Tử Dương

Chương 535: Chương 535: Viện quân




Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Ba lá phù vàng, ba thành linh khí, ba lần làm phép.

Canh năm, toàn quân xuất phát, quân phòng thủ của Ung châu được Bồ Hùng thao luyện khi còn sống, cũng chính là tinh nhuệ của quân Tần, bước chân lúc hành quân đều tăm tắp, ở trong cung cũng có thể cảm nhận rõ ràng chấn động do bước chân của đại quân đi ra.

“Lão Ngũ.” Mạc Vấn ngẩng đầu lên tiếng.

“Lão gia.” Lão Ngũ nghiêng đầu nhìn Mạc Vấn.

“Đưa Bồ Kiên và Cát Nhi đi đi.” Mạc Vấn bình tĩnh nói, cho đến lúc này hắn đã không thể nào giấu giếm dự cảm thực sự của chính mình đối với cuộc chiến này rồi.

“Lão gia, không phải ngài nói có chút chắc chắn sao?” Lão Ngũ ngạc nhiên trố mắt, Mạc Vấn đưa Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi đi không thể nghi ngờ là vì muốn lưu lại đường lui, phòng khi đám thú dữ phá được thành trì.

“Vì kế sách chu toàn nên hãy đưa bọn chúng đến Phụ thành phía tây.” Mạc Vấn nói ra, hiện tại những thành trì quan trọng đều có Phụ thành, cũng có thể gọi là Kề thành, nhiều hay ít cũng không giống nhau, Ung châu là Đô thành nước Tần, có bốn cái Phụ thành bốn phía Đông Tây Nam Bắc.

“Cái thành kia.” Lão Ngũ gật đầu đồng ý, Phụ thành phía tây Ung châu cách đây không quá hai trăm dặm, vì để tránh khả năng sẽ có kẻ ám sát thì mang hai người tới đó cũng là chuyện hợp lý.

“Ngươi ở lại nơi đó bảo vệ hai đứa chúng.” Mạc Vấn gật đầu nói.

“Lão gia”, lão Ngũ nhíu mày mở miệng, thấy gương mặt của Mạc Vấn cũng chỉ có thể nuốt nửa câu sau trở vào, miễn cưỡng gật đầu.

“Thúc phụ, xin ngài phải cẩn thận.” Bồ Kiên tiến lên chắp tay.

“Lão gia, ngài cố gắng bảo trọng.” Ngô Cát Nhi tiến lên cúi người.

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu với Ngô Cát Nhi, sau đó thu hồi dáng tươi cười nghiêm mặt nói với Bồ Kiên, “Nhớ kỹ những lời của ta trước đó chưa?”

“Chất nhi đã nhớ kỹ.” Bồ Kiên liên tục gật đầu.

Mạc Vấn gật đầu khoát tay, đưa mắt nhìn lão Ngũ cõng theo Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi bay về phía tây.

Thực ra hắn mang hai người kia đến Phụ thành phía tây cũng không phải vì ngăn ngừa ám toán, mà chỉ vì phòng ngừa kết quả xấu nhất xuất hiện, lần này hắn thực sự không chắc chắn có thể đánh bại Xi Vưu, một khi bị thua trong trận đấu pháp kịch liệt này sẽ rất khó có thể rút ra an toàn, nếu như thật sự đến một bước kia thì hắn chỉ có thể đi con đường ngọc đá cùng vỡ, trong cơ thể hắn có Tam Muội chân hỏa tồn tại, nếu như tán công tự bạo sẽ ảnh hưởng đến phạm vi rất lớn.

Đám người Lưu Thiếu Khanh nghe thấy tiếng xé gió do lão Ngũ vỗ cánh phát ra, lần lượt từ phòng xá nghỉ ngơi đi đến đại điện, sau khi mọi người đi tới cũng chỉ im lặng, sự thật đã rõ như ban ngày, Mạc Vấn không hề nắm chắc đối với trận chiến này.

Mọi người im lặng chờ đợi trong điện, chờ tới giờ Mão, Mạc Vấn phá vỡ trầm mặc, “Lên đường thôi.”

Mọi người nghe vậy tự mình đứng dậy, ra khỏi cửa điện đề khí lướt về phía đông, lúc này khắp nơi trong thành đều là dân chạy nạn, khi nhìn thấy một đoàn người trên không trung lao nhanh thì sự sợ hãi trong lòng có chút giảm đi, quân địch có mãnh thú hung tàn, phía mình cũng có đạo nhân bản lĩnh cao cường.

Không bao lâu mọi người đi đến bên ngoài thành đông hai mươi dặm, lúc này bốn vạn quân Tần đã xếp thành hàng từ nam tới bắc, giữ chặt đường chính ở giữa hai ngọn núi, quân bộ cầm khiên ở trước mặt, kỵ binh xông trận ở trung tâm, mà phía sau chính là lính bắn cung tầm xa.

Khi mọi người tới gần lập tức có tướng quân thống binh tiến lên báo cáo và xin Lưu Thiếu Khanh chỉ thị tác chiến như thế nào, Lưu Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi của tướng quân kia, mà chỉ quay đầu nhìn Mạc Vấn.

“Cố thủ đường lớn, nếu có dã thú đi tới, giết.” Mạc Vấn mở miệng nói ra, nói xong lại bổ sung một câu, “Tướng quân từ ngũ phẩm trở lên, Thiên tướng, phó tướng không cần ra trận, chỉ cần chuyên tâm dốc quân đốc chiến, binh sĩ giết được thú dữ cứ một con thăng một cấp, những người cùng hỗ trợ giết mãnh thú được miễn quân dịch cả đời, tính gộp lại chồng lên, cho tới Long tướng Nhất phẩm.”

“Tuân pháp chỉ của chân nhân.” Chủ tướng lớn tiếng đáp lại, xoay người truyền lệnh cho mọi người.

Lưu Thiếu Khanh đã từng chỉ huy quân Lương đánh Triệu, có rất nhiều tâm đắc đối với việc dẫn binh nhưng vẫn bội phục sát đất với những mệnh lệnh mà Mạc Vấn đưa xuống. Thực ra ai cũng đều sợ chết, kể cả dũng tướng đã đánh qua trăm trận cũng sợ chết, Mạc Vấn lệnh cho những tướng quân này có thể miễn tham chiến, các tướng quân hiển nhiên sẽ âm thầm vui mừng. Mà những binh lính kia dưới sự trọng thưởng cũng sẽ liều chết giết địch, hơn nữa trong lúc giết địch cũng không cần lo lắng mình giết mãnh thú lại không được tướng lĩnh phát hiện. Ngoài ra Mạc Vấn cũng không chỉ thưởng riêng một người đã giết chết mãnh thú mà khen thưởng cả đội ngũ đi cùng người lính kia, điều này có lợi cho việc hợp tác lẫn nhau giữa các binh sĩ.

Cấp dưới cũng không sợ ra sức, chỉ sợ cấp trên không nhìn tới. Cấp dưới có thể hợp tác với nhau hay không phải nhìn xem cấp trên sắp xếp như thế nào.

Không bao lâu, phía trước có một gã thám mã chạy trở về, đi tới trước đội hình cao giọng hô, “Báo, quân địch đã bắt đầu ra khỏi thành từ giờ Mão, hành quân rất nhanh, giờ Tỵ sẽ có thể đến đây.”

“Tiếp tục dò xét.” Chủ tướng đáp.

“Khỏi đi, bảo bọn họ rút về hết.” Dạ Tiêu Diêu khoát tay nói ra, phi cầm mà y điều khiển đã vượt xa mười mấy con trước kia, lúc này có hơn mười con chim muông đang bay lượn trên không và phía trước, những con vật này đều là tai mắt của Dạ Tiêu Diêu.

Chủ tướng nghe vậy trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, Dạ Tiêu Diêu cười khổ khoát tay, “Đừng để bọn họ đi chịu chết, gọi tất cả trở về.”

Vị chủ tướng nghe lời Dạ Tiêu Diêu, lập tức lệnh thám mã kia gọi những người khác trở về, đối với loại dò xét cự ly xa này thì thám mã được phái ra chắc chắn không chỉ có một người, ít nhất cũng có mấy người, tin tức được truyền qua nhau đưa về, cách làm này có thể giữ được thể lực của chiến mã ở mức độ cao nhất, cũng có thể đảm bảo tốc độ truyền tin của quân tình.

“Lão đã biết ngươi tới rồi.” Ngọc Linh Lung nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó đưa tay vào ngực lấy phù chú mà Quỳnh Dao viết ra vung tay đốt, đáng lẽ quân địch muốn đánh trong đêm đấy, mà hành động sớm không thể nghi ngờ là đã nhận ra hắn đến, ý tứ bao hàm bên trong cử động của Xi Vưu lần này rất là rõ ràng, đó chính là lão cũng không sợ hắn, muốn đánh chính diện với hắn.

“Đánh xong cuộc chiến này là hoàn toàn nhẹ nhõm rồi.” Dạ Tiêu Diêu nói ra.

Lưu Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn Dạ Tiêu Diêu một cái, “Ngươi sợ ta giữ ngươi lại cùng nhau thu hồi thành trì?”

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy cười hắc hắc nhưng cũng không phủ nhận, Lưu Thiếu Khanh nói đúng suy nghĩ trong lòng y đấy, y không có khát vọng rất lớn giống như Mạc Vấn, cũng không có dã tâm nặng như Lưu Thiếu Khanh, y không muốn đánh trận mà chỉ muốn sống tiêu diêu tự tại thôi.

Nhưng vào lúc này, trên ngã ba phía nam chạy tới một đội binh mã, người đến mang theo cờ hiệu của nước Tần, trên cờ hiệu có chữ Vương cho thấy người dẫn quân họ Vương, đội binh mã này có số lượng không ít, toàn bộ đều là kỵ binh, có lẽ tới năm ngàn người.

“Là Vương Quang Tiêu - đô đốc của Hồng châu, lão đến đây làm chi?” Trên mặt chủ tướng lộ vẻ nghi hoặc.

Lưu Thiếu Khanh nhíu mày lắc đầu không trả lời, Hồng châu là một Châu thành nằm cách Ung châu mấy trăm dặm về phía nam, tọa lạc ở trong núi non trùng điệp, dân cư vắng vẻ tiêu điều, bởi vì hành quân khó khăn cộng thêm Hồng châu bế quan tự thủ cũng không gây sự với ai, vì vậy Ung châu vẫn chưa từng đánh bọn họ.

“Chân nhân, có cần phái binh ngăn chặn?” Chủ tướng lại xin chỉ thị lần nữa.

“Đừng vội, từ từ nhìn xem ý đồ của bọn họ như thế nào.” Lưu Thiếu Khanh khoát tay nói ra.

Không bao lâu đội binh mã kia đi tới, một gã tướng quân mập mạp nhảy xuống ngựa đến trước mặt mọi người cùng vị chủ tướng kia, chắp tay nói ra, “Mạt tướng là Vương Quang Tiêu - đô đốc Hồng châu, nghe thấy Ung châu báo nguy liền tự mình dẫn binh mã dưới trướng đến đây tận trung cứu giúp.”

Nhìn thấy lão Vương Quang Tiêu này khiến trong đầu Mạc Vấn khó tránh khỏi nghĩ tới tướng quân Vương mập của nước Tấn, người cách đây không lâu đã bị ốm mà chết, tên Vương mập kia là người thông minh, tên Vương mập này cũng giống vậy, lúc thường không tới quy hàng, cố ý lựa chọn lúc nước Tần nguy nan đến đây giúp đỡ.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là Thiên Quyền Tử của Thượng Thanh, Vương tướng quân vất vả rồi.” Lưu Thiếu Khanh chắp tay hoàn lễ, cử động của Vương Quang Tiêu lần này không thể nghi ngờ là muốn lấy lòng nước Tần, mục đích chẳng qua là vì mưu danh cầu lợi cho mình, tư lợi quá rõ ràng. Chẳng qua coi như nhìn thấu tư tâm của Vương mập, hắn cuối cùng vẫn xem trọng lão. Mặc kệ người này có tư tâm hay không, chuyện lão đang làm vẫn có lợi cho dân chúng nước Tần, chẳng những không nên châm biếm mà cần phải trọng thưởng, nếu như thế gian có thêm vài tên đô đốc mua danh chuộc tiếng như thế này nữa thì dân chúng nước Tần thật có phúc.

“A, hóa ra ngài chính là Lưu chân nhân, đại danh chân nhân như sấm bên tai, xin chân nhân giữ chúng ta lại, có thể đi theo chân nhân xung phong giết địch chính là vinh quang lớn lao của Vương mỗ.” Vương Quang Tiêu quỳ xuống dập đầu sát đất.

Mặc dù biết Vương Quang Tiêu đang diễn trò nhưng Lưu Thiếu Khanh vẫn cảm thấy vui mừng, tiến lên vài bước dìu lão dậy, “Vương tướng quân nghĩa bạc vân thiên, lúc nước Tần nguy nan được tướng quân giúp đỡ, thật sự là may mắn lớn lao, sau trận chiến này sẽ cùng tướng quân kết thành đồng minh thân thiện, mãi mãi không xâm phạm lẫn nhau“.

Vương Quang Tiêu nghe vậy dập đầu ba lượt với Lưu Thiếu Khanh, sau đó nói lời cảm tạ một lần nữa, không người nào lại sẵn lòng chịu sự quản lý của người khác, mà phần thưởng của Lưu Thiếu Khanh chính là thứ lão tha thiết ước mơ.

Lưu Thiếu Khanh nói thêm mấy câu khách sáo, Vương Quang Tiêu dẫn theo binh mã của mình tiến sát cánh phải tiền quân.

Thời gian chậm chạp trôi qua, canh ba giờ Thìn, Dạ Tiêu Diêu mở miệng nói ra, “Còn cách tám mươi dặm.”

“Nàng sẽ không phá hỏng chuyện chứ.” Lưu Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn đương nhiên biết rõ “nàng” trong miệng Lưu Thiếu Khanh chỉ người nào, “Chắc sẽ không, bay hai nghìn dặm sẽ không nhanh như vậy đâu.”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Mạc Vấn lại thấp thỏm chẳng kém Lưu Thiếu Khanh, Cửu Anh trước đây chỉ từng bay lên hai lần, hơn nữa đều ở trong núi không người, không ai biết khi nó ra khỏi núi sẽ làm những thứ gì.

Sau chốc lát Dạ Tiêu Diêu lên tiếng lần nữa, “Năm mươi dặm.”

“Còn cần ngươi nói sao.” Lưu Thiếu Khanh nhìn Dạ Tiêu Diêu một cái, lúc này đại quân thú dữ mà Xi Vưu dẫn theo đã xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, bởi vì hiện tại khí trời khô hanh, đàn thú chạy nhanh khiến bụi đất tung bay mù mịt.

“Ngươi không nên chọn nàng, nàng làm việc không thể chắc chắn như lão Ngũ.” Lưu Thiếu Khanh đã từng sống cùng Quỳnh Dao, không ai có thể hiểu rõ Quỳnh Dao hơn gã.

“Cứ chờ thêm một chút nữa.” Mạc Vấn thuận miệng lên tiếng.

“Chỉ sợ chúng nó đi tới sẽ khai chiến ngay lập tức, nếu như hai quân trộn lẫn cùng một chỗ thì ngay cả Cửu Anh đến đây cũng không làm được gì.” Lưu Thiếu Khanh lo lắng siết chặt nắm tay.

“Sẽ không.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, lúc này xông đến đầu tiên đều là mãnh thú bình thường, Xi Vưu cùng tướng lĩnh cấp dưới cũng không thấy xuất hiện, có lẽ đang ở phía sau, dựa theo lẽ thường mà nói, trước khi đại chiến nổ ra chủ tướng hai bên sẽ có quá trình đối mặt lẫn nhau một lát.

Năm mươi dặm, bốn mươi dặm, ba mươi dặm, đến khi khoảng cách giữa đàn thú và quân Tần còn có hai mươi dặm, binh sĩ quân Tần bắt đầu dựng thẳng khiến chống thương ra, cài tên giương cung.

Nhưng vào lúc này, đàn thú quân địch bắt đầu giảm tốc độ, chỉnh quân xếp thành hàng trải khắp cánh đồng rộng lớn.

“Có lẽ ngươi nên đốt cháy phù chú sớm một chút đấy.” Lưu Thiếu Khanh lo lắng nên liên tiếp quay đầu nhìn lại, chân trời phía tây vẫn không thấy bóng dáng Cửu Anh đâu.

Lần này Mạc Vấn không mở miệng trả lời, nếu có thể tới thì sẽ tới, sốt ruột cũng vô ích.

Tuy quân địch đều là mãnh thú hung tàn nhưng dưới sự thúc giục của tướng lĩnh lại nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn trật tự, khác biệt với quân phòng thủ của nước Tần, trận thế chúng sắp xếp ra chính là hình mũi tên, tiền quân đều là những mãnh thú có hình thể to lớn.

Lần này đa số quân Tần xuất chiến là cấm quân, lần đầu nhìn thấy quái vật vừa to lớn lại hung tợn như vậy khiến bọn họ cực kỳ căng thẳng, tới lúc này bọn họ mới biết được chức vị Long Tương tướng quân không dễ làm đến vậy.

Chưa từng nhìn thấy sẽ sợ hãi, đã gặp trước rồi lại càng sợ hãi hơn, trong quân còn có một vạn binh tốt là từ tiền tuyến rút về, bọn họ đã biết những con thú dữ này lợi hại thế nào, gặp lại một lần nữa chỉ hận không thể chạy ngay đi.

Nản lòng nhất chính là Vương Quang Tiêu - Đô đốc Hồng châu, hận không thể tự cho mình hai cái tát, trước đây lão vẫn cho rằng đối thủ chẳng qua chỉ là một đám hổ báo sài lang, chỉ có điều thể hình hơi lớn hơn một chút, tới lúc này lão mới biết được suy nghĩ của mình quá đơn giản, đây sao có thể là một đám thú dữ, đây rõ ràng là một bầy quái vật. Và càng không phải chiến đấu anh dũng gì, đây rõ ràng là đưa mình ra chịu chết..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.