Tử Dương

Chương 253: Chương 253: Phá cửa vào lăng




Dịch giả: argetlam7420

“Phương Thiên Họa Kích? Đó chẳng phải binh khí Lã Bố hay dùng sao?” Lão Ngũ kinh hô thành tiếng.

“Biết dùng Phương Thiên Họa Kích cũng không chỉ có mình người này.” Mạc Vấn liếc mắt nói.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn sắc mặt không vui, vội vàng ngửa đầu nhìn lên, “Hóa ra Phương Thiên Họa Kích là như vầy nha.”

Mạc Vấn không dừng lại lâu trước cửa mộ, xoay người đi ra ngoài, Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan cũng theo ra, bọn họ hai người một ở tại Bất Hàm Sơn, một cái ẩn cư trên núi Đại Tiên Ti, chưa từng nghe nói tới vị Lã Bố này.

“Có người đồn Lã Bố đã bị Tào Tháo giết chết.” A Cửu đi theo sau Mạc Vấn.

“Người này quả thật đã đầu hàng Tào Tháo, nhưng không thể có chuyện Tào Tháo giết được y mà lại không ai biết được.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, người ta thường nói “người có danh, cây có bóng”, Lã Bố là bậc đại danh tướng thời Tam quốc, cung ngựa thành thạo, võ nghệ siêu quần, cả Lưu Bị lẫn Tào Tháo đều đã từng bị gã đánh bại, người này có sự tích rất nhiều khó mà đếm xuể, nổi tiếng nhất chính là trận chiến ở Thường Sơn, gã thống lĩnh mấy chục kỵ binh xông vào giữa lòng quân địch cả vạn người, bảy lần vào bảy lần ra, giống như chỗ không người. Sử sách cùng dân chúng tất cả đều sùng bái gã là Tam quốc Đệ nhất mãnh tướng. Nếu như gã thật sự ở trong lăng mộ, lại thêm bọn họ không thể thi triển pháp thuật nữa thì căn bản không phải đối thủ của người này.

“Nếu Lã Bố thật sự đang ở trong mộ thì nên đối phó thế nào?” A Cửu mắt thấy an ủi hắn không được cũng không phí công nữa.

“Chỉ có thể tùy cơ ứng biến.” Mạc Vấn nói.

“Lão gia, Lã Bố đã chết hơn một trăm năm rồi, gã thật sự sẽ ở trong mộ sao?” Lão Ngũ chạy nhanh tới, giọng điệu rất sùng kính.

“Nếu y không bị Tào Tháo giết chết thì rất có thể đang ở chỗ này.” Mạc Vấn gật đầu nói, thời Hán là thời kỳ Đạo giáo phát triển đến đỉnh cao, có rất nhiều tiên nhân cùng đạo sĩ, Tào Tháo là quân chủ của nước Ngụy, được tiên nhân cùng đạo sĩ âm thầm trợ giúp cũng là hợp tình hợp lý. Khiến một người chết giả để kéo dài tuổi thọ đối với tiên nhân đạo sĩ mà nói cũng không tính là việc khó, huống chi nơi này vốn chính là Bát Quái Vĩnh Sinh chi địa.

“Vậy đến cùng gã có bị giết hay không?” Lão Ngũ hưng phấn hỏi.

Mạc Vấn không muốn trả lời câu hỏi vô nghĩa này, lắc đầu qua loa lấy lệ. A Cửu ở bên cạnh tiếp chuyện, “Nghe nói Lã Bố sau khi đầu hàng đã bị Tào Tháo sát hại, là do Lưu Bị xúi giục đẩy gã vào chỗ chết đấy. Nhưng chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, Lưu Bị đã từng được hưởng lợi từ Lã Bố, sau khi Lã Bố gặp nạn sau hắn chẳng những không báo ân mà ngược lại xúi Tào Tháo đem giết chết, Tào Tháo là người đa nghi xảo quyệt, sao có thể để Lưu Bị xúi giục? Ngoài ra Tào Tháo nếu thật sự muốn lấy mạng Lã Bố thì cứ dựa theo thông lệ bắt tù binh đem chém đầu, cần gì phải ép y quy hàng rồi lại chém đầu, há chẳng phải vẽ rắn thêm chân sao?”

“Mong là gã đừng chết, mong là gã đừng chết.” Lão Ngũ kích động liên tục xoa xoa tay, đàn ông nếu gặp phải người thực lực cao hơn mình, bình thường sẽ kính phục. Đàn bà nếu gặp được người dung mạo xinh đẹp hơn mình thì thường sẽ ghen tị.

“Cho dù y không chết thì hẳn cũng không còn như xưa.” Mạc Vấn giội một gáo nước lạnh.

“Lão gia, nếu như chúng ta cứu gã thoát khốn, nói không chừng gã lại giúp chúng ta đó.” Lão Ngũ không nắm rõ nội tình, dựa theo lẽ thường tiến hành suy đoán.

“Người này nếu quả thật ở trong lăng mộ, thì ắt đã bị khống chế đánh mất lý trí rồi, nếu thấy người ngoài xông vào lăng chắc chắn sẽ xông ra giết chết, làm gì có chuyện giúp chúng ta.” Mạc Vấn thuận miệng nói.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã ra khỏi địa đạo, trở về khu lều trại.

Trở lại lều, lão Ngũ lòng hiếu kỳ vẫn không giảm, đuổi theo hai người truy hỏi cặn kẽ về cuộc đời Lã Bố. Mạc Vấn không muốn phí nước bọt kể lể, A Cửu đành phải mở miệng giải thích, “Người này cha mẹ mất sớm, trước nhận Đinh Nguyên làm nghĩa phụ, sau phản bội giết chết Đinh Nguyên, nhận Đổng Trác làm nghĩa phụ, tiếp đó lại quay ra giết Đổng Trác, cho nên có người mới gọi gã là “gia nô ba họ”.”

“Gã là người như vậy sao?” Lão Ngũ toét miệng nghiêng đầu.

“Gã mặc dù dũng mãnh phi thường, nhưng cũng chỉ là người phàm tục, dĩ nhiên sẽ phải có các loại khuyết điểm.” A Cửu nói.

Mạc Vấn vốn không có lòng dạ chen ngang, nghe A Cửu nói vậy không nhịn được đáp, “Nàng đừng có dạy hư gã, theo ta được biết chuyện này cũng không thể trách y hoàn toàn được. Đinh Nguyên, Đổng Trác đều là những lão cáo già, Lã Bố khi còn trẻ thường xuyên bị lợi dụng, tính tình thay đổi thất thường thật ra cũng là do đây. Sách Lễ Ký có câu: “Vua hiền thì có thần trung, cha hiền ắt có con hiếu”. Muốn biết có trung hiếu hay không thì phải xem vua hay cha có thật lòng đối đãi hay không, nếu là vua cha suốt ngày chỉ muốn điều khiển lợi dụng, bạc tình bạc nghĩa, thì kẻ làm bề tôi đương nhiên sẽ chán ghét mà rời bỏ, nếu còn cứ khư khư lòng trung hiếu thì chính là “ngu trung ngu hiếu”, bất tài không làm nên việc.”

“Cái này nghe có lý lắm.” Lão Ngũ hài lòng gật đầu.

“Chàng cứ làm thinh không nói, thấy ta nói không đúng thì lại quay sang trách ta.” A Cửu lườm Mạc Vấn oán trách.

“Cửu cô, vợ Lã Bố có phải Điêu Thuyền không?” Lão Ngũ lại hỏi.

“Không phải, Điêu Thuyền chỉ là thiếp thôi...”

“Nàng lại không biết rồi, trên đời chưa từng có ai tên là Điêu Thuyền cả, Điêu Thuyền là tên một cấp bậc của nữ quan.” Mạc Vấn không kiềm chế được lại len tiếng uốn nắn, “Ta cứ tưởng nàng từng sống thời đại đó thì phải biết rõ chứ, không ngờ cũng chỉ nghe người ta đồn đại thôi sao.”

“Ta ở Vô Danh Sơn, không mấy khi xuống núi.” A Cửu liếc xéo Mạc Vấn một cái.

“Khổng Tử viết: Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, thế mới là biết đấy!” Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu.

“Ui da, bần đạo đau răng quá.” A Cửu che miệng quay mặt đi.

Lão Ngũ mắt thấy bầu không khí bất thường, vội vàng đưa tay vào ngực áo lấy ra bộ nhuyễn giáp ( áogiáp bằng vải mềm, dùng để mặc lót bên trong) đưa cho Mạc Vấn, “Lão gia, ta giờ là con dơi rồi, cái áo này không cần dùng nữa.”

“Sớm đi nghỉ ngơi đi.” Mạc Vấn nhận lấy nhuyễn giáp gật đầu bảo lão Ngũ.

“Đưa cho ta mặc.” A Cửu đưa tay giành lấy nhuyễn giáp trong tay Mạc Vấn.

“Không, ta mặc.” Mạc Vấn nghiêm nghị lắc đầu.

“Đưa cho ta.” A Cửu lại định cướp.

“Không tới phiên phụ nữ như nàng.” Mạc Vấn đẩy A Cửu ra.

Đổi thành đôi nam nữ khác thì ắt sẽ đem nhuyễn giáp nhường cho đối phương mặc, nhưng Mạc Vấn và A Cửu lại hoàn toàn trái ngược, đây cũng chính là điểm khác nhau giữa đạo sĩ với người phàm, bởi vì trong lòng hai người đều hiểu, một khi đã tiến vào lăng mộ ắt sẽ hiểm nguy trùng trùng, ai mặc bộ nhuyễn giáp này thì sẽ phải xung phong đi trước làm lá chắn bảo vệ mọi người.

Sáng sớm hôm sau, tuyết rơi dày đặc, gió rét thổi căm căm, cây cối như run rẩy, đất trời mờ mịt.

Mọi người ăn nghỉ xong xuôi rồi chuẩn bị hành trang tiến vào, đi tới bên ngoài cửa đá.

Tỉ mỉ quan sát cửa đá một lúc, Mạc Vấn phát hiện hai cánh cửa đá này chỉ có thể mở từ ngoài vào trong.

Phát hiện ra điều này, Mạc Vấn cũng không vội đi vào, mà quay đầu lệnh cho Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan từ hai bên cửa đá đào ra một cái hang có thể ẩn náu.

“Nếu như xuất hiện biến cố, mọi người lập tức chui vào đó trốn.” Mạc Vấn bảo mọi người.

Tất cả đều gật đầu.

Mạc Vấn đi tới trước cửa đá, phóng ra linh khí dò xét độ dày cửa, ước chừng hai thước. Linh khí ngưng tụ ở hai tay từ từ đẩy vào, cửa đá mở vào phía trong được nửa tấc, sau đó liền đứng im không đẩy thêm được nữa.

“Bên trong có đá chặn.” Mạc Vấn xoay người lại nói, đá chặn cửa là loại thủ đoạn phong bế lăng mộ thường xài nhất, từ dưới đất đào ra một cái máng gần cửa, rồi lấy một phiến đá to hoặc một quả cầu đá trượt theo hướng đóng cửa lăn xuống máng chặn cửa lại, người bên ngoài sẽ không cách nào mở ra được. A Cửu tiến lên đặt tay lên cửa đá dùng linh khí xem xét, “Đá chặn dày hơn hai thước, ta và chàng cùng hợp lực phá cửa đi vào.”

“Để ta tới!” Hoàng Y Lang lách người tiến lên.

“Tình huống bên trong còn chưa rõ, không thể để các ngươi lấy thân mạo hiểm được, các ngươi tránh ra xa đi, ta sẽ cùng tiện nội (vợ) xuất thủ chấn vỡ cửa đá.” Mạc Vấn lắc đầu nói

Hoàng Y Lang nghe vậy rất là cảm động, hướng Mạc Vấn nói, “Hoàng mỗ da dày thịt béo, ám khí bình thường không thể tổn thương được ta, hay cứ để ta đi.”

Mạc Vấn lắc đầu khoát tay, tỏ ý mọi người trốn vào hai cái hang vừa đào.

Lão Ngũ biết Mạc Vấn tính tình cố chấp, bèn tiến tới kéo Hoàng Y Lang vào hang động bên trái, Tiêu Ngọc Lan dặn dò Mạc Vấn cùng A Cửu cẩn thận rồi lui vào hang động bên phải.

“Nàng khoan hãy xuất thủ.” Mạc Vấn tiến lên dùng linh khí cảm giác vị trí viên đá chặn cửa, rồi lui về phía sau nửa thước, nghiêng bước định thân, linh khí ngưng tụ vào hai tay, đột ngột đánh ra một kích.

Sau một kích, cánh cửa đá rung mạnh, ầm ầm vang vọng.

Đợi bụi đất lắng xuống, Mạc Vấn mở mắt nhìn về phía cửa đá, phát hiện góc dưới trái cánh cửa đá bên phải đã xuất hiện vết nứt.

Hành động vừa rồi của Mạc Vấn là đang thử nghiệm xem một mình hắn liệu có thể chấn vỡ cửa đá hay không, thấy kết quả trước mặt trong lòng cũng yên tâm hơn vài phần, nếu như gặp phải một cánh cửa đá tương tự, mình hắn bị kẹt trong đó cũng có thể phá cửa thoát khốn.

Mạc Vấn quay đầu nhìn A Cửu một cái, A Cửu hiểu ý, đi ra sau lưng của hắn, song chưởng vung lên đánh vào huyệt Linh Đài. Huyệt Linh Đài nằm ở Đốc mạch sau lưng, khi xuất thủ linh khí đều là từ Khí Hải đi xuống, vòng qua Hội Âm đến Đốc mạch mà phát ra ngoài, còn muốn vào Khí Hải thì linh khí lại vòng ra Nhâm mạch trước ngực.

Hai người đồng môn học nghệ, pháp môn luyện khí giống nhau, có thể trực tiếp trao đổi linh khí, không lo tẩu hỏa nhập ma. Cảm nhận được linh khí A Cửu đến, Mạc Vấn lại một lần nữa xuất chưởng, được A Cửu trợ lực, góc dưới trái của cánh cửa đá bên phải phạm vi lớn tầm một xích lập tức bị đánh nát, đá vụn bay tung tóe vào trong.

Đánh nát cửa đá, A Cửu lập tức lắc mình tránh sang bên phải, Mạc Vấn đợi A Cửu tránh xong mới lắc mình sang bên trái, tránh khỏi chỗ kia hơn một xích lớn tiểu nhân lỗ hổng.

Hai người vừa mới tránh ra, bên trong động lập tức truyền đến tiếng hòn đá chặn rơi xuống đất, âm thanh vang dội khắp xung quanh, cho thấy bên trong cửa là một khu vực lớn bằng phẳng mà trống trải.

Nhiệt độ phía bên trong cao hơn bên ngoài không ít, cánh cửa đá vừa vỡ, không khí tích tụ lâu ngày lập tức tràn ra ngoài. Mạc Vấn ngửi ngửi khí tức cũng không cảm giác được có độc, lăng mộ này từ khi xây xong đến nay mới hơn trăm năm, chưa đủ để sinh ra khí độc.

Chờ đợi chốc lát không thấy gì dị thường, hai người trở lại chính giữa cửa đá, lúc này cửa đá đã không còn gì chống đỡ, hai người đồng thời xuất thủ, xuất linh khí mở toang hai cánh cửa.

Bên trong là một khu vực hình tròn chu vi chừng năm dặm, chiều cao hơn mười trượng, nơi này cực kỳ giống với diễn võ trường trong các trại lính, hai bên đặt các loại dụng cụ cùng binh khí, có cục tạ đá, có bia tập bắn cung, còn có rất nhiều giá binh khí làm bằng đá. Binh khí trong này ước chừng vài chục cái, chia ra hai bên, đao thương kiếm kích búa rìu móc câu… đủ cả, ngay cả các loại binh khí kỳ lạ hiếm thấy cũng có mặt, vô số loại binh khí đủ kiểu dáng kích cỡ, riêng đao đã có đến vài chục món rồi.

Lúc hai người quan sát tình huống bên trong cửa đá, bốn phía diễn võ trường các chậu lửa bất chợt bùng cháy, chậu lửa có trên trăm cái, khung cảnh sáng rực giống như ban ngày.

Đám người lão Ngũ thấy chậu lửa tự cháy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng Mạc Vấn A Cửu lại không cảm thấy quá bất ngờ, những chậu lửa kia hẳn là chứa than trộn với xương lân* (Canxi Photpho?), khi gặp gió sẽ tự cháy. Sự chú ý của hai người lúc này tập trung vào trung tâm diễn võ trường, nơi đó có một người đang đứng. Người này tuổi tác tầm ba lăm ba sáu, so với Bách Lý Cuồng Phong còn cao hơn nửa cái đầu, gương mặt gầy gò anh tuấn, hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn toát lên khí thế bức người, trên người mặc Kim giáp hộ thân, trên đầu đội “Tam xoa thúc phát tử kim quan”, chân đi đôi giày da thú mũi cong, rất thích hợp với chiến đấu trên lưng ngựa. Cánh tay phải lộ ra, tay cầm Phương Thiên Họa Kích dài một trượng hai cắm thẳng xuống đất.

Thấy rõ tướng mạo người đó, Mạc Vấn và A Cửu cùng nhìn nhau kinh hãi, Lã Bố thật sự đang ở nơi này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.