Tử Dương

Chương 352: Chương 352: Tìm tới cửa




Dịch: Mr.Crazy111

Biên: argetlam7420

Bát Quái sơn nằm ở cảnh nội nước Triệu, lão Ngũ sốt ruột muốn báo thù, gã phấn khởi bay nhanh về hướng Bắc. Sau nửa canh giờ liền tiến vào cảnh nội nước Triệu.

Trời tối đen như mực cũng không thể ảnh hưởng đến thị giác của Mạc Vấn. Từ không trung nhìn xuống, hắn có thể thấy rõ ràng cảnh vật bên dưới. Lúc trước hắn cùng A Cửu xuôi nam trở về chính là đi theo con đường phía tây dọc theo Côn Lôn sơn. Khi đó hai người cũng đã phát hiện trong cảnh nội nước Triệu và nước Lương cuộc sống của người dân không được thịnh vượng, thành trì thì đổ nát. Lần này trải qua chính là Triệu quốc quốc nội, nhìn thấy thành trì càng hiện ra vẻ hoang tàn, sông đào bảo vệ thành tất cả đều đã bị lấp. Tường thành hủy hoại sụp xuống, hiển nhiên lúc trước đã từng phải chịu đựng các trận chiến khốc liệt. Lúc này phần lớn thôn làng trong thành trì đều là đen kịt một mảnh, chỉ có không nhiều ngọn đèn le lói ánh sáng.

“Lão gia, ta chưa đến Bát Quái sơn lần nào, người nhớ chỉ đường giúp ta nhé.” Lão Ngũ cứ bay mãi, thấy Mạc Vấn vẫn không lên tiếng, không nhịn được liền nhắc nhở.

“Trước tiên ngươi cứ đi về phía đông xem thăm Thiên Tuế đã. Mấy năm qua chiến sự có ảnh hưởng nghiêm trọng tới nước Tấn không?” Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

“Lương thực đắt đỏ, giặc cướp lộng hành, có điều đạo sĩ hòa thượng những tháng ngày này lại sống rất thoải mái.” Lão Ngũ đáp.

Mạc Vấn hỏi:“Đạo sĩ tăng nhân vì sao lại thoải mái?“. Trương Động Chi lúc ở trong lều của người Khương đã từng nói với hắn chuyện ruộng đất bị giảm năng suất, lương thực khan hiếm, chiến tranh lại tiêu tốn một lượng lớn lương thảo, lương thực khan hiếm. Ngoài ra bách tính cơm không đủ no, tất yếu sẽ mạo hiểm cầu sinh, giặc cỏ lộng hành cũng là chuyện không khó lý giải.

“Chết nhiều người chung quy cũng phải làm pháp siêu độ chứ. Còn có, cũng chẳng biết vì sao, mấy năm qua yêu quái xuất hiện nhiều hơn hẳn thường lệ. Bắt yêu bắt quỷ khẳng định phải tìm đến đạo sĩ hòa thượng a, tìm đến họ thế nào cũng phải cho tiền nhang đèn, không cho tiền thì cũng phải cho ít gạo đi. Đúng rồi, lão gia, ta nghe nói nước Tấn có vị quốc sư cũng là một con yêu tinh.” Lão Ngũ tật xấu lắm lời vẫn không bỏ được.

“Người dân bàn tán thế nào về tên quốc sư kia?” Mạc Vấn lại hỏi. Lúc trước Trương Động Chi đã từng mời hắn xuống núi hỗ trợ hàng phục tên yêu nghiêt làm nhũng nhiễu triều đình kia, nhưng đã bị hắn dùng lời lẽ uyển chuyển cự tuyệt, bây giờ xem lại cái tên yêu nghiệt kia hẳn vẫn còn đang làm loạn ở nước Tấn.

“Người ngoài nào có biết gì chứ, đạo quan này của ta vị trí quá hẻo lánh, tin tức không được linh thông, đây là ta nghe hai tên đạo sĩ đến tống tiền nói.” Lão Ngũ nghiêng người bay theo con đường cũ về phía nam trăm dặm, sau đó dọc theo sông Hoàng Hà một đường hướng đông.

“Bọn họ có nói yêu quái kia là vật gì thành tinh hay không?” Mạc Vấn hỏi.

“Không có, bọn họ cũng chỉ là nghe người khác nói thôi. Chao ôi, người không biết chứ lão gia, mấy năm qua đạo quán chúng ta ở trong mắt bọn họ đều như con gà béo, ai cũng biết chúng ta có tiền, trên giấy viết những người kia chỉ là những kẻ cứng rắn vơ vét, còn những người đến xin xỏ cầu lộ phí, cầu tiền nhang đèn cũng không ít, những người đó đều không có ghi lại.” Lão Ngũ nhân cơ hội này kể khổ.

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nếu bọn họ thật sự cần thì cho bọn họ một ít.” Mạc Vấn bay trên cao nên quan sát được rất xa, lúc này bọn họ cách Bích Thủy Đàm đã không còn xa.

“Hừm, ta cũng có để bọn họ về tay không đâu.” Lão Ngũ nhận ra Bích Thủy đàm phía trước, bắt đầu hạ thấp độ cao.

Chốc lát sau, hai người tới gần Bích Thủy đàm. Từ trên cao có thể nhìn thấy trong Bích Thủy đàm có một lũ rái cá đang nô đùa trong đầm nước dù trời vẫn tối đen như mực.

“Thiên Tuế có lẽ không ở nhà.” Mạc Vấn nói.

“Khả năng ở trong phòng đấy.” Lão Ngũ nói xong rít lên một tiếng, đem lũ rái cá trong đầm nước kia đánh ngất hết. Sau khi rái cá ngất thì cái bụng hướng lên trên, mặt nước một mảnh xám trắng.

Mạc Vấn thả người đáp xuống bờ bắc, chỉ thấy nhà đá cửa phòng đóng chặt, bên trong yên tĩnh không hề có một tiếng động.

“Đại gia, đại gia.” Lão Ngũ hóa thân thành người, mặc vào trường bào cao giọng hô.

Tiếng hô vang vọng khắp đầm, bên trong phòng không có tiếng người đáp lại.

“Thiên Tuế đã rời đi nơi này nhiều ngày.” Mạc Vấn lắc đầu mà nói. Lúc này là mùa thu, nước sông lớn vẫn chưa đóng băng, nếu Thiên Tuế vẫn còn ở nơi này, thì những con rái cá lúc trước sẽ không tới này kiếm ăn nô đùa.

Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói thì bán tín bán nghi, giơ tay đẩy cửa phòng ra, đúng như dự đoán, trong phòng không người.

Mạc Vấn cất bước vào, chỉ thấy trong phòng mọi thứ vẫn còn đó, chỉ là không có Thiên Tuế. Nhấc tay phủi bụi thì bụi bay mù mịt, có thể thấy được Thiên Tuế rời đi nơi này đã rất lâu.

“Lão gia, Đại gia đi đâu rồi?” Lão Ngũ đi tới vách đá, xem xét những vũ khí tạp vật chất đống dựa ở vách tường.

Mạc Vấn không có trả lời, ngắm nhìn bốn phía đánh giá tình hình trong phòng. Sau khi nhìn quanh phát hiện trong phòng không có đạo bào và những vật tương tự khác. Như vậy Thiên Tuế đã mang theo quần áo đi ra ngoài, cũng không có xảy ra bất trắc gì.

“Lão gia, có chuyện gì sao?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn nhìn vách đá mặt lộ vẻ nghi hoặc, tò mò hỏi.

“Thiên Tuế mang đi quần áo và vật dụng hàng ngày, cho thấy hắn ta đi ra ngoài làm việc, nhưng hắn vì sao phải mang theo phất trần?” Mạc Vấn chỉ vào tường nói, trên tường trong khe đá có hai cái móc treo bằng gỗ, đây là chỗ Thiên Tuế lúc trước treo phất trần.

“Mang đi phất trần thì sao?” Lão Ngũ cầm lấy một thanh đại đao, thử vung một chút, quá nặng, lại thả lại chỗ cũ.

“Đạo nhân làm việc riêng thông thường sẽ không mang theo phất trần, trừ phi ra ngoài du lịch hoặc là làm pháp sự.” Mạc Vấn nói rằng.

“Thiên hạ loạn lạc như thế, đại gia có khả năng đi ra ngoài hàng yêu trừ ma.“. Thiên Tuế là chủ động ra ngoài, vì vậy lão Ngũ cũng không quan tâm hắn cụ thể đi đâu.

Mạc Vấn nghe vậy gật gật đầu, lúc trước hắn từng nhắc Trương Động Chi đến mời Thiên Tuế xuống núi, hiệp trợ Dạ Tiêu Dao đối phó yêu nghiệt trong triều, Thiên Tuế cũng có thể là xuống núi trừ yêu.

“Lão gia, ta đi thôi.” Lão Ngũ không tìm được binh khí phù hợp, mất hết cả hứng.

Mạc Vấn gật đầu, xoay người ra ngoài, hai người lại khởi hành, tiếp tục đi lên phía Bắc.

Gió thu mát mẻ thư thái, trăng sáng vằng vặc chiếu xuyên qua từng đám mây, lão Ngũ bay rất nhanh dưới ánh trăng. Mạc Vấn chợt nhớ tới năm đó đi Man Hoang tu hành, lúc hai người đang đi trên đường thì nhìn thấy hai sinh vật lạ đang bay dưới ánh trăng. Ngày đó cái con bay ở phía trước hẳn là một loài chim, mà từ phía sau truy đuổi vô cùng có khả năng chính là con cự bức (dơi) lông đỏ mà lão Ngũ đang nhập vào. Lúc này hồi tưởng lại, tình cảnh ngày đó dường như mới phát sinh hôm qua mà không phải mười năm trước.

Cửu Châu rộng lớn, hai người đã phi hành theo hướng Bắc khoảng chừng mấy trăm dặm, tuy vậy so với diện tích Cửu Châu thì đúng là quá nhỏ, căn bản không thể xem xét hết được tình hình dân chúng nước Triệu, cũng không biết chiến sự Triệu - Lương hiện nay ai thắng ai thua.

Mạc Vấn lúc trước đã từng đi khắp phương bắc, quen thuộc địa lý. Hai người đi tới Bát Quái sơn tại Tượng châu vào lúc canh tư. Hai người hỏi đường một lão nông dậy sớm, đến canh năm thì tìm được vị trí Bát Quái sơn.

Lão Ngũ đáp xuống ngoài cửa đạo quán. Gã khoác lên trường bào quay sang Mạc Vấn hỏi: “Lão gia, chúng ta ra tay thôi?”

“Gõ cửa đã.” Mạc Vấn nói. Lúc trước từ trên trời có thể nhìn thấy đại điện trong đạo quan có ánh đèn. Như vậy đạo nhân trong đạo quán đang tu luyện buổi sáng, căn cứ vào quy mô đạo quán, thì nơi này đạo nhân không phải là ít.

Có Mạc Vấn là chỗ dựa, lão Ngũ trong lòng vững tin, cất bước tiến lên vỗ mạnh cửa lớn, “Mở cửa, mở cửa nhanh.”

Sáng sớm yên tĩnh, lão Ngũ lại đột ngột hô lớn, cũng không lâu lắm trong đạo quán liền truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của đạo đồng, “Ra đây, ra đây, xin thiện nhân đừng gõ cửa nữa.”

“Ai là thiện nhân của nhà ngươi, mau mở cửa ra, mở chậm, lão tử quăng một cây đuốc đốt sạch chuồng bò nhà các ngươi.” Lão Ngũ cao giọng chửi bậy.

Đạo đồng vừa mở cửa, nghe lão Ngũ nói thế liền tức giận trong lòng, biết rằng “lai giả bất thiện”, dừng bước xoay người, quay đầu lại chạy về.

“Mẹ nó, ta chửi sớm quá.” Lão Ngũ thấy người kia vừa tới lại chạy đi, bắt đầu hối hận.

“Ngươi làm việc thì phải nhớ kỹ, nếu đã định động thủ thì trước đó đừng chửi bới gì hết. Còn nếu mắng chửi thì tức là bản thân ngươi chưa sẵn sàng động thủ.” Mạc Vấn nói rằng.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, quay lại lùi về sau vài bước giơ tay chỉ về hướng Bắc, “Ta khằng định một lúc nữa sẽ đi ra một đám nhiễu sự đấy, lão gia, người lên trước đi.”

“Ngươi là người bị hại, đòi lại công đạo đương nhiên phải do ngươi đứng ra, bọn họ nếu dám vô lễ, ta sẽ ra tay trừng phạt, “ Mạc Vấn lắc đầu nói. Cho dù là báo thù cũng phải kiếm một cái cớ đàng hoàng.

Lão Ngũ đồng ý, nhưng cũng không dám tiến lên, e sợ đối phương ra mở cửa đánh.

Cũng không lâu lắm, bên trong lần thứ hai truyền đến tiếng bước chân, lão Ngũ nghiêng đầu nghiêng tai, lắng nghe động tĩnh.

“Ba người.” Mạc Vấn thấp giọng nói.

Không lâu dau, cửa lớn đạo quán bị người tự bên trong mở ra, một đạo đồng mười lăm, mười sáu tuổi ở trước, hai đạo nhân trung niên đứng phía sau.

“Vô Lượng Thiên Tôn, thiện nhân sáng sớm gõ cửa là vì chuyện gì?” Đạo đồng chắp tay hỏi.

“Chu Chính Xương, Mã Chính Bình, Dương Chính Cốc là các đạo sĩ ở nơi này sao?” Lão Ngũ trừng mắt hỏi lại.

Đạo đồng nghe vậy ngạc nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía hai vị trung niên đạo nhân, trong đó một vị đạo nhân cao lớn nhíu mày đánh giá lão Ngũ, “Ngươi tìm ba vị sư huynh ta có gì chỉ giáo?”

“Bọn họ cướp đoạt đồ vật của ta, ta đến đòi lại.” Lão Ngũ có chỗ dựa ở phía sau, hiên ngang bước vào cửa, hít một hơi hô lớn, “Ba tên súc sinh họ Chu, họ Mã, họ Dương mau lăn ra cho lão tử!”

“Đạo môn là nơi thanh tịnh, xin đừng ồn ào, có chuyện từ từ nói.” Đạo nhân nói chuyện lúc trước bước lên chắn trước mặt lão Ngũ, ngăn gã tiếp tục xông đến.

“Ngươi có thể làm chủ sao?” Lão Ngũ ngửa đầu nhìn cái vị đạo nhân kia.

Vị đạo nhân cao lớn không hề để ý tới lão Ngũ, mà cùng vị đồng môn bên cạnh tầm mắt đều tập trung vào Mạc Vấn đang đứng ngoài cửa. Bọn họ kiêng kỵ không phải lão Ngũ đang lớn tiếng kêu la, mà là Mạc Vấn mặt đang mỉm cười.

“Quân giặc cướp, lũ súc sinh, mau trả lại hiếu bổng cho ta, tên họ Mã còn đánh ta một cái bạt tai nữa.” Lão Ngũ e sợ sự tình sẽ được hòa giải, vội vàng cao giọng chửi bậy, cùng lúc đó mượn cơ hội hướng về Mạc Vấn tố khổ.

Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên cau mày, tuy rằng lão Ngũ từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhưng từ nhỏ đến lớn Mạc gia chưa bao giờ đánh gã. Người ngoài dám động thủ đánh gã, nếu là đánh những chỗ khác còn nói được, nhuwnh đánh vào mặt là nhục nhã nhất, hôm nay chắc chăn phải cho lão Ngũ đòi lại công đạo.

Nhưng vào lúc này, từ chính điện truyền đến một tiếng kêu mắng, “Ngươi nào nối giáo cho giặc chính là yêu quái, lại dám đến tận cửa kêu gào?”

“Bọn cướp các ngươi đoạt của ta cây hiếu bổng thì ta không nên tới có phải không?” Lão Ngũ hô lớn đáp lại, sức lực mười phần, “Ngày hôm nay không đem hiếu bổng trả lại cho ta, lão tử không để yên cho ngươi đâu.”

Đối phương không có nói thêm, bước nhanh từ xa đến gần, cùng với hơn mười vị đạo nhân, tất cả đều đã ngừng tu luyện buổi sáng, ra ngoài xem xét.

Đạo đồng mặc trang phục là phổ thông đạo y, không nhìn ra tông phái, nhưng hai vị đạo nhân trung niên này mặc đạo bào là trang phục của Ngọc Thanh tông. Mạc Vấn lúc này từ trong lòng âm thầm cân nhắc có nên trừng phạt thật nặng không hay là xem xét bỏ qua.

Trong lúc Mạc Vấn suy nghĩ, một đám đạo nhân đã nhanh chân đến gần, tới chỗ lão Ngũ thì dừng lại. Đạo nhân họ Mã có một khuôn mặt hệt như ngựa, tuổi khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, sau khi đứng lại thì trừng mắt nhìn lão Ngũ chất vấn, “Ngươi lúc trước mắng ai là súc sinh?”

Lão Ngũ nghe vậy quay đầu lại nhìn Mạc Vấn một chút, thấy Mạc Vấn cách hắn khá xa, e sợ đối phương xông tới đột nhiên ra tay thì Mạc Vấn không kịp cứu viện, liền không có làm đối phương tức giận nữa: “Ai đoạt ta cây hiếu bổng người đó chính là súc sinh.”

Một đám đạo nhân nhìn theo ánh mắt của lão Ngũ thì thì thấy Mạc Vấn đang đứng ở ngoài đạo quán, mấy vị cầm đầu cùng nhìn nhau bất an. Lão Ngũ dám tìm tới cửa không thể nghi ngờ là có chỗ dựa, mà chỗ dựa của lão Ngũ đương nhiên chính là Mạc Vấn. Bọn họ tuy rằng chưa từng thấy Mạc Vấn, nhưng đoán được người đang đứng ngoài cửa chính là hắn.

“Nhìn cái gì vậy, nhanh đưa hiếu bổng đưa ta, nếu như không đưa thì hôm nay nhà ngươi không còn nổi miệng mà ăn cơm đâu!” Lão Ngũ nhìn đạo nhân họ Mã nói.

Ba vị đạo nhân cầm đầu nghe lão Ngũ nói vẫn chưa trả lời, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn hướng về Mạc Vấn, ba người trao đổi ánh mắt, sau đó họ Mã đạo nhân nói: “Cây gậy kia là hung khí giúp người khác làm ác của ngươi, không thể trả lại.”

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rùng mình, đối phương rõ ràng đã đoán được thân phận của hắn, nhưng vẫn cứ cố tình không trao trả hiếu bổng cho lão Ngũ, cho thấy bọn họ biết cây Thiên Lang Hào của hắn đã bị hỏng, không còn xem hắn ở trong mắt nữa.

Lão Ngũ không nghĩ tới đối phương dám nói như thế liền quay đầu lại nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn trong lòng nhanh chóng suy tính, đối phương có ba vị tử khí đạo nhân, thực lực không yếu, nhưng hôm nay nhất định phải ra tay, hơn nữa còn phải nghiêm trị thật nặng. Để phòng ngừa đối phương lâm trận chịu thua, nhất định phải ra tay trước chấn nhiếp bọn họ.

Suy nghĩ đến đây, Mạc Vấn vẫy tay với lão Ngũ. Lão Ngũ hiểu ý, xoay người chạy trở về “Lão gia, làm sao đây?”

Mạc Vấn không trả lời lão Ngũ, mà quay sang ba người đứng đầu chắp tay mở miệng, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thượng Thanh Tông Thiên Khu tử, đây là người của bần đạo. Quý phái có ba vị đạo trưởng lúc trước nhân lúc bần đạo ra ngoài đã tìm tới cửa cướp đi binh khí bên người gã. Bần đạo đến chính là vì muốn xin mấy vị đạo trưởng trao trả binh khí lại cho gã, chỉ cần Mã đạo trưởng, Dương đạo trưởng và...” Mạc Vấn nói đến chỗ này thì quay đầu nhìn về phía lão Ngũ, “Còn có một vị đạo trưởng họ gì ấy nhỉ?”

“Trư.” Lão Ngũ biết ý Mạc Vấn, vì vậy hô lớn nhục nhã.

(Chữ Chu với chữ Trư đọc gần giống nhau)

“Chỉ cần ba vị đạo trưởng giao ra cây hiếu bổng, bần đạo sẽ xem như nể mặt Xích Long tử chân nhân lưu lại tu vi cho ba vị.” Mạc Vấn cười nói.

Đạo nhân ở Bát Quái sơn nghe được lời của Mạc Vấn thì sắc mặt đại biến. Mạc Vấn tuy rằng nhìn như rất hòa khí, thậm chí còn dùng từ “xin”, kì thực cũng không hề có ý muốn hòa giải. Nhắc tới Xích Long tử cũng chỉ là vì nể mặt Xích Long tử mà thôi. Hắn bảo lưu tu vi cho ba người chính là sự nhục nhã lớn nhất đối với ba người, hắn đang bức bách ba người phải động thủ.

Nếu giao ra hiếu bổng, sự việc lan truyền ra ngoài thì thế nhân sẽ cho rằng bọn họ là vì bảo toàn tu vi mới giao ra, ngày sau liền chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa. Nếu là không giao, liền sẽ phải cùng Mạc Vấn giao đấu, nếu chẳng may bị thua, không những sẽ phải cắn răng chịu tội mà đồng tông đồng môn cũng không cách nào vì bọn họ báo thù. Bởi vì Mạc Vấn chỉ cần hiếu bổng, cũng không hề ép bọn họ phải động thủ.

Đoán được dụng ý Mạc Vấn, Bát Quái sơn ba người rơi vào do dự. Một mặt thì muốn đánh, thế nhưng vạn nhất đánh không lại, tu vi khổ cực nhiều năm tu luyện liền không còn. Nếu như chịu thua tự giao hiếu bổng ra, sau đó cũng không còn mặt mũi gặp người nữa.

“Ba vị đạo trưởng nếu là giao ra hiếu bổng, bần đạo cam đoan sẽ không đem việc này báo cho đồng đạo, tận lực bảo toàn danh dự cho các vị. Nếu là ba vị không giao, ba người liên thủ có thể nắm chắc thắng được bần đạo hay không?” Mạc Vấn vừa khích tướng đồng thời lại dụ dỗ.

Ba người tự nhiên nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Mạc Vấn. Cùng lúc đó cũng nghe ra Mạc Vấn để ba người bọn họ cùng tiến lên, Mạc Vấn mất đi Thiên Lang Hào là chuyện thiên hạ đều biết, ba người không dám 1 mình đối chiến, nhưng tự nghĩ hợp lực thì có thể thắng được.

“Chúng ta chắc chắn sẽ không giao ra cái hung khí kia.” Ba người trăm miệng một lời.

“Vậy thì đừng trách bần đạo ra tay ác độc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.