Dịch giả: alreii
Ngụy Phách Thiên chân cẳng ngắn, tốc độ thân pháp vốn kém hơn Mạc Vấn, lúc này mang theo một người đi nên càng chậm, sau ba mươi dặm đã bị Mạc Vấn đuổi kịp chặn lại.
Mạc Vấn cầm hắc đao chặn đường đi của Ngụy Phách Thiên, nhíu mày nhìn thẳng Ngụy Phách Thiên cùng Hoàng Tố Tố đang được nó bế, Hoàng Tố Tố lúc trước bị thương rất nặng, lúc này sắc mặt trắng bệch, vẫn chưa tỉnh lại.
“Cút ngay!” Ngụy Phách Thiên dành ra tay trái nắm chặc Nga Mi Thích.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ngươi ta ai vì chủ nấy, trước trận đối địch dùng đủ các loại mưu kế, hai bên đều không có lỗi, hôm nay ta thả cho hai người các ngươi rời đi, không được can thiệp vào thị phi trần thế nữa, quay về trong núi lo tu hành đi.” Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát nghiêng người nhường đường, hắn không làm được chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hy vọng có thể hóa giải ân oán.
“Mẹ nó, lão tử muốn đi, ngươi ngăn được ta sao?” Ngụy Phách Thiên không cảm kích.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, lời này của Ngụy Phách Thiên chứng tỏ nó không có ý hòa giải, cho dù hôm nay thả chúng nó rời đi, hai người chúng nó ngày sau sẽ lại tới kiếm chuyện với hắn.
Ngụy Phách Thiên thấy Mạc Vấn không trả lời, sau khi hừ lạnh thì hướng qua bên phải nó lao về phía Đông, “Ngươi chờ đó cho lão tử.”
Mạc Vấn vốn đã có lòng thả cho chúng nó rời đi, nghe được lời này lập tức giận dữ, lắc mình lần nữa cản Ngụy Phách Thiên lại, “Bần đạo đời này chưa bao giờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi thả Hoàng Tố Tố xuống đánh với ta một trận.”
“Người Hán các ngươi luôn biết cố làm ra vẻ, nếu ta để nó xuống, ngươi còn không lập tức chém nó hả.” Ngụy Phách Thiên hô to một tiếng, ôm Hoàng Tố Tố trong ngực vọt về phía Mạc Vấn, tới gần trước thì giơ thẳng Thích quét mạnh.
“Thả Hoàng Tố Tố xuống, công bằng đối chiến với bần đạo.” Mạc Vấn quơ đao đẩy Nga Mi Thích ra mở miệng nói, Ngụy Phách Thiên quan tâm Hoàng Tố Tố như vậy khiến hắn rất cảm động, có lòng thả hai người một con đường sống, lại lo lắng hai người lấy oán trả ơn, đợi sau khi thương thế lành thì quay lại trả thù.
“Cút con mẹ ngươi.” Ngụy Phách Thiên mắng to một tiếng xoay người tấn công lần nữa.
Mạc Vấn bứt người lùi về phía sau, thừa cơ ngưng khí vào hắc đao, đợi đến khi Ngụy Phách Thiên lại xông tới, quơ đao chém mạnh Nga Mi Thích trong tay nó, Ngụy Phách Thiên sở trường hai tay cùng dùng Nga Mi Thích, công kích hai tay một lúc có thể khiến đối phương ứng phó khó nhọc, nhưng hai tay cùng một lúc cũng có chỗ thiếu sót của nó, đó chính là lúc một tay sức lực không đủ, Mạc Vấn ngưng chân linh khí một đao đánh bay Nga Mi Thích bên tay trái.
“Vợ chồng hai người các ngươi trù tính hại ta ở miếu Sơn Thần trước, ta vì tự vệ tổn thương nó là sau, tại sao ngươi lại giận dữ như vậy?” Mạc Vấn một kích thành công cũng không tiến lên đuổi giết.
“Đánh rắm, lão tử muốn giết ngươi còn cần trù tính? Nếu không phải lão tử tới sớm, không chừng tiểu tử ngươi đã làm ra chuyện gì rồi.” Trong lúc nói chuyện thân hình của Ngụy Phách Thiên vội vàng chuyển động, lao về rừng núi phía Bắc.
“Nếu không thả Hoàng Tố Tố xuống, ngươi chắc chắn không đánh lại ta.” Mạc Vấn lách mình ngăn nó lại, “Nếu có thể giết ta, ngươi có thể mang nó rời đi.”
Ngụy Phách Thiên nghe vậy mặt lộ thần sắc hung ác tàn nhẫn, sau đó bước đi về phía bên phải, nhặt cây Nga Mi Thích kia lại, cẩn thận đặt Hoàng Tố Tố xuống chỗ khô ráo bên đường, ngay sau đó la to một tiếng, xông về phía Mạc Vấn.
Dưới cơn giận dữ Ngụy Phách Thiên ra chiêu hết sức hung ác, hai cây Nga Mi Thích tung bay trên dưới, chuyên hướng về trọng huyệt yếu hại của Mạc Vấn, trước đó Mạc Vấn đã thăm dò rõ nội tình của nó, lần này ứng đối ung dung hơn nhiều, không còn hốt hoảng như lần trước nữa, nhưng Ngụy Phách Thiên thế tới rào rạt, ra chiêu nhanh mạnh, một thanh hắc đao cần cản hai cây Nga Mi Thích, trong lúc nhất thời cũng không thể chiếm tiện nghi.
Binh pháp có nói nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*, Mạc Vấn biết đạo lý này, cho nên giai đoạn trước cũng không vội đả thương nó, chỉ muốn làm hao mòn nhuệ khí của Ngụy Phách Thiên, Ngụy Phách Thiên nếu kéo lâu không công kích được ắt sẽ nôn nóng, đến lúc đó nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
*Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Bởi vì lúc này kỵ binh đã xông vào trong thành, hơn nữa cửa Đông đã mở, thiếu Ngụy Phách Thiên quân Yên đã như rắn mất đầu, cho nên Mạc Vấn cũng không lo lắng chiến sự trong thành, chuyên tâm đối địch Ngụy Phách Thiên, lá phù trước đó đã hao tổn một nửa linh khí của hắn, lúc này cũng không có lòng dạ nào để vẽ phù nữa, phàm là phù chú đều cần hao tổn linh khí, số bổ khí đan còn lại của hắn không nhiều, có thể không dùng thì không dùng, có thể tiết kiệm chừng nào thì hay chừng đó.
Cao thủ so đấu, ra chiêu nhanh nhẹn, chốc lát sau hai người đã đánh hơn mười hiệp, lòng Mạc Vấn định thần ổn định, công phòng có mức độ. Mà Ngụy Phách Thiên tâm trạng không yên, mặc dù ra chiêu so với trước đó tàn nhẫn hơn nhưng thiếu đi ung dung và tinh tế mà cao thủ nên có.
Tuy Mạc Vấn nhận ra được lúc nó ra chiêu lộ ra vài sơ hở nhưng cũng không có thừa cơ đả thương nó, đánh nhau với người khác khinh địch chính là đại kỵ, lúc này hắn còn chưa xác định sơ hở Ngụy Phách Thiên để lộ ra là vì nó vô ý hay là nó cố ý trù tính.
Không lâu lắm, phía Tây có kỵ binh đến, đây đều là những kỵ binh bỏ thành mà chạy của nước Yên, sau khi thấy hai người cũng không nghe theo gọi to ép buộc của Ngụy Phách Thiên mà nhanh chóng giục ngựa chạy trốn, một thủ lĩnh vứt bỏ binh lính dưới quyền, binh lính dưới quyền của nó cũng sẽ vứt bỏ nó.
Ngụy Phách Thiên ép buộc không thành, lớn tiếng chửi rủa về phía hơn mười tên kỵ binh chạy trốn kia, Mạc Vấn thừa dịp nó phân tâm, tiến lên một đao rạch một đường từ ngực trái đến sườn phải trên áo bào đỏ của nó, xuyên thấu qua vết rách trên áo bào, có thể nhìn thấy được trước ngực Ngụy Phách Thiên xuất hiện vết máu, tình hình này cho thấy Ngụy Phách Thiên cũng không phải đao thương bất nhập, trước ngực nó yếu ớt hơn sau lưng nhiều.
Sau khi bị thương Ngụy Phách Thiên không sợ hãi, cũng không để ý vết thương trước ngực, Nga Mi Thích trên hai tay cũng không nhắm vào trọng huyệt toàn thân Mạc Vấn nữa mà chỉ tấn công hạ bàn* của hắn.
*Hạ bàn: từ phần eo trở xuống
Đương nhiên Mạc Vấn biết Ngụy Phách Thiên muốn tổn thương hai chân của hắn, khiến hắn hành động bất tiện sau đó thừa cơ chạy trốn. Cho nên càng tận lực phòng thủ, xuất đao chỉ cầu tự vệ, không cầu đả thương địch.
Chỉ chốc lát sau, lại có một đám lui binh thúc ngựa đến, đám người này nhân số khá nhiều, có hơn mấy chục người, mỗi người đều mang theo binh khí, cung giáp đầy đủ, Ngụy Phách Thiên thấy vậy lại lần nữa hô to lệnh binh lính bắn tên, nhưng la hét của nó không có hiệu quả, những người này nóng lòng chạy thoát thân, hoàn toàn không nghe nó thúc ép.
“Nếu ngươi có thể cam đoan ngày sau không trở lại đối địch với ta nữa, ta sẽ thả cho các ngươi rời đi.” Mạc Vấn mở miệng nói, trên mặt Ngụy Phách Thiên lộ ra thần sắc thất vọng khiến hắn động lòng trắc ẩn.
“Cút con mẹ ngươi, Tố Tố là vợ của lão tử, để ngươi nhìn hết đã không nói, ngươi còn nắm vú của nó, lúc này lại giả bộ làm người tốt, ngươi thật khiến lão tử buồn nôn.” Ngụy Phách Thiên lại lần nữa xông tới giống như điên.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày, Ngụy Phách Thiên là một bình giấm*, nó cũng không cẩn thẩn nghĩ xem tại sao hắn phải công kích trước ngực Hoàng Tố Tố, chỉ biết hắn ở trước ngực Hoàng Tố Tố xuống tay rất nặng, theo Ngụy Phách Thiên xem hắn đang cợt nhả Hoàng Tố Tố, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Ngụy Phách Thiên tức giận, mà vấn đề này thì không thể nào giải thích rõ, chòng ghẹo vợ của người khác chính là đại thù, đổi thành người bình thường đều sẽ trả thù, chớ nói chi Ngụy Phách Thiên ôm bình giấm trong ngực.
*Bình giấm: ý chỉ mấy kẻ hay ghen tuông
“Chỉ riêng hành vi của các ngươi thì giết các ngươi cũng không quá đáng, nếu không phải nhìn trên sự si tình ngươi dành cho Hoàng Tố Tố, ta sẽ không thả các ngươi rời đi, ngươi còn không biết điều nữa đừng trách bần đạo vô tình.” Mạc Vấn vẫn định khiến Ngụy Phách Thiên giải bỏ hiểu lầm.
“Tại sao ngươi lại đối tốt với Tố Tố như vậy? Con mẹ nó.” Lời nói này của Mạc Vấn vốn có lòng tốt khuyên nhủ, nhưng vào trong tai Ngụy Phách Thiên chính là một loại ý tứ khác, một người đàn ông bị ghen tức dẫn đến tràn đầy lòng đố kị thì không còn lý trí.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, hắc đao trong tay vung chém Thích, đổi phòng thủ thành tấn công, Ngụy Phách Thiên nhiều lần ác ngữ làm nhục tổ tiên Mạc thị, khiến hắn không thể nhịn được nữa.
Lối đánh một tấc ngắn một tấc hiểm là lấy tốc độ cực nhanh và chiêu thức quỷ dị trong thời gian ngắn chế ngự đối thủ, lối đánh thế này có một thiếu sót, đó chính là thời gian trì hoãn càng dài, càng khó đạt được hiệu quả đánh bất ngờ, một lúc sau, Mạc Vấn đã thăm dò rõ thói quen ra chiêu của Ngụy Phách Thiên, Ngụy Phách Thiên quen tự mình tạo ra cơ hội tấn công, cũng không giỏi tùy cơ ứng biến, nói cách khác nó không giỏi lợi dụng sơ hở của đối phương, sau khi phát hiện điểm này, lúc xuất đao Mạc Vấn tận lực nghiêng đi nửa tấc, sau một đao này Nga Mi Thích trên tay trái của Ngụy Phách Thiên bị chấn ra sau nửa thước, khoảng cách như vậy nó hoàn toàn có thể nửa đường biến chiêu tấn công về phía trước, nhưng nó lại không làm như vậy.
Mạc Vấn thấy vậy trong lòng nắm chắc, lúc xuất đao không ra toàn lực mà lưu lại ba thành sức lực, ngăn cản Nga Mi Thích nơi tay phải Ngụy Phách Thiên, lúc rút đao về thuận thế rạch từ ngực phải nó xuống, sức lực của một đao này tuy rằng yếu hơn đao trước đó, nhưng cũng rách áo thấy máu.
“Ta là Đạo nhân Thượng Thanh, làm sao lại thích phụ nữ? Mau dẫn nó đi đi.” Mạc Vấn thu đao vào vỏ, sở dĩ hắn nhiều lần khuyên nhủ chính là bởi vì Ngụy Phách Thiên vẫn chưa từng vứt bỏ Hoàng Tố Tố một mình chạy thoát thân, mặc dù nó chỉ là một con cầm thú thô bỉ, nhưng đã làm chuyện đàn ông nên làm.
Ngụy Phách Thiên nghe vậy không tiến công lần nữa, tới lúc này nó đã biết Mạc Vấn vẫn luôn hạ thủ lưu tình, nhưng mà nguyên nhân khiến nó quyết định dừng tay cũng không phải vì điều này mà vì nó tin Mạc Vấn không có ý nghĩ không an phận với Hoàng Thử Lang(chồn) vợ nó.
Hai người vừa mới ngừng chém giết, quân Yên tan tác đã chen chúc lùi tới, lần này tới chính là phần lớn lính bại trận, đợi đến khi hai người nhận ra, đám kỵ binh kia đã xông tới.
Binh bại như núi đổ, bởi vì nhân số đông đảo, đường chính không cách nào chứa được nhiều ngựa cùng chạy, rất nhiều chiến mã phi như điên trên bãi cỏ ven đường, Ngụy Phách Thiên thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ qua Mạc Vấn tung người lao đi bảo vệ Hoàng Tố Tố còn đang hôn mê.
Tốc độ của nó không thể nói là không nhanh, nhưng nó phát giác quá muộn, sau khi rơi xuống đất chưa kịp đến ôm lấy Hoàng Tố Tố, đội kỹ mã đã vội vàng xông tới, chiến mã “ầm ầm” lao đến đụng bay nó.
Con ngựa kia tuy rằng đụng bay Ngụy Phách Thiên, tự mình cũng gãy cổ bổ nhào chết ngay tại chỗ, chiến mã theo sau mà đến bị ngăn trở, từ phía sau vội ngừng giẫm đạp, Hoàng Tố Tố vốn đã bị thương nặng, dưới tình thế bị rất nhiều chiến mã tùy tiện giẫm đạp đè ép đã nhanh chóng hiện ra nguyên hình.
Mạc Vấn có lòng cứu viện, nhưng cũng không tiến lên, thứ nhất hắn sợ lại khơi dậy ghen tức của Ngụy Phách Thiên, kết thành tử thù. Hai là bởi vì cách quá xa, cứu giúp không được.
Ngụy Phách Thiên lướt nhanh trở lại thấy vậy gào thét liên tục, giống như phát điên xông vào bầy ngựa định cứu viện, liên tiếp ném bay mấy con chiến mã cuối cùng từ dưới vó ngựa cướp ra được con chồn đã huyết nhục lẫn lộn kia, con chồn kia lúc này toàn thân tê liệt, đầu lâu vỡ dẹt, không hỏi cũng biết đã chết rồi.
Ngụy Phách Thiên thấy tình hình này, trong nháy mắt rất đau buồn, nhưng nó chưa kịp phát ra kêu gào đau thương đã bị chiến mã theo sau xông tới đụng ngã lần nữa.
Mạc Vấn thấy vậy nhíu mày, đạo hạnh của Ngụy Phách Thiên không cạn, vốn có thể lăng không lên cao né tránh bầy ngựa, nhưng trong sự đau buồn lòng nó đã đại loạn, cũng không biết né tránh, mặc kệ là con người tu hành hay là dị loại tu hành, chỉ cần chưa phi thăng thì chính là thân thể máu thịt, Ngụy Phách Thiên tuy rằng có thể chịu đựng được đao kiếm, nhưng cũng không phải thật sự đao thương bất nhập, nó không chịu nổi điên cuồng giẫm đạp từ vó sắt của chiến mã. Mặc dù hắn có lòng bỏ qua cho hai người, nhưng cuối cùng hai người này vẫn không thể sống sót.
Vào lúc Mạc Vấn lắc đầu than thở, trong bầy ngựa truyền ra tiếng thét của Ngụy Phách Thiên, “Đạo sĩ thối, cút được bao xa thì cút đi.”
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy nghi ngờ, liếc mắt tìm kiếm bóng dáng Ngụy Phách Thiên trong bầy ngựa, nhưng vào lúc này, một con nhím lớn chừng cái cối xay xuất hiện trong bầy ngựa, Mạc Vấn thấy vậy ngạc nhiên kinh hãi, lập tức lóe thân tránh vào rừng cây ở con đường phía Bắc, nhanh chóng tránh vào chỗ sâu trong rừng cây, cũng vào lúc này, con nhím to lớn kia đột nhiên nổ tung, ngàn vạn gai nhọn bay nhanh tứ tán...
---o0o---