Tử Dương

Chương 265: Chương 265: Rời khỏi Bất Hàm Sơn




Dịch giả: alreii

Biên: argetlam7420

Lúc này Mạc Vấn đang ở Đông phòng rửa chậu, nghe thấy thanh âm thì đứng dậy, bưng chậu đồng về bỏ dưới giường A Cửu. A Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tỏ ý dò hỏi, Mạc Vấn lắc đầu.

Tâm trí con người có nông có sâu, phương thức biểu đạt cũng sẽ khác nhau, hai người tuy không nói lời nào nhưng nếu diễn tả ra thì có thể hiểu là, “Chàng sẽ làm Hộ quốc Chân nhân của nước Đại chứ?” “Sẽ không.”

Lắc đầu xong Mạc Vấn trở lại Đông phòng, đi đến trước cửa vươn tay mở ra, hai người đàn ông mặc quần áo bình thường đang đứng ngoài cửa, một là Thác Bạt Thập Kỳ lúc trước đã được hắn cứu ra, một người khác tuổi tác lớn hơn Thác Bạt Thập Kỳ một chút, khoảng hai bảy hai tám tuổi, gương mặt hơi rộng, dung mạo bất phàm, chắc hẳn là người đứng đầu nước Đại.

“Thác Bạt Thập Dực Kiền bái kiến Mạc chân nhân.” Người tuổi tác lớn hơn chắp tay khom người sát đất vái chào.

“Thác Bạt Thập Kỳ bái tạ ân đức cứu mạng của chân nhân.” Thác Bạt Thập Kỳ cũng vén tà áo quỳ xuống.

“Ta là người nhà quê, không nhận nổi đại lễ của vương hầu, mời hai vị vào.” Mạc Vấn giơ tay đỡ Thác Bạt Thập Kỳ lên, sau đó nghiêng người vươn tay mời hai người vào.

“Có nguyên quân ở bên trong, hai huynh đệ ta không dám vào quấy rầy, nên đứng ở đây thôi.” Thác Bạt Thập Dực Kiền lùi về sau một bước.

Mạc Vấn nghe vậy cười khoát tay, “Vào đi, chẳng lẽ bảo ta đứng ngoài cửa trò chuyện với các ngươi à?”

Hai người thấy Mạc Vấn vẻ mặt hiền hậu, nói năng thoải mái, căng thẳng trong lòng giảm nhiều, chắp tay lại nói cảm tạ rồi bước vào phòng.

Mạc Vấn nhấc tay chỉ chiếc giường ghép mời hai người ngồi xuống, bản thân thì ngồi bên cạnh đống lửa thêm củi nấu nước, “Lúc trước hai vị đã gửi thư rồi, cần gì phải tự mình mạo hiểm tới nữa?”

“Bẩm chân nhân, Thác Bạt nhất tộc chúng ta tuy ở Mạc Bắc nhưng là hậu duệ của Hoàng Đế, không quên tổ huấn, luôn tuân thủ nghiêm ngặt, chân nhân có đại ân với Thác Bạt nhất tộc chúng ta, nếu không đích thân cảm ơn là rất mất lễ phép.” Thác Bạt Thập Dực Kiền đứng dậy nói.

“Chuyện này hai đôi bên ngươi ta đều được lợi, tại sao phải nói đại ân?” Mạc Vấn khoát tay, “Tuổi tác của ngươi và ta xấp xỉ, tùy ý nói chuyện là được, không cần giữ lễ.”

“Chân nhân đạm bạc thanh tịnh, không màng danh lợi, không nhiễm tục khí, nhưng Thác Bạt thị chúng ta không thể không có chừng mực được, được hưởng kho báu lớn bực này, không biết phải cảm tạ chân nhân thế nào mới đủ.” Thác Bạt Thập Dực Kiền lời nói chân thành.

“Để không uổng công trời ban tiền tài thì nên đối xử tử tế với bách tính, ta sẽ còn dừng lại nơi đây vài ngày, các ngươi mau sớm vận chuyển châu báu đi, để tránh đêm dài lắm mộng, xảy ra biến cố.” Mạc Vấn nói.

Thác Bạt Thập Kỳ ở bên cạnh nói, “Chân nhân là thế ngoại cao nhân, vốn không nên lưu lại thế tục, nhưng số vàng ngọc này nếu tất cả thuộc về nước Đại, sợ là sẽ dẫn tới nước láng giềng thèm muốn, chỉ sợ không đợi được dùng cho dân chúng đã gặp họa sát thân mất nước.”

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, sau khi Thác Bạt Thập Dực Kiền đi tới không quỳ lạy, nói lên người này có lòng mời hắn đảm nhiệm chức Hộ quốc Chân nhân nước Đại, vì nếu như quỳ lạy thì ngày sau sẽ không biết hành lễ thế nào cho phải. Còn lời lúc này của Thác Bạt Thập Kỳ cũng chỉ là mở đường cho lời mời của Thác Bạt Thập Dực Kiền mà thôi.

“Diệu pháp của chân nhân cứu nhân độ thế, chỉ điểm càn khôn, mong rằng chân nhân từ bi tạm lưu lại Tiên giá*, dẫn dắt hậu duệ Hoàng Đế bọn ta, cứu thế nhân trong lúc nước sôi lửa bỏng.” Thác Bạt Thập Dực Kiền khom người bái lạy lần nữa.

*Tiên giá: Giá là chỉ xe của Tiên nhân, ở đây ý nói muốn Mạc Vấn lưu lại

“Các ngươi xem trọng ta rồi, chuyện ta làm chỉ là suy đoán thiên ý, cũng không phải nhận lệnh của trời, huống chi lúc trước dẫn quân Triệu Bắc phạt cũng chỉ là vì đổi lấy giảm thuế cho người Hán ở nước Triệu thôi. Mang Duệ vương về nước cũng chỉ là ý muốn nhất thời. Hôm nay lấy được số vàng ngọc này chính là tạo hóa của nước Đại các ngươi, không liên quan tới ta. Các ngươi nên mời thánh hiền khác, an bang định quốc*.”

*An bang định quốc: Mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước

“Diệu pháp của chân nhân thiên hạ vô song, thiên hạ đều biết có chân nhân thì được thiên hạ, mong chân nhân rủ lòng thương dân, lưu lại dẫn dắt chúng ta, nếu thiên hạ được thống nhất, nhất định sẽ thi hành chính sách nhân từ, quy tổ giáo hóa, xua đuổi dị giáo, thượng Nho sùng Đạo.” Thác Bạt Thập Dực Kiền lại cầu xin.

“Lời này sai rồi, đất Hoa Hạ Cửu châu có nhiều dị sĩ tài giỏi, người có đức hạnh pháp thuật cao hơn ta không phải ít, chỉ là bọn họ không muốn giao thiệp nhiều với phàm trần. Rồng lui về ẩn cư nơi núi sâu thì hổ mới có cơ hội hiển uy, chim phượng đậu ở u cốc thì loài ưng, hạc mới được bay cao**. Chuyện này đừng nên nhắc lại nữa, hai vị lấy lễ đối đãi, bần đạo sẽ ở lại nơi này thêm vài ngày, đợi đến khi lấy vàng ngọc ra hết thì bần đạo cũng sẽ rời đi.” Mạc Vấn nghiêm nghị lắc đầu.

**Ý nói những người giỏi hơn đều đã quy ẩn nên mình mới có cơ hội thể hiện tài cán.

Thác Bạt Thập Dực Kiền cùng Thác Bạt Thập Kỳ đều là người thông minh, thấy Mạc Vấn tự xưng là bần đạo, biết tâm ý hắn đã quyết, nên không cầu xin nữa. Lại thấy trong lúc Mạc Vấn nói chuyện lại thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía tây, nên thức thời cáo lui.

Lúc hai người tới mang theo nhiều lễ vật, Mạc Vấn đều từ chối hết, không làm được gì cho người ta thì sao dám nhận lộc?

A Cửu nôn mửa lúc liền lúc đứt, thứ ói ra đều là nước khi trước uống vào, Mạc Vấn bưng đồ ân cần chăm sóc, không để người khác làm thay. Mới đầu A Cửu cảm thấy rất lúng túng, nhưng về sau cũng dần quen, không xấu hổ cự tuyệt nữa, chỉ có lòng tràn đầy vui mừng.

Có một số việc nàng tuy không đích thân trải qua, nhưng nàng đã sống rất lâu, kiến thức rộng, hiểu rõ đàn ông ở thế gian khi yêu thích một cô gái nào đó, giai đoạn đầu trong mắt chỉ toàn nhìn thấy ưu điểm của cô gái, tựa như cô gái đó là tiên nữ giáng trần, dưới tâm trạng như vậy, người đàn ông đối đãi với cô gái sẽ hệt như đối đãi với tiên nữ, ân cần chu đáo, dùng mọi cách lấy lòng. Nhưng qua một đoạn thời gian, nhiệt tình của người đàn ông giảm bớt, sau khi tỉnh táo lại sẽ phát hiện những khuyết điểm của cô gái kia, lập tức sẽ trở mặt chê bai phê bình, trừng mắt nhướng mày, không còn bao dung và lấy lòng như lúc đầu nữa. Đàn ông ở thế gian phần lớn đều mắc căn bệnh chung này, tra cứu căn nguyên, thì chính là bọn họ không hiểu cặn kẽ đạo lý âm dương, không biết ưu điểm của một người phụ nữ lớn thế nào thì khuyết điểm cũng sẽ lớn chừng đó. Cũng là do bọn họ quá mức tham lam, chỉ muốn thấy ưu điểm mà không muốn tiếp nhận khuyết điểm của đối phương.

Đàn ông trước sau không chung thủy tất nhiên là sai, nhưng phụ nữ cũng có phần không đúng, lúc đầu quen biết với người đàn ông sẽ chỉ toàn tuôn lời đường mật, liếc mắt đưa tình, giả dối thích đeo mặt nạ, nói năng nhỏ nhẹ, dùng hết mọi cách để ngụy trang, nhưng thực ra chính bản thân họ lại không phải như vậy. Thế nhưng đàn ông vì không biết chân tướng nên bị họ lừa gạt, vui mừng vì gặp được tiên nữ, cho đến khi sống chung lâu ngày, người phụ nữ mới lộ ra khuyết điểm, đàn ông dần dần thất vọng bỏ rơi họ. Bội nghĩa bạc tình đương nhiên là không đúng, đàn ông u mê không tra xét rõ, nuông chiều mù quáng, chiếm bảy phần trách nhiệm. Phụ nữ che giấu khuyết điểm, yểu điệu giả tạo, có ba phần sai lầm.

Nam nữ sống chung, nên thẳng thắn với nhau, là tính tình gì, là tướng mạo gì, có khuyết điểm gì, có ưu điểm gì, đều nên chỉ ra cho người kia biết, nếu có ai có thể chấp nhận được, thì kết làm vợ chồng, thật lòng đối đãi, yên ổn sống qua ngày.

Mạc Vấn có thể dọn đồ ô uế cho nàng, đủ thấy tính cách thật của hắn, nhìn nhận khách quan, săn sóc tỉ mỉ, được lấy một người đàn ông như vậy làm chồng, A Cửu làm sao có thể không thích?

Tuy rằng trong lòng vui mừng, nhưng A Cửu cũng thấy được khuyết điểm của Mạc Vấn, Mạc Vấn bị Nho giáo ảnh hưởng quá sâu, mặc dù nói năng trung dung ôn hòa, nhưng làm việc lại rất cố chấp bảo thủ.

Vì để đẩy nhanh tốc độ, đỉnh vòm bằng đồng đen đã bị mở ra mười lỗ hổng, phần lớn vàng ngọc đá quý đã được kéo lên. Lão Ngũ đi tuần tra quan sát quanh các lỗ hổng, phàm là thấy cái gì mình thích đều sẽ giữ lại, lần này Mạc Vấn cũng không trách tội gã, tuy rằng trước mắt lão Ngũ đã tốt hơn một chút, nhưng tình cảnh lúc hai người gặp nạn nghèo túng hắn vẫn còn nhớ rõ, nếu vàng ngọc có thể khiến trong lòng lão Ngũ yên ổn, vậy thì cứ để gã cầm đi.

Người nước Đại cũng không trách móc lão Ngũ, vì kho báu nơi này là Mạc Vấn mở ra, lão Ngũ có quyền lấy đi đồ vật bên trong. Thứ hai là vàng ngọc nơi này quả thực quá nhiều, lão Ngũ có lấy đi cũng chỉ như hạt muối bỏ bể.

Ba ngày sau, A Cửu không còn nôn nữa, sau khi nuốt một viên Cố Bổn đan thì nhanh chóng khôi phục thể lực, lúc này Mạc Vấn đã không phát hiện được bất kỳ khí tức dị loại nào trên người A Cửu. Trước đó trong lòng dù sao cũng vẫn còn có chút cảm giác lo lắng, đến nay cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất, A Cửu chính là người phụ nữ của hắn, là một người phụ nữ có thể làm bạn cả đời, một người phụ nữ có thể kéo dài hương hỏa cho Mạc gia.

Trước đó Mạc Vấn vẫn luôn cảm giác khó chịu, sau khi A Cửu bỏ đi khí tức dị loại, sự khó chịu trong lòng hắn cũng theo đó biến mất, tuy còn chưa làm chuyện đó, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể làm được, đây là một loại cảm giác rất ung dung thoải mái. Loại cảm giác này đại khái giống với tâm trạng khi lấy được vàng ngọc của lão Ngũ, cảm giác khi không có tiền để xài và có tiền nhưng không muốn xài là hoàn toàn khác nhau.

Ba ngày nay lão Ngũ đã lấy được rất nhiều vàng ngọc, sau một hồi chọn lựa chán chê gã thôi không chọn nữa, gã cảm thấy chừng này châu báu ngày sau cho dù gặp phải biến cố gì cũng đều đủ tiêu xài, lấy nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vàng nhiều quá cũng chẳng khác gì cục đá.

Chuyện của ba người đến đây đã kết thúc, sở dĩ không rời đi là vì phải đợi nước Đại vận chuyển xong vàng. Ngựa chở lạc đà thồ, binh sĩ mỗi người đeo hai khối, ngày đêm không ngừng vận chuyển về nước Đại, Thác Bạt Thập Kỳ không hổ được phong Duệ vương, hứa hẹn với binh lính mỗi lần mang về một khối vàng sẽ được thưởng một lượng vàng, nhưng trên đường trở về thì “người ngậm cỏ ngựa ngậm tăm”*, không được phát ra tiếng vang, càng không thể để lộ tin tức, người nào để lộ tin tức, chu di cửu tộc.

*Thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc tăm để khỏi mở miệng nói, lộ bí mật.

Nơi này cách Hùng châu nước Triệu và thành trì nước Yên đều không quá năm sáu trăm dặm, nhưng quân Triệu và quân Yên lại không hề tới đây thăm dò tin tức, nguyên nhân là bởi bọn họ không muốn đối địch với Mạc Vấn, và nhất là bọn họ không ngờ rằng lăng mộ trong Bất Hàm Sơn là mộ của Tào Tháo, càng không biết trong lăng mộ có nhiều vàng đến vậy, nếu biết chỗ này có kho vàng thì đừng nói Mạc Vấn, dù là Diêm vương ở chỗ này bọn họ cũng sẽ không tiếc mạng đi cướp đoạt.

Bảy ngày sau, Mạc Vấn bắt đầu thu dọn hành trang, trước đó Thác Bạt Thập Dực Kiền với Thác Bạt Thập Kỳ đã mời hắn tiếp nhận Kim ấn Hộ quốc nước Đại thêm lần nữa, tuy hắn đã khéo léo từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ của Thác Bạt Thập Dực Kiền nhất định là sẽ mời lần thứ ba. Gã thân là Hoàng đế, phải ba lần đích thân mời hiền tài thì đối phương nhất định phải đồng ý, nếu không chính là tự cao tự đại, không xem ai ra gì. Vì để tránh xuất hiện tình huống đó nên hắn chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lúc này vàng ngọc trong lăng mộ đã chuyển ra ngoài được phân nửa, nước Đại phái hàng vạn binh sĩ tới bảo vệ, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào.

“Lão gia, chúng ta phải đi sao?” Lão Ngũ phát hiện Mạc Vấn và A Cửu đang thu dọn hành lý.

“Cảnh tuyết nơi này rất đẹp, ngươi có thể ở lại đây thêm vài ngày.” Mạc Vấn cười đùa.

“Những tên hoạt tử nhân kia thì làm thế nào?” Lão Ngũ hỏi, hoạt tử nhân trong miệng gã là chỉ binh sĩ trong lăng mộ.

“Kệ đi, ai tạo nghiệp thì để người đó chịu.” Mạc Vấn lắc đầu nói, đối với tai họa không phải do mình tạo ra thì chẳng cần bận tâm chi cho mệt, có ra tay hay không còn phải xem tâm trạng, mà lúc này hắn lại không hề muốn ra tay.

“Lão giả, rốt cuộc là ai đã tạo ra ngôi mộ này?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

“Người xây lăng mộ và người thi pháp có thể là hai người khác nhau, theo tình hình trong lăng mộ thì chắc là do một vị đạo nhân Thái Thanh, tên là Tả Từ.” Mạc Vấn nói.

“Cậu còn chưa đào hết cả lăng mộ, sao biết được là lão?” Lão Ngũ nghi ngờ truy hỏi, truyền thuyết về Tả Từ không ít hơn Lữ Bố, gã dĩ nhiên đã từng nghe về người này.

“Có vài chuyện không cần tận mắt chứng kiến cũng có thể biết được đầu mối, ta không những biết là y, mà còn biết y đã sống mười bốn năm trong lăng mộ.” Mạc Vấn cười đáp.

Lão Ngũ nghe vậy càng nghi ngờ, nhưng gã đã nhìn thấu ý định “thừa nước đục thả câu” của Mạc Vấn, bèn quay đầu nhìn về phía A Cửu, A Cửu cười giải thích, “Tuổi thọ của người bình thường dừng lại ở đôi giáp (120 tuổi), dù là người tu hành cũng không ngoại lệ, nhưng người này đã sống đến một trăm ba mươi tư tuổi, trừ khi lão sống thêm mười bốn năm ở chỗ này, còn nếu không sẽ không vượt qua được tuổi thọ trời định.”

“A, đúng rồi, ta phải đi lấy lộ phí đã.” Lão Ngũ giải được nghi vấn, xách túi đi ra cửa.

Mạc Vấn mở hộp phù ra viết một phong thư, viết ba điều, thứ nhất là chào tạm biệt tộc Thác Bạt, thứ hai là mong hoàng gia nước Đại tin dùng hai người Hoàng - Tiêu, ba là bảo bọn họ mang mấy con ba ba chưa chết trong lăng mộ ra phóng sinh, sau khi lấy vàng ngọc ra thì nên lấp lăng mộ lại.

Màn đêm buông xuống, ba người lập tức rời khỏi lều gỗ, suốt đêm rời đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.