Tử Dương

Chương 113: Chương 113: Yêu tăng




Dịch giả: Lốp Xe Non

“Là yêu quái gì?” Lão Ngũ nghe vậy thì khôi phục tinh thần hỏi.

Mạc Vấn không trả lời ngay, mà nhắm mắt tập trung tinh thần cảm nhận một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, “Vật này rất khác yêu vật thông thường, trước đây ta chưa từng thấy qua, không chỉ không biết là thuộc loại nào, thậm chí còn không xác định được tu vi của nó.”

“Lão gia, chúng ta tới xem một chút đi.” Lão Ngũ nghe xong càng thêm hứng thú. Người bình thường đều có lòng hiếu kỳ, nhưng lòng hiếu kỳ của lão Ngũ thì đặc biệt lớn, hễ gặp phải yêu vật là muốn nhìn thấy hình dáng thật của nó.

“Ta đang mặc y phục Đạo gia, sao có thể tới chùa chiền Phật môn?” Mạc Vấn lắc đầu.

“Đổi bộ quần áo khác là được, chúng ta chỉ đi xem một chút chứ không phải đi bái Phật, không thể coi là quên gốc được.” Lão Ngũ thăm dò ý tứ hắn qua lời nói và sắc mặt, phát hiện Mạc Vấn đã động tâm, lại càng cố gắng xúi giục.

“Đi, về thay quần áo.” Mạc Vấn gật đầu đồng ý, xoay người đi về. Nếu có thể cảm nhận được nguyên hình và tu vi của đối phương thì hắn cũng sẽ không tò mò tới vậy. Đây là lần đầu hắn gặp phải yêu vật mà không những không cảm nhận được chủng loại mà còn không có cách gì xác định tu vi của đối phương.

“Lão gia, chỗ kia có bán quần áo may sẵn.” Lão Ngũ chỉ vào một tiệm vải đằng xa.

Bởi quần áo may sẵn chỉ nhắm vào một bộ phận khách hàng, càng để lâu càng dễ ép giá, do vậy thời này ít có người bán quần áo may sẵn. Nhưng Kiến Khang không giống như những nơi khác, vẫn có quần áo may sẵn bán ra, chỉ sau chốc lát hai người đã từ tiệm vải đi ra.

“Lão gia, bộ quần áo này vừa ngắn vừa rộng, không vừa lắm.” Lão quan sát Mạc Vấn từ trên xuống dưới. Mạc Vấn đã rất lâu chưa mặc quần áo bình thường. Lão Ngũ bỗng cảm giác hắn lại trở về là một thiếu gia tiệm thuốc năm nào.

“Ta chỉ mặc một lần thôi, tí nữa lại cởi ra.” Mạc Vấn cất bước đi dọc con đường về phía đông, lão Ngũ cầm túi vải theo phía sau.

Ngôi chùa cách nơi này chỉ ba dặm đường, lúc đang đi Mạc Vấn không ngừng suy nghĩ, dựa theo tu vi của hắn thì ngoài mười dặm đã phát hiện được sự tồn tại của yêu vật rồi. Nhưng lần này đến được ba dặm mới nhận ra, như vậy có thể thấy yêu vật này nếu không phải cố ý che giấu hành tung thì tức là đạo hạnh rất cao thâm.

Tới gần ngôi chùa, Mạc Vấn phát hiện kích thước ngôi chùa này cũng không quá lớn, chỉ có thể xem là trung bình, nhưng bởi nằm ở vị trí trung tâm thành nên chắc chắn khách hành hương không ít, có thể thấy một đám khói lớn quanh quẩn trên không trung của ngôi chùa. Hương đèn, dầu vừng đều phải bỏ vàng bạc ra mua về, nếu như không có khách hành hương bố thí thì sao có thể có khói lớn như vậy.

Đến khi tới trước cửa chùa, hắn liền thấy có vài tăng nhân đang xua đuổi một phiên tăng (tăng nhân nước ngoài) quần áo rách rưới. Phiên tăng kia có chòm râu rậm hoa râm, tuổi tầm năm mươi, mặc dù thân hình cao lớn nhưng gầy như que củi, lúc này đang chắp tay liên tục xin vào bên trong. Mấy tăng nhân kia đều không cho vào, liên tục xua đuổi phiên tăng kia ra ngoài.

“A Di Đà Phật, cho ta ăn.” Phiên tăng kia hai tay chắp trước ngực, liên tục thỉnh cầu.

“Yêu quái nhà ngươi thật to gan, lại dám biến hóa hình dạng công khai nhập thế. Nếu như không phải phương trượng chùa ta thấy ngươi cũng có phật tính thì đã sớm hàng phục ngươi rồi. Mau mau rời đi, đừng biến hóa dọa người nữa.” Một tăng nhân trung niên tay cầm giới côn mở miệng xua đuổi.

Phiên tăng già nua không chịu rời khỏi mà cứ đứng tại cửa chùa vung tay liên tục, “Cho ta ăn.”

“Nếu ngươi có thể cam đoan không đến đây, bần tăng sẽ cho ngươi ăn cháo.” Một tăng nhân tướng mạo hiền lành khác nói ra.

“Sư huynh, ngươi không thể cho hắn ăn cháo nữa, yêu vật này phá hỏng thanh danh Phật gia chúng ta, các chùa khác trong thành đều chán ghét hắn. Nếu như chúng ta lại cho ăn cháo, hắn sẽ còn đến nữa đấy.” Tăng nhân cầm giới côn mở miệng ngăn cản, đồng thời lấy đầu côn đẩy phiên tăng kia ra.

Mạc Vấn thấy thế hết sức nghi hoặc, phiên tăng này chính là yêu vật hắn cảm nhận được lúc trước, vật này đã là yêu vật thì nhất định biết yêu pháp, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh ăn không đủ no thế này.

Phiên tăng kia có vẻ thực sự rất đói, bị đuổi vẫn không đi, nhưng hình như gã không biết tiếng Hán, nói từng chữ rất gượng gạo, lặp đi lặp lại chỉ là mấy câu như vậy, vô cùng ấp úng.

“Lão gia, hay chúng ta cho hắn ít tiền đi.” Mặc dù lão Ngũ không thích tăng nhân, nhưng cũng phải tùy cảnh ngộ của đối phương.

“Ngươi đi gọi hắn tới đây, chúng ta mời hắn ăn chay.” Mạc Vấn gật đầu nói.

Lão Ngũ nghe thấy lập tức chạy về phía trước, gọi to tăng nhân kia, “Người xuất gia sao lại độc ác thế, kinh đọc xong vào trong bụng chó rồi à?”

“A Di Đà Phật, thí chủ không được nói xằng.”

“Ta không phải thí chủ.” Lão Ngũ không để đối phương nói xong đã ngắt lời, tiếp đó thò tay kéo phiên tăng kia, “Đừng cầu xin bọn chúng, lão gia nhà ta mời ngươi ăn cơm.”

Phiên tăng kia nghe thấy thì kinh ngạc nhìn lão Ngũ. Lão Ngũ thấy lão không hiểu, lại giơ tay lên làm điệu bộ ăn cơm. Phiên tăng kia thấy thế mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, theo lão Ngũ đi tới chỗ Mạc Vấn.

“A Di Đà Phật, cảm ơn cậu.” Phiên tăng đi tới trước mặt Mạc Vấn chắp tay cảm ơn.

Bởi vì không mặc y phục Đạo gia nên Mạc Vấn chỉ giơ tay đáp lễ, đồng thời cẩn thận quan sát phiên tăng này. Gương mặt người này rất khác nhân sĩ Trung Nguyên, nhưng lại có phần giống người Hồ, chòm râu vừa dài vừa rối, cái mũi rất cao, lại không có giới ba (sẹo tròn trên đầu do đốt hương), kỳ lạ nhất là đôi mắt gã, lại có màu tím sâu thẳm.

“Đại sư, mời.” Sau khi chào hỏi xong, Mạc Vấn dẫn phiên tăng kia đi. Trên đường hắn luôn chú ý hai bên đường xem có tiệm cơm nào không.

“Lão gia, tại sao mấy gã hòa thượng kia lại vu cáo hãm hại hắn?” Lão Ngũ chỉ vào phiên tăng đang đi phía trước.

“Bọn họ không vu cáo hắn, hắn quả thực không phải nhân loại.” Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần với phiên tăng này, luồng yêu khí kia càng thêm rõ rệt, nhưng loại yêu khí này rất khác yêu khí thông thường. Yêu vật này không có ý hại người, nhưng khí tức của gã cũng không giống Thiên Tuế và A Cửu, không rõ ràng mà rất hỗn độn.

Lão Ngũ nghe thấy thì sửng sốt, giơ tay chỉ phiên tăng phía trước lộ vẻ sợ hãi, “Vậy sao cậu còn không hàng hắn, lại còn mời hắn ăn cơm?”

Phiên tăng kia nghe tiếng quay đầu lại, gã không hiểu cho nên chắp tay trước ngực mỉm cười với lão Ngũ. Lão Ngũ cố tự trấn an mình, đành phải cười một cái mà so với mếu còn khó coi hơn.

Mạc Vấn lắc đầu không nói gì. Phiên tăng này lại lịch cổ quái, không rõ động cơ, cần phải xem xét kỹ càng rồi mới quyết định.

Đi không bao xa đã thấy được quán rượu, Mạc Vấn bước nhanh vài bước, ra hiệu cho phiên tăng kia vào quán ăn cơm. Nào ngờ, phiên tăng kia lắc đầu liên tục không chịu vào, mà đưa tay chỉ vào lồng hấp bánh đang phả ra hơi nóng ở bên đường.

Mạc Vấn thấy thế lại dẫn gã đến chỗ đó, đây là một cửa hàng ăn sáng bán bánh bao và cơm nắm. Mạc Vấn ra hiệu cho lão Ngũ mua một vỉ bánh bao và một vỉ cơm nắm. Phiên tăng kia sau khi cảm ơn thì ngồi xuống bên đường, cầm lên một cái bánh bao nhét vào mồm, dáng ăn rất nhếch nhác, chứng tỏ đã nhiều ngày gã chưa hề ăn uống gì.

“Lão gia, đây là bánh bao nhân thịt.” Lão Ngũ thấp giọng nói.

Mạc Vấn gật đầu. Phiên tăng này trước khi ăn bánh đã ngửi qua, điều này chứng tỏ gã cũng biết đây là thức ăn mặn.

“Ngươi đi hỏi thăm thử xem, tìm một người biết phiên ngữ tới đây.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ. Phiên tăng này không biết nhiều tiếng Hán nên không có cách gì nói chuyện bình thường với gã.

“Được, để ta đi hóa trạm hỏi một chút.” Lão Ngũ đáp, sau đó quay người chạy đi.

Trong khi ăn, thỉnh thoảng phiên tăng kia lại quay đầu mỉm cười với Mạc Vấn. Gã không biết tiếng Hán nên không thể mở miệng cảm ơn, chỉ có thể mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn.

Mỗi lần như vậy, Mạc Vấn đều mỉm cười gật đầu đáp lại, nhưng nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn. Đây là một yêu vật từ nước ngoài, tại sao gã lại đến Trung thổ?

Đúng lúc này, một đứa trẻ chơi đùa bên ngoài cửa hàng bị té ngã, phiên tăng kia thấy thế vội vàng chạy tới nâng dậy, nhưng bộ dáng lôi thôi khác người của gã lại dọa đứa trẻ khóc thét. Bố mẹ của đứa trẻ nghe tiếng, từ trong cửa hàng nhìn ra, lớn tiếng chửi bới gã. Phiên tăng kia cũng không tức giận mà xoay người trở về tiếp tục ăn uống.

“Đại tỷ hiểu lầm rồi, hắn không phải là người Hồ.” Mạc Vấn nói với người phụ nữ đang mắng chửi kia.

“Người Hán trưởng thành sẽ trông như vậy sao? Ta thấy ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bớt mồm lại thì tốt hơn.” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, ôm đứa trẻ quay trở vào quán.

Mạc Vấn vô tội bị mắng, không khỏi sửng sốt. Người dân nước Tấn sùng Phật, nếu là tăng nhân bình thường thì có thể dễ dàng bố thí cơm canh. Nhưng họ không phân biệt chân tướng mà cho rằng gã là người Hồ, bởi vậy mới khiến gã không có chỗ khất thực.

“A Di Đà Phật.” Phiên tăng thấy thế đoán được Mạc Vấn cũng bị liên lụy, đặt bánh bao xuống xướng tụng Phật hiệu với hắn.

Lúc này Mạc Vấn quả thực không thể hiểu nổi, thấy bộ dạng ăn uống nhếch nhác của gã chắc hẳn gã đã rất đói rồi. Nhưng gã vốn là yêu quái, cho dù đi khất thực không được thì như thế nào lại không có chỗ kiếm ăn. Rốt cuộc gã cố ý lừa bịp hay là trong đó còn có ẩn tình khác.

“Công tử mau nhìn, tên điên này rất vô lễ, vậy mà cầm thức ăn ngài bố thí đem cho chó ăn.” Chủ cửa hàng gọi Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy liếc mắt, chỉ thấy phiên tăng kia đang cầm bánh bao muốn cho một con chó hoang ăn. Nhưng con chó hoang kia mặc dù gầy trơ xương nhưng cũng không ăn bánh bao, mà lại không ngừng sủa lại gã, chỉ chực tiến lên cắn xé nhưng lại không đủ dũng khí. Giác quan của loài vật nhạy bén hơn con người, chắc chắn con chó hoang này đã nhận ra phiên tăng kia không phải là nhân loại.

“Tên điên này chắc chắn là người Hồ, không những bị người ghét, mà ngay cả chó cũng không thèm đếm xỉa đến hắn.” Chủ cửa hàng biểu lộ sự chán ghét.

“Nghe đại ca nói, người này đến đây đã lâu rồi sao?” Mạc Vấn hỏi chủ cửa hàng kia.

“Đến nay đã hơn một tháng rồi, tên điên này là người Hồ, ngay cả tiếng Hán cũng không nói được. Trưởng lão các chùa lớn đều chán ghét hắn, không ai giữ hắn lại.” Chủ cửa hàng đoạt lại vỉ hấp trong tay phiên tăng, đổ số cơm nắm còn lại xuống dưới đất cạnh gã.

“Xin hỏi đại ca, người này có cử chỉ nào điên khùng mà ai cũng bảo hắn là người điên vậy?” Mạc Vấn hỏi.

“Lấy bánh bao cho chó ăn còn không phải là tên điên sao?” Chủ cửa hàng nói xong lại bận rộn làm việc.

Mạc Vấn nghe được chậm rãi lắc đầu, phiên tăng biến ảo từ yêu vật này chỉ không biết tiếng Hán, thi thoảng nói được nửa câu nhưng không biểu đạt được ý muốn nói. Thực ra người này cũng không bị điên, cử chỉ cũng đều là động tác của Phật môn, thậm chí so với tăng nhân ở mấy ngôi chùa kia còn chính xác hơn vài phần.

Lúc này phiên tăng kia đã ăn xong, lấy vài nắm cơm nhét vào trong ngực, lại hướng về phía Mạc Vấn nói, “A Di Đà Phật.”

Mạc Vấn lấy tiền mua sữa gạo, tiếp đó giơ tay đưa cho gã, phiên tăng đưa tay nhận lấy. Mạc Vấn thừa cơ chạm vào bàn tay gã, hắn muốn xác định lai lịch và tu vi của gã. Sau khi chạm tay vào thì lông mày nhíu chặt, khí tức người này nửa chính nửa tà, nửa thiện nửa ác, vừa có tinh quang bên trong, vừa có yêu khí lộ ra bên ngoài.

Phiên tăng kia cũng không biết Mạc Vấn đang thử gã, nhận sữa gạo xong thì làm một hơi hết sạch.

Lúc này trong lòng Mạc Vấn tràn đầy nghi hoặc nhưng không có cách gì giải thích được, khổ nỗi người này không biết tiếng Hán, không có cách nào trao đổi. Cũng may phiên tăng kia không có chỗ để đi, gã ăn xong lại ngồi ở bên đường tụng kinh. Lúc này tăng nhân bình thường đa số là niệm kinh văn đã được dịch, chỉ có số ít cao tăng xướng tụng Phạn văn. Người này xướng tụng chắc chắn là Phạn văn, Mạc Vấn nghe hoàn toàn không hiểu gì.

Chừng một canh giờ sau, lão Ngũ mới một mình trở về, “Lão gia, tìm được một người, nhưng lớn tuổi rồi, không đi lại được, chúng ta phải qua đó.”

Mạc Vấn nghe thấy lập tức dẫn phiên tăng kia đi trước, đến một khu nhà cũ tìm được một ông già đang nằm trên giường. Người này trước đây từng đi Tây Vực, không có con cái, chỉ sống một mình.

Mặc dù không thể đi lại nhưng cũng may tai mắt ông già vẫn còn tốt, Mạc Vấn nhờ lão dịch câu hỏi đầu tiên, “Bản thể của ngươi là gì?”

Phiên tăng nghe xong không chút do dự, nhanh chóng nói một câu, ông già kia nghe thấy lập tức lộ vẻ kinh ngạc, sửng sốt một lúc rồi mới nói ra hai chữ, “Khổng tước...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.