Tử Dương

Chương 367: Chương 367: Quên mình vì người khác




Dịch: Mr.Crazy111

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

Tam hoàng tử Ngao Thuật mặc dù kiêu dũng, nhưng bị năm con Tinh tú Thần Thú vây công trong thời gian ngắn vẫn không thể dễ dàng thoát ra đuổi theo, Mạc Vấn nhân cơ hội nhanh chóng nhằm hướng nam chạy trốn, Đại hoàng tử Ngao Cực rất nhanh sẽ phá trận xông ra, trước khi gã ta kịp thoát khốn hắn cần tận lực kéo dãn khoảng cách song phương.

Bay đi không lâu, Mạc Vấn ra khỏi vùng rừng núi tiến vào đồng ruộng hương thôn, lúc này hắn đã đem khoảng cách đôi bên kéo ra hơn trăm dặm, Ngao Cực cùng Ngao Thuật vẫn đang bị vây tại chỗ. Mạc Vấn cảm giác được, trong lòng cực kỳ mừng rỡ, nếu có thể lợi dụng tốt cơ hội trước mắt này thì có thể hoàn toàn cắt đuôi được Ngao Cực cùng Ngao Thuật rồi.

Lại đi thêm sáu bảy dặm nữa, phía trước xuất hiện thôn trang. Mạc Vấn vận khí lao đến, tới nơi hắn quan sát nhanh một cái rồi vọt vào hậu viện của khu nhà lớn nhất thôn, vừa xông vào một gian phòng trong đó thì thấy trong phòng có một người phụ nữ trẻ đang cầm gương đồng trang điểm, thấy hắn trong gương thì hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện Mạc Vấn tay cầm trường kiếm, nhất thời kinh hãi thét lên chói tai.

“Nếu muốn sống thì im miệng chớ có lên tiếng.” Mạc Vấn nhíu mày giơ kiếm lên.

Mạc Vấn vừa dứt lời, người phụ nữ kia im miệng ngay lập tức. Phụ nữ sau khi bị doạ giật mình sẽ thường hét lên chói tai, đó cũng không hoàn toàn chỉ là do bản năng mà còn bởi cả tính tình yểu điệu kiểu cách nữa, nhưng một khi tính mạng thật sự bị đe doạ thì các nàng có thể im miệng ngay tức thì.

Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong phòng cũng không có nhiều đồ dùng kim loại, chỉ có duy nhất một món có thể chứa được Xích Mộc là một cái bô bằng đồng, nhưng Xích Mộc chính là thánh vật, ai lại để trong cái bô hôi thối đó chứ.

Nhìn mỏi mắt không có kết quả, Mạc Vấn bắt đầu động thủ lục soát, kéo hết tất cả giường tủ ra, sau một hồi thì phát hiện một chiếc hộp đồng dùng để cất giữ đồ nữ trang.

Người phụ nữ kia thấy Mạc Vấn cầm lấy chiếc hộp đồng, trong nháy mắt sắc mặt xám như tro tàn, lúc này tài sản lớn nhất của phụ nữ chỉ có đồ trang sức, cái hộp kia là nàng mấy năm này không tiếc công sức dụ dỗ, nũng nịu quan lớn trong thôn mới có được.

Làm nàng không nghĩ tới là Mạc Vấn không hề lấy đi trang sức, mà lại đổ hết đồ trang sức ra, từ trong ngực mò ra một cái mũ bằng gỗ bỏ vào hộp đồng.

Làm xong những thứ này, Mạc Vấn ẩn giấu đi linh khí bản thân, cùng lúc đó ngưng thần cảm giác long khí của Ngao Cực Ngao Thuật, lúc này Ngao Cực cùng Ngao Thuật có khả năng vẫn chưa tiến vào phạm vi một trăm dặm, hắn không phát hiện ra long khí.

Người phụ nữ kia lúc trước thét chói tai đã kinh động đến nha hoàn cùng những thê thiếp khác trong phủ, không lâu sau đã có người chạy đến kiểm tra. Mạc Vấn nhanh chóng xuất thủ điểm huyệt từng người một, người phụ nữ kia thấy vậy e sợ sẽ theo gót những người đó, bèn lấy hai tay bịt miệng, không dám phát ra chút tiếng động nào.

Ngay tại lúc Mạc Vấn vừa điểm huyệt xong đám người làm trong phủ, khí tức của Ngao Cực cùng Ngao Thuật bỗng xuất hiện ở hướng tây bắc, chỉ chốc lát sau đã tan biến tại hướng tây nam.

Mạc Vấn cảm giác được, thở phào một hơi rồi ngồi xuống ghế với tay lấy bình nước rót nước uống, sau đó cúi đầu nhìn xuống chân mình, lúc bay lên không lâu lâu cũng cần phải hạ xuống đạp đất mượn lực, do đạp đất quá nhiều đế giày đã hư hỏng nghiêm trọng, thủng một lỗ to tướng.

Người phụ nữ đang che miệng kia thấy vậy, sợ sệt chỉ chỉ chỗ giường tủ, Mạc Vấn không hiểu rõ ý, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

“Chỗ đó có một đôi giày mới.” Người phụ nữ nói.

Mạc Vấn nghe thế liền đứng dậy bước đến chỗ giường tủ, tìm ra một đôi giày vải còn mới tinh màu đen, liếc mắt nhìn qua phát hiện có thể đi vừa, liền nhanh chóng thay vào, rồi lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng để xuống trên bàn, sau đó ra khỏi nhà tiếp tục bay đi.

Một hơi bay liền hơn hai trăm dặm, Mạc Vấn đổi sang hướng Tây Bắc rồi tiếp tục đi, cho đến khi bay được năm trăm dặm mới thật sự yên tâm, tìm một thôn trấn nhỏ nghỉ ngơi lại sức.

Cắt đuôi được Đông Hải Long Tộc, Mạc Vấn thầm nhủ mình thật may mắn, lúc trước hắn đã thi triển tất cả vốn liếng rồi, nếu vẫn không thể trốn thoát nữa thì cũng chỉ có thể bó tay chờ chết.

Trừ may mắn, trong lòng Mạc Vấn còn có mấy phần u sầu, qua việc giao chiến với Đông Hải Long Tộc hắn mới hiểu được thực lực của mình còn thiếu sót bao nhiêu, vốn cho là linh khí tăng trưởng sẽ có thể đền bù việc thực lực đại giảm do mất đi Thiên Lang Hào, nhưng không ngờ linh khí dù nhiều đến mấy cũng không sao so được về độ thần kỳ với Thiên Lang Hào. Nếu Thiên Lang Hào không bị hư hại thì hắn vẽ Tinh tú phù tuy vẫn sẽ không thể đánh lại Long tộc, nhưng Mạc Vấn lại có thể vượt cấp vẽ Kim phù, triệu hồi Kim Long trực tiếp đánh bại Đông Hải Long Tộc. Nhưng lúc này Thiên Lang Hào đã hư hại, linh khí dù có đầy đủ đi nữa cũng không cách nào vẽ được Kim phù.

Uống vài chén rượu trắng xong, sự buồn bực trong lòng Mạc Vấn dần dần phai nhạt, hắn đã nghĩ thông suốt chuyện Thiên Lang Hào bị gãy chính là do thiên ý gây ra, nếu Thiên Lang Hào không bị gãy đi thì dùng tu vi linh khí của hắn lúc này có thể ung dung chém chết Long Tộc cùng Tán Tiên, trên thế gian liền không còn ai xứng là địch thủ nữa, trời cao chắc chắn sẽ không cho phép thế gian có một tồn tại vô địch, không chịu quản chế như vậy.

Nghỉ ngơi xong thì đã là buổi trưa canh ba, Mạc Vấn tiếp tục lên đường xuôi nam, lúc trước vì để thoát khỏi Long Tộc mà hắn đã phải tốn rất nhiều thời gian đi đường vòng, vì vậy cần phải mau sớm chạy tới Kiến Khang cùng Nam Hải Long Tộc hội quân.

Do thời gian chưa lâu nên việc Nghiệp Thành thất thủ vẫn chưa truyền ra nơi biên ải, biên giới nước Triệu cũng không có cuộc nổi loạn nào, nhưng mấy năm trước chiến sự vùng Tây Bắc đã làm quốc lực nước Triệu hao tổn trầm trọng, trên đường dân bị nạn đi thành từng đoàn, người chết đói đầy đất.

Dân bị nạn quần áo lam lũ phải bỏ nhà đi về phía nam, nước Tấn là đích đến của bọn họ, còn việc có thể tới được nước Tấn trước khi bị chết đói hay không bọn họ không thể biết được, cũng không biết lúc đi tới biên giới sẽ có bị binh lính người Hồ ngăn cản không, hay khi đến nơi nước Tấn có mở cửa thu nhận bọn họ không?

Dân chạy nạn đủ mọi loại thành phần, không phân biệt giàu nghèo hay xấu tốt, tuy rằng đã thấy dân chạy nạn cùng nạn dân rất nhiều lần, nhưng lần này trông thấy vẫn là khiến Mạc Vấn âm thầm nghĩ mà sợ. Nếu năm đó hắn không may mắn gặp được vị đạo sỹ nọ, đến Thượng Thanh tông tu tập đạo pháp, thì cảnh ngộ của hắn lúc này so với những người dân chạy nạn kia có lẽ sẽ càng bi thảm hơn. Thậm chí hắn có thể sống tới ngày hôm nay hay không cũng còn chưa biết. Chính là bởi vì tu tập đạo pháp nên mới giúp hắn không chỉ trong thời loạn lạc bảo toàn được tính mạng, mà còn được các quốc gia lớn hết mực kính nể cùng tôn kính. Chỉ nói riêng việc di chuyển thôi, người khác vượt núi băng đèo mỗi ngày cũng chỉ đi được hơn trăm dặm, mà hắn đề khí lăng không, ngày đi ngàn dặm vẫn ung dung như thường.

Lúc chạng vạng tối, Mạc Vấn tới thành Thanh Bình, nơi này là khu vực giao tranh giữa quân Triệu cùng quân Tấn. Quân Triệu dựng lều trại kéo dài tới trăm dặm, đóng quân vô số, cùng quân Tấn cố thủ thành Thanh Bình lâm vào thế giằng co.

Mạc Vấn mới tới nơi đã nhìn thấy hết cảnh giết chóc tàn khốc, giết chóc cũng không chỉ phát sinh giữa quân Triệu với quân Tấn, mà là giữa quân Triệu với dân chạy nạn nước Triệu nữa. Những nạn dân chạy nạn kia bị quy tội phản quốc nên bị tàn sát hết sức dã man. Bách tính tay không tấc sắt bụng đói cồn cào dưới mưa tên dồn dập của quân Triệu liên tục ngã xuống đất, dân chạy nạn may mắn còn sống sót chỉ có thể quay đầu lại trở về. Kì thực bọn họ cũng không phải là những người may mắn còn sống sót, tránh được mưa tên hôm nay nhưng chạy không thoát khỏi ngày mai đói bụng.

“Đạo trưởng, cầu xin ngài hãy cứu lấy con trai của ta!” Một người đàn ông gầy yếu ôm một cậu bé đang bị trúng tên ở bụng quỳ gối trước mặt Mạc Vấn khóc rống cầu xin. Anh ta cũng không quen biết Mạc Vấn, thế nhưng trong ấn tượng của dân chúng thì đạo nhân đều biết y thuật, cái gọi là “khi tuyệt vọng điều gì cũng có thể thử” chính là như vậy.

Mạc Vấn đang một đường xuôi nam, nhìn thấy rất nhiều dân chạy nạn, nhưng rất ít thấy trẻ em. Những đứa trẻ đó bị mang đi đâu rồi, hắn không muốn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Người đàn ông gầy yếu trước mắt này tuổi tác trên dưới ba mươi, gầy trơ cả xương, ngũ quan hầu như đã teo tóp lại hết, hệt như một bộ xương di động. Thế nhưng anh ta vẫn còn mang theo hài tử, vào thời khắc đối mặt với cái chết mà người đàn ông xa lạ này vẫn có thể giữ được tình phụ tử sâu đậm khiến Mạc Vấn trong lòng cực kỳ cảm động, đây quả thực là người cha tốt vì cứu con mà không màng đến sinh tử bản thân.

Mạc Vấn lấy tay xoa vào bụng của đứa trẻ. Căn cứ mạch đập hắn nhận định sinh cơ đứa trẻ vẫn chưa tuyệt, bèn giơ tay phóng ra linh khí xác định chiều sâu cùng vị trí mũi tên. Xác định còn có thể chữa được, Mạc Vấn liền truyền linh khí vào mũi tên ở trong bụng, đồng thời từ trong ngực áo lấy ra một hạt đan dược cắn làm hai, cho đứa bé ăn nửa hạt, nửa còn lại bóp nát thoa ngoài da.

Đan dược này là A Cửu năm đó tại Vô Danh sơn luyện chế. A Cửu trước khi phi thăng đã ghé qua Vô Danh sơn đem đan dược của nàng tặng lại cho hắn. Những đan dược này dược hiệu vô cùng thần dị, đứa trẻ nọ rất nhanh đã cầm máu, mở mắt tỉnh lại.

“Đạo trưởng, van xin ngài hãy thu nhận con ta làm đồ đệ!“. Người đàn ông gầy yếu vừa nói vừa liên tục dập đầu.

Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu thở dài. Nếu đã là cha mẹ thì không ai lại cam lòng đem đứa con mình dứt ruột đẻ ra giao cho đạo nhân hay tăng nhân làm đồ đệ. Người này cầu xin hắn thu nhận con mình làm đồ đệ, kì thực chính là đang tìm con đường sống cho đứa trẻ.

Khi Mạc Vấn chữa khỏi cho đứa bé kia thì đã bị những nạn dân khác nhìn thấy. Lại thấy người đàn ông kia dập đầu họ liền biết Mạc Vấn có thể trị được vết thương do trúng tên, liền dồn dập xúm lại quỳ xuống đất cầu y.

Mạc Vấn làm sao có thể cứu nhiều người như vậy, chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu, từ chối không nói gì.

Mọi người cầu mãi không có kết quả, chỉ có thể rời đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại người đàn ông gầy gò ở lại tại chỗ. Anh ta sở dĩ không đi là bởi vì đã đói bụng té xỉu rồi. Đứa trẻ mới năm, sáu tuổi kia tưởng rằng cha mình đã bị chết đói, với tay níu lấy tay phải của cha liên tục hô phụ thân, khung cảnh cực kỳ bi thương.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn không thể kìm nén được xúc động, lấy tay nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông kia, phóng ra linh khí cứu anh ta tỉnh lại. Người kia sau khi tỉnh lại lần thứ hai nằm phục ở dưới đất, khóc lóc khẩn cầu, “Cầu xin đạo trưởng nhận lấy đứa con ta, cho nó một con đường sống.”

Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu, giơ tay vào túi lấy ra một khối vàng đưa cho người đàn ông. Hắn lúc trước đã từng thử kiểm tra kinh lạc và khí tức của đứa bé kia, nó không thích hợp luyện khí tu đạo.

Người đàn ông gầy gò thấy Mạc Vấn từ chối, biết rằng khó mà khiến hắn đổi ý, bèn nhận lấy khối vàng dập đầu tạ ơn. Sau đó anh ta quay lại ôm đứa trẻ bị thương cất bước đi về phương bắc, nhưng thân thể quá suy yếu, đi lại lảo đảo, đi không bao xa liền ngã xuống đất.

Mạc Vấn xoay người tiến lên, nâng anh ta dậy, “Bần đạo kính trọng ngươi trong thời loạn lạc vẫn giữ được đạo nghĩa, hôm nay liền mở một đường sống cho ngươi vậy.”

Người sắp chết đuối vớ được cọc, mức độ cảm động là không cách nào lấy ngôn từ để hình dung. Người kia chỉ còn biết ôm đứa bé nhìn Mạc Vấn rồi dập đầu không ngớt.

“Ở đây đợi chốc lát, bần đạo đi trước mở đường.” Mạc Vấn xoay người đi về hướng nam.

Tiến lên hơn trăm trượng, Mạc Vấn dừng lại, lấy tay móc ra hộp phù, nhưng móc ra hộp phù xong hắn vẫn chưa lập tức vẽ bùa, hắn lúc này đang bị Long tộc truy sát, nếu làm pháp không thể nghi ngờ sẽ bại lộ hành tung. Nơi này cách Hoàng Hà cũng không xa, Ngao Cực cùng Ngao Thuật để mất dấu hắn một lần nhất định sẽ đón đầu chạy tới Hoàng Hà. Ngao Mai cũng biết hắn muốn đem Xích Mộc đưa đến Nam Hải, vì vậy mới bố trí quân liên tục chặn hắn lại dọc đường. Lúc này mặc dù là lặng yên tới được Hoàng Hà cũng chưa chắc có thể vượt qua. Nếu hắn bị bại lộ hành tung không thể nghi ngờ chính là tạo đường sống cho người khác mà đưa bản thân rơi vào tuyệt cảnh.

Sau một hồi do dự, Mạc Vấn bắt đầu cầm bút họa phù. Trong thời loạn lạc nhân tính dần mất đi, đạo đức trở nên rẻ rúng, vì đói khát mà chết đã thành phong trào. Người đàn ông gầy yếu sắp đói bụng chết kia lại đi ngược xu thế đó, cỗ gắng hết sức bảo vệ tính mạng con trai mình. Tình phụ tử sâu nặng bực này thực sự rất đáng khâm phục, nhất định phải được trọng thưởng.

Mạc Vấn vẽ đều là bùa chú Bạch Hổ. Chốc lát sau bên cạnh hắn đã hiện ra sáu con Bạch Hổ khổng lồ nhe nanh giương vuốt. Nhưng Mạc Vấn cũng không hề dừng viết bùa chú, muốn phá vòng vây thoát ra khỏi trận địa của quân Triệu, chỉ sáu con Bạch Hổ vẫn là chưa đủ.

Sau khi vẽ ra mười bốn con Bạch Hổ, Mạc Vấn dừng lại. Hắn đình chỉ vẽ bùa có hai nguyên nhân, một là hắn tự nghĩ bằng này Thần thú đã có thể phá tan trận địa quân Triệu, mở ra một con đường sống cho nạn dân, hai là liên tục vẽ bùa đã khiến cho linh khí trong cơ thể hắn đã có dấu hiệu khô cạn rồi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.