Thành Bình Châu gần đây phát sinh đủ loại biến hóa, làm sao qua mắt được kẻ đã lăn lộn nhiều năm ở Bình Châu như Chương Chấn Lộ, nhưng gã hoàn toàn không có động tĩnh gì, vẫn như cũ cẩn trọng mà bình định phản loạn ở Tây Bắc, đúng như dự đoán, một đường tiến công đánh đâu thắng đó. Lục Trọng Sơn Lã Vọng buông cần*, đã có chất tôn chiến công rực rỡ, lại có cháu trai ruột ở bên hiếu thuận. Duy nhất không được hoàn mỹ, chính là bệnh tật quấn thân, cũng không biết là bệnh gì, chỉ thấy bác sĩ thường xuyên ra vào Thuần Viên.
____________________________
*Điển tích “Lã Vọng buông cần” nổi tiếng ở Trung Quốc, thích hợp dành cho những người làm quan chức, chính trị, nắm giữ quyền hành, khả năng nhìn xa trông rộng, biết nắm bắt thời cơ để dựng nghiệp lớn.
_____________________________
Lục Ký Minh dường như bận việc quân vụ, so với ngày xưa khắp nơi tìm hoan mua vui, thì bận rộn hơn rất nhiều. Thẩm Phức thấy thế thì mừng quá trời, trong lòng nhớ mong Thẩm Lệnh Nghi bên kia. Từ lần trước tìm được cơ hội để Thẩm Lệnh Nghi cùng Vu Duy Hồng gặp mặt, cậu cũng không có cơ hội cùng Thẩm Lệnh Nghi nói chuyện, cũng không biết tình huống bênVu Duy Hồng kia là như thế nào.
May mắn thay, cơ hội lập tức đã tới rồi.
Lục Ký Minh giống như là thật tình muốn cùng Thẩm Phức làm hôn lễ, tuy hắn bận việc quân vụ, nhưng đám thợ may, đầu bếp, nhạc công ra ra vào vào Lục công quán đông như trảy hội. Các bá tánh Bình Châu ngay từ ban đầu đã rất ngạc nhiên, thấy điệu bộ này, lại càng nói chuyện hăng say, làm như là từ lúc chào đời tới nay hiếm khi gặp được chuyện mới mẻ như vậy.
Vào sáng sớm một ngày nọ, Thẩm Phức còn đang trong giấc mộng. Lục Ký Minh nghênh ngang mà đẩy cửa vào phòng, kéo rèm lên, cho nắng sớm chiếu vào.
Mà kể cũng lạ, Lục Ký Minh gần đây không còn mấy cái hành vi ngả ngớn như trước nữa, Thẩm Phức nhớ tới lúc trước thời điểm hai người bọn họ cứ hễ gần nhau là ôm ấp hôn hôn, thậm chí là tiến thêm một bước tiếp xúc da thịt, dường như đã là chuyện của mấy đời, thậm chí cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Thẩm Phức đang thả phanh suy nghĩ, Lục Ký Minh ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng nói: “Mau chút, hôm nay đi Thụy Phúc Tường may quần áo.”
“May quần áo làm gì?”
Lục Ký Minh nháy mắt với cậu, cười nói: “Đương nhiên là quần áo cưới rồi.”
Thẩm Phức cạn lời, cảm thấy chính mình quả thực tựa như rối gỗ giật dây, tùy ý Lục Ký Minh cầm dây chỉ huy cậu tới mọi nhà. Cậu ở trong lòng thở dài, bất đắc dĩ mà xoay người xuống giường, đang muốn cởi áo, vừa quay đầu lại thấy Lục Ký Minh còn đứng ở cạnh cửa, không khỏi dừng lại động tác.
Lục Ký Minh nhìn nhìn cổ áo cậu lộ ra một mảnh nhỏ da thịt trắng nõn, châm thuốc, cười nói: “Tôi lại không phải chưa từng nhìn qua.”
Thẩm Phức thấy hắn một bộ dáng vô lại liền cảm thấy ngứa răng, bình tĩnh mà cởi áo, trở tay ném tới trên giường. Trên người cậu chỉ dư lại chiếc quần lụa, cạp quần đến ngang hông. Trong khoảng thời gian này Thẩm Phức gầy đi một chút, có vẻ da thịt càng săn chắc hơn. Quần lụa là chất liệu tốt, ôm vào thân thể, phác họa ra hình dáng mông nuột nà.
Lục Ký Minh càng muốn xem, Thẩm Phức lại càng bình tĩnh, giống như đã định, rũ mắt xuống, đem trường sam màu lam đặt bên cạnh mặc vào, ngửa đầu, thắt nút cổ áo.
Lục Kí Minh dường như là đang dùng hai mắt thưởng thức mỹ thực, cắn đầu mẩu thuốc lá, híp mắt cười nói: “Đi thôi.”
Lục Ký Minh tự mình lái xe, chạy đến cửa hàng lớn nhất Của Thụy Phúc Tường ở Bình Châu. Sớm có người chờ ở trong tiệm, dẫn bọn họ dọc theo đường đi đến một nhã gian yên lặng, có thợ may đang chờ, cầm thước dây đo cho bọn họ. Thẩm Phức gần đây buổi tối luôn là tim đập nhanh bừng tỉnh, ngủ có chút không đủ, ngáp một cái.
Vốn có thể để thợ may tới cửa, giống như lúc trước vậy, không biết hôm nay Lục Ký Minh lên cơn gì mà lại tự mình dẫn cậu tới đây đưa số đo không biết.
Mạnh Tam đáng ghét kia cư nhiên cũng tới, trong ngực là một cô gái dáng người mềm mại, hình như là tới đưa số đo làm sườn xám. Một đoàn mấy người ngồi trong nhã gian, Thụy Phúc Tường chuẩn bị trà thơm cùng điểm tâm, do một tiểu nhị áo xám vóc người thon gầy dâng lên. Tiểu nhị kia buông trà bánh, kính cẩn nghe theo ân cần mà nói vài câu cát tường cùng lời nói dí dỏm.
Thẩm Phức liếc mắt một cái, cảm thấy tiểu nhị kia cư nhiên có vài phần quen mặt, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi là từng gặp ở đâu.
Người thợ may đứng đợi lấy số đo, cảm thấy gã ta nịnh nọt mất mặt, thấp giọng quát lớn kia tiểu nhị nói: “Ngô Hương, còn không mau đi xuống!”
Tiểu nhị kia ngượng ngùng nhiên lui ra ngoài. Mạnh Tam rất có hứng thú mà lại nhìn vài lần, hướng phía Lục Ký Minh chớp mắt vài cái, đầy mặt hài hước, Lục Ký Minh không tỏ ý kiến, không nói một lời, chỉ nhấp một ngụm trà.
Thẩm Phức bỗng nhiên nhớ tới, đợt lâu trước ở trong vườn của Mạnh Tam bên bãi săn nhạn, gã đã từng nói qua, Dương di thái thái của Lục Trọng Sơn dan díu một tiểu nhị ở Thụy Phúc Tường, tiểu nhị đó gọi là “Hương” gì đó, xem ra chính là Ngô Hương này. Nhưng Thẩm Phức thật sự là không nhớ tới đã gặp qua người này ở đâu, cậu nhìn về phía Lục Ký Minh, cũng không nhìn ra cái gì, đành phải bỏ qua một bên không nghĩ nữa.
Bởi vì muốn cắt lễ phục dùng cho hôn lễ, Lục Ký Minh là khách hàng lớn, lại là khách quý của thiếu đông gia Mạnh Tam, thợ may vô cùng ân cần nghiêm túc. Đầu tiên là lấy số đo của Lục Ký Minh, lúc đến phiên Thẩm Phức, Lục Ký Minh cũng không biết phát điên cái gì, một hai phải đoạt lấy thước dây của thợ may, tự mình đo cho Thẩm Phức.
Thẩm Phức liếc nhìn hắn một cái, thuận theo mà nâng tay lên, nhậm Lục Kí Minh cầm thước dây vòng qua eo cậu, phảng phất như ôm lấy.
“Làm gì thế......” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Lục Ký Minh cũng dùng âm thanh nho nhỏ trả lời: “Đo ni may áo nha.”
Thẩm Phức không biết hắn lại mắc bệnh gì, lầu bầu nói: “Làm bộ làm tịch......”
Lục Ký Minh kéo kia thước dây kia căng ra, Thẩm Phức bị hắn siết chặt, giọng nói đột nhiên đứt quãng. Lục Ký Minh dán bên tai cậu mà nói: “Hiện tại mọi người đều truyền tai nhau rằng tôi là một nam nhân si tình cơ mà.”
Trên mặt hai người toàn là ý cười, vào trong mắt người ngoài thì thật sự rất thân mật, tay Lục Ký Minh lưu luyến mà đặt trên eo Thẩm Phức, lúc nói chuyện cũng là dán sát lại gần nhau, cố tình hai người đều anh tuấn cao ráo, bạn nữ Mạnh Tam dẫn tới nhìn tới nỗi gương mặt cũng ửng hồng, che miệng cười. Thợ may khoanh tay đứng ở bên cạnh, đầy mặt quẫn bách, Mạnh Tam làm mặt quỷ, âm dương quái khí mà cất tiếng hát.
“Hận không thể khảm da thịt vào cùng nhau ——”
Hát xong, Mạnh Tam lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn thời gian, thúc giục nói: “Đi thôi đại thiếu gia của tôi ơi, đến giờ rồi.”
Lục Ký Minh rút thước dây ra, ném sang bên cạnh, thâm tình lưu luyến mà nhìn Thẩm Phức, nói: “Tôi cùng Mạnh Tam có việc thương lượng, đi trước nhé, chờ lát nữa tới đón em về nhà.”
Lục Ký Minh đúng là biết lợi dụng ngoại hình, mày cao mắt sâu, dường như thật sự thâm tình chân thành, người không biết nội tình, sơ sảy một chút là có thể ở chết chìm trong mắt hắn. Nhưng Thẩm Phức trong lòng biết rõ ràng, nếu Lục Ký Minh phải làm một nam nhân si tình, vậy cậu liền phối hợp.
“Nhanh lên đấy.” Thẩm Phức ôn nhu nói.
Lục Ký Minh gật gật đầu, giơ tay tựa như muốn sờ mặt cậu, bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng chỉ là giúp cậu xoa xoa vạt áo bị nếp uốn.
Thẩm Phức đâu chịu nhận thua, nói tới dáng vẻ si tình, cậu tự nhận cũng không thua kém gì Lục Ký Minh. Cậu nhanh chóng quyết định, nắm lấy tay Lục Ký Minh đang để ở vạt áo cậu, gò má nổi lên một mảng hồng, cúi đầu cọ môi qua tay Lục Ký Minh, thanh âm đã nhẹ lại ôn nhu, cậu nói thêm: “Nhanh về đây nhớ.”
Lục Ký Minh gật đầu bước ra ngoài, đi một bước nhìn lại ba lần.
Mạnh Tam cợt nhả mà dẫn gái đi theo phía sau, Thẩm Phức vẫn luôn cảm thấy gã ta thật phiền, nhấc chân đá ghế nhỏ bên chân, làm cho Mạnh Tam mải lo trêu chọc Lục Ký Minh tý thì vướng vào ghế ngã sấp mặt.
Mạnh Tam tức giận: “Cậu!”
Thẩm Phức cười cười với gã ta, vẫn là vẻ xấu hổ, bộ dáng sa vào bể tình, vô tội cực kỳ. Lục Ký Minh còn ở phía trước, Mạnh Tam chỉ có thể chịu thua đậm trận này, tức giận đi theo.
Người thợ may một lần nữa cầm lấy thước dây, nơm nớp lo sợ nói: “Thẩm thiếu gia, làm phiền nâng tay lên.”
Thẩm Phức thu lại nụ cười, lười biếng mà đánh ngáp, hờ hững mà nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cửa sổ hạ đúng là ngựa xe như nước vượng thị, ánh mặt trời đã đại lượng, người đến người đi. Ánh mắt Thẩm Phức co rụt lại, trong đám người có thiếu niên vóc dáng nho nhỏ, vừa lúc ngẩng đầu nhìn cậu, không phải Tiểu A thì còn ai.
Thẩm Phức vội vàng phân phó thợ may: “Làm phiền gọi người giúp tôi mua một tờ báo của hôm nay.”
Thợ may vội vàng đi phân phó, Thẩm Phức ở bên cửa sổ vừa vặn nhìn tiểu nhị Thụy Phúc Tường đi ra bên kia đường mua một tờ báo, Tiểu A đi ngang qua bên cạnh tiểu nhị đó, giống như lơ đãng đụng vào người đó một cái. Tiểu nhị kia vội vàng đi lên, đem báo chí đưa cho Thẩm Phức, Thẩm Phức cười đến như gió xuân lướt qua mặt, tiến lên một bước, phất phất vạt áo tiểu nhị kia.
“Cảm ơn, chỗ này bị cọ bẩn rồi.”
Tiểu nhị kia thụ sủng nhược kinh, lúng ta lúng túng không dám nói gì, vội vàng lui đi.
Thẩm Phức cầm lấy tờ báo, trong lòng bàn tay cầm mẩu giấy nhắn lấy được từ trong túi áo của tiểu nhị. Thợ may đo xong kích thước đã rời đi, chỉ còn lại Thẩm Phức một mình ngồi trong nhã gian, thưởng trà đọc báo.
Thấy trái phải không có người, cậu vội vàng mở mẩu giấy nhắn kia ra, mặt trên rõ ràng là chữ viết của Thẩm Lệnh Nghi.
“Trông giữ lơi lỏng, nhân đây truyền tin. Không đáng tin, cần bàn bạc kỹ hơn, tùy thời một ngộ.”
Thẩm Phức vội vàng vò nát mẩu giấy, ném vào trong chén trà, hòa tan đi chữ viết, mang trà cùng giấy hất đi. Đường thoát thân lại bị chặt đứt, trong lòng cậu suy nghĩ nhiều thứ, nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa của Thẩm Lệnh Nghi cùng Vu Duy Hồng, lại lo lắng cho Thẩm Lệnh Nghi.
Nghĩ tới nghĩ lui, đã đến giữa trưa, Lục Ký Minh quả nhiên trở về đúng hẹn, đón Thẩm Phức về nhà.
Hắn một mình trở về, Mạnh Tam đã không thấy đâu. Hắn cũng chưa nói rốt cuộc đã nói gì với Mạnh Tam, nói về vấn đề gì. Nhưng nhìn hắn giống như hứng thú bừng bừng, xuống xe khi vòng qua đầu xe, thân sĩ kéo cửa xe cho Thẩm Phức, làm ra động tác mời, giống y như người gác cửa vậy.
Thẩm Phức không biết có tin được vẻ mặt của hắn hay không, nghĩ thầm, mỗi một lần Lục Kí Minh hưng phấn đều không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Lục công quán so hiện giờ còn náo nhiệt hơn cả lúc trước, bọn họ vừa xuống xe, người gác cổng liền tới nói, có một dàn nhạc tới, đang chờ Lục Ký Minh quyết định.
“Quyết định cái gì?” Thẩm Phức hỏi.
“Hôn lễ đó.” Lục Ký Minh bước đi nhẹ nhàng mà vào trong, “Phải nghe một chút mới được, nhạc tấu trong hôn lễ rất quan trọng đó.”
Thẩm Phức càng thêm cảm thấy hoang đường lại buồn cười, đi theo phía sau Lục Ký Minh, trong phòng khách, các nhạc công đều triển khai đủ loại nhạc cụ Tây Dương, đang chờ Lục Ký Minh tới nghe. Nhạc trưởng còn ân cần mà tới bắt tay Lục Ký Minh cùng Thẩm Phức, Thẩm Phức vươn tay đi, mang tâm trạng sao cũng được mà nắm tay, song lại ngây ngẩn cả người.
Nhạc trưởng cười đến là hàm hậu, xoay người đi chỉ huy các nhạc công chuẩn bị tấu nhạc.
Lục Ký Minh quay lại nhìn về phía Thẩm Phức, có chút đắc ý nói: “A Phức, tôi tự mình chọn dàn nhạc đó, em nghe thử một chút đi.”
Nhạc trưởng nhẹ nhàng vung tay lên, dương cầm, phong cầm, đàn violon hợp tấu, tiếng nhạc du dương.
Thẩm Phức lại không có tâm tình thưởng thức, cậu chà xát bàn tay, xúc cảm từ lúc vừa bắt tay vẫn còn—— nhạc trưởng này, vết chai trên tay thật dày.
Lục Ký Minh đã kề sát Thẩm Phức, ngón tay phiêu theo điệu nhạc, làm như say mê trong đó. Hắn ghé vào tai Thẩm Phức cười nói: “Tháng sau là hôn lễ, em phải chuẩn bị thật tốt.”
Lục Ký Minh hành sự luôn khác người, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, Thẩm Phức đối với tính tình hắn tập mãi đã thành thói quen, cũng mơ hồ đoán được hắn nhìn thì như là tùy tiện làm việc, nhưng thật ra có thâm ý khác. Nhưng cậu vẫn là không ngờ tới được, Lục Ký Minh thế mà lại muốn tổ chức cái hôn lễ dở khóc dở cười này ở Thuần Viên.
Thẩm Phức sợ ngây người, lúc trước Lục Trọng Sơn còn trói cậu dẫn đi, dùng mọi cách uy hiếp cơ mà, hiện giờ lại có thể cho phép bọn họ nghênh ngang vào nhà, làm việc hoang đường như vậy được sao? Liệu không làm lão già đó tức chết, hận không thế chặt cậu thành tám khúc đấy chứ.
Lục Ký Minh lại không thèm để ý, nói: “Lão già kia ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có thể quản tôi chắc?”
Trong lời nói của hắn thâm ý sâu sắc, Thẩm Phức còn muôn hỏi lại, Lục Ký Minh lại không muốn nói tiếp nữa, đổi chủ đề khác.
Chương Chấn Lộ bình loạn ở Tây Bắc truyền tin chiến thắng về, thành Bình Châu ca vũ thăng bình, giữa thời buổi loạn thế, bá tánh Tấn Trung lại hiếm khi có được ảo giác hoà bình an ổn.
Bên trong Thuần Viên có hồ nước giống như một khối bích ngọc xanh miết được khảm giữa khu vườn tinh xảo. Ở giữa có một cây cầu dài, nằm trên sóng nước xanh, trên lại có cổng đình, có thể đem hồ cảnh thu hết vào đáy mắt. Một bên hồ, là một tòa tiểu viện hoang phế đã lâu, cánh cửa luôn đóng chặt, trước cửa quanh năm thắp đèn lồng màu đỏ, phảng phất đang chờ người đã rất lâu không về.
Đối diện tiểu viện là nơi Lục Ký Minh ngủ lại ở Thuần Viên, cũng là nơi Thẩm Phức lần đầu tiên gặp Lục Ký Minh, hôn lễ lần này, cũng chuẩn bị tổ chức ở đây luôn.
Thuần Viên, bởi vì Lục Trọng Sơn bệnh triền miên hơn nửa năm, lặp đi lặp lại, thành ra có chút tử khí trầm trầm, ngày gần đây bởi vì muốn làm hôn lễ, thường có người ra ra vào vào, náo nhiệt hẳn lên. Tôi tớ ở Thuần Viên thường khe khẽ nói nhỏ với nhau, không biết đại thiếu gia nhà mình bị làm sao.
Lục Ký Minh tuyên bố muốn làm hôn lễ kiểu mới, không cần những cái lễ nghi cổ hủ đó, cũng thuận lý thành chương không cho người của Thuần Viên nhúng tay vào bố trí, chỉ dùng người do chính mình mướn tới. Lục Ký Minh phát đi không ít thiệp mời, còn lấy Lục Trọng Sơn danh nghĩa, mời cả tướng lãnh trong quân, hôn lễ này, ngoài dự liệu của Thẩm Phức, thế mà làm rất đâu ra đấy.
______________________________
23/11/2022
Tui để dành 2 chương mới đăng cho các cô đọc đỡ hụt
Tui bị deadline dí quá chòi T^T