc mắt nhìn hai mẹ con trên giường, “Lão gia, nếu là chữa khỏi thì cậu sẽ an bài các nàng ra sao?”

“Chỉ có thể đưa đến nước Đại nương thân.” Mạc Vấn nói, lão Ngũ rất ghét Lâm Nhược Trần, không thể đem Lâm Nhược Trần về chỗ đạo quán của lão Ngũ, chỉ còn cách đưa đến nước Đại thu xếp chỗ ở.

Sau khi lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn đưa cho bà chủ tiệm một ít tiền, nhờ bà ta nấu nước cho hai mẹ con Lâm Nhược Trần tắm rửa. Hai người gầy trơ cả xương, trên người đầy những vết đòn roi nhìn thấy mà giật mình.

Tắm rửa xong, thay cho hai người quần áo sạch sẽ, Mạc Vấn ra ngoài mua thức ăn rồi trở về đánh thức hai mẹ con dậy.

Lâm Nhược Trần thấy đồ ăn lập tức nhào tới, cầm lấy điểm tâm rồi quay về giường đút cho con gái, Mạc Vấn thấy vậy mà đau xót trong lòng.

Chỉ cần không tới gần hai người thì Lâm Nhược Trần sẽ không gào thét, nhưng một khi đến gần, cho dù chỉ là đưa nước thì Lâm Nhược Trần cũng sẽ kinh hoàng thét lên chói tai, miệng chỉ lặp đi lặp lai một câu “Muốn đánh thì đánh ta đi.”

Lão Ngũ rất nhanh đã mang về Càn Khôn Đằng, loại linh vật này sinh trưởng rất chậm, năm năm mới lớn thêm được nửa tấc, cây này không cần sắc thuốc, có thể trực tiếp dùng ngay.

Buổi trưa Lâm Nhược Trần ăn Càn Khôn Đằng, hai giờ sau thuốc bắt đầu có hiệu lực, ánh mắt dần có thần thái, tới chạng vạng tối bắt đầu ngồi khóc tỉ tê, bé gái lay gọi nàng, nàng cũng không trả lời.

Một hồi lâu sau, Lâm Nhược Trần từ trên giường nhỏ thẳng người ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mạc Vấn đang ngồi bên bàn.

“Ta không nên để cô ở lại nơi đó.” Mạc Vấn mở miệng trước.

“Ngươi đã làm quá nhiều rồi, ngoài ngươi ra, trên đời chắc sẽ chẳng còn ai đi làm những điều này với một người phụ nữ không còn trinh khiết nữa. Hối hận ta đã hối hận rồi, lời cảm ơn ta cũng đã nói, khóc cũng đã khóc, quỳ cũng đã quỳ, lúc này đối diện với ngươi, trong lòng ta chỉ còn sự xấu hổ.” Lâm Nhược Trần nhẹ giọng nói.

“Tên đó sao lại đối đãi mẹ con các ngươi như vậy?” Để giảm bớt sự áy náy của Lâm Nhược Trần, Mạc Vấn bèn đổi chủ đề.

“Con đường quan lộ của hắn không được như ý, quay sang quy hết tội cho chúng ta.” Lâm Nhược Trần ngữ điệu vẫn rất bình thản.

Mạc Vấn nghe vậy trong nháy mắt liền đoán được nguyên nhân bên trong, hắn đảm đương chức vụ quốc sư nước Triệu, thụ phong Thân Vương, phủ Thái Úy lẫn đám người Thái Tử và Thạch Chân đều biết xuất thân của hắn, cũng biết Lâm Nhược Trần là vợ hắn bị cướp đi, mặc dù hồi đó hắn không hề gây khó dễ cho vị người Hồ tướng quân kia, nhưng triều đình nước Triệu cũng không dám tin dùng người này nữa, do vậy gã đã giận cá chém thớt sang Lâm Nhược Trần.

“Bất kể là con trai hay con gái thì cô vẫn còn có hy vọng để dựa vào, ta có giao tình rất tốt với triều đình nước Đại, ngày mai ta sẽ đem mẹ con các cô tới Vân Trung thành, ở nơi đó các cô sẽ được đối đãi tử tế, áo cơm không lo.” Mạc Vấn nói.

“Trong cơ thế nó có dòng máu của người Hồ.” Lâm Nhược Trần cầm lấy một mẩu bánh gạo đưa cho bé gái bên cạnh, bé gái nhận lấy hai tay ăn ngấu nghiến.

Mạc Vấn nghe vậy sững sờ giây lát, không nói được gì.

“Ngươi những năm này sống tốt không?” Lâm Nhược Trần hỏi.

“Không tốt lắm.” Mạc Vấn lắc đầu.

Lâm Nhược Trần không tiếp lời, bầu không khí trong phòng bỗng chuyển thành lúng túng.

Vì tránh lúng túng, Mạc Vấn từ trong ngực lấy ra chiếc áo lông vũ bỏ lên trên bàn, “Ta từ Đông Hải lấy được một chiếc áo lông, nếu cô mặc vào thì có thể biến thành chim, bay đi tránh nguy hiểm, tới nơi an toàn cởi ra thì lại có thể hoá thành người, vật này đưa cho cô, đề phòng bất trắc.”

Lâm Nhược Trần nhìn qua chiếc áo lông, lại nhìn một chút Mạc Vấn, im lặng không nói, ảm đạm rơi lệ.

“Ngươi đi nghỉ sớm, ngày mai chúng ta lên đường đến nước Đại.” Mạc Vấn đứng dậy cáo từ.

Lâm Nhược Trần đưa mắt nhìn Mạc Vấn rời đi, không đứng dậy tiễn.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn đi tới phòng Lâm Nhược Trần, Lâm Nhược Trần đang ngồi mép giường, đôi mắt đỏ ngầu, xem tư thế ngồi và vẻ mặt thì hẳn là đã một đêm chưa ngủ, bé gái trong tay vẫn còn nắm hoa quả ngủ ở trên giường.

“Chờ đứa bé tỉnh ngủ chúng ta lại đi.” Mạc Vấn xoay người ra ngoài.

“Mạc Vấn, ta muốn đánh đàn.” Lâm Nhược Trần quay đầu nói.

“Ta đi mua cho cô.” Mạc Vấn gật đầu đồng ý, Lâm Nhược Trần biết đánh đàn cổ tranh, hơn nữa còn đánh rất giỏi.

Thôn trấn này không có chỗ bán đàn, Mạc Vấn ra khỏi cửa liền vận khí chạy tới một thành trì phía đông cách một trăm dặm mua một cây đàn tranh, hiệu chỉnh dây xong xuôi liền quay đầu trở về.

Trở lại nhà trọ, chỉ thấy bên ngoài nhà trọ đứng đầy người, thấy tình hình này, trong lòng Mạc Vấn đột nhiên lạnh toát, bước nhanh xuyên qua đám người tiến vào nhà trọ, trong nhà trọ chỉ có một mình lão Ngũ, thấy Mạc Vấn trở về liền bước nhanh tới, “Lão gia, nàng…nàng…”

Mắt thấy lão Ngũ thần sắc khác thường, Mạc Vấn lập tức nhảy lên lầu hai, đi tới phòng Lâm Nhược Trần đạp tung cửa mà vào, chỉ thấy trước ngực Lâm Nhược Trần cắm một cây kéo, máu chảy xối xả, nằm sóng soài trên đất đã tắt thở, lại nhìn sang bé gái thì thấy hai mắt đã trắng dã, cổ hằn vết đỏ, hẳn là đã bị bóp chết trên giường.

Phục hồi lại tinh thần, Mạc Vấn vội vàng bắt tay cứu chữa, thế nhưng hai người đã chết đi quá lâu, đã hết cách xoay chuyển.

“Nàng bảo ta vào, yêu cầu ta đi mua hoa quả.” Lão Ngũ sợ sệt đi vào.

Mạc Vấn lảo đảo không vững, bèn duỗi tay vịn lấy cánh cửa, nhắm mắt lắc đầu.

“Lão gia, trên bàn có một tờ giấy, có thể là nàng để lại cho cậu.” Lão Ngũ giơ tay chỉ cái bàn trong phòng.

Mạc Vấn nghe tiếng quay lại, xuất linh khí ra nắm lấy tờ giấy, trên giấy chỉ trăn trối có một câu, “Nếu có kiếp sau, Lâm Nhược Trần nguyện vì ngươi làm trâu làm ngựa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.