Dịch giả: argetlam7420
Phượng Cầu Hoàng vốn là khúc nhạc tỏ tình, giai điệu dạt dào vui tươi, nhưng lúc này trong tiếng sáo của Mạc Vấn lại tràn đầy bi ai. Quá đau đớn xót xa khiến tiếng sáo có phần không chuẩn, Mạc Vấn lại bắt đầu thổi từ đoạn giữa, hết sức đột ngột. Lúc này đã gần canh ba, tiếng sáo bất ngờ nổi lên khiến gã người Hồ trên lầu tức giận mắng to, “Kẻ nào nửa đêm khóc tang đấy, mau ra ngoài chặt đứt cái chân chó của hắn.”
Gã người Hồ mắng xong, mấy tên lính canh từ những nơi khác chạy tới. Mạc Vấn cũng không bị bọn chúng làm quấy nhiễu, vẫn chậm rãi thổi.
Lát sau, trong lầu lại truyền đến tiếng gã người Hồ kêu la, “ Trời đông giá rét, mau mau đóng cửa sổ lại.”
Mạc Vấn nghe thế, biết là Lâm Nhược Trần đã nghe được tiếng sáo nên mở cửa sổ ra, nhưng hắn không hề ngưng thổi. Hắn sở dĩ nhắm mắt thổi là bởi hắn không muốn gặp lại người đàn bà này, mà lúc này trời vẫn còn rất tối, cho dù Lâm Nhược Trần có mở cửa sổ ra cũng không thấy được bộ dáng của hắn.
Danh khúc vang lên, những ký ức ngày trước cũng theo đó ùa về. Ngày đó Lâm Nhược Trần bị người Hồ bắt đi, hắn cùng lão Ngũ ra Bắc tìm nàng dọc đường đi chịu biết bao khổ sở, mặc dù chịu đủ khổ cực nhưng hắn không bao giờ từ bỏ, đáng buồn thay đã buông bỏ. Lúc nãy khi Lâm Nhược Trần cùng gã người Hồ kia giao hoan, hắn vẫn một mực đứng ngoài cửa sổ lạnh lẽo quan sát. Có thể thấy Lâm Nhược Trần vẻ mặt và giọng nói tuyệt không phải miễn cưỡng trái lương tâm, nàng đã hoàn toàn thần phục người Hồ xấu xí thô bỉ kia, chỉ muốn được gã sủng ái. Dù cho ban đêm gã người Hồ không thấy được khuôn mặt nàng, trên mặt Lâm Nhược Trần cũng chẳng có vẻ căm hận hay chán ghét gì cả.
Lúc này đã có lính canh chạy tới, những tên lính canh này cũng rất hung bạo, nhảy lên tường viện liền giơ đao lao về phía Mạc Vấn, tới gần hắn vung đao chém ngay.
Mạc Vấn đang lấy hai tay thổi sao khó mà xuất thủ được, liền thi triển Truy Phong Quỷ Bộ cấp tốc né tránh. Mặc dù người động nhưng khúc nhạc vẫn không loạn.
Cả khúc “Phượng Cầu Hoàng” vốn không dài, đoạn dở dang ngày trước cũng chỉ chiếm một phần ba khúc nhạc. Mạc Vấn chậm rãi thổi, nhịp điệu bi thương, hắn đau buồn không phải vì Lâm Nhược Trần thay lòng, mà là thấy thương hại cho chính mình. Trên đường ra Bắc hắn và lão Ngũ đã phải ngủ ngoài trời đông giá buốt, chịu bị đói bị lạnh, bị người cướp bóc suýt nữa bỏ mạng, ngày đêm đi đường khiến lòng bàn chân ngâm nước giờ vẫn chưa khỏi. Nhưng hắn chưa bao giờ kêu khổ lùi bước, đây là chuyện nên làm của một người chồng, một người đàn ông. Nhưng hắn không nghĩ kết quả cuối cùng lại như thế này, Lâm Nhược Trần đã làm hắn thất vọng. Chỉ cần lúc giao hoan với gã người Hồ trên mặt Lâm Nhược Trần có một tia miễn cưỡng thôi, hắn cũng sẽ tự thuyết phục bản thân tha thứ cho người đàn bà đáng thương này, thế nhưng nàng không có, nàng là cam tâm tình nguyện.
Tiếp đó lại có mấy tên lính canh khác chạy đến, liên thủ vây công hắn. Mạc Vấn lúc này còn chưa thể nghe tiếng gió phân biệt vị trí, bất đắc dĩ chỉ có thể mở mắt ra nghiêng người né tránh. Thấy mấy tên lính canh liên thủ cũng không làm gì được hắn, trong lầu các lại truyền đến tiếng người Hồ gào thét, “Đúng là một đám phế vật, mau đi gọi Hồ Ma giáo úy tới bắt hắn.”
Một khúc Phượng Cầu Hoàng lúc này đã gần đến hồi cuối, Mạc Vấn thổi sáo hơi bật ra ngày càng mạnh hơn. Cái này không phải do di chuyển nên hít thở không thông, mà là oán khí trong lòng hắn đang tăng thêm. Hắn không phụ lòng Lâm Nhược Trần, mà là Lâm Nhược Trần phản bội hắn, Lâm Nhược Trần đã quên mất lời thề tân hôn ngày đó, không xứng đáng làm vợ của Mạc Vấn.
Cơn giận dữ một khi nổi lên sẽ càng ngày càng lớn, lát sau bi thương ẩn trong trong tiếng sao dần biến thành tức giận. Đến đoạn nhạc cuối cùng, sáo trúc vỡ vụn, để lại một luồng dư âm sắc nhọn chói tai.
Lưu tình không động thủ, động thủ không lưu tình, đây là lời dạy bảo của Tư Mã Phong Bội ngày đó. Tiếng sáo vừa ngưng, Mạc Vấn lập tức xuất thủ, những tên lính canh này đều có lý do đáng chết, giết cũng không oan.
Lúc trước trị lở loét cho người đàn ông kia Mạc Vấn đã thầm kinh ngạc, y thuật của mình dưới sự truyền thụ của Ngọc Linh Lung đã trở nên cực kỳ cao siêu. Lúc này cũng vậy, một khi xuất thủ, hắn liền phát hiện những lính canh này căn bản không chịu nổi một kích. Cầm Phong Quỷ Thủ tung ra, năm tên không có chút phản kháng nào, toàn bộ ngã xuống đất. Mạc Vấn nhắm đều là tử huyệt, sau khi ngã xuống đất chắc chắn phải chết.
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Mạc Vấn giết người, hơn nữa còn giết liền năm người. Nhưng hắn cũng không thấy hoảng hốt lo sợ, trái lại cảm giác hết sức hưng phấn. Hắn lúc này đã không còn là tay thư sinh trói gà không chặt ngày đó nữa, hắn giờ là Thượng Thanh chuẩn đồ, học được rất nhiều bí pháp Thượng Thanh tông, trở thành một cao thủ Đạo môn. Những tên người Hồ này không biết sống chết, dám cả gan cầm đao mạo phạm, chết chưa hết tội.
Sát cơ một khi đã nổi lên thì rất khó áp chế. Mạc Vấn giết liền năm người xong, căm tức nhìn về phía gã người Hồ vẫn còn đứng bên cửa sổ hô to gọi nhỏ. Nghĩ đến một màn kinh tởm lúc trước nhìn thấy, sát cơ lại bùng lên. Mạc Vẫn hừ lạnh một tiếng phi thân nhảy lên tường, từ trên tường đặt chân mượn lực nhanh chóng lao về phía cửa tòa lầu phía Tây.
Người Hồ kia thấy thế hét to một tiếng xoay người bỏ chạy, bỏ lại Lâm Nhược Trần đang ngạc nhiên đứng cạnh cửa sổ.
Lâm Nhược Trần lúc này chỉ mặc tiểu y(quần áo lót), hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi. Đột nhiên xảy ra chuyện thế này, nàng đã bị dọa sợ ngây người.
Mạc Vấn căm phẫn nhìn người con gái mà vì nàng hắn đã phải chịu quá nhiều đau khổ, ngón tay phải cong lại nhằm thẳng huyệt Liêm Tuyền. Lâm Nhược Trần đương nhiên không thể nào tránh được, chỉ có thể đứng đó chờ chết.
Ngay tại lúc sắp chạm vào người Lâm Nhược Trần, Mạc Vấn cắn răng thu tay lại, bởi hắn lại nhìn thấy cây đàn tranh đặt trong phòng. Lâm Nhược Trần đã từng nhiều lần gảy khúc “Phượng Cầu Hoàng” còn dở dang, chứng tỏ khi đó trong lòng nàng vẫn còn có hắn đấy. Chẳng qua tuy hai người trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng chưa hề có tiếp xúc da thịt, cảm tình cũng không sâu nặng, lại được người Hồ sủng ái nên nàng mới chuyển tình cảm sang người khác, cái này không thể trách nàng. Ngoài ra, cầu sinh là bản năng của con người, Lâm Nhược Trần cũng chỉ chọn con đường mà hầu hết phụ nữ đều sẽ chọn mà thôi.
Mặc dù đeo khăn bịt mặt nhưng Mạc Vấn vẫn biết Lâm Nhược Trần đã nhận ra hắn, bởi hắn thấy được trong mắt nàng có chút xấu hổ. Một tia xấu hổ này khiến cho lòng hắn mềm nhũn, không nỡ tay giết nàng.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Vấn đột nhiên cảm thấy tay phải đau nhức, nghiêng đầu nhìn thì thấy cánh tay phải đã bị một mũi tên nhọn cắm xuyên qua. Hắn dõi mắt trông về phía xa, phát hiện mấy tên người Hồ đang từ tòa lầu các phía Nam chạy nhanh đến nơi này, dẫn đầu là một gã người Hồ mắt chột tay cầm cung tên, lúc này lại đang lắp tên chuẩn bị bắn.
Thấy tên người Hồ chột mắt này, sát ý vừa mới tiêu giảm của Mạc Vấn lại ầm ầm đổ lên não. Tướng mạo người này đến chết hắn cũng không quên, chính là gã ở huyện Tây Dương đã bắn chết mẹ hắn, cướp đi đám người Lâm Nhược Trần.
Mạc Vấn giận dữ gầm lên, nhảy khỏi mái hiên phóng thẳng tới tên người Hồ chột mắt. Lúc này hai bên cách nhau khá xa, gã người Hồ kia lại bắn ra một mủi tên, Mạc Vấn đang điên cuồng lao tới quên cả né tránh, nhưng Truy Phong Quỷ Bộ vô cùng quỷ dị, liên tục thay đổi vị trí nên dễ dàng tránh được. Gã người Hồ thấy thế lại rút mũi tên khác, nhưng hắn không còn cơ hội giương cung nữa, bởi vì Mạc Vấn đã vọt tới gần vung tay siết chặt cổ họng của hắn.
“Ngươi còn nhớ ta không?” Quá phẫn nộ, Mạc Vấn đã mất hết lý trí, lột bỏ khăn bịt mặt của mình xuống, quát.
Người Hồ chột mắt không trả lời, mà vung cây cung về phía Mạc Vấn định đập hắn. Mạc Vấn lấy tay trái đỡ được, cùng lúc đó rút ra mũi tên găm ở tay phải, ngưng tụ linh khí cắm thẳng vào trán tên người Hồ, “Dám giết mẹ ta, đáng chết, đáng chết, đáng chết,...”
Cứ một tiếng “đáng chết”, hắn lại dùng mũi tên liên tục rút ra cắm vào trán tên người Hồ, máu thịt đỏ trắng văng ra tung tóe, cảnh tượng cực kỳ kinh dị. Mấy tên người Hồ xung quanh thấy hắn tàn bạo như vậy nào dám tiến lên nữa, rối rít chạy xa.
Lâm Nhược Trần phản bội hắn, hắn cũng không khóc, nhưng lúc này nước mắt hắn lại tuôn rơi. Mẫu tử liên tâm**, mẹ chết oan làm hắn ăn ngủ không yên, nỗi uất ức như nghẹn ở cổ họng, mà nay đại thù được báo, rốt cuộc cũng là mẹ hắn trên trời có linh thiêng. Nhưng cho dù giết gã ác nhân này thì có ích lợi gì chứ, mẹ hắn không bao giờ sống lại được nữa.
** Mẫu tử liên tâm: Con là do mẹ sinh ra, mẹ với con tình cảm là gần gũi nhất, hai trái tim giống như nối liền với nhau (liên tâm)
Liên tiếp rút ra đâm vào hơn mười lần, tên người Hồ chột mắt kia đã hoàn toàn biến dạng rồi. Mạc Vấn hất tay ném cỗ thi thể với mũi tên đi, cúi đầu nhìn chính mình người dính đầy máu với não tương. Những thứ dơ bẩn này không làm hắn thấy kinh tởm, mà khiến trong lòng hắn dần bình tĩnh lại, đây là máu của kẻ thù giết mẹ, kẻ làm việc ác phải trả giá đắt.
Lúc này trong phủ tướng quân đã truyền đến tiếng gióng trống khua chiêng, không thể nghi ngờ là đang kêu gọi quan quân ở phụ cân tới vây bắt hắn. Mạc Vấn biết võ nghệ của mình không đủ để chạy thoát được trong vạn quân, bèn nhanh chóng xoay người nhảy lên tường rời đi. Bỗng hắn phát hiện Lâm Nhược Trần đang từ trong phòng chạy trốn về hướng Đông, liền lắc mình tới cản đường nàng.
Lâm Nhược Trần thấy hắn đến hoảng sợ lui về phía sau. Mạc Vấn cũng không đuổi theo, mà đưa tay vào ngực áo lấy ra mảnh vải đỏ cùng cây trâm bạc lâu nay hắn vẫn giữ kỹ ném tới trước mặt nàng. Mảnh vải đỏ này là một phần của chiếc quần đỏ hắn tìm được ở khu đất hoang trên đường, cây trâm có được từ căn nhà mà ngày đó người Hồ từng ở qua. Hai vật này có thể chứng minh rằng sau khi nàng bị bắt đi, vị phu quân nàng chưa từng động phòng đã phải liều mạng lên phía Bắc tìm kiếm vất vả thế nào, nàng cần phải biết người nàng đã phản bội là người đàn ông ra sao.
Ném xong, Mạc Vấn xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói với Lâm Nhược Trần một câu nào. Cảnh tượng Lâm Nhược Trần giao hợp với người Hồ mãi mãi là nỗi ác mộng cả đời của hắn. Hắn có thể không giết nàng, nhưng không nghĩ sẽ có bất kỳ quan hệ gì với nàng nữa.
Bay qua tường viện, Mạc Vấn nhanh chóng chạy về hướng Bắc, trốn khỏi đám lính đang giơ đuốc đang chạy tới từ phía Nam. Hắn cũng không dừng lại trong thành, mà chạy cả đêm ra khỏi thành, tới nơi hoang vắng nương thân.
Lần này trúng tên so với lần ở huyện Tây Dương thì nghiêm trọng hơn nhiều, đầu mũi tên đã đâm sâu tới tận xương cánh tay. Lúc trước hắn giận dữ rút tên ra làm cho vết thương chảy máu không ngừng, sau khí băng bó đơn giản Mạc Vấn cố nén đau đớn đi tìm thảo dược quanh đó, nghiền nát rồi đắp thuốc lên, tự mình chữa thương.
Trải qua biến cố ban nãy, trong lòng Mạc Vấn vẫn chưa bình tĩnh lại được. Một mặt là đã báo thù được cho mẹ, hắn như trút được gánh nặng, mặt khác là tức giận người vợ kết tóc lại phản bội mình, ngoài ra hắn còn thấy sợ hãi với chính mình sao lại có thể tàn ác như thế. Chưởng giáo Huyền Dương Tử đã từng nói “Người kém lương thiện trong tâm có chó sói, người quá lương thiện trong tâm lại có Yêu Long.” Lời này là chân lý của Đạo gia, trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ rằng khi ác niệm của mình nổi lên lại có thể giết người không chớp mắt như vậy. Trong lòng ẩn giấu ác niệm lớn đến thế, vì sao trước nay không phát hiện ra? Người tu đạo phải biết khoan dung, sát phạt có độ, chuyện xảy ra hỗi nãy là có nguyên nhân chính đáng, có thể bỏ qua được, nhưng sau này nhất định phải áp chế ác niệm, khoan hồng độ lượng.
Do thời hạn quay về núi vẫn còn dài, Mạc Vấn cũng không vội về mà tìm một dòng suối rửa sạch đạo bào, lại tìm kiếm dọc đường chút dược thảo trị thương cho mình. Ngoại thương chữa trị tương đối đơn giản, dược thảo cầm máu lên da cũng không khó tìm.
Giờ Thìn ngày thứ năm, Mạc Vấn trở về Vô Lượng sơn...