Dịch giả: argetlam7420
Một câu nói của Thạch Chân khiến Mạc Vấn đang từ chỗ cảm động lâng lâng tức thì rơi oạch xuống mặt đất, quanh đi quẩn lại Thạch Chân vẫn là có ý đồ đấy.
“Ta ra ngoài tuần tra đây.” Mạc Vấn đứng dậy nói.
“Ta chỉ muốn ngủ một đêm bên cạnh ngươi, sẽ không ép ngươi làm gì đâu.” thanh âm Thạch Chân từ trong trướng truyền tới.
“Ngươi cũng có lều mà, sao phải ở lại chỗ ta?” Mạc Vấn đứng dậy thì sực nhớ ra bản thân đang không mặc đạo bào.
“Ngày mai ngươi ra trận rồi, ta biết sau này sẽ không còn được gặp ngươi nữa, xin đừng đuổi ta đi, ta hứa sẽ không làm loạn mà.” Thạch Chân giọng rất là đau thương.
“Làm sao ngươi biết sau này sẽ không còn gặp lại ta?” Mạc Vấn xoay người đi vào trong trướng.
Thạch Chân ngồi bên mép giường, quay đầu nhìn hắn một cái, “Không ai có thể làm ngươi thay đổi chủ ý.”
“Đừng làm rộn nữa, sớm về nghỉ đi, đánh xong trận cuối cùng đã rồi nói sau.” Mạc Vấn đi về phía giường.
Thạch Chân nhanh tay chộp lấy túi quần áo trước khi Mạc Vấn kịp cầm lại, “Đừng đi mà, ta sẽ không làm gì đâu.”
Khuôn mặt đáng thương của Thạch Chân làm Mạc Vấn mủi lòng, người sống trên đời làm việc gì cũng phải có “độ” (ý nói mức độ, chừng mực), lúc này nếu còn cự tuyệt nữa chính là mất độ, “Nhớ lời ngươi vừa nói đấy, không thể nói không giữ lời.”
“Được.” Thạch Chân vui vẻ gật đầu, đặt cái túi xuống bắt đầu cởi áo.
Thạch Chân là công chúa nước Triệu, quần áo mặc đều là hàng thượng phẩm, có hiệu quả giữ ấm cực tốt nên chẳng cần mặc nhiều. Rất nhanh nàng đã cởi xong, chỉ còn độc quần áo lót, vén chăn lên nhanh chóng chui vào nằm, “Lạnh quá, sao ngươi không trải đệm mà nằm?”
“Nó làm từ da lông động vật, còn vương oán khí, không thích hợp cho đạo nhân nằm.” Mạc Vấn lách người nằm xuống.
“Ngươi rất sạch sẽ, ngươi là gã đàn ông sạch sẽ nhất ta từng thấy, ở sạch như con gái vậy.” Thạch Chân nghiêng người nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu không tiếp lời, Thạch Chân nói sạch sẽ thật ra đó là một loại khí độ chỉ đạo nhân mới có, đạo nhân sinh hoạt thường ngày cũng như ngôn ngữ cử chỉ đều phải tuân theo giới luật, không được có những cử chỉ thô tục vô lễ. Ngoài ra Đạo gia coi trọng sự tự nhiên thoải mái, làm việc không có dáng vẻ kệch cỡm hay ngại ngùng kiểu cách, cho nên trong mắt người đời sẽ có cảm giác siêu phàm thoát tục.
“Sau này ngươi sẽ trở thành thần tiên sao?” Thạch Chân hỏi, đại trướng được dựng theo hướng Bắc - Nam, bên trong trướng ở phía Bắc, giường cũng kê theo chiều Bắc - Nam, nàng nằm ở phía tây giường, Mạc Vấn ở vào phía đông giường, giường cho tướng soái đều rất lớn, có thể đủ cho năm người nằm ngang, cho nên khi nằm hai người luôn giữ khoảng cách tầm ba thước (1 mét).
“Ta là Thượng Thanh chuẩn đồ, học đều là những pháp môn tu hành rất huyền diệu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng vậy.” Mạc Vấn nói, lúc mới bắt đầu tu hành đã có phân chia cao thấp, Thượng Thanh chuẩn đồ so với đạo nhân bình thường có xuất phát điểm cao hơn rất nhiều, dù tu hành kiểu gì thì ít nhất khi về già cũng có thể tiến vào cảnh giới Địa tiên.
“Thật không công bằng.” Thạch Chân bĩu môi.
“Ngươi vừa sinh ra đã là công chúa, cái này cũng không công bằng.” Mạc Vấn nói, trên đời vốn đã không có công bằng, chuyện nhìn như công bằng thì thường không công bằng, nhìn như không công bằng nhưng kỳ thực lại rất công bằng.
“Các ngươi có thể chết không?” Thạch Chân hỏi lại.
“Dĩ nhiên là có, không phải thần tiên thì ai cũng có thể chết.” Mạc Vấn cười nói, chỉ cần Thạch Chân không vượt qua khoảng cách ba thước thì hắn cũng không ngại trò chuyện cùng nàng.
“Nếu như ngươi đặc biệt yêu thích một vật nhưng ngươi lại không có được, ngươi sẽ làm gì?” Thạch Chân ánh mắt mông lung hỏi.
“Thứ ta thích cũng yêu thích ta đấy, cho nên chỉ cần ta thích liền có thể có được.” Mạc Vấn cười đáp, hắn đương nhiên biết Thạch Chân ám chỉ cái gì.
“Đánh giặc xong, ngươi sẽ đi đâu?” Thạch Chân do dự một chút, lấy hết dũng khí hỏi.
“Ta không nói cho ngươi, đến lúc đó sẽ biết.” Mạc Vấn lắc đầu mỉm cười, sau trận chiến này nếu A Cửu chịu đồng ý thì hắn sẽ tặng cho Thạch Chân một cái tin vui.
Lúc hai người nằm xuống là canh hai, trò chuyện thẳng tới tận canh ba, Thạch Chân vẫn luôn miệng nói không ngớt, Mạc Vấn bắt đầu ậm ừ cho xong, ngày mai hắn phải dẫn quân đánh giặc rồi, tối mai sẽ khai chiến, đêm nay không thể không ngủ được.
Thạch Chân hình như không buồn ngủ, một đêm trằn trọc trở mình, khoác áo lông đen xuống đất mấy lần, một mực tới gần sáng mới chịu nằm yên.
Sắc trời dần sáng, Mạc Vấn tỉnh dậy, mở mắt ra đã phát hiện Thạch Chân đang nằm nghiêng nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, có thể thấy được nàng chẳng những cả đêm không ngủ mà còn khóc trộm nữa.
“Ngươi ngủ thêm một lát đi.” Mạc Vấn đứng dậy xuống đất, nói với Thạch Chân.
Thạch Chân không nói gì gật đầu, Mạc Vấn ăn mặc chỉnh tề ra khỏi trướng xem xét một hồi. Đến khi trời sáng, binh sĩ ăn uống no nê rồi xếp thành hàng, chuẩn bị xuất quân.
“Báo cho Diệu Nhược với Đồ Lỗ biết, chiều hôm nay chúng ta sẽ cùng quân Yên quyết chiến.” Mạc Vấn nói với gã lính đưa tin, hắn đã từng đắc tội với cả hai người, cho nên hai người họ sau khi tới vẫn luôn âm thầm chống đối, muốn bọn họ cùng hiệp đồng tác chiến chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, cho nên hắn cũng không hi vọng Hổ châu sẽ xuất binh, chẳng qua là báo cho bọn họ biết một tiếng.
Gã đưa tin tuân lệnh rời đi, Mạc Vấn hạ lệnh quân sĩ Lộc châu nhổ trại tiến về phía trước.
Hai vạn đại quân rầm rộ ra khỏi thành, sau đó xếp thành hàng ngũ, mỗi đội hai trăm người, tổng cộng một trăm đội nghêm chỉnh bước đi, mặc dù không cần hậu quân nữa nhưng Mạc Vấn vẫn lệnh cho đầu bếp cùng tạp dịch đi theo, không có bọn họ thì quân Yên sẽ phát hiện ra quân Triệu đến với ý đồ tốc chiến tốc thắng.
Đội ngũ đi đằng trước, Mạc Vấn tản bộ sau cùng, Thạch Chân dẫn mười mấy tên tùy tùng ra khỏi thành đưa tiễn.
“Bất kể thắng bại thế nào ngươi cũng đừng đến, nếu ta có thua thì quân Yên cũng sẽ chẳng còn lại bao nhiêu, đám người Diệu Nhược có thể dễ dàng công hạ Hùng châu.” Mạc Vấn nhìn Thạch Chân nói.
“Được, ta không xen vào nữa, ta sẽ trở về Dự quận.” Thạch Chân gật đầu tiếp lời. Hôm nay nàng cũng mặc một chiếc áo lông đen, có điều không phải là chiếc áo năm đó nữa.
“Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.” Mạc Vấn khoát tay một cái với Thạch Chân.
Thạch Chân nghe vậy chỉ gật đầu một cái, không nói gì.
Mạc Vấn xoay người đi theo hậu quân, khác với những tướng soái khác hay đi đầu đội ngũ, hắn lại thích ngồi trên xe ngựa hậu quân hơn.
Do phải tới Hùng châu trong cùng ngày, cho nên đội ngũ hành quân rất nhanh, đám người Thạch Chân và tòa thành Lộc châu dần dần mất hút phía xa.
Thạch Chân một mực ngồi trên lưng ngựa nhìn hắn, đến khi đội ngũ đi được hơn mười dặm, Thạch Chân đột nhiên thúc ngựa đuổi theo, con ngựa nàng cưỡi là giống ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, rất nhanh đã đuổi kịp đội ngũ.
“Mạc Vấn!” Thạch Chân tung người xuống ngựa, khóc lớn chạy tới chỗ Mạc Vấn.
Mạc Vấn xuống khỏi xe ngựa, đứng tại chỗ nhìn Thạch Chân, Thạch Chân khóc lóc làm hắn cũng rất đau lòng.
Thạch Chân nhào tới ôm chặt Mạc Vấn, Mạc Vấn không né tránh, cũng không có đẩy nàng ra, “Binh lính đều đang ở cả đây, ngươi làm thế này sẽ bị người ta cười đấy.”
Thạch Chân không trả lời, hai tay càng ôm chặt hơn, nàng chỉ biết khóc, khóc rất to, khóc rất thương tâm.
“Đại chiến ở phía trước, ngươi đừng khiến lòng ta thêm loạn nữa, mau trở về đi thôi.” Mạc Vấn do dự một chút rồi giơ tay vỗ nhẹ lưng Thạch Chân.
Thạch Chân vẫn chỉ òa khóc, lát sau nàng đột nhiên ngẩng đầu hôn Mạc Vấn, Mạc Vấn không nghĩ nàng sẽ ở trước mặt bao nhiêu người làm ra chuyện xấu hổ này, hắn kinh ngạc vội vàng đẩy nàng ra, “Đừng làm loạn nữa, mau trở về.”
“Mạc Vấn, ta yêu ngươi, Khất Dực A Cổ Chân ta vĩnh viễn yêu ngươi, vĩnh viễn không bao giờ quên ngươi!” Thạch Chân nói trong nước mắt.
Những lời này làm Mạc Vấn trong nháy mắt đỏ bừng mặt, người Hán biểu lộ tình cảm rất kín đáo, rất ít khi nói chữ “yêu”. Nhưng Thạch Chân là người Hồ, tính tình cởi mở, lời nói cũng rất phóng túng.
Thạch Chân nói xong, khóc lóc chạy đi, tung người lên ngựa.
“Mạc Vấn, ngươi tại sao không hỏi nếu như ta không có được thứ ta yêu thích, ta sẽ làm gì?” Thạch Chân quay người lại, hỏi.
“Nếu như số mệnh cho nó là của ngươi, thì sớm muộn gì cũng sẽ là của ngươi.” Mạc Vấn nhìn Thạch Chân.
Thạch Chân lắc đầu cười khổ, ánh mắt thâm tình mà mờ mịt nhìn Mạc Vấn hồi lâu rồi xoay người giục ngựa, phi như bay rời đi.
“Chân nhân, sứ giả của quân Yên tới.” Phía trước có vị tướng quân giục ngựa chạy tới.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu lại, giơ tay một cái tỏ ý đã nghe, rồi tung người lướt đến phía trước hàng quân.
“Tại hạ nhận lệnh của trưởng công chúa Mộ Dung nước Yên, chuyển thư tới Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu Mạc Thân vương.” Người đưa tin kia vừa thấy Mạc Vấn, lập tức quỳ gối xuống trình bức thư.
“Sứ giả xin đứng lên.” Mạc Vấn một tay cầm cây gậy của người sứ giả, xong gật đầu một cái với vị tướng quân bên cạnh, người sau hiểu ý, lập tức hô to “Dừng lại!“. Tiếng hô vừa ra, binh sĩ tạm dừng hành quân.
Bức thư này do Mộ Dung Hồng Trang viết, lời lẽ rất là nhún nhường, đại ý là viện dẫn tư tưởng Đạo gia nhân từ mà mong Mạc Vấn hạ thủ lưu tình, để lại Hùng châu cho nước Yên. Mặc dù Mộ Dung Hồng Trang trong thư nói vĩnh viễn sẽ không xâm lược phía nam nữa, nhưng mấy lời này căn bản không đáng tin, Hùng châu có ý nghĩa rất trọng yếu về quân sự, ai chiếm được thành này tức là nắm được con đường yết hầu, tiến có thể công lui có thể thủ, tuyệt đối không thể để lại cho nước Yên.
Ngoài ra Mộ Dung Hồng Trang mặc dù dùng từ rất là khách sáo, nhưng trong thư có thuật lại tỉ mỉ binh lực của quân Yên, hành động này thể hiện sự đe dọa, cũng là điều Mạc Vấn rất không ưa.
“Mời sứ giả quay về thành báo cho Trưởng công chúa Mộ Dung biết, nếu trước khi mặt trời lặn các ngươi rút hết quân khỏi Hùng châu ta có thể bỏ qua không giết, còn nếu vẫn chấp mê bất ngộ, bần đạo sẽ điều nước lũ tới nhấn chìm Hùng châu, tất cả các người phải bỏ mạng lại cho ta!” Mạc Vấn nói với gã sứ giả.
“Tại hạ sẽ truyền đạt nguyên văn lời chân nhân đến Công chúa.” Sứ giả khom người lui về phía sau, lên ngựa rời đi.
Mạc Vấn nhìn về phía viên tướng quân, người sau giơ tay hô to, “Tiến!” Lệnh vừa ban ra, binh lính một lần nữa bắt đầu hành quân.
Mạc Vấn nhìn chăm chú tay sứ giả đang giục ngựa chạy ra xa, vừa nãy hắn ăn nói ngông cuồng chẳng qua là mê hoặc địch, mục đích là khiến cho quân Yên hoang mang, cũng là để chọc tức Mộ Dung Hồng Trang.
Hắn lấy hai vạn bộ binh tấn công Hùng châu chẳng qua là hành động bất đắc dĩ, nhưng chắc chắn quân Yên sẽ không cho là như vậy, quân Yên sẽ cho rằng hắn ngông cuồng tự đại. Chỉ cần Mộ Dung Hồng Trang nổi giận, quân Yên mới có thể nhân cơ hội hắn cuồng vọng khinh địch mà ra khỏi thành tiêu diệt quân Triệu, mà đây cũng chính là điều hắn mong muốn. Nếu quân Yên đóng cửa không ra, hắn thật sự chẳng có biện pháp nào gọi bọn chúng ra được.
Đi được khoảng bốn mươi dặm, đại quân tạm nghỉ ngơi nửa giờ uống nước, lúc này là giờ Mùi, thức ăn của quân tốt đa phần là thịt ướp, có thể để được rất lâu, ngoài ra lúc nãy đã ăn no rồi, đợi đến chạng vạng chính là thời điểm sung sức nhất, rất thích hợp chiến đấu.
Chạng vạng tối, quân Triệu tiến đến Hùng châu, Mạc Vấn bạo gan, lệnh cho quân đội đi thẳng đến bên ngoài thành, cách thành tám dặm.
Đánh giặc bản chất là so đấu binh lực, cũng là cuộc đấu trí giữa các chủ soái, trải qua ba năm tác chiến, Mạc Vấn đã quen thuộc phong cách điều binh của Mộ Dung Hồng Trang, Mộ Dung Hồng Trang mặc dù là con gái, nhưng suy nghĩ rất cẩn trọng, mà hắn lợi dụng chính là điểm này, Mộ Dung Hồng Trang muốn cầu ổn, dưới tâm lý như vậy nàng ta sẽ không dám lệnh cho dã thú trong núi tấn công quân Triệu, bởi nàng hiểu rất rõ dã thú không giết nổi hắn, giết không nổi mà lại có thể làm hắn tức giận trả thù. Vì vậy Mộ Dung Hồng Trang khả năng cao nhất là sẽ phái kỵ binh ra bao vây, lợi dụng lúc hắn đang cuồng vọng tự phụ, lại thêm Hổ châu đang án binh bất động để diệt sạch toàn bộ hai vạn quân Triệu Lộc châu.
Đúng như dự đoán, quân Triệu vừa dừng lại, hai gã dị loại biến thành yêu nhân liền xuất hiện hai bên cửa thành, cùng lúc đó cửa thành mở toang, ngàn vạn kỵ binh nước Yên chen chúc xông ra.
Thấy vậy, Mạc Vấn liền hạ lệnh quân đội tiến về trước, phải mau chóng thúc quân, chỉ có thúc quân tiến lên thì quân Yên trong thành mới tràn ra hết.
Kỵ binh nước Yên sau khi ra khỏi thành sau lập tức phân làm hai, ý đồ tạo thành thế gọng kìm, cũng không nóng lòng bắn tên công kích. Quân Triệu vừa xông tới thì đồng thời nơi cửa thành quân Yên cũng lũ lượt kéo ra ngoài, không lâu sau kỵ binh đã dốc hết, tiếp đó là bộ binh.
Lúc bộ binh xuất hiện, mãnh thú xà trùng trong núi cũng bắt đầu lui về phía sau, Mạc Vấn thấy vậy mừng thầm trong lòng, hắn lúc trước đã đe dọa sẽ dâng nước nhấn chìm Hùng châu, làm Mộ Dung Hồng Trang lo lắng phải điều hết binh sĩ ra, để phòng ngừa lũ lụt sau khi tràn vào thành binh lính không có chỗ để trốn.
Tình hình trước mắt không khác nào đưa dê vào miệng cọp, kỵ binh quân Yên đã hoàn thành thế vây công, bộ binh cũng đã ra được khoảng ba vạn, nhưng Mạc Vấn không kinh hoảng, bởi hắn chẳng có gì phải sợ hãi.
Sau khi đã vây kín, quân Yên bắt đầu ép quân Triệu lại, mắt thấy quân Yên sắp bắn tên, Mạc Vấn không do dự nữa, đưa tay vào ngực lấy hộp phù, rút ra Kim phù phía dưới Tử phù, cầm bút viết nhanh, rồi hô to chân ngôn: “Đại lăng tiêu tuần thú, phát Càn Khôn chiếu mệnh, tụ tứ hải Long khí, thỉnh Ngũ Hành Kim long, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh, Long Thần lâm phàm!”
Chân ngôn đọc xong, Kim phù rời tay bay lên không trung, thế nhưng Kim phù bay mãi mà vẫn không biến thành Kim Long, rốt cuộc lại chậm rãi rơi xuống.
Mạc Vấn thấy vậy cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kiểm tra khắp thân thể, phát hiện linh khí vẫn ở trạng thái tràn đầy, không hề bị rút đi, cái này chứng tỏ phù chú không có hiệu lực.
Đưa tay đón lấy tấm Kim phù nhẹ nhàng rớt xuống cẩn thận quan sát, phát hiện phù chú vẽ viết cũng không sai lầm, pháp ấn cũng đã đóng, tại sao lại không có hiệu lực?
Hắn lúc trước là dùng linh khí lên tiếng, cho nên hai phe địch ta toàn bộ đều tập trung sự chú ý trên người của hắn, Mạc Vấn dưới tình thế cấp bách liền vẽ tiếp một đạo Hỏa phù, sau khi rời tay vẫn không thấy bốc cháy.
Lá phù còn vẹn nguyên, phù chú chính xác, pháp ấn cũng đóng, Thiên Lang Hào không vấn đề gì, vậy thì chỉ có thể là chu sa làm mực có vấn đề, hắn liếc mắt đã phát hiện ra dị thường, trong hộp mực có mùi xà phòng thoang thoảng.
Xà phòng sao có thể ngấm vào hộp phù đóng chặt được? Mạc Vấn cẩn thận ngẫm lại, toàn thân nhất thời lạnh lẽo như băng, khả năng duy nhất chỉ có thể là lúc Thạch Chân giặt quần áo đã đổ xà phòng vào chu sa. Lúc ở thôn hoang vắng, sau đại chiến Thạch Chân thấy hắn vẽ bùa mất linh đã từng hỏi hắn vì sao phù chú không có hiệu lực, ngày đó hắn chỉ trả lời mập mờ, Thạch Chân mặc dù không hỏi nhiều, nhưng hẳn là đã phát hiện ra đầu mối, đêm qua Thạch Chân đã từng nhiều lần đứng dậy, mà hắn lại không hề chú ý tới Thạch Chân làm cái gì.
Nhớ lại khi chia tay Thạch Chân có những cử chỉ lời nói kỳ quái, Mạc Vấn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, dựa theo tính cách của nàng, nếu nàng thật sự thích đồ vật nào mà lại không có được, nàng nhất định sẽ phá hủy nó.
Do e sợ uy danh bất bại của hắn, nên quân Yên mặc dù phát hiện hắn có cử chỉ khác lạ nhưng cũng không ngay lập tức xông về phía trước, Mạc Vấn mạnh mẽ trấn định tinh thần, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ run người, Thạch Chân cho rằng hành động này có thể hại chết hắn, nhưng nàng suy nghĩ quá ngây thơ rồi, lúc này hắn nếu muốn rút lui thì không ai có thể ngăn cản được. Nhưng hắn đã làm liên lụy tới hai vạn binh lính vì tin tưởng mình mà phải chết oan.
Nguyên bản hắn định sau trận chiến này sẽ cho Thạch Chân một tin mừng đấy, nhưng không ngờ Thạch Chân đã đi trước, tặng lại hắn một cái tin mừng.
“Đáng chết!” Mạc Vấn thầm chửi một tiếng trong lòng, tiếp đó cắn nát ngón giữa vẽ một tấm phù gọi Thanh Long, đến khi Thanh Long ngẩng đầu hiện thân liền hét lớn, “Quân Triệu nghe lệnh, công chiếm ngọn núi phía Tây...”