Trong mộng, Lục Ký Minh trở về Lễ Lăng, nơi hắn lớn lên.
Khác với Bình Châu phồn hoa, Lễ Lăng là thành thị tươi đẹp rực rỡ nhưng khá yên tĩnh, nghe nói nhiều năm trước, nơi đây nhà nào cũng tự ủ rượu, dòng sông nhỏ chảy trước nhà ai cũng thơm mùi rượu, nơi này mang tới sự trầm tĩnh thoải mái. Điều đáng giá khi nhắc tới nơi này chính là, đây là nơi đầu tiên mà cha của Lục Ký Minh – Lục Hạc Minh xuất chinh đánh giặc và giành được thắng lợi lúc 18 tuổi.
Lục Trọng Sơn là một kẻ lưu manh, tật xấu như rượu chè cờ bạc gái gú đều có đủ, thường xuyên cầm súng mắng cha chửi mẹ, vậy mà con hắn Lục Hạc Minh lại là một tướng lĩnh vừa có tài, có tri thức lại phong độ, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng giống cha con chút nào.
Thời điểm Lục Hạc Minh đánh hạ Lễ Lăng, không phí một binh một tốt, đều dựa vào đàm phán mà thành.
Lúc gặp loạn thế, thế lực khắp nơi khít như cài răng lược, như hàng ngàn sợi tơ liên kết với nhau kết thành một tấm lưới khổng lồ, cha hắn chỉ cần tác động vào tấm lưới ấy, liền lui ngàn binh vạn mã, nên dân chúng đã từng trải qua khổ chiến rất biết ơn ông.
Những chuyện này đều là cố sự mà Lục Ký Minh từ nhỏ được nghe kể, nhưng trong mắt hắn, cha hắn, chỉ là một người trung niên văn nhã đầy vẻ mỏi mệt, chỉ có lúc nhận được thư của mẹ hắn từ phía bắc gửi tới, mới thấy ông ấy lộ ra vui vẻ trong chốc lát. Ngoài lúc đó ra, tất cả thời gian còn, vị tướng quân tài ba phong độ ở sau chiến trường, tựa như tấm vải dệt đã tẩy sạch màu sắc, xám xịt nhăn nhúm, chỉ dựa vào phong thư ba tháng tới một lần để duy trì sinh mệnh.
Khi đó, Lục Ký Minh đã không còn nhỏ, hắn đã quen với sinh hoạt ở Lễ Lăng, chỉ mơ hồ biết mình có một tổ phụ ở Bình Châu xa xôi, mẹ ruột thì ở phương bắc xa hơn. Có đôi khi cha hắn sẽ đọc thư của mẹ hắn cho hắn nghe, sẽ kể những chuyện trước kia của mẹ hắn cho hắn nghe.
“...... Lần đầu tiên gặp, mẹ con mới 17 tuổi, dưới ánh trăng nhu hòa, nàng từ trong vườn đi tới, nấp sau thân cây trộm nhìn ta, giống như nai con trong rừng......”
“...... Phương Bắc trống trải quang đãng, nàng sinh ra lớn lên ở nơi này, là người con gái kiên cường mà rộng lượng nhất trên đời. Lúc nàng chuyển dạ sinh con đã đau một ngày một đêm, nhưng một giọt nước mắt cũng không rớt, ngược lại là ta mất mặt. Nàng nói, 'nơi này ánh trăng sáng tỏ', con sinh dù là nam hay nữ, đều từ đây đặt tên.”
“Nàng là chim nhạn, bay trở về phương bắc. Phương bắc đã nhập thu, trong thư mẹ con có nói, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, lá đỏ phủ khắp đồi núi rực rỡ như lửa, khắc hẳn với phương nam.”
Mỗi lần nghe, Lục Ký Minh sẽ hỏi, khi nào con có thể gặp mẹ.
Lục Hạc Minh luôn trầm mặc trong chốc lát, sờ sờ đầu của hắn, nói: “Sẽ gặp sớm thôi, mẹ con cũng rất nhớ con.”
Về sau, lúc Lục Ký Minh hỏi lại, cha hắn chỉ trầm mặc.
Lục Ký Minh luôn cho rằng, thời gian sẽ không nhanh không chậm mà qua đi như vậy: Mỗi ngày cùng cha học bắn súng, nghe ông giảng binh pháp cùng lịch sử, cùng tuỳ tùng nhỏ Tần Nhạn trầm mặc ít lời trèo đèo lội suối, ngẫu nhiên sẽ mơ thấy khuôn mặt mơ hồ của mẹ, bà có vòng tay ấm áp nhất và giọng nói dịu dàng nhất.
Thẳng đến một ngày, bức thư tượng trưng cho hy vọng và hơi ấm lại mang đến cái chết và sự chia ly.
Mẹ của Lục Ký Minh, Nghiêm Du Ninh qua đời.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ rõ khoảng khắc cha hắn nhận được lá thư kia đã vui vẻ như thế nào và sau khi mở thư ra đã suy sụp đến nhường nào; ông không thể nào tin nổi, huyết sắc trên khuôn mặt ông nhanh chóng phai nhạt đi. Đó là một kích đập tan hết hy vọng, Lục Hạc Minh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại việc trước tiên chính là phái người đến phía bắc, tìm kiếm nguyên nhân chết của ái thê.
Lục Ký Minh còn nhớ rõ sinh khí trong thân thể người cha văn nhã nội liễm của hắn từng chút từng chút rút đi như thế nào, đến cuối cùng, dường như chỉ còn lại một hơi để tìm kiếm nguyên nhân tử vong của mẹ hắn.
Nhưng mà, chân tướng sự việc lại là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà*.
[*ngụ ngôn của Ả Rập nha mn ơi; ý nghĩa là: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ]
Tất cả mọi chuyện từ lúc bắt đầy đều là âm mưu thật lớn.
Cuộc hôn nhân giữa Lục Hạc Minh cùng Nghiêm Du Ninh bắt đầu từ khi hai phia Nam Bắc giảng hoà, không có gì có thể biểu đạt thành ý hai bên tốt hơn việc liên hôn, Lục Trọng Sơn để con trai độc nhất của mình cưới con gái út được sủng ái nhất của Nghiêm Nhất Hải, hôn lễ long trọng, ân ái của tân lang tân nương, đủ để những người chứng kiến nói chuyện say sưa mấy năm.
Nhưng mà, tình thế thay đổi trong nháy mắt, chờ sau khi các thế lực nhàn tản còn lại bị hai phía bắc nam chia nhau thâu tóm, một núi xuất hiện hai hổ, bầu trời có tới hai mặt trời, cục diện Nam Bắc lại trở nên căng thẳng. Nghiêm Du Ninh mang thai, Lục Trọng Sơn muốn muốn mượn con dâu cùng cháu trai chưa ra đời để nói điều kiện với Nghiêm Nhất Hải.
Nghiêm Nhất Hải cũng không hề tiếc thương con gái út gả đi xa của mình, cốt nhục chí thân sao so được với chỗ tốt chân thật ở trên chiến trường.
Lục Trọng Sơn thẹn quá thành giận muốn bọn họ ly hôn, Lục Hạc Minh làm sao có thể chấp nhận. Sau khi Lục Ký Minh sinh ra, vợ chồng bọn họ thỏa hiệp, ở riêng hai nơi, Lục Hạc Minh dẫn theo con trai tránh về Lễ Lăng, Nghiêm Du Ninh bị đưa về phía Bắc.
Nhưng hiện thực lại hoàn toàn bất đồng.
Nghiêm Du Ninh không hề trở lại phía Bắc, Lục Trọng Sơn cầm tù bà trong tòa tiểu viện ở Thuần Viên, đó là tiểu viện Lục Hạc Minh tự mình thiết kế theo phong cách bắc địa, từ khi kết hôn, bọn họ sống ở đó, mỗi một bức tường, từng gốc cây, từng viên gạch, viên ngói đều là minh chứng cho quãng thời gian vui vẻ ở quá khứ.
Lục Trọng Sơn muốn bà viết thư cho cha mẹ, bà không chịu trở thành con tốt để đàm phán cho nên nhất quyết không viết. Vì an nguy của con trai, trong thư bà làm bộ như mình đã về tới nhà ở phương Bắc, khi bà viết thấy lá đỏ ngoài cửa sổ, thì hiện thực nhìn thấy chỉ có tường cao như lồng giam. Bỏ đi nỗi đau cùng mong mỏi, trong thư luôn tràn đầy bình yên và hạnh phúc.
Hai vợ chồng vậy mà cách nhau gần đến như vậy, Lục Hạc Minh thậm chí đã từng trở lại Bình Châu, chẳng qua không chịu đến Thuần Viên, ái thê mà ông luôn tâm niệm, thế mà chỉ cách gang tấc. Nhưng hiện giờ, gang tấc đã là trời đất, xa cách vĩnh viễn.
Ông đem tất cả, giống như chấp niệm chưa hết, kể lại cho Lục Ký Minh nghe.
Không bao lâu, ông cũng qua đời.
Đứa con không chịu sắp xếp qua đời, Lục Trọng Sơn đem ánh mắt đặt trên người Lục Ký Minh mới có 10 tuổi. Lục Trọng Sơn càng ngày càng già đi, ông ta muốn có người kế thừa gia tài của mình, người này không cần quá mức có chủ kiến, chỉ cần chịu nghe theo sự sắp xếp của ông ta, dù sao ông ta vẫn còn có thể sống rất lâu, không cần có người phân quyền quá sớm.
Lục Ký Minh còn nhớ rõ, linh đường của cha hắn nến trắng còn chưa kịp thắp, đã có người đến giết hắn.
Viên đạn bắn không chuẩn chuẩn, xượt qua sườn eo hắn. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, còn một tên khác, lén bắn rớt súng của tên sát thủ kia. Tên sát thủ rơi súng liền dùng tay bóp cổ Lục Ký Minh, trong lúc hoảng loạn, hắn sờ được khẩu súng trên mặt đất, nòng súng vẫn còn nóng.
Không nổ súng sẽ chết.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên cha hắn dạy hắn bắn súng đã nói như này.
“Oan gia ngõ hẹp, không do dự sẽ tất thắng. Cứ việc nổ súng.”
Đầu ngón tay của hắn bóp cò, muốn giết người gần trong gang tấc, căn bản không cần ngắm chuẩn. Hắn chỉ nghe được một tiếng đinh tai nhức óc, kế tiếp trên mặt nóng hổi, máu tươi văng đầy khuôn mặt hắn, mùi máu tươi nồng đậm đến mức làm người buồn nôn. Hắn đạp thi thể còn ấm trên người mình ra, người lén bắn rớt súng hồi nãy lúc này mới từ chỗ tối đi ra, tự xưng là được tổ phụ ở Bình Châu phái tới, vẫn luôn âm thầm bảo hộ hắn, muốn đưa hắn về Bình Châu.
Lục Ký Minh nhớ kĩ cha hắn cũng từng nói, người muốn giết con là kẻ địch, nhưng người cứu con có thể cũng là kẻ địch.
Hắn về tới Bình Châu, trở thành trưởng tử đời thứ 3 của Lục gia, Lục đại thiếu gia, ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như nước, mỗi người trước mặt hắn đều tỏ vẻ sốt ruột vì hắn không có chí tiến thủ, nhưng hắn biết, thực ra bọn họ đều vui khi thấy những hành vi phóng đãng đấy của hắn. Mỗi người đều giống như đang chơi cờ, nhưng cùng lúc đó, bọn họ cũng là quân cờ trong tay lẫn nhau.
Tiểu viện trong Thuần Viên kia, hắn từng nhiều lần trộm trèo tường vào.
Nơi đó đã không còn một chút sinh khí, tối đen như mực, chỉ có chiếc đèn lồng đỏ sáng leo lắt năm này qua năm khác. Bên trong còn có lão ma ma mắt mù tai điếc thủ sân, lưng đã còng. Đôi mắt bà như bị che bởi lớp kén trắng đục, nhưng lại có thể chuẩn xác mà bắt lấy tay Lục Ký Minh, hữu lực như kìm sắt.
Lão ma ma nói: “Tiểu A Quan......Con là Tiểu A Quan......Tiểu thư vẫn luôn đợi con......”
Lục Ký Minh bị lão ma ma dọa sợ, căn bản không dám nhìn nàng mặt. Hắn thở hổn hển, thanh âm kẹt trong cổ họng khô khốc, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Mẹ con......Bà ấy là bệnh chết sao?”
Trong cổ họng bà phát ra tiếng “hức hức”, giống như cô hồn oan khuất, giọng nói bà như khóc như: “Nàng là bị tra tấn chết. Thuốc phiện là thứ có độc, không thể dính vào...... Mỗi lần lên cơn nghiện, tiểu thư sẽ dùng tay cào tường, ta luôn động viên nàng gắng gượng chịu đựng, cô gia cùng Tiểu A Quan còn muốn cùng nàng đoàn tụ......”
Lục Ký Minh khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, hắn đi tới phòng Nghiêm Du Ninh sinh thời từng ở.
Gương lược bàn trang điểm đều còn tốt, phủ kín một tầng bụi. Gỗ làm giường là vật liệu quý vẫn còn bóng, hắn duỗi tay sờ, trên thành giường đầy vết móng tay cào, trên bức tường ở đầu giường cũng vậy, vết cào còn lẫn cả vết máu đã cũ.
Hắn chạy như bay trốn khỏi tiểu viện như phần mộ này.
Thời điểm đêm hôm sau lúc hắn quay lại đây, toàn bộ tiểu viện một người cũng không có, tiếng côn trùng kêu vang cũng nghe không thấy. Lão ma ma kia không thấy nữa, Lục Ký Minh trèo tường rời đi, không còn bước vào tiểu viện kia nữa. Năm đó thanh minh tế tổ, Lục Trọng Sơn làm phá lệ nghiêm túc long trọng, ông ta mang theo Lục Ký Minh tới từ đường, cúng bái cha mẹ đã khuất. Lục Ký Minh nhìn ông ta làm bộ làm tịch, chỉ cảm thấy đáng sợ cùng buồn nôn.
Bên người hình như không ai có thể tin tưởng.
Mỗi người đều muốn đặt hắn lên bàn cở của họ, dừng ở chỗ mà bọn họ muốn. Đương nhiên hắn sẽ không để cho bất cứ ai được toại nguyện.
Có một dạo, hắn quả thực trông gà hoá cuốc, chỉ có cầm súng mới có thể miễn cưỡng ngủ. Tần Nhạn tới gọi hắn, hắn thiếu chút nữa ở trong mộng tặng cho Tần Nhạn viên kẹo đồng.
Chỉ có ở trong mộng, hắn ngẫu nhiên sẽ mơ thấy mình còn ở Lễ Lăng, ngồi trong lòng cha, nghe ông đọc sách đọc thư. Hoặc là mơ thấy lúc mình còn nhỏ hơn nữa, được mẹ hắn với khuôn mặt mơ hồ ôm trong ngực, tay bà ấy rất mềm, tóc rất thơm, hắn cái gì cũng không cần sợ.
Hắn thường xuyên hy vọng, hiện thực chỉ là là mộng, trong mộng mới là thật.
Nhân sinh là cuộc hành trình cô đơn, nếu có người đồng hành, thật sự tốt biết mấy.
Một giấc mộng dài thật dài, Lục Ký Minh cảm thấy sườn bụng vô cùng đau đớn, phảng phất là như vết thương năm xưa lại đau, nhưng lại như là vết thương mới. Ánh mặt trời chiếu vào mí mắt hắn, hắn muốn kêu người che lại giúp hắn, quá chói rồi.
Hắn gian nan mà mở mắt ra, quay đầu sang, thấy bên cạnh có người.
Người bên cạnh ngủ rồi, lông mi nhẹ nhàng rung động, trên mí mắt có nốt ruồi son. Người ấy ngay cả lúc đang ngủ cũng hơi cau may lại nhấp miệng, giống như đang giận dỗi với ai đó.
Lục Ký Minh nhẹ nhàng mà thổi khí, người đang ngủ say bị trận gió này đánh thức, đôi mắt hé ra một khe nhỏ.
Nhích lại gần, Lục Ký Minh phát hiện mắt cậu là màu hổ phách, rực rỡ lung linh.
“Sớm.” Lục Ký Minh nhỏ giọng nói.
_____________________________
27/1/2023
Thương anh Lục quá trời:<