Tử Dương

Chương 438: Chương 438: Thiên tai nhân họa




Dịch giả: Độc Hành

“Những tăng nhân kia bị giam ở nơi nào?” Mạc Vấn hỏi chủ sự dẫn đường phía trước.

“Bẩm chân nhân, toàn bộ đều nhốt trong nhà lao ở thành Nam.” Chủ sự là một người đàn ông thấp bé chừng bốn mươi tuổi, gã cũng là quan sai, chức quan tứ phẩm, thuộc về quan sai trung đẳng trong phủ Tư Đồ.

“Lưu Hùng không nói với các ngươi lúc tìm được tăng nhân phải dùng lễ đối đãi à?” Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

“Có nói, thế nhưng nếu không giam những tăng nhân này lại họ sẽ trốn mất.” Chủ sự cẩn thận trả lời.

“Hơn ba trăm người đó đều có bộ dáng Ngoại Phiên à?” Mạc Vấn lại hỏi, trước đó hắn từng nói với Lưu Hùng muốn tìm Phiên Tăng.

“Đúng đúng đúng, đều có bộ dáng Ngoại Phiên.” Chủ sự liên tục gật đầu: “Chuyện chân nhân dặn dò chúng ta nào dám sơ suất. Đừng nói chúng ta, ngay cả hoàng thượng cũng tự mình hỏi đến.”

Gần sát giờ Ngọ, một đoàn người đi tới nhà lao ở thành Nam. Nhà lao nơi này chia làm hai khu nam bắc, phía nam là ngục giam dưới mặt đất, phía bắc là nhà giam trên mặt đất, mấy trăm tăng nhân đều bị giam trong nhà lao này.

Lúc này người phạm tội đều bị chém đầu lưu đày hoặc bị phạt trượng, bị bắt giam lại không nhiều, vì vậy nhà lao ở các nơi đều không lớn, hơn ba trăm tăng nhân hầu như lấp đầy nhà lao này.

Vào đến phòng giam, Mạc Vấn thấy được đám tăng nhân đó. Đám người này quả thực không phải người Hán, nhưng bọn họ cũng không phải là Phiên Tăng, mà là tăng lữ người Hồ sau khi nước Triệu vong quốc thì trốn đến phía Tây, râu dài, mũi lớn, da trắng, xương gò má cao.

“Bắt sai rồi, những tên này đều là người Hồ, chẳng phải người chúng ta muốn tìm.” Lão Ngũ dọc theo con đường trong nhà lao lần lượt kiểm tra các phòng giam.

“Đều không phải?” Chủ sự căng thẳng hỏi, hồi trước tăng nhân ở nơi này đều bị Lưu Thiếu Khanh giết sạch rồi, bận rộn hơn một tháng, thật vất vả mới bắt được đám hoà thượng này trên toàn quốc mang về.

Trong lúc lão Ngũ tra tìm thì Mạc Vấn cũng đang tìm, hai người cẩn thận quan sát, sau đó đều chán nản, trong những người này không có Khổng Tước Vương.

“Thật sự không có sao?” Chủ sự nhìn còn chán nản hơn cả hai người.

“Những người này đều không phải.” Lão Ngũ đáp.

“Người đâu, lôi bọn chúng ra chém.” Chán nản của chủ sự chuyển thành phẫn nộ.

Tăng nhân bị giam nghe sắp bị chém đầu thì xuất hiện hai loại phản ứng hoàn toàn tương phản. Số ít thì chẳng có phản ứng gì, nhắm mắt niệm kinh, còn lại đa số mọi người cầm lấy song gỗ phòng giam hét lớn cầu xin tha thứ. Đám người này vì mạng sống nhao nhao bày tỏ mình biết tung tích của những tăng nhân khác, có thể dẫn đường tìm kiếm.

“Đừng vội, chờ ta hỏi đã.” Mạc Vấn đưa tay ngăn lính coi ngục đang xông tới, sau đó cùng lão Ngũ đi ra khỏi phòng giam, ngồi nghỉ ngơi ở phòng ngoài mà lính canh ngục thường nghỉ ngơi.

Lính coi ngục bắt một tên tăng nhân trong phòng giam đưa ra gian ngoài để Mạc Vấn tra hỏi.

“Ngươi biết chỗ ẩn thân của Phiên Tăng lớn tuổi chứ?” Mạc Vấn hỏi tăng nhân mặt xám như tro tàn nọ. Kỳ thật tuổi những người này cũng không lớn, đa phần khoảng từ bốn mươi đến sáu mươi tuổi, chỉ là do bọn họ để râu dài nên trông có vẻ già.

“Biết, biết, ta có thể dẫn ngài đi tìm lão.” Tăng nhân nơm nớp lo sợ đáp.

“Dáng vẻ của lão thế nào?” Mạc Vấn hỏi.

Đối phương khoa tay múa chân miêu tả, Mạc Vấn nhẫn nại nghe gã nói xong, chuyển hướng nói với chủ sự đứng ở bên cạnh: “Thả gã.”

“Lão gia, gã nói không đúng, rõ ràng là bịa chuyện mà.” Lão Ngũ xen mồm nói.

Mạc Vấn giơ tay cản lão Ngũ, ý bảo trong lòng mình có tính toán.

Sau đó đổi sang người khác, mỗi một lần Mạc Vấn đều hỏi cùng một vấn đề, đó là hình dạng lão tăng kia thế nào. Đám tăng nhân đó trả lời đủ mọi hình dáng, nhưng không có một tên nào đúng. Mạc Vấn cũng không tính toán với bọn hắn, hết thảy đều thả ra.

Hỏi hơn mười người, chủ sự ở bên nói xen vào: “Chân nhân, bọn hắn nói nhiều như vậy, chẳng lẽ không có người nào phù hợp?”

Mạc Vấn lắc đầu, tuy hình dáng Khổng Tước Vương không khác biệt mấy với người Hồ, nhưng có một đặc thù rất rõ ràng, đó chính là mắt lão màu tím, trong đám tăng lữ người Hồ này có màu xanh, nhưng không phải màu tím.

Lại tiếp tục hỏi, đến khi hỏi xong tất cả hòa thượng, không một ai trả lời đúng cả. Hiển nhiên, bọn hắn vì mạng sống nên đều nói bậy cả.

“Chân nhân, lão hoà thượng mà ngài muốn tìm rốt cuộc có bộ dáng thế nào?” Chủ sự nghi ngờ hỏi.

“Ánh mắt của lão màu tím.” Mạc Vấn nói.

“Sao ngài không nói sớm?” Chủ sự thấy lão Ngũ nghiêng đầu nhíu mày, vội vàng bổ sung một câu: “Chúng ta sẽ tìm tiếp.”

“Làm phiền.” Mạc Vấn đứng dậy đi ra ngoài.

“Chân nhân, những tăng nhân còn lại xử trí như thế nào?” Chủ sự hỏi.

“Thả đi.” Mạc Vấn thuận miệng nói.

“Không thể thả được, không phải không sợ chết sao, chém hết đi.” Lão Ngũ nói xong thấy Mạc Vấn nhíu mày, bèn đổi giọng: “Không giết cũng không thể thả đi được, giam lại.”

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã ra khỏi nhà giam, bèn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở trong nội viện, phía sau có hơn mười vị tráng sĩ hắc y.

“Vi thần khấu kiến hoàng thượng.” Chủ sự nhận ra người tới, cuống quít quỳ xuống. Người trông coi nội viện cũng không ngờ thanh niên cầm lệnh bài này chính là hoàng đế, nghe được chủ sự hô nên đều nhao nhao quỳ xuống.

Thanh niên đó không quan tâm đến đám người đang quỳ, bước nhanh tiến lên trước, trong lúc đi thì chắp tay với Mạc Vấn: “Nghe đại danh chân nhân đã lâu, hôm nay mới được gặp, tuy muộn nhưng rất vinh hạnh.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn chắp tay đáp lễ, người này tuy tuổi còn trẻ, mái tóc lại bạc rất nhiều, vừa nhìn đã biết lo lắng hao phí tinh thần.

“Chân nhân chớ sốt ruột, để chúng ta tiếp tục tìm kiếm. Hôm nay được gặp chân nhân chính là may mắn của ta, mời chân nhân hạc giá đến chỗ ta, để chúng ta được tận tình tiếp đãi.” Trong lời nói của người đàn ông trẻ tuổi không hề có chút kiêu ngạo nào của bậc đế vương.

“Thịnh tình này ta xin nhận, nhưng hai người bọn ta phải trở về đạo quan gấp, không thể đến quấy rầy được.” Mạc Vấn khoát tay nói. Nước Lương vốn thuộc về nước Tấn, về sau người Hồ xuôi Nam mới lập quốc xưng vương. Cho nên tuy là người Hán, nhưng không phải là hoàng gia chính thống.

“Rất mong mời được chân nhân nán lại đôi chút, dù uống chén trà cũng được.” Lương hoàng mời tha thiết.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, hoàng đế trẻ tuổi này cũng khá đáng thương, để Lưu Thiếu Khanh giày vò hao tài tốn quá chừng. Bỏ qua chuyện này không nói, chỉ nói việc gã giúp đỡ tìm kiếm Khổng Tước Vương thì đã nợ gã nhân tình rồi, lần này lại được tiếp đãi long trọng, quả thực không thể đối đãi lạnh nhạt được.

Mạc Vấn cân nhắc xong thì mở miệng nói: “Bọn ta quả thực có việc trong người, lập tức phải trở về. Chén trà này giữ lại đây trước, được chứ?”

“Nước Lương luôn hoan nghênh chân nhân.” Lương hoàng nghe vậy vui mừng. Gã đã sớm biết chuyện của Bồ Kiên, điều gã lo lắng nhất chính là sau khi Bồ Kiên lên ngôi sẽ diệt Lương. Mạc Vấn không trực tiếp từ chối, chứng tỏ việc này vẫn có thể thương lượng.

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, nhìn về phía lão Ngũ. Lão Ngũ hiểu ý, ở bên trong nội viện biến thân thành Cự Bức, chở Mạc Vấn xuôi Nam.

“Lão gia, chúng ta còn chưa ăn trưa đâu, hay là ăn bữa cơm rồi hẵng đi, đi vội vã như vậy làm gì?” Lão Ngũ hỏi.

“Có vài bữa cơm không thể ăn bậy được.” Mạc Vấn lắc đầu nói. Hắn giữ một khoảng cách với nước Lương là có nguyên nhân cả. Ngày sau Bồ Kiên sẽ làm gì hắn không muốn tận tâm chỉ bảo, cũng không muốn can thiệp quá nhiều. Nếu như nợ quá nhiều nhân tình, sau này người ta có chuyền đến cầu, lại ngại mặt mũi không thể từ chối được.

Đến chạng vạng tối, hai người trở lại Thượng Thanh quan. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Mạc Vấn gọi lão Ngũ tới, hai người lên đường xuôi Nam đến Bích Thủy Đàm.

Hạn hán nghiêm trọng làm cho mực nước Hoàng Hà giảm mạnh, mặc dù không hoàn toàn khô cạn, nhưng lại ngăn cách Bích Thủy Đàm và dòng sông ra làm hai. Hai người tới gặp ngay lúc Thiên Tuế đang đào đất cát, ý đồ dẫn nước sông vào Bích Thủy Đàm.

Nhìn thấy hai người tới đến, Thiên Tuế đột nhiên biến thân thành người, vui mừng nghênh đón hai người: “Sao các ngươi lại tới đây?”

“Đại gia, đây là điểm tâm vợ ta làm cho ngươi.” Lão Ngũ đưa một bọc đồ ăn qua.

“Tốt tốt tốt, đa tạ đa tạ.” Thiên Tuế tiếp nhận điểm tâm, mở miệng nói lời cảm ơn.

“Tu vi đại ca lại càng thêm tinh thâm rồi.” Mạc Vấn vươn tay nói.

“Hổ thẹn hổ thẹn, nhanh vào trong ngồi.” Thiên Tuế chỉ vào nhà đá phía bắc.

“Ngươi định dẫn nước sông vào Bích Thủy Đàm?” Mạc Vấn chỉ vào đường ngầm đã đào được một nửa.

“Đúng vậy, hạn hạn năm nay đúng là trăm năm khó thấy.” Thiên Tuế gật đầu nói.

“Đừng đào, Hoàng Hà khô cạn là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu như ngươi đào mở đường hầm, nước trong Bích Thủy Đàm cũng sẽ chảy đi đó.” Mạc Vấn nói.

“Sao lại như vậy?” Thiên Tuế nghi ngờ hỏi. Hơn mười năm rồi, hình dáng mọi người đều đã thay đổi, duy chỉ có y không thay đổi chút nào.

“Lần này ta đến đây chính là vì việc này.” Mạc Vấn kể rõ nguyên nhân khô cạn cùng với lời mời của Ngao Trác cho Thiên Tuế nghe.

“Nếu không tìm Cấp Thủy Thần Đỉnh về thì sẽ không hàng mưa à?” Thiên Tuế cũng không nóng lòng đưa ra ý kiến.

Mạc Vấn khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Hiện tại bờ bên này của ngươi còn tốt chút, hạn hán ở nơi khác đã rất nghiêm trọng rồi.”

“Phía đông Hoàng Hà chảy vào biển, nếu ta đối địch với Đông Hải, không khác gì dân chúng giết quan, đây chính là tạo phản, sau này sợ là ta không thể sống ở Bích Thủy Đàm được nữa.” Thiên Tuế vẻ mặt u sầu.

“Ta tới tìm ngươi không phải vì mời ngươi giúp đỡ, mà là muốn ngươi gọi Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu tới gặp, ta không có phù định vị của bọn họ.” Mạc Vấn từ bỏ ý định mời Thiên Tuế đi cùng, Thiên Tuế là Thủy tộc, quả thật có nỗi lo về sau.

“Việc này không khó.” Thiên Tuế lấy ra một tấm phù từ trong đạo bào đặt ở đầu giường, vung tay đốt.

Phù cháy, trong lòng Mạc Vấn lập tức sinh ra cảm ứng. Tấm phù này chính là thứ mọi người lưu lại để liên lạc với nhau lúc rời núi. Nhưng giờ phù cháy, lại không thể tụ tập đủ đủ bảy người được nữa.

Phù cháy xong thì chính là chờ đợi. Mạc Vấn và Thiên Tuế vẫn luôn qua lại thân thiết, bèn kể cho nhau nghe hết thảy những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Được biết Mạc Vấn mới kết hôn, Thiên Tuế rất mừng, lục tung tìm ra một cặp gối bằng gỗ trầm hương làm lễ mừng.

“Nam Hải đúng là có Nhị Muội Chân Hỏa, nhưng nó trời sinh đã nằm trong huyết mạch của bọn hắn, nhân loại sao có thể tham khảo?” Thiên Tuế hỏi.

“Ta chỉ muốn pháp môn hành khí của bọn hắn thôi.” Mạc Vấn nói. Long tộc Nam Hải có thể phun lửa, thứ hắn cần chính là phương pháp áp chế tâm hoả.

“Còn có một chuyện có lẽ ngươi không để ý.” Thiên Tuế nói tới đây bèn đứng lên, hét lớn ra bên ngoài cửa: “Ối ối ối, ngươi bắt cá là được rồi, đừng đuổi chúng nó đi.”

“Chuyện gì?” Mạc Vấn hỏi.

Thiên Tuế lại ngồi xuống mở miệng nói: “Trong cơ thể dị loại ngưng kết nội đan, đến mạt thế có thể dựa vào nội đan phóng thích linh khí. Nhưng đạo nhân thay trời hành đạo lại không có, trong cơ thể ngưng kết nội đan chỉ có một mình ngươi, trong cơ thể những người khác đều không tồn trữ linh khí. Năm rộng tháng dài, liên miên không dứt, sớm muộn gì dị loại cũng sẽ mạnh hơn nhân loại, ta lo lắng chúng sẽ phản công.”

“Không phải là sẽ, mà là chắc chắn. Lúc trước ta đến Man Hoang một chuyến, phát hiện nơi đó có rất nhiều đạo nhân đang tìm kiếm vật luyện đan, không tìm ra thảo dược bèn bắt giết dị loại thu hoạch nội đan. Nếu tiếp tục như vậy sẽ ép dị loại phản công sớm hơn.” Mạc Vấn lắc đầu nói. Có câu thường nói phúc đến thì ít, họa đến dồn dập. Đại hạn trăm năm hiếm thấy, chiến tranh loạn lạc, theo đó là dị loại phản công. Gặp một chuyện trong số đó thôi đã khổ cực lầm than, mà giờ ba chuyện lại đến cùng một lúc, đúng là rất xứng với cái tên mạt thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.