Từ Giả Thành Thật

Chương 14: Chương 14: Săn nhạn




Sáng sớm ngày hôm sau bọn họ liền từ Lục Công Quán xuất phát, cùng Mạnh Tam hội họp ở ven bãi chim nhạn, cả nhóm tổng cộng có tới mười mấy người, mang theo không ít chó săn. Trời còn chưa sáng, liếc mắt một cái liền thấy, mặt nước phủ đầy sương lạnh, cây thủy sinh tươi tốt khẽ đung đưa trong gió sớm, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng nhạn vỗ cánh.

Xe đều đỗ ở đằng xa, sợ kinh động tới đàn nhạn, bọn họ xuyên qua lớp sương mù dày đặc mà đi bộ tới gần. Bầy chó săn đều được huấn luyện rất tốt, không sủa bất cứ tiếng nào. Con chó dữ mà Lục Ký Minh mới thuần phục được hôm qua, hiện giờ đang ngẩng đầu mà bước đi bên cạnh hắn, lỗ tai dựng thẳng đứng, luôn trong tư thế cảnh giác.

Trong tay Thẩm Phức cầm một cây súng săn, báng súng trơn bóng lạnh lẽo, xúc cảm thực lạ lẫm, cầm trên tay có chút không quen, giống như là đêm khuya sực tỉnh từ giấc mộng, bỗng thấy tay mình tê rần mất cảm giác, sợ tới mức giật mình.

Lục Ký Minh cùng Mạnh Tam, hai người đều thực hưng phấn, Lục Ký Minh phá lệ hưng phấn, khóe mắt cùng đuôi lông mày đều nhướng lên, phảng phất như sắp trải qua chuyện mới mẻ thú vị nhất trên thế giới vậy, so với những chuyện cờ bạc gái gú nhậu nhẹt ngày thường của hắn thì việc hôm nay còn kích thích hơn vạn phần. Theo sau bọn họ còn có vài thợ săn dày dạn kinh nghiệm, để bảo đảm lần đi săn này của bọn họ sẽ thắng lợi trở về.

Khi cách chỗ nước cạn càng ngày càng gần, hơi nước len lỏi vào chóp mũi Thẩm Phức, mặc dù trang phục thợ săn khá dày, song hơi lạnh dường như vẫn có thể theo kẽ hở mà len lỏi thấm vào xương cốt.

Người thợ săn nâng cao ngọn đèn.

Con nhạn làm nhiệm vụ canh gác trong đàn cảnh giác mà kêu lên, cả đàn nhạn xôn xao, lay động cả đám cỏ lau. Nhưng chờ tới lúc ngọn đèn vụt tắt, thấy không có nguy hiểm, chúng liền ngừng động, một lần nữa thu cánh ngủ say, cứ như thế vài lần, đàn nhạn không còn vẻ thần hồn át thần tính nữa, mắt điếc tai ngơ với những động tĩnh nhỏ từ bên này truyền tới.

Thẩm Phức cau mày, trái tim đập thình thịch, vừa giống căng thằng lại vừa giống sợ hãi, nhưng cậu cũng không rõ là mình đang căng thẳng hay sợ hãi điều gì. Lục Ký Minh đứng sát cạnh cậu, tay ôm lấy eo cậu, dán sát tai cậu mà nhỏ giọng nói: “Nâng báng súng lên, tôi dạy em, dễ lắm......”

Người thợ săn giơ tay lên ý bảo, tất cả mọi người đem báng súng đặt lên vai, nheo mắt ngắm chuẩn mà chờ đợi, bầy chó săn nhóm đứng tại chỗ ngẩng cao đầu, đuôi cũng dựng lên, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng liền lao đi.

Thẩm Phức có chút cảm giác mới lạ mà nâng báng súng lên, báng súng cứng rắn đặt bả vai, cộm đến có chút đau. Lục Ký Minh từ phía sau cậu thân mật mà dán sát cậu, đỡ tay cậu, hạ giọng, dạy cậu lên đạn. “Cạch” một tiếng, súng săn đã sẵn sàng chờ bắn, ngón trỏ của Thẩm Phức nhẹ nhàng mà đặt ở trên cò súng, tay Lục Ký Minh rất lớn, bao lấy tay cậu, ngón trỏ đặt phía ngoài ngón trỏ của cậu.

Xung quanh quá yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió lay động bụi cỏ lau thì chỉ có tiếng hít thở của bọn họ và tiếng thở của bầy chó săn.

Thẩm Phức không thích cảm giác này, ngón tay của Lục Ký Minh đè lên ngón tay cậu, đè lên cò súng, cậu có cảm giác chính mình không có sự chủ động trong việc nổ súng, cũng không có quyền nổ súng.

Đầu Lục Ký Minh ghé vào trên vai cậu, rất gần mặt cậu, rất gần, khiến cậu nghe được cả tiếng hô hấp của hắn.

“Nhìn phía trước,“ giọng Lục Ký Minh nhẹ tựa lông hồng, gần như nỉ non, “tôi đếm xong ba tiếng em liền nổ súng ha...... Ba, hai ——”

Đúng vào lúc này, mặt trời xuyên qua tầng mây cùng màn sương lạnh. Thẩm Phức bị ánh mặt trời xuyên thẳng vào, cậu híp mắt lại, sau đó nỗ lực mở to mắt nhìn, chợt thấy bóng lóe lên, vụt qua đám cỏ lau đung đưa bên kia. Trong lòng cậu trùng xuống, không kịp nghĩ ngợi gì thì người thợ săn thổi tiếng còi sắc bén, chó săn như mũi tên rời cung mà lao đi, Lục Ký Minh ở bên tai cậu cũng đếm xong: “Một ——”

Thẩm Phức hô lớn: “Chờ, chờ một chút!”

Tay Lục Ký Minh đè lên ngón tay cậu, kéo cò, tiếng súng hết đợt này đến đợt khác làm người ta đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng từng đợt phả vào mũi cậu, súng giật đến mức bả vai Thẩm Phức tê dại, phía sau lưng áp vào ngực Lục Ký Minh. Chim nhạn phần phật một mảnh bay lên, bay loạn tứ phương, tiếng kêu xé không gian sáng sớm.

Theo tiếng kêu của bầy nhạn vang lên, còn có tiếng ai đó kêu thất thanh.

“Có người trúng đạn rồi!”

“Sao lại thế này?!”

Mọi người không rõ nguyên do mà buông súng, nhưng tiếng súng vẫn còn vang lên, Thẩm Phức ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí. Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, đàn nhạn đã bay cao. Trong chớp nhoáng, Thẩm Phức lại một lần thấy ở phía bụi cỏ lau một bên kia có ánh sáng chợt lóe qua, đó là ánh sáng mặt trời phản chiếu lên kim loại, nơi đó có người!

Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Phức quay đầu bỏ chạy, Lục Ký Minh túm lấy tay cậu, cũng chạy theo.

Thẩm Phức muốn ném tay hắn ra, cậu không cần đầu nghĩ cũng biết, người tới khẳng định là nhắm vào Lục Ký Minh, ở cùng chỗ với Lục Ký Minh thì chỉ có nước chết càng nhanh thôi. Nhưng Lục Ký Minh nắm rất chặt, chạy cũng nhanh, túm tay cậu tới mức cổ tay phát đau. Phía sau tiếng súng cùng tiếng chó sủa hỗn độn, không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Phức cảm giác được có viên đạn sượt qua cánh tay mình, một trận nóng rát lại đau nhức.

Xe ngừng ở phía trước cách đó không xa, Lục Ký Minh đột nhiên kéo cửa xe, đem Thẩm Phức đẩy vào. Tim Thẩm Phức đập nhanh đến mức có cảm giác sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, cậu chống lên ghế lái, dịch người sang bên ghế phụ. Lục Ký Minh cũng theo sát đó mà lên xe, ngồi vào ghế lái.

Xe thế mà chưa tắt máy, Lục Ký Minh giẫm chân ga, Thẩm Phức cảm giác lưng mình đập mạnh vào lưng ghế có chút đau, xe lập tức lao đi.

Trong lòng Thẩm Phức còn chưa kịp bình tĩnh, “phanh” lại một tiếng, có lẽ là lốp xe bị người ta bắn thủng rồi, xe đột nhiên nghiêng hẳn sang một bên, không khống chế được mà nghiêng bên phải rồi trượt dài. Thẩm Phức gắt gao mà bám vào cửa sổ xe, mu bàn tay nổi cả gân xanh. Lục Kí Minh phanh xe gấp, trong phút chót đã dừng lại, may mà chưa bị lật.

Thẩm Phức vội vàng trượt xuống lưng ghế để ẩn nấp, ngay sau đó “đoàng đoàng đoàng” vài tiếng, viên đạn toàn bộ bắn vào thân xe.

“Nâng súng lên.” Lục Kí Minh nói, “Mau.”

Thẩm Phức lúc này mới phát hiện tay mình thế mà vẫn nắm chặt khẩu súng săn kia. Gần như theo bản năng, cậu muốn mở miệng nói không, nhưng mà vào lúc này nói những câu như vậy thật sự quá vô nghĩa, lốp xe đã bắn thủng, xe đã không còn cách nào di chuyển, bốn phía một mảnh trống trải, có súng mà không bắn thì chính là chờ chết.

Tiếng súng bên ngoài đột nhiên ngừng, tóc mái Lục Ký Minh tán loạn, thúc giục nói: “Nhanh lên, hắn đang đổi băng đạn.”

Thẩm Phức nhìn thì có vẻ bình tĩnh, kỳ thật mờ mịt mà đem nòng súng ngay ngắn đặt trên cửa sổ xe, tay đặt sẵn trên cò súng, Lục Kí Minh ở phía sau cậu, trong khoang xe nhỏ hẹp chỉ có thể cho phép hai người bọn họ một trước một sau. Lục Ký Minh ôm lấy cậu, duỗi tay giúp cậu lên đạn. Thẩm Phức cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, phía sau lưng cậu dựa sát vào lồng ngực Lục Ký Minh, cảm giác được tim Lục Ký Minh cũng đập rất nhanh, hai trái tim đập giống hai dùi trống, mãnh liệt mà đập, làm người ta cơ hồ hô hấp khó khăn.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu nổ súng dưới sự hướng dẫn của Lục Ký Minh, lần đầu tiên là săn nhạn, lúc này là giết người.

Sương sớm đã tan, bên ngoài tầm nhìn trống trải, thị lực của Thẩm Phức không tồi, hoảng loạn liếc nhìn, liền thấy có người núp sau thân cây.

Thẩm Phức cảm thấy tay mình run nhè nhẹ, không biết nên ngắm như nào cho chuẩn, Lục Ký Minh liền ghé sát ở bên tai cậu, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi, giống như người yêu thủ thỉ, chỉ tiếc nội dung lại không lãng mạn như vậy. Hắn nói: “Tôi đếm ba tiếng, em nổ súng.”

Không đợi Thẩm Phức trả lời, hắn bắt đầu đếm: “Ba, hai ——” Hai mắt Thẩm Phức mở to, đồng tử cũng khẩn trương mà giãn ra cực độ, tim như sắp nhảy ra ngoài, lòng bàn tay rịn mồ hôi, mặt đỏ tai hồng, cậu ngửi thấy mùi thuốc súng, còn có cả mùi nước hoa Cologne trên người Lục Ký Minh.

“Một ——”

Cậu cảm giác được Lục Ký Minh điều khiển cậu di chuyển nòng súng, cậu bị động mà bóp cò súng, tên núp sau gốc cây vừa nhô đầu ra liền hét lên rồi ngã xuống. Quá xa, Thẩm Phức căn bản thấy không rõ, nhưng cậu có thể tưởng tượng được cảnh viên đạn găm vào da thịt rồi “phụt” một tiếng, máu tươi đầm đìa, hoặc cũng có thể là găm vào đầu, xương sọ vỡ vụn.

“Đẹp.”

Lục Kí Minh tâm tình rất tốt mà thốt lên.

Cái giọng điệu này, y hệt như lúc thuần hóa chó dữ.

___________________________

Tác giả có chuyện nói:

Thẩm Phức: Anh mới là cún, cả nhà anh đều là cún.

Tiểu Lục nhà chúng ta giống như có chút điên cuồng mất khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.