Dịch giả: argetlam7420
Thạch Chân nhăn mày nhìn Mạc Vấn một cái, không hỏi lại nữa, lời này của Mạc Vấn cho thấy trong nội tâm hắn vẫn một mực duy trì một khoảng cách với bọn họ.
“Truyền thư đến triều đình, điều vị tăng nhân biết độn thổ ngày đó tranh đoạt vị trí Quốc sư đến đây.” Mạc Vấn nói với Thạch Chân.
“Ngươi đây là lấy việc công trả thù riêng.” Thạch Chân đương nhiên biết Mạc Vấn điều tăng nhân kia tới làm gì.
“Còn có vị Đàn Mộc Tử ngày hôm đó nói chuyện với ta nữa, cũng điều y đến, ta cần thêm người giúp đỡ.” Mạc Vấn cũng không tiếp lời Thạch Chân, mà lại yêu cầu thêm.
“Trước khi đại chiến bọn họ không đến, lúc này lại bảo bọn họ tới làm gì?” Thạch Chân không hiểu hỏi.
“Muốn thu khôi phục ba quận phải chia quân làm ba đạo cùng đánh, nếu không quân địch có thể thừa cơ chạy trốn, không thể diệt tận gốc, vả lại trước mắt hai đạo nam bắc không ai thống lĩnh, một mình ta làm sao có thể phân thân chiếu cố được?” Mạc Vấn đi tới trước phòng dừng lại.
“Còn có tướng tá có thể lãnh binh mà.” Thạch Chân cũng không muốn để hai người kia tới, bởi một tăng một đạo kia đều là người do Ký Công chúa tìm được.
“Nếu là chỉ cần chống lại binh lính nước Yên thì dễ rồi, nhưng thu phục ba quận khó khăn nhất không phải là đánh bại quân Yên, mà là tiêu diệt đám yêu tà quỷ vật ở ba quận, thế cho nên rất cần có người tu hành chỉ huy.” Mạc Vấn lên tiếng giải thích, ba quận bị mất đã nhiều năm, nước Yên đã sớm cắm rễ đặt nền móng ở đó, coi như có xuôi nam chiếm lại thành trì cũng vô ích, yêu tinh cự thú đóng ở ba quận có lẽ còn nhiều hơn ở địa giới nước Yên.
“Có thể cho ta vào phòng nói chuyện không?” Thạch Chân nhìn ra Mạc Vấn đứng trước cửa nói chuyện cùng nàng là không muốn nàng vào nhà, nhưng Mạc Vấn càng như vậy, nàng càng muốn đi vào.
Mạc Vấn nghe vậy vội vàng đưa tay mở cửa phòng ra, hắn đã lãnh giáo đủ tính tình quái đản của Thạch Chân rồi, nếu không cho nàng vào nhà, sợ nàng sẽ lại bày trò chơi xấu.
“Bọn họ cũng không phải người bình thường, muốn bọn họ chạy tới cũng phải cấp cho tí quyền lực mới được, Phụ Quốc Chân Nhân cùng Phụ Quốc Pháp Sư nghe ổn chứ?” Thạch Chân thấy Mạc Vấn đẩy cửa phòng ra, nhưng ngược lại không vội tiến vào.
“Có thể.” Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát gật đầu một cái, từ “phụ quốc” ý nghĩa như tên, chính là phò tá hộ quốc, hai người này đều không thể làm gì được hắn, cho nên không phải lo việc bọn họ âm mưu đoạt quyền.
Chính sự nói xong, Thạch Chân cười gian xảo nói, “Ngươi rất sợ ta vào phòng ngươi thì phải?”
“Sao ngươi lại tới đây.” Mạc Vấn nhíu mày nhìn Thạch Chân một cái, xoay người vào nhà.
Thạch Chân cũng không theo vào, mà đắc ý cười hai tiếng rồi xoay người rời đi, nàng lúc trước nói vậy chỉ nhằm trả đũa hắn, thấy vẻ mặt nhăn nhó của Mạc Vấn tức thì vui vẻ hẳn.
Mạc Vấn thở dài không biết làm sao, lắc đầu khép cửa phòng lại.
Dựa theo giới luật nghiêm khắc của Đạo Môn, sau khi uống rượu là không thể tụng kinh, cho nên Mạc Vấn trở lại phòng nằm nghỉ ngơi. Gã Cáp Cát Khắc nói tới Hắc Thử Tinh làm hắn có chút hy vọng, nhưng tia hy vọng này rất mong manh, bởi chưa có gì đảm bảo con Hắc Thử tinh đó có phải đã thật sự bỏ được khí tức dị loại hay không, cũng không cách nào chắc chắn sau này có thể gặp lại nó không nữa. Tuy vậy có hi vọng vẫn tốt hơn nhiều so với không có, con Hắc Thử tinh này bất luận đối với A Cửu hay là lão Ngũ đều có thể có tác dụng vô cùng lớn, ngày sau nhất định phải chú ý tìm kiếm nó.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn dậy sớm chải đầu rửa mặt, Hộ Quốc Chân Nhân có đồ dùng sinh hoạt riêng do triều đình cấp, nhưng đối với những thứ xa xỉ kia Mạc Vấn không thèm để ý, chẳng qua trong số ấy có một dụng cụ dạng chổi lông nho nhỏ dùng để chải răng làm hắn rất thích thú, vật này hắn lúc trước ở trong phòng Chu Quý nhân đã từng thấy qua, chắc là đồ ngự dụng của hoàng gia.
Rửa mặt chải đầu xong, theo thường lệ hắn ngồi tĩnh tọa niệm kinh, mặc dù đang trong quân doanh, nhưng vẫn không thể quên bổn phận là đạo nhân.
Tới lúc này, linh khí đã lại tràn đầy, hoàn toàn có thể lập tức ra bắc, nhưng đại chiến vừa đi qua, kỵ binh cần nghỉ ngơi dưỡng sức, thông báo triều đình điều tăng đạo tới đây cũng cần thời gian, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày.
Gần tới trưa, triều đình gửi tin tới, nếu là tin tức bình thường đa số dùng bồ câu đưa thư, còn nếu là tin tức trọng yếu thì sẽ sử dụng Hải Đông Thanh (chim ưng). Hải Đông Thanh sẽ không bị những loài chim săn mồi khác đe dọa, lại bay rất nhanh chóng, có thể mang được vật nặng, lần này tin truyền đến chính là nó, mang tới hai cuốn quyển trục màu vàng, là hai đạo thánh chỉ. Một đạo thăng chức cho Hổ Uy tướng quân Bồ Hùng làm nhất phẩm Long Tương tướng quân, tất cả binh sĩ tham chiến được thưởng mười lượng, người bị thương mười lăm lượng, người chết trận người nhà được tặng hai mươi lượng. Mà cuộn thánh chỉ còn lại chính là phong thưởng đối với Mạc Vấn.
“Bạch Quận vương? Bổng lộc Thân Vương? Chiếu cáo thiên hạ? Ta chỉ là một đạo nhân, các ngươi phong ta vương hầu, là e sợ ta căm ghét oán hận đúng không?” Mạc Vấn ném tờ thánh chỉ lên bàn.
“Vương gia quá lo rồi, đại Triệu còn có sáu vị Vương gia khác họ nữa, không chỉ có mình ngươi đâu.” Thạch Chân mặt lộ vẻ đắc ý.
“Các ngươi không giữ ta lại được đâu, đừng uổng phí tâm cơ.” Mạc Vấn nghiêm nghị nói, xưa nay người khác họ mà được phong Vương đa phần đều là bậc Khai Quốc Công Thần, triều đình nước Triệu lần này phá lệ sắc phong cho hắn, không thể nghi ngờ là đã xuất trọng lễ ra, nhằm lưu hắn lại bằng mọi giá. Bạch quận nằm ở vùng ven biển Đông Bắc, mặc dù vị trí hơi khác dự tính của hắn, nhưng lại càng cho thấy được thành ý của nước Triệu.
“Bạch quận lúc này vẫn còn ở trong tay nước Yên, đây thực chất cũng chỉ là hư danh thôi.” Những lời này Mạc Vấn đã nói quá nhiều rồi, Thạch Chân do vậy cũng không tức giận.
“Đây không phải phong ta làm vương hầu, rõ ràng là phong ta làm kẻ phản bội.” Mạc Vấn bưng ly trà lên uống cạn.
“Từ ngày đảm nhiệm chức Quốc Sư thì ngươi đã là kẻ phản bội người Hán rồi, ta vốn còn xin phụ hoàng ban hôn đấy, nhưng có lẽ phụ hoàng sợ ngươi nửa đường chết trận để ta thành quả phụ, cho nên mới không ban thánh chỉ.” Thạch Chân cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy lạnh lùng nhìn Thạch Chân một cái, bước ra cửa, không nói chuyện với nàng.
“Người đâu, đem thánh chỉ bố cáo với tất cả quân dân trong thành, để mọi người cùng vui.” Thạch Chân ở trong phòng kêu người tới, hành động này không thể nghi ngờ là đang chọc tức Mạc Vấn.
Mạc Vấn biết tỏng ý đồ nàng ta, không đi so đo miệng lưỡi với nàng nữa. Đợi đến khi hai gã tăng đạo đến, hắn sẽ ngay lập tức dẫn quân xuất chinh, Thạch Chân đương nhiên không cách nào đi theo, tới lúc đó hắn sẽ được bình yên.
“Mạc Vấn, ngươi định đi đâu?” Thạch Chân bước nhanh theo ra ngoài.
“Trận chiến này sát sinh quá nhiều, phải tìm người làm pháp siêu độ vong hồn.” Mạc Vấn bước đi về phía cửa.
“Ta cùng ngươi đi xem.” Thạch Chân nghe vậy cảm thấy rất hưng phấn, nàng đã thấy Mạc Vấn đánh trận, nhưng chưa bao giờ thấy qua Mạc Vấn chính thức lên đàn làm phép.
“Hôm nay không làm được, cần ba ngày chuẩn bị, ngươi mau truyền xuống khẩu dụ, quân dân trong thành trai giới** ba ngày.” Mạc Vấn nói.
** trai giới: Ngày xưa trước khi cúng quỷ thần phải ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như: không uống rượu, không ăn đồ mặn... để biểu thị sự thành kính.
“Có nghe thấy không, truyền lệnh xuống đi, dân chúng trong thành cùng tướng sĩ trong vòng ba ngày nhất quyết không được ăn thịt uống rượu, người nào trái lệnh, chém.” Thạch Chân phân phó với người hầu, người hầu khom người đáp ứng, chạy đi truyền lệnh.
“Quanh Hắc quận này có đạo quán nào không?” Mạc Vấn hỏi Thạch Chân.
Thạch Chân cũng mới tới được mấy ngày, đối với chuyện này không biết rõ lắm, liền gọi một ông lão trong quận đến hỏi, người nọ nói rằng có một đạo quán, đạo nhân mấy chục vị, nằm trong một ngọn núi ở thành Nam.
Thạch Chân bảo lão đi trước dẫn đường, hai người cùng với tùy tùng đi theo sau.
“Những đạo nhân kia đạo hạnh không có mấy, ngươi tìm bọn họ làm gì?” Thạch Chân đối với lễ nghi của Đạo Gia hoàn toàn không biết gì cả.
“Làm người hỗ trợ cho ta. Đạo nhân làm pháp phân làm Âm Dương hai loại, Dương là với người sống, Âm là đối với vong hồn. Làm pháp Âm có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ chỉ hai ba người là làm được, lớn thì cần tới một trăm hai mươi đạo nhân hoặc nhiều hơn, trước mắt không có nhiều đạo nhân như vậy, chỉ có thể mời càng nhiều người càng tốt, đợi khi pháp đài xây xong thì sẽ do bậc cao công chủ trì, khởi đàn lấy nước, dựng cờ treo bảng, tế báo thiên địa, dẫn đường cho vong hồn.” Mạc Vấn lên tiếng giải thích.
“Ngươi là bậc cao công sao?” Thạch Chân cười hỏi.
“Không phải, nhưng ta cũng có thể hướng dẫn mọi người lập đàn làm pháp.” Mạc Vấn thuận miệng nói, để làm cao công cần phải lý giải sâu sắc giáo lý Đạo gia, lại phải là người lớn tuổi, ngược lại không có quan hệ gì tới tu vi linh khí.
“Ta nghe người ta nói người chết trận không thể coi là chết oan.” Thạch Chân nói.
“Đúng là như vậy, nhưng trận chiến này người chết quả thực quá nhiều, nếu để yên không làm gì, sợ rằng bọn họ sẽ mãi mãi không thể siêu thoát, ảnh hưởng đến đời sống và sự phát triển của muôn dân.” Mạc Vấn lại nói.
“Ý ngươi nói là, nếu quỷ hồn ở gần dân chúng thì sẽ làm bọn họ không thể sinh sản được sao?” Thạch Chân hỏi.
“Không phải, âm hồn nếu dừng lại không đi sẽ làm cho nơi này âm khí quá nặng. Âm thịnh thì Dương suy, trẻ con sinh ra sẽ thừa nữ thiếu nam.” Mạc Vấn lên tiếng chỉnh sửa, để xét xem một nơi có thích hợp để sống hay không, có thể nhìn vào những năm gần đây nơi đó có trẻ em ra đời nam nữ nhiều hay ít, nếu là con trai nhiều thì hữu ích trong việc lập công danh, gây dựng sự nghiệp, nếu nhiều bé gái thì lại thích hợp để an dưỡng lúc tuổi già.
“Thì ra là vậy, ta đã từng thấy không ít lễ cúng, nhưng vẫn không biết siêu độ thì có ích lợi gì?” Thạch Chân tò mò hỏi.
“Có hai tác dụng, một là trấn an vong hồn. Trừ người già không còn gì luyến tiếc, chết nhắm mắt xuôi tay, thì những người khác bất kể là chết oan hay là bị bệnh qua đời, chết trong chiến tranh thì hồn phách cũng sẽ lưu luyến dương thế, bởi vì bọn họ còn có tâm nguyện chưa dứt nên không muốn xuống âm tào địa phủ, lúc này rất cần trấn an họ. Siêu độ tác dụng thứ hai là để chỉ đường cho vong hồn, khiến bọn họ đến đúng âm tào, tùy vào ưu khuyết điểm khi sống mà mỗi người lại có kết cục khác nhau.” Mạc Vấn giải thích.
Thạch Chân nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, nhưng sau đó lòng hiếu kỳ lại nổi lên, “Âm tào địa phủ có thật là có mười Diêm vương không?”
“Diêm Vương là từ ngữ của Phật gia, Đạo gia ta không có vị nào là Diêm Vương cả. Đạo gia cho rằng Chúa tể canh giữ địa ngục là Thái Ất Thiên Tôn, Thập Điện Minh Vương chính là phân thân của ngài.” Mạc Vấn lắc đầu nói, người đời chỉ biết được một nửa, không có để tâm nghiên cứu, cho nên nhiều người lầm tưởng trộn lẫn Phật với Đạo.
“Ngươi biết rõ ràng như vậy, có phải đã từng đi qua âm tào địa phủ không?” Thạch Chân hỏi.
“Ta tu vi chưa đủ, không xuống được âm tào địa phủ, chỉ là nói lại những gì ghi trong đạo kinh thôi, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Lễ siêu độ cụ thể là làm thế nào?” Thạch Chân lại đổi chủ đề.
Lần này Mạc Vấn không trả lời, hắn có thể nói rất tường tận cách làm và nguyên lý, nhưng lúc này sau lưng hai người có không ít người hầu đi theo, nếu để họ nghe được, rồi đem vận dụng qua loa, vạn nhất có sai sót thì sẽ tự rước họa vào thân. Đây cũng là nguyên nhân pháp thuật Đạo gia một mực tuân theo quy định “thà để thất truyền chứ không truyền thụ bừa bãi”.
Giờ Thân, đoàn người đi tới đạo quán, tòa đạo quán này nằm trên một khu đất bằng phẳng, kích thước không lớn, tổng cộng chỉ có hai mươi phòng, sau khi được lệnh, người đứng đầu đạo quán lập tức mang theo toàn bộ già trẻ ra nghênh tiếp.
Cũng không phải tất cả đạo nhân đều có pháp thuật, đa số đạo nhân đều là ôm hy vọng tu hành thành tiên mà lánh đời tu hành, những đạo nhân trước mặt cũng không có tu vi linh khí, nhưng bọn họ biết lễ làm pháp nên tiến hành thế nào. Mạc Vấn đem việc khởi đàn, lấy nước, dựng cờ, treo bảng nói hết cho đạo nhân đứng đầu để gã đi chuẩn bị, Thạch Chân lệnh thuộc hạ để lại hương khói cùng ngân lượng, mọi người trở về Quận phủ.
Mấy ngày sau, vị đạo sỹ đứng đầu mang theo hơn hai mươi vị đạo sỹ khác từ thành đông xây dựng pháp đàn. Lần này dựng tổng cộng ba khu pháp đàn, một chủ hai phó, ba ngày sau, buổi tối canh hai, Mạc Vấn chủ trì làm lễ siêu độ, đạp bộ, dựng cờ, tế trời, vẩy nước, tụng văn, niệm kinh. Trên thế gian có những pháp thuật không cần bùa chú, nhưng không có lễ làm pháp nào không cần bùa chú, mọi việc xong xuôi, tiếp đến chính là vẽ bùa dẫn đường, chỉ hướng Âm tào.
Lễ tế làm xong, liền đem chỗ thịt mãnh thú lúc trước lấy được từ chiến trường phân phát cho trăm họ trong quận coi như bồi thường cho ba ngày trai giới, còn những con chiến mã đã chết thì không được ăn, đều phải đem chôn.
Mọi chuyện xong rồi, chỉ chờ Đàn Mộc Tử cùng vị tăng nhân kia đến, là liền chia quân làm ba đường tiến quân ra bắc...