Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn bay nhanh phía trước, tăng ni đuổi sát đằng sau, đêm xuống, Mạc Vấn dừng lại, quay đầu về phía đám tăng ni hô to, “Đừng có đuổi nữa, nếu vẫn dám đuổi theo, ta nhất định không tha.”
Chúng tăng ni nghe vậy không khỏi kinh hãi, bọn họ đã nghe qua chuyện Ngọc Thanh Tông, biết Mạc Vấn không phải tay vừa, tuy vậy vẫn có nhiều vị điếc không sợ súng, ỷ vào nhiều người, đối với Mạc Vấn cảnh cáo làm như không nghe thấy, vẫn ở phía sau đuổi sát.
Mạc Vấn thấy đối phương không dừng lại mà vẫn đuổi theo, lại lần nữa xoay người bay nhanh, kì thực hắn quay đầu hô to cũng không phải vì khiến mọi người sợ hãi rút lui, mà là để cho bọn họ có cơ hội theo kịp. Đám người này đều là Tử khí cao thủ, trong đó không thiếu người thông minh, không thể để bọn họ nhận ra là mình đang bị người khác dắt mũi.
Lúc canh tư, Mạc Vấn thấy khoảng cách lại dãn ra, lại lần nữa quay đầu, “Bọn ngươi cứ bám dính lấy ta như thế, quả thực đáng ghét, thật sự cho là bần đạo không dám xuống tay lần nữa sao?”
Chúng tăng ni nghe tiếng cũng không đáp lời, chỉ tiếp tục đuổi. Mục đích chuyến này của bọn họ nhìn bề ngoài thì là khuếch trương chính nghĩa, nhưng thực chất còn có mưu đồ nêu cao tên tuổi, không sợ kẻ địch hùng mạnh, dám vì đồng môn gặp nạn mà chủ trì công đạo, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì tất cả đệ tử cửa Phật sẽ coi trọng bọn họ hơn một chút. Mặc dù ai cũng có ước mơ này, nhưng bọn họ cũng không muốn làm kẻ đứng mũi chịu sào, tất cả đều biết ai lớn tiếng nhất thì Mạc Vấn sẽ nhớ mặt người đó. Một khi để cho Mạc Vấn nhớ mặt rồi thì họ cũng chẳng khác thằng què là bao.
“Muốn chết cứ việc xông tới.” Mạc Vấn hô lớn sau đó đổi sang hướng Đông.
Lần này hắn bay nhanh hơn, đem khoảng cách song phương kéo dãn hết mức có thể, tới sáng sớm giờ Mão khoảng cách của song phương đã xấp xỉ mười dặm, Mạc Vấn giả vờ cởi quần ra, chúng tăng ni nhân cơ hội lao đến gần. Mạc Vấn thấy thế giả bộ hốt hoảng, nhanh chóng chỉnh lại đạo bào tiếp tục bay về phía đông.
“Hắc hắc, cho nhà ngươi chết vì nín.” Hòa thượng trung niên tay cầm thiền trượng giọng hả hê nói. Những tăng ni khác nghe vậy tựa như thấy được hy vọng, lại gắng sức đuổi theo, con người có ba thứ phải vội vàng, Mạc Vấn nóng lòng đi vệ sinh, ắt sẽ không thể chống đỡ được bao lâu.
Mạc Vấn vừa bay trong lòng vừa tính toán kế sách, chỗ giam cầm thứ bảy tên là Liễm Thanh Cốc, nằm sâu trong một ngọn núi phía đông bắc Dự quận, cách nơi này hơn sáu trăm dặm. Ba mặt Đông, Tây, Bắc của Liễm Thanh Cốc đều là thành trấn, phía nam là một con sông lớn, bốn phía sơn cốc có bốn ngọn núi, địa thế tạo thành hình chữ bát (八). Tiếng nước chảy hay tiếng gió, tiếng người nói các loại thanh âm đều sẽ bị vọng lại trong Liễm Thanh Cốc, trong cốc các loại tạp âm vô cùng đinh tai nhức óc, ngày đêm không yên.
Lúc này cách chỗ giam cầm thứ bảy đã không còn xa, những tăng ni kia không thể nào từ bỏ, nhất định sẽ cùng hắn đến Liễm Thanh Cốc, lúc này việc cần phải làm chính là chắc chắn Liễu Sanh có trong đám tăng ni này hay không. Liễu Sanh nếu không có ở đây thì hắn dẫn tăng ni đến Liễm Thanh Cốc cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Làm thế nào để chắc chắn liệu ni cô trung niên kia có phải Liễu Sanh hay không?
Chỉ còn sáu trăm dặm, vào buổi trưa hẳn liền có thể chạy tới nơi giam cầm, thời gian dư dả cũng không nhiều.
Ngắn ngủi trầm ngâm một lát, Mạc Vấn nghĩ ra một phương pháp kiểm chứng, đang lúc bay vút bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, nới hắn cần tìm là một cái hồ hoặc là đầm nước.
Sau nửa canh giờ, Mạc Vấn tìm được mục tiêu, kì thực hắn cũng không nhìn thấy đầm nước, cũng không nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng hắn căn cứ vào việc trên triền núi phía trước mọc đầy cây cổ thụ mà đoán được phía đông triền núi có một nguồn nước rất lớn, nếu không có nguồn nước cung cấp thì cây cối trên đỉnh núi sẽ không thể cao lớn như vậy.
Mạc Vấn cũng không hạ xuống chính giữa triền núi, mà hơi ngả về phía tâyy, xoay người lại rút ra Hắc đao, phóng ra linh khí chặt đổ một cây đại thụ, sau đó lạnh giọng hét lớn với đám tăng ni đuổi theo, “Nếu vẫn không biết điều mà lui thì cái cây này sẽ là kết cục của các ngươi.”
Đối phương đã đuổi theo lâu như vậy, đương nhiên không sẽ vì lời đe dọa của hắn mà bỏ chạy, mà Mạc Vấn cũng không phải muốn dọa bọn họ, hắn chặt đổ cây đại thụ kia nhìn như là đe dọa, nhưng thật ra là để dọn chỗ cho đông đảo chúng tăng ni có chỗ đứng, khu vực cây đại thụ đổ xuống rất dễ dàng quan sát được từ trên cao tình huống bên phía sườn núi cánh đông.
Trong thời gian ngắn ngủi chờ tăng ni đuổi tới, Mạc Vấn trong lòng nhanh chóng cân nhắc lại xem mấy lần quay đầu trước có khiến Liễu Sanh đang ẩn núp trong đám người nổi lên nghi ngờ không, ngẫm nghĩ một hồi hắn cảm giác Liễu Sanh sẽ không nghi ngờ, bởi vì Liễu Sanh biết rõ hắn, biết hắn trước khi vào sơn môn chịu ảnh hưởng sâu sắc của Nho gia, trừ phi bị bức đến đường cùng còn nếu không hắn sẽ không bao giờ giết người. Mạc Vấn lúc trước mấy lần quay đầu cảnh cáo vừa vặn phù hợp với phong cách hành sự của hắn.
Chốc lát sau tăng ni đuổi đến gần, ni cô trung niên lưng đeo túi vải cũng trong đám người, nhưng nàng ta bay ở gần cuối, rất khó đứng ở khu vực cây cối đổ rạp.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn lông mày nhíu chặt, hắn lao tâm khổ tứ bố trí, chính là vì muốn chắc chắn ni cô đó có phải Liễu Sanh hay không, nếu người này không thể bay lên hàng đầu thì sẽ không thể thấy được cảnh hắn chật vật rơi xuống nước.
Đang lúc Mạc Vấn trầm ngâm, tăng ni đã đuổi đến nơi, thấy kế hoạch không tiến triển như bản thân dự tính, Mạc Vấn chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hô to một tiếng “Đúng là không biết sống chết!”, rồi tra Hắc đao vào bao, tung người nhảy lên bay qua triền núi.
Triền núi cánh đông quả nhiên có một cái hồ, mặc dù Mạc Vấn đã sớm đoán ra nơi này là một đầm nước, nhưng vẫn cố ý phát ra tiếng kêu thất thanh, “AA.A.A...”
Hét lên xong, Mạc Vấn nhanh chóng đề khí làm chậm thế rơi, lúc này đã qua thời điểm cuối năm, trong hồ mặc dù có băng nhưng không dày, đạo nhân lăng không bay vút so với đạp băng mà đi, tốc độ vận chuyển linh khí cùng lực đạp xuống hoàn toàn khác nhan, hắn từ trên cao hạ xuống như thế chắc chắn sẽ rơi vào trong nước.
Lúc rơi vào mặt băng, Mạc Vấn rất là chật vật, hai chân liên tiếp đạp vỡ mặt băng, đây là bố cục hắn hao tổn tâm cơ thiết kế ra, đối thủ của hắn là người tâm trí cực cao, nếu muốn lừa được đối thủ như vậy thì phải làm sao cho thật hợp tình hợp lý, thuận lý thành chương, không thể có một tia giả bộ hay miễn cưỡng.
Trong khoảnh khăc trước khi rơi xuống nước, Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn chúng tăng ni đã đứng đầy một đám ở khu vực cây đổ cười trên sự đau khổ của người khác, ni cô đeo túi vải cũng đứng ở hàng đầu tiên bên trái, trên mặt nở ra nụ cười nhàn nhạt.
Mạc Vấn sau khi rơi xuống nước vùng vẫy hai tay, từ trong nước lao ra, rồi nhẹ nhàng đạp mặt nước hướng bờ hồ bên kia lao đi, khinh thân đi trên mặt nước là một tuyệt kỹ của Truy Phong Quỷ Bộ, những tăng ni không làm được chiêu này, thấy Mạc Vấn lại đạp nước định trốn, vội vàng đi vòng theo bờ hồ đuổi theo.
Mạc Vấn hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sự lãnh lẽo ấy không phải là do nước lạnh làm ướt đạo bào, mà tới từ sâu trong nội tâm. Khổ nhục kế khi nãy đã đạt được mục đích, hắn trông thấy rõ ràng ni cô trung niên kia lúc mỉm cười khóe miệng hơi nhếch, đó là thứ nhất. Thứ hai, ni cô kia lúc trước bay ở gần cuối, sau khi nghe thấy tiếng người kinh hô hắn rơi xuống nước thì nhanh chóng vọt tới hàng đầu, ở trước nàng ta có khoảng bảy tám vị tăng nhân, có thể giữa đám người nhanh chóng xuyên qua vọt lên đầu, đây chính là Truy Phong Quỷ Bộ đặc điểm.
Đạo cô trung niên không thể nghi ngờ là Liễu Sanh biến hóa, như vậy có thể thấy suy đoán lúc trước của hắn không hề sai, kẻ sát hại Tuyệt Tình Tử giá họa cho hắn đúng là Liễu Sanh, tiết lộ tin tức cho đám người Xích Dương Tử cũng chính là Liễu Sanh.
Mạc Vấn không thể tin được đồng môn học nghệ ngày nào, sớm chiều sống chung, ngồi cùng bàn ăn cơm thậm chí là cùng tắm chung một ao sẽ lại có ngày ra tay giết mình, nhưng sự thật rành rành ra đó, hắn không thể không tin.
Trong lòng khó chịu đương nhiên khó tránh khỏi, nhưng vấn đề nan giải lúc này là nên xử trí Liễu Sanh như thế nào. Với chuyện này hắn không do dự quá nhiều, Liễu Sanh mưu hại hắn động cơ là vì thèm muốn Cửu Long Đỉnh cùng Thiên Lang Hào, còn việc hắn che giấu vụ giết tăng nhân nước Tấn chỉ là cái cớ. Nếu như đổi là lúc khác, hắn có lẽ sẽ nghĩ cách lưu lại đường sống cho Liễu Sanh, nhưng Liễu Sanh lại nhân lúc hắn cứu A Cửu đang gặp nguy cấp mà bố trí trở ngại thâm độc, buộc hắn dù biết rõ những nơi giam cầm nào có người mai phục cũng phải đến tìm, cuối cùng khiến cho hắn lửa giận công tâm, ra tay triệt hạ người Ngọc Thanh tông.
Người ngoài sẽ không cần để ý sẽ tại sao hắn lại động thủ, họ chỉ nhìn thấy hắn đã giết chết và làm tàn phế hai ba chục vị Tử khí cao thủ Ngọc Thanh Tông, dù cho sau này hắn có rửa sạch nỗi oan, thì Ngọc Thanh Tông cũng sẽ không bỏ qua việc đó. Liễu Sanh đã dồn hắn đến tuyệt lộ, hắn đương nhiên cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với gã.
Vào buổi trưa, Mạc Vấn chạy tới Liễm Thanh Cốc, đến ngoài cốc, hắn bay chậm lại, từ ngã ba phía tây nam này có thể thấy rõ ràng ở khu vực giam cầm trong sơn cốc có một đạo nhân đang đứng. Người này hình thể cao lớn, râu ria xồm xoàm, tay chống một cây Lang Nha Bổng dài hơn một trượng chắn ngang nơi giam cầm, chính là Ngọc Hành Tử - Bách Lý Cuồng Phong.
Hắn trông thấy Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Cuồng Phong cũng nhìn thấy hắn.
Bách Lý Cuồng Phong sau khi thấy Mạc Vấn hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng xách Lang Nha Bổng nhằm ngã ba vọt tới.
Mạc Vấn không tiếp tục đi tới nữa, nơi này cũng không có đạo nhân nào khác, chỉ có mình Bách Lý Cuồng Phong, hắn nắm chắc có thể kiểm tra nơi giam cầm xong rút lui an toàn, nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn hao tổn tâm trí mới dẫn được đám tăng ni đến chỗ này, nếu như tiếp tục dẫn dụ bọn họ đến chỗ giam cầm tiếp theo, tăng ni có lẽ cũng sẽ theo đi, nhưng Liễu Sanh nhất định sẽ nghi ngờ mà rút lui, nếu như vậy hắn sẽ không bao giờ xóa được ô danh giết người cướp của. Bây giờ chỉ còn lại một con đường khả dĩ, đó chính là nói với Bách Lý Cuồng Phong toàn bộ sự thật, Bách Lý Cuồng Phong là người chính trực, có thể tin tưởng được.
Mạc Vấn nhìn Bách Lý Cuồng Phong tới gần, khoảng cách năm dặm Bách Lý Cuồng Phong chỉ nhảy ba lần liền tới, có thể lăng không bay lượn chứng tỏ Bách Lý Cuồng Phong cũng đã vượt qua Thiên Kiếp.
Bách Lý Cuồng Phong vác Lang Nha Bổng lao tới, thấy Mạc Vấn đứng bất động cũng không có dấu hiệu xuất thủ cũng liền không chủ động tấn công nữa, hạ xuống cách Mạc Vấn mười bước chân nheo mắt đánh giá hắn.
Lúc này truy binh cũng đã đuổi tới, thấy Bách Lý Cuồng Phong ngăn cản con đường phía đông liền bao vây khu vực phía tây, cắt đứt đường lui của Mạc Vấn.
Mấy năm không gặp, Bách Lý Cuồng Phong hình thể càng to lớn hơn, trên mặt râu đen rậm rì, trong ánh mắt không còn vẻ bồng bột non nớt ngày xưa nữa, thay vào đó chính là ngang tàng, không giận mà uy.
Hai người nhìn nhau một lúc, Mạc Vấn thấy ở trong mắt Bách Lý Cuồng Phong sự nghi ngờ, mà Bách Lý Cuồng Phong thì nhìn thấy trong mắt Mạc Vấn nỗi do dự.
“Mạc Vấn, ngươi còn có lời muốn nói với ta sao?” Bách Lý Cuồng Phong trầm giọng mở miệng.
“Ta giúp người Hồ đánh dẹp nước Yên, làm như vậy là để đổi lấy năm năm giảm thuế cho người Hán ở nước Triệu, không có bất kỳ tư tâm nào. Sau khi xong việc ta liền treo ấn từ quan, một ngày cũng không ở lâu. Ta với A Cửu bái lạy tổ tiên, nên duyên vợ chồng, vốn tưởng rằng có một cây nấm có thể bỏ đi khí tức dị loại trên người nàng, không ngờ ngay cả cây nấm đó cũng không hiệu quả, chúng ta đã vượt qua Lôi Trì, nên A Cửu bị Thải Y đạo nhân bắt đem nhốt vào chỗ giam cầm nào đó. Các nơi giam cầm tổng cộng có năm mươi mấy chỗ, A Cửu chỉ có thể chống đỡ hơn ba tháng, cho nên ta bất kể ngày đêm gian khổ lên đường tìm kiếm, dọc đường đi qua Cưu thành có gặp Ngọc Thanh Tông Tuyệt Tình Tử. Hắn ta nói rằng cái đỉnh ta nhặt được từ trong một sơn động ở Man hoang chính là trọng bảo Cửu Long đỉnh của Ngọc Thanh, muốn ta trả lại. Ta nóng lòng tìm kiếm A Cửu nên liền đem Cửu Long đỉnh giao cho hắn ta mang về, nào ngờ người này sau đó bị giết hại, Cửu Long đỉnh một lần nữa mất tích, Ngọc Thanh Tông muốn truy tìm hung thủ, nhưng ta nóng lòng đi đường không cách nào giúp đỡ bọn họ, cho nên Ngọc Thanh Tông liền nhận định ta chính là hung thủ giết người, bố trí người khắp các nơi giam cầm mai phục gây khó dễ ta, thời hạn ba tháng chỉ còn dư lại không có mấy, ta hết lời giải thích không có kết quả, nên đành phải hạ thủ sát phạt.” Mạc Vấn trình bày đúng sự thật.
Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy nhíu mày không nói, hồi lâu sau mới giơ ngón tay chỉ đám tăng nhân kia, “Bọn họ vì sao đuổi ngươi?”
“Ba năm trước đây ta rời khỏi doanh trại, xuôi nam tới nước Tấn giết ba vị tăng nhân.” Mạc Vấn nói, Bách Lý Cuồng Phong không còn trẻ người non dạ nữa, thông qua ánh mắt của gã rất khó nhìn ra gã đang suy nghĩ gì.
Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy một lần nữa cau mày, năm đó gã ở nước Tấn tranh đoạt chức Hộ Quốc Chân Nhân, bỗng nhiên tất cả đối thủ trong một đêm đều bị người ta giết sạch, chuyện này gã đương nhiên nhớ.
“Mạc Vấn, rốt cuộc ngươi là người thế nào?” Bách Lý Cuồng Phong tặc lưỡi lắc đầu.
Mạc Vấn không có tiếp lời.
“Haizz, ta vẫn là không hạ thủ được, ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.” Bách Lý Cuồng Phong nghiêng người khoát tay, “Dạ Tiêu Diêu cùng Lưu Thiếu Khanh cũng đang đi tìm ngươi đó, bọn họ sẽ không lưu tình đâu, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”
“Ta còn lời muốn nói với ngươi, ta đã biết...”
“Quả nhiên là cùng một giuộc.” Tăng nhân trung niên cầm thiền trượng cắt đứt lời Mạc Vấn.
“Con lừa ngu ngôc chết tiệt, nói chuyện với ông nội Bách Lý nhà ngươi khách khí một chút đi.” Bách Lý Cuồng Phong cao giọng mắng. Mạc Vấn giết nhiều người Ngọc Thanh Tông như vậy, thân là Thượng Thanh chuẩn đồ gã theo lý phải thanh lý môn hộ, nhưng gã vẫn không thể xuống tay được, điều này làm Bách Lý Cuồng Phong cực kỳ ức chế.
Bách Lý Cuồng Phong vừa nói ra, chúng tăng ni đều tỏ vẻ tức giận, thật là to gan, lại ngay trước mặt hòa thượng mắng họ là “con lừa ngốc”.
“Đồ mũi trâu thối, đừng tưởng rằng cầm cây thiết bổng kia là Phật gia sẽ sợ ngươi.” Tăng nhân trung niên kia cao giọng mắng.
“Ái chà, ngươi không sợ thật sao?” Bách Lý Cuồng Phong bước lên trước. tăng nhân trung niên kia thấy tình thế không ổn, vội vàng lui vào đám người.
“Đừng có làm bậy, ngươi nghe ta nói đã..” Mạc Vấn chạy tới ngăn cản Bách Lý Cuồng Phong.
“Ngươi đi đi, kẻo ta lại thay đổi chủ ý.” Bách Lý Cuồng Phong liếc nhìn Mạc Vấn.
Nhưng đúng lúc này, trong đám người bỗng phát ra một tiếng kêu rên. Mạc Vấn nghe tiếng quay lại, chỉ thấy tăng nhân trung niên vừa mới nói chuyện kia đã ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, tay chân co quắp.
“Đây là chuyện gì?” Bách Lý Cuồng Phong nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vấn, năm đó ở Vô Lượng sơn gã đã thành thói quen, Bách Lý Cuồng Phong hễ có nghi vấn liền sẽ hướng Mạc Vấn thỉnh giáo.
“Giết chết Tuyệt Tình Tử giá họa cho ta chính là Khai Dương tử, lúc này y đã biến hóa thân hình xen lẫn trong đám tăng ni chờ cơ hội ra tay rồi, lúc trước chính là y thừa dịp hạ độc đó.” Mạc Vấn thấp giọng nói.
“Y không phải rất thân thiết với ngươi ư, tại sao lại hại ngươi?” Bách Lý Cuồng Phong đầu óc mơ hồ.
Lúc này tăng nhân kia đã duỗi chân tắt thở, những tăng ni còn lại thấy vậy ngẩng đầu căm tức nhìn Bách Lý Cuồng Phong. Mạc Vấn thấy vậy biết Liễu Sanh đã giở trò, vội vàng tiến lên ba bước, “Độc dược trên người bần đạo vẫn còn rất nhiều, nếu muốn sống thì hãy mau chóng rút lui.”
“Giết hắn vì Chung Nhân sư phó báo thù.”; “Cuồng đồ thật là mất trí.”; “Người trong Phật môn há lại e sợ ác nhân?”
“Nói nhăng cuội gì đó, vừa rồi đâu phải ngươi hạ độc?” Bách Lý Cuồng Phong cũng không biết Mạc Vấn làm thế là để giữ gã trong sạch, cất bước tiến lên kéo Mạc Vấn lại, giơ tay chỉ vào đám đông, “Ngươi không phải nói Liễu Sanh lẩn trốn trong đám người sao? Là kẻ nào?”
Bách Lý Cuồng Phong vừa dứt lời, vị trí ngón tay đã lại có một vị tăng nhân ngã xuống đất.
“A Di Đà Phật, là ác đạo kia phóng độc, mọi người cùng nhau xông lên đem hai tên đó bắt lại, nếu không bọn ta đều không có đường sống.” Trong đám người bỗng truyền đến một thanh âm già nua.
Lời vừa phát ra, hơn mười vị tăng ni lập tức nhằm hai người lao tới, tính mạng là quan trọng nhất, không ai lại chịu đứng im chờ chết.
“Đồ chó đẻ dám hãm hại lão tử, Liễu Sanh là kẻ nào? Mau chỉ cho ta.” Bách Lý Cuồng Phong vội vàng hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy vội vàng đảo mắt nhìn quanh, nhưng phát hiện ra thiếu một vị ni cô, nhiều thêm một tên hòa thượng, “Không biết nữa, cứ nhằm kẻ mang túi vải mà đánh, một tên cũng đừng để chạy thoát...”