Dịch: Chưởng Thiên
Biên: argetlam7420
Lão đạo nghe vậy liếc mắt dò xét trên dưới Mạc Vấn một phen. Chu Quan Chính tuy không biết hai người trước đó từng cùng xuất hiện, nhưng nghe được thiện ý trong lời của Mạc Vấn, lại thấy lão đạo kia có vẻ không nhận ra Mạc Vấn, vội vàng tiến lên giới thiệu: “Hoàng chân nhân, vị này chính là nhân tài kiệt xuất của Thượng Thanh, Thiên Khu chân nhân.”
Hoàng Vạn Thanh nghe lời giới thiệu Chu Quan Chính bèn chậm rãi gật đầu. Mạc Vấn quan sát ánh mắt của Hoàng Vạn Thanh liền đoán được lão tuy có nghe nói đến Thiên Khu Tử nhưng không nhận ra mình, liền chỉ tay về hướng tây bắc và nói: “Chân nhân có còn nhờ mười ba năm trước tại phía bắc thành Kiến Khang từng xảy ra một trận chiến.”
Hoàng Vạn Thanh dường như nhớ lại chút gì, chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi chính là gã thanh niên ương ngạnh đã đánh vào tận Hoàng Cung, tru sát Quảng Phổ.”
“Đúng là bần đạo. Trước kia nếu không nhờ Chân Nhân ra mặt bức lui lão tăng La Hán vị ngày ấy, sợ rằng bần đạo không sống được đến hôm nay. Xin Hoàng chân nhân nhận chút lễ này của bần đạo.” Mạc Vấn khom người vái thật sâu. Trước đây, vì ở lại phía bắc Kiến Khang đợi lão Ngũ hồi hồn, hắn bị quan binh nước Tấn và tăng nhân liên thủ vây công, đã tử thủ ở đó mấy ngày. Có một lão tăng định xuất thủ hạ sát hắn. Nhưng giữa lúc khẩn yếu quan đầu có một vị Thái Thanh lão đạo hiện thân, ngăn cản lão tăng kia lấy lớn hiếp nhỏ. Việc này qua đi đã nhiều năm. Lúc đó hắn chỉ biết lão đạo này là tiền bối Thái Thanh Tông, không biết cụ thể là ai. Vì vậy sau này hắn muốn báo đáp cũng chẳng biết tìm ai. Thật không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt ở đây.
Hoàng Vạn Thanh thấy Mạc Vấn hành lễ với mình, thản nhiên cười ha ha nhận lấy: “Chuyện này ta quên từ lâu rồi. Ngày đó ngươi làm tốt lắm, đám giặc ngu ngốc kia cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Suốt ngày chỉ biết mạo danh lừa bịp, ức hiếp hại người. Giết rất tốt! Đáng chết! Tiếc rằng bối phận ta quá lớn, không thể tự mình động thủ.”
“Đợi ta học nghệ thành tài rồi sẽ làm thay, không để chân nhân nhọc công động thủ.” Mạc Vấn tươi cười. Không phải lão đạo nào cũng tiên phong đạo cốt, vẻ mặt nghiêm túc giống nhau. Vẫn còn rất nhiều người tiêu sái, tùy ý cười đùa.
Hoàng Vạn Thanh ngoác miệng cười lớn, tỏ vẻ thỏa mãn, lại chuyển hướng nói với Chu Quan Chính: “Thỏ con, ngươi nên chịu khó học hỏi hậu bối, người ta so với ngươi có cốt khí hơn nhiều.”
Chu Quan Chính lúng túng gật đầu. Y vốn là cô nhi, đúng hơn là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Lúc y mới sinh ra môi đã có một vết sứt dài, tục gọi là hở hàm ếch. Chính vì thế mà y bị cha mẹ vứt bỏ. Giao tình giữa Hoàng Vạn Thanh và sư phụ, sư thúc của y không cạn, lại tinh thông y thuật. Năm xưa, chính tay Hoàng Vạn Thanh đã khâu lại vết sứt môi cho y. Lão đạo biết rõ miệng y có ba múi, nên một mực gọi y là Thỏ con.
Hoàng Vạn Thanh giáo huấn Chu Quan Chính xong, bèn kéo tay Mạc Vấn đi về phía Thiên Điện: “Đến, đến đây! Nói rõ cho bần đạo một chút, rốt cuộc Tam Muội chân hỏa là chuyện gì.”
“Hoàng chân nhân, sư thúc của bần đạo…”
“Nhất thời không chết được đâu.” Hoàng Vạn Thanh trực tiếp ngắt lời Chu Quan Chính, rồi quay đầu nhìn Mạc Vấn đầy nghi hoặc: “Ngươi đã tu đến Thiên Tiên rồi.”
“Hổ thẹn!” Mạc Vấn khiêm tốn thừa nhận. Đối phương là cao thủ, tự nhiên có thể nhận ra quần áo của hắn do linh khí biến thành.
“Đúng là đệ tử của Tổ Sư. Ngươi mới chừng này tuổi đã tu đến trình độ Thiên Tiên.” Hoàng Vạn Thanh một mặt lôi kéo Mạc Vấn đi về phía Thiên Điện, một mặt lắc đầu nói chuyện, lời nói lộ vẻ vô cùng hâm mộ.
Mạc Vấn tự nhận mình tương đối bảo thủ, nhưng hắn rất thích những người tiêu sái. Những lời lão đạo nói chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy người tu hành theo lý phải nên giống như lão đạo đây, không làm bộ không ngụy trang, lời nói xuất phát từ chân tâm, chỉ nói sự thật.
Hoàng Vạn Thanh kéo Mạc Vấn vào trong Thiên Điện. Chu Quan Chính tuy lo lắng trong lòng nhưng cũng không dám trái ý Hoàng Vạn Thanh, do dự một chút rồi cũng đi theo hai người vào Thiên Điện. Lúc này Hoàng Vạn Thanh đang giục Mạc Vấn nói rõ pháp môn tu hành Tam Muội chân hỏa.
Nếu là tuyệt kỹ người khác tu thành tất nhiên họ sẽ giấu diếm hết mức. Nhưng Mạc Vấn lại không như vậy, thản nhiên kể lại việc mình ngộ được Tam Muội chân hỏa như thế nào, tu luyện ra sao. Hoàng Vạn Thanh ở bên cạnh khiêm tốn thụ giáo, có chỗ không rõ ràng liền hỏi thăm. Chu Quan Chính cũng nhập tâm mười phần, chăm chú nghe giảng. Tam Muội chân hỏa huyền diệu dị thường, hơn nữa yêu cầu tương đối cao, trực tiếp vượt qua trình độ Địa Tiên. Nếu như muốn đại thành, chí ít cũng phải là thân thể phi thăng Thiên Tiên.
Nói đến Tam Muội chân hỏa, tự nhiên sẽ phải đề cập đến pháp môn tu luyện nội đan. Bởi vì nội đan pháp môn là trụ cột tu luyện Tam Muội chân hỏa. Giảng giải pháp môn tu luyện nội đan sẽ tốn thời gian hơn. Ban đầu Chu Quan Chính chỉ yên lặng nghe ngóng, nhưng về sau cũng nhịn không được phải mở miệng đặt câu hỏi. Bởi vì tu vi của Hoàng Vạn Thanh cao hơn hắn quá nhiều, Mạc Vấn giải đáp những nghi vấn của Hoàng Vạn Thanh nhưng không thể đồng thời giải đáp khúc mắc trong lòng y.
Hoàng Vạn Thanh tính tình quái dị, xuất ngôn tùy ý, cũng rất kiêu ngạo, lão rất ghét bị Chu Quan Chính xen vào giữa đường, nên nhiều lần đuổi Chu Quan Chính ra ngoài. Mạc Vấn tuy đang giải đáp rất nhiều thắc mắc nhưng đồng thời còn phải trấn an Hoàng Vạn Thanh. Chu Quan Chính là Quốc sư nước Tấn, là đại diện cho một phái Thái Thanh, nếu truyền thụ pháp môn tu hành nội đan và Tam Muội chân hỏa cho y, y sẽ giúp hắn truyền bá rộng rãi ra ngoài. Chuyện này Hoàng Vạn Thanh khẳng định sẽ không làm. Vì vậy hắn không thể để Hoàng Vạn Thanh đuổi Chu Quan Chính đi, không chỉ thế, hắn còn giải thích thêm một lần nữa cho Chu Quan Chính.
“Lại ngắt lời rồi! Đi, đi ra xem lão dâm trùng đã chết chưa.” Hoàng Vạn Thanh gắt lên.
Được Hoàng Vạn Thanh nhắc nhở, Chu Quan Chính chợt nhớ tới Dịch Thiên Tử vẫn đang nằm thoi thóp sát vách đại điện, vội vàng đứng dậy xem xét.
Hoàng Vạn Thanh ho khan hai tiếng sau đó lại hỏi Mạc Vấn: “Tam Muội chân hỏa này cần dung luyện tinh - khí - thần. Nếu như Trùng Mạch bị hao tổn, làm sao tu luyện Tam Muội chân hỏa?”
“Chân nhân đã sớm tấn thăng Thiên Tiên, sao còn hỏi việc đó.” Mạc Vấn nghi hoặc hỏi ngược lại. Năm xưa tại phía bắc thành Kiến Khang, Hoàng Vạn Thanh đã lặng lẽ hiện thân giáo huấn lão tăng kia một trận, cho thấy lão đã đạt đến trình độ Thiên Tiên.
“Không phải là ta, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hoàng Vạn Thanh hơi lúng túng.
Mạc Vấn nhíu mày trầm ngâm. Trùng Mạch vốn nằm trong kỳ kinh bát mạch, là tương quan huyệt đạo từ đầu đến chân, đi qua toàn thân, là nơi khí huyết toàn thân đổ về, cho nên được đặt tên là Trùng Mạch. Nếu như bên trong kinh mạch tạng phủ có thừa khí huyết, lúc này Trùng Mạch sẽ là nơi chứa đựng. Nếu khí huyết trong kinh mạch tạng phủ chưa đủ, Trùng Mạch có thể cung cấp, bổ sung. Bởi thế, Trùng Mạch còn có tên khác là Huyết Hải, mức độ trọng yếu không hề thua kém huyệt Khí Hải.
Nếu Trùng Mạch bị tổn hại, khí huyết dư thừa trong cơ thể sẽ không còn chỗ chứa đựng phòng lúc cần dùng. Đối với pháp môn tu hành ngoại đan thì điều này quả thực tai hại vô cùng, lúc vận khí sẽ có chỗ tắc nghẽn không thông. Có điều, nếu như đã tu hành pháp môn nội đan, trong cơ thể đã có đầy đủ linh khí làm cơ sở, điểm tai hại này sẽ bị tiêu trừ, nhưng dung luyện Tam Muội chân hỏa sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Tu luyện Tam Muội chân hỏa phụ thuộc vào sự điều phối tự chủ của Nguyên Thần. Đối với người có Trùng Mạch bị hao tổn, Nguyên Thần sẽ điều phối tinh - khí - thần trong cơ thể không thông qua Trùng Mạch mà diễn sinh tinh hỏa. Tam hỏa không viên mãn sẽ không thể áp chế lẫn nhau để đạt được trạng thái cân bằng, nhị hỏa còn lại sẽ thiêu người tu luyện thành tro chỉ trong phút chốc.
Hoàng Vạn Thanh thấy Mạc Vấn trầm ngâm không nói gì, lại tiếp lời: “Có thể nghĩ cách bù đắp bằng Đới Mạch không?”
“Nếu là nữ thì có thể, nhưng nam tử lại không được. Đới Mạch mang theo quá nhiều linh khí sẽ khiến thể nội âm thịnh dương suy.” Mạc Vấn lắc đầu.
Hoàng Vạn Thanh nghe xong lộ rõ vẻ thất vọng. Không lâu sau, Chu Quan Chính đã trở lại. Mạc Vấn vẫn tiếp tục bổ sung những chi tiết cần chú ý khi tu hành Tam Muội chân hỏa. Nhưng Hoàng Vạn Thanh hiện giờ đã cảm thấy vô vị, phất tay áo đứng dậy đi về phía chính điện.
“Trùng Mạch của Hoàng chân nhân có thương tổn?” Mạc Vấn hỏi Chu Quan Chính.
Chu Quan Chính nghe vậy liền quay đầu nhìn về ra cửa, không thấy ai bên ngoài mới thấp giọng nói: “Chấp niệm của Hoàng chân nhân với môn phái không sâu, thời trẻ chân nhân muốn tập hợp điểm mạnh của nhiều phái. Phương pháp Luyện Khí chủ yếu có cả Thái Thanh và Ngọc Thanh. Chẳng may luyện công sai lệch, khiến Trùng Mạch bị tổn thương, linh khí nhiều lúc không liên tục, tu vi lúc cao lúc thấp.”
Mạc Vấn nghe xong bừng tỉnh đại ngộ. Pháp môn luyện khí Thái Thanh và Thượng Thanh trong Tam Thanh có đôi chút tương tự, nhưng phái Ngọc Thanh lại tương đối đặc thù. Bởi lẽ, đại bộ phận pháp môn luyện khí của Ngọc Thanh Tông được lấy cơ sở từ thuần dương và thuần âm, do đó, có sự khác biệt rất lớn với chủ trương nhập thế tu hành của hai phái Thái Thanh và Thượng Thanh.
“Chân nhân, liệu có biện pháp cứu tính mệnh sư thúc bần đạo?” Chu Quan Chính nhận thấy song phương đã thân quen, bèn nhân cơ hội cầu cứu.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu: “Bần đạo trước nay chưa từng nói dối ngài. Trước giờ, bần đạo mới chỉ dùng qua Tam Muội chân hỏa hai lần, chưa thể thông thạo. Dịch Thiên chân nhân quả thật đã hết cách xoay chuyển. Lúc này, chỉ có thể lui một bước, để Hoàng chân nhân xuất thủ dẫn hồn phách đến Tử Khí phúc địa. Bần đạo có thể thông báo với Hắc Bạch Vô Thường, sẽ không có ai ngăn trở thu phục giữa đường.”
Chu Quan Chính thấy Mạc Vấn nói vậy, cũng đành bất đắc dĩ cam chịu. Nếu không nhờ chút giao tình giữa y với Mạc Vấn kéo lại, ngay cả hồn phách Dịch Thiên Tử cũng đã không còn. Giờ đây, hồn phách sư thúc y có thể đến Tử Khí phúc địa đã coi như vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Mạc Vấn đã đại khái giảng xong pháp môn tu hành nội đan và Tam Muội chân hỏa, liền cùng Chu Quan Chính rời khỏi Thiên Điện. Nhưng hắn không lập tức đi tới chính điện, mà trước tiên đứng trong nội viện đốt cháy một đạo phù chú, thông báo với Hắc Bạch vô thường buông tha hồn phách Dịch Thiên Tử.
Lời Chu Quan Chính nói quả nhiên không sai. Tu vi linh khí của Hoàng Vạn Thanh dao động rất mạnh. Lão trước sau xuất thủ ba lượt, hai lần đầu đều xuất ra Địa Tiên linh khí, đến lần cuối cùng linh khí mới đạt đến Thiên Tiên, tiễn hồn phách Dịch Thiên Tử đi. Rồi lão chắp hai tay sau lưng đi xuống hậu viện, mặc kệ Chu Quan Chính và Mạc Vấn đi vào tiền viện.
Chu Quan Chính đã quen với tính khí của Hoàng Vạn Thanh nên cũng lơ đễnh mang theo di thể Dịch Thiên Tử rồi cùng Mạc Vấn tự mình xuống núi. Mạc Vấn có lòng đáp tạ Hoàng Vạn Thanh lại không biết lấy gì làm lễ tạ, trước mắt đành phải rời đi, chuyện này tạm gác lại chờ ngày sau tính toán.
Chu Quan Chính đặt di thể Dịch Thiên Tử vào trong xa giá, ra lệnh cho người đánh xe đi trước, rồi cùng Mạc Vấn đi bộ.
Trên đường quay về thành, hai người cùng nhau nói về quốc sự. Tuy Dịch Thiên Tử không quá cam tâm, nhưng Chu Quan Chính lại thiếu nhân tình của hắn. Chu Quan Chính hiện giờ đã là lão nhân bảy mươi, hành xử khôn khéo, không đợi Mạc Vấn nói xong đã chủ động biểu lộ thái độ của mình: “Nên đồng tâm hiệp lực cùng Thượng tướng quân, sửa chữa sai lầm, phò trợ chính thống.”
“Hồng Viễn pháp sư của Bồ Đề Tự và Linh Thông chân nhân của Thánh Tổ Miếu, hai người này chân nhân có nhận ra chăng?” Mạc Vấn hỏi. Miếu và tự vốn bất đồng, tự là nơi hòa thượng chuyên dùng, nhưng miếu lại là nơi tử tôn Hoa Hạ cung phụng Thần Minh và tổ tiên. Chủ sự thường là đạo nhân, nhưng hiện giờ cũng có vài nơi mời hòa thượng làm trụ trì.
“Chân nhân muốn bắt bọn họ?” Chu Quan Chính không trả lời mà hỏi ngược lại Mạc Vấn.
“Bọn họ đã hết dương thọ, theo lý phải dựa theo luật pháp Âm Ti mà thu hồn phách, nhưng không phải là không thể thay đổi lệnh thu.” Mạc Vấn thuận miệng nói, mấy ngày nay hắn luân phiên bôn tẩu, dùng hết lý lẽ nhưng ngay cả một người trợ giúp cũng không tìm được. Nếu Chu Quan Chính tại đây, thì có thể lấy y làm trung gian, lại vừa có thể thuận nước đẩy thuyền giúp Chu Quan Chính..
“Hồng Viễn đại sư chính là sư thúc tổ của Quảng Phổ, đã bế quan nhiều năm. Bần đạo còn chưa bao giờ gặp qua. Thánh Tổ Miếu vốn là nơi hoàng gia tế trời. Linh Thông chân nhân với bần đạo là chỗ quen biết. Người này bình sinh hàng yêu vô số, tiếng lành đồn xa.” Chu Quan Chính nói.
Mạc Vấn khẽ gật đầu. Bắt quỷ hàng yêu là kỹ nghệ của đạo sĩ. Sở dĩ đặt bắt quỷ ở phía trước là vì việc bắt quỷ tương đối dễ dàng, hàng yêu lại khó khăn hơn nhiều. Vị Linh Thông chân nhân này am hiểu hàng yêu, vừa vặn có thể nghênh chiến dị loại hung thú như Xi Vưu.
“Bần đạo muốn tiếp kiến Linh Thông chân nhân, có chuyện quan trọng mời chân nhân tương trợ. Chu chân nhân có thể đi cùng bần đạo chăng?” Mạc Vấn sợ Chu Quan Chính sẽ từ chối. Nên để tránh hiềm nghi, liền nói thành có chuyện muốn cầu Linh Thông chân nhân hỗ trợ mà không phải là đến thu hồn y.
“Tất nhiên có thể! Chân nhân định khi nào đi?” Chu Quan Chính sảng khoái đáp ứng.
“Đi ngay bây giờ…”