Chuyến đi lần này của Lục Ký Minh một chút cũng chưa thấy giống đánh giặc chỗ nào cả, ngược lại như là diễu võ dương oai, lúc cần dừng sẽ dừng, hễ dừng lại là chiêu binh, quân kỳ phần phật, uy danh hiển hách, chỉ sợ Chương Chấn Lộ không biết thế xuất quân của hắn hừng hực đến độ nào.
Ngày ấy lúc xuất phát, Lục Ký Minh làm như thật mà động viên quân, sau khi lên xe, hắn liền thả lỏng. Trừ việc mỗi ngày dành một hai giờ xử lý sự vụ, thời gian còn lại hoặc uống trà xem báo, hoặc cùng Thẩm Phức chít chít meo meo, trông còn nhàn nhã tự tại hơn lúc ở Thuần Viên biết bao nhiêu. Đồ ăn thức uống trên xe ngựa hoàn toàn giống như ngày thường, lại thêm giường đệm mềm mại, Thẩm Phức có đôi khi hoảng hốt, này rốt cuộc là ra ngoài du ngoạn hay là đi đánh giặc vậy.
Do ghét bỏ sự gò bó khó chịu, Lục Ký Minh cũng không thèm mặc quân phục, mỗi ngày chỉ mặc áo sơ mi, khuy áo trên cùng cũng không đóng, nghiêng người dựa vào cửa sổ. Theo chuyển động của tàu hỏa, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cứ lùi dần về sau, gió thổi báo trên tay Lục Ký Minh phát ra tiếng soạt soạt liên hồi.
Thẩm Phức đang ngồi bên cửa sổ ở phía đối diện hút thuốc, tinh mắt nhìn thấy nội dung trên báo.
Báo mà Lục Ký Minh đang là báo cũ từ mấy năm trước rồi, Thẩm Phức đứng dậy, trên tay kẹp điếu thuốc, cầm lấy tờ báo khác trong tầm tay Lục Ký Minh, tùy ý lật xem, cư nhiên cũng là báo cũ. Đều là cùng một năm, chính là vào thời gian cuộc tuyển cử nhiệm kỳ trước, tổ chức cũng hừng hực khí thế lắm, trên trang báo đều là tin tức tuyển cử.
Tờ báo mà Thẩm Phức cầm trên tay, trang đầu vừa vặn là ảnh chụp bắt tay Lục Trọng Sơn với Nghiêm Nhất Hải. Lúc ấy Lục Trọng Sơn nhìn còn chưa già như bây giờ, cao gầy đĩnh bạt, mạnh mẽ như tùng bách. Đây là lần đầu tiên Thẩm Phức thấy ảnh chụp của Nghiêm Nhất Hải; với tư cách là đại quân phiệt nổi danh ngang ngửa với Lục Trọng Sơn, đồng thời cũng là ông ngoại của Lục Ký Minh, Nghiêm Nhất Hải có vẻ hòa khí hơn, tươi cười thân thiết, mặt mày có vài phần tương tự với Lục Ký Minh, xem ra diện mạo Lục Ký Minh giống nhà ngoại nhiều.
Báo chí viết thật sự không khách khí, thẳng thắn chỉ ra việc chính phủ tuyển cử chỉ là trò chơi giả bộ “dĩ hòa vi quý” của hai phía Nghiêm, Lục mà thôi; nghị viên nhận hối lộ, những ai có quan điểm chính trị bất đồng hoặc là bị uy hiếp hoặc sẽ bị đàn áp. Thẩm Phức lật tờ báo chí, ở góc trang tiếp theo có đoạn văn chương nhỏ, hình minh hoạ là một con thơm ngào ngạt heo sữa nướng, châm chọc nghị viên nhận hối lộ thu lợi, bị xưng “nghị viên heo con“.
Thẩm Phức khép lại tờ báo, nhìn về phía Lục Ký Minh xem báo đến là đăm chiêu.
Hiện giờ lại là tuyển cử, Lục Ký Minh xem tin tức tuyển cử cũ, Thẩm Phức mới không tin hắn nhất thời nảy lòng tham đâu. Chỉ là không biết, lúc này đây hắn đích thân ra trận đối đầu với Chương Chấn Lộ, cùng với chuyện tuyển cử, rốt cuộc là có liên quan gì tới nhau. Mà một quân cơ như bản thân cậu đây, lần này Lục Ký Minh lại tính toán hạ xuống đâu.
Lại là loại này cảm giác chán ghét này, bị người bài bố, mờ mịt vô tri.
Thẩm Phức hơi bực bội mà dập thuốc, vừa lúc Lục Ký Minh cũng khép báo lại, hai người nhìn nhau, Thẩm Phức hỏi: “Tôi đến súng còn không biết bắn như nào, đại thiếu mang tôi ra tiền tuyến để làm gì?”
Lục Ký Minh chỉ cười: “Muốn học không? Tôi dạy cho em.”
Thẩm Phức không khỏi nhớ tới tình cảnh lần mà Lục Ký Minh dạy cậu bắn súng trước đây, là ở bãi săn nhạn. Có chút chi tiết hiện giờ đã nhớ không rõ, nhưng Thẩm Phức vẫn nhớ như in cảm giác khủng hoảng khi ác mộng quấn. Muốn khắc phục sợ hãi, phương pháp tốt nhất chính là đối diện trực tiếp với nó. Nổ súng giết người đáng sợ, nhưng nhìn chung vẫn còn kém xa cảm giác đáng sợ khi tay không tấc sắt mà bị người khác dùng súng chĩa vào.
Cậu nói: “Muốn.”
Lục Ký Minh có chút ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, đứng dậy, ra bên ngoài gọi vệ binh mang một khẩu súng lục tới. Hắn tháo băng đạn xuống, đặt khẩu súng không đạn vào tay Thẩm Phức. Thân súng cứng rắn lạnh băng, tay Thẩm Phức hơi rụt lại, nhưng vẫn nắm chặt súng. Giống như lần trước, Lục Ký Minh kéo Thẩm Phức vào trong ngực, nắm tay cậu di chuyển xuống cò súng, hướng cậu nhắm ra cảnh vật lùi nhanh so với thân tàu ở bên ngoài cửa sổ.
Ngón tay đặt trên cò súng, Thẩm Phức lại nhớ tới cảnh tượng nổ súng ở bãi săn nhạn ngày ấy.
Cậu không khỏi có chút hoảng hốt, hô hấp dồn dập, trên trán cũng thấm ra mồ hôi. Muốn dời đi lực chú ý, cậu bất ngờ cất tiếng hỏi: “Đại thiếu, lần đầu tiên anh nổ súng giết người là khi nào?”
Lục Ký Minh phỏng chừng không nghĩ tới cậu sẽ hỏi cái này, có chút ngoài ý muốn, Thẩm Phức có thể cảm thấy hô hấp của hắn ở bên tai mình dừng một chút. Ngay vào lúc Thẩm Phức cho rằng hắn không muốn trả lời, hắn lại đáp: “Rất lâu rồi. Tôi không hề quen biết người kia, chỉ biết tên đó muốn giết tôi, gã bóp chặt cổ tôi, tôi sờ được súng, liền nổ súng bắn lung tung, ai dè một phát liền trúng đầu hắn.”
Có thể bóp chặt cổ thì khoảng cách nhất định rất gần, gần như vậy mà nổ súng, đầu sẽ nổ tung ngay trước mắt, tựa như quả dưa chín vỡ ra, nước văng khắp nơi. Chỉ ngẫm nghĩ một chút như vậy thôi mà Thẩm Phức đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi về sau rất nhanh, căn bản không có biện pháp nhắm chuẩn được. Lục Ký Minh làm như thật mà bao ở phía ngoài tay Thẩm Phức, hướng dẫn cậu lên đạn, ngực hắn dán vào lưng cậu, cằm đặt sát vành tai cậu, nói chuyện giống như thì thầm.
“Em chỉ cần biết, không nổ súng chính là mình chết.” Lục Ký Minh nhẹ nhàng nói, “Tuy rằng sau khi thoát được sẽ bị ác mộng quấn thân, nhưng tốt xấu gì thì bản thân vẫn còn sống......”
Lần này, không đợi hắn nói xong, không đợi hắn làm chủ, Thẩm Phức đã tự mình bóp cò.
“Cạch” một tiếng vang nhỏ, không có đạn bắn ra, không có người tử vong, chỉ là nhẹ nhàng bóp cò một phát, Thẩm Phức lại cảm thấy giống như đã huy động ngàn quân lực, phía sau lưng mướt mồ hôi.
Lục Ký Minh cười, nghiêng đầu hôn hôn thái dương Thẩm Phức, thoải mái nói: “Em học được rồi đấy.”
Lục Ký Minh buông súng ra, Thẩm Phức lại không buông, tự mình lên đạn lần nữa, động tác có chút trúc trắc, lại không chút do dự. Cậu xoay người, đem họng súng dí vào bụng Lục Ký Minh. Lục Ký Minh nhướn mày, giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, nhìn xuống nòng súng phía dưới, rồi lại nhìn lên Thẩm Phức.
Đôi tay Thẩm Phức vững vàng cầm súng, họng súng từng chút từng chút dịch lên trên, cuối cùng dí vào ngực Lục Ký Minh.
Súng không có đạn, Lục Ký Minh vốn dĩ một chút cũng không sợ, nhưng hắn nhìn khuôn mặt Thẩm Phức lộ sát khí, trong lòng hắn run lên, bên dưới họng súng tối om, cách một tầng xiêm y lại thêm một tầng da thịt, vẫn ngăn không được trái tim đập mạnh.
“Nổ súng.” Lục Ký Minh trầm giọng nói.
Thẩm Phức ngẩng đầu nhìn về phía con ngươi đen nhánh trong đôi mắt Lục Ký Minh, tay lại lần nữa bóp cò súng. Lại “cạch” một tiếng khe khẽ, Lục Ký Minh kinh hô một tiếng, che ngực, làm ra một bộ đau đớn không chịu nổi, lảo đảo hai bước, sau đó tê liệt ngã xuống ở trên giường, làm bộ làm tịch mà hô: “A Phức, tim tôi, đau quá......”
Lục Ký Minh giở thói không đứng đắn, lập tức phá vỡ bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
Thẩm Phức giống chạm vào lửa nóng, vội vàng đặt khẩu súng lục kia lên bàn, hô hấp còn chưa bình phục, phía sau lưng toàn là mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi, ánh mắt thâm trầm của Lục Ký Minh, hình như có ma lực, dụ dỗ người ta sa vào trong đó.
Lục Ký Minh tay chống đầu mà nhìn cậu, nói: “Em mà muốn xuất sư, còn phải học thêm thứ nữa.”
Thẩm Phức nhìn về phía hắn, hỏi: “Thứ gì?”
Lục Ký Minh nói: “Lại gần đây chút, tôi nói cho em nghe.”
Thẩm Phức trong lòng biết hắn lại muốn tác quái, không muốn để ý, xoay người định rời đi. Ai biết, Lục Ký Minh ngồi dậy, túm cánh tay cậu, đem cậu kéo trở về, trực tiếp kéo cậu ngã xuống giường.
Hắn nói: “Phải biết rằng, dùng thủ đoạn mềm dẻo giết người còn đau hơn so với dùng súng.”
Thẩm Phức ngã xuống giường, trời đất quay cuồng, Lục Ký Minh chống giường, phủ trên người cậu. Thẩm Phức đang muốn hỏi, cái gì gọi là thủ đoạn mềm dẻo, Lục Ký Minh đã dùng hành động thực tế mà nói cho cậu biết. Hai người lăn giường cả một buổi chiều, cũng may tàu hỏa phát ra tiếng vang lớn, mới có thể che được động tĩnh trên giường của hai người, miễn cho người bên ngoài nghe được lại xấu hổ.
Đợi đến lúc sắc trời tối dần, tàu hỏa cũng ngừng lại.
Lúc vệ binh gõ cửa, Lục Ký Minh thân không mảnh vải, nằm trên giường, hô hấp đều đều. Hắn lười biếng mà lên tiếng, Thẩm Phức xoay người xuống giường, trên làn da trắng nõn ngập tràn dấu hôn đỏ chót, giống như hồng mai nở trên nền tuyết trắng vậy.
Thẩm Phức nhặt quần áo tứ tung mặc lên, kéo rèm ra một góc, nhìn về phía bên ngoài.
Tấn Trung còn đang là cuối mùa hè, bắc địa vào đêm sau đã lạnh lẽo. Trăng sao mới lên, vốn là cánh đồng bát ngát không người, lại bởi vì đại quân đến mà náo nhiệt hẳn lên. Tiếng người tiếng tàu không dứt bên tai.
Đại quân đóng quân ngoài thành, trong thành tự có phú thân ra khỏi dinh thự chiêu đãi quan trưởng.
Lục Ký Minh dẫn theo vài người, lái xe vào thành.
Thành thị biên giới nam bắc, đương nhiên không so được với Bình Châu, nhà cửa lầu đài dù có xa xỉ thế nào, so ra cũng kém Thuần Viên, cũng may không ai để ý cái này. Lục Ký Minh sắp xếp chỗ ở cho mẹ con Chương Vương thị, phái người chặt chẽ trông coi, chính mình cùng Thẩm Phức vào ở nhà chính.
Lục Ký Minh vội vàng đến thư phòng, thương thảo tình hình chiến đấu, bản thân Thẩm Phức ngốc tại phòng ngủ. Mấy ngày gần đây trên tàu, không phải ngồi thì chính là nằm, xương cốt đều lười, cậu cũng không muốn ngủ.
Chiến trường cách đó hai mươi dặm, đã có quân đội tiền tuyến khai chiến với Chương Chấn Lộ, hai bên giằng co đã đã hơn mười ngày, có thắng có thua. Nhưng hiện giờ Lục Ký Minh lại mang đại quân đi tới, việc Chương Chấn Lộ thua chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, cũng không biết Lục Ký Minh vì cái gì lại đích thân tới.
Không quá hai ngày, tiền tuyến truyền đến tin tức, Chương Chấn Lộ đã là nỏ mạnh hết đà, đại bại mà lui, dẫn một đội nhân mã, trốn lên núi. Trên núi dễ thủ khó công, nhất thời tìm không được gã ta.
Lục Ký Minh chờ chính là tin tức này, lập tức đứng dậy đi gặp mẹ con Chương Vương thị.
Thẩm Phức tò mò muốn biết, nhưng lại sợ Lục Ký Minh không muốn cho cậu biết, trầm mặc không nói lời nào, đứng ở bên cửa sổ đọc sách, làm bộ không nghe thấy. Lục Ký Minh liếc cậu một cái, nói: “A Phức, em cũng đi cùng tôi đi.”
Lục Ký Minh thoải mái hào phóng gọi cậu như thế, làm cậu tự dưng thấy thấp thỏm hẳn lên, nhưng cũng không biểu hiện gì trên mặt, cùng Lục Ký Minh đi ra ngoài.
Lục Kí Minh cũng không bạc đãi mẹ con Chương Vương thị, để họ ở trong tòa lầu nhỏ. Có điều hai mẹ con ở trong cái cảnh làm tù nhân như này thì vui sao cho nổi, Chương Vương thị cũng không còn khí thế kiêu ngạo lúc trước, sắc mặt xám xịt, thấy Lục Ký Minh tới, không ho he câu nào.
“Giấu đồ ở đâu?” Lục Ký Minh mới ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Phức đứng ở cạnh cửa, ý muốn đứng ngoài cuộc, chỉ dựng tai cẩn thận nghe.
Chương Vương thị nói: “Giấu gì?”
“Đừng giả ngu nữa, mợ à.” Lục Ký Minh cười nói, “Đồ vật quan trọng như vậy, Chương Chấn Lộ hoặc là tự mang bên người, hoặc là giao cho bà cất giấu. Tôi khuyên bà nhân lúc còn sớm nói ra, ba mẹ con bà còn có thể sống thoải mái dễ chịu hơn chút.”
Chương Vương thị một khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn là kiên quyết lắc đầu, nói: “Tao không biết mày nói cái gì, muốn chém muốn giết, mày có thủ đoạn gì, cứ việc dùng đi.”
Lục Ký Minh không kiên nhẫn vòng vo với bà ta, cũng không nói nữa, đứng dậy ra hiệu cho thị vệ tới lôi Chương Vương thị sang phòng bên, chỉ để lại một mình Chương Yến Hồi. Chương Yến Hồi càng sợ đến lợi hại, trốn ở góc phòng, run bần bật. Lục Ký Minh liếc mắt nhìn Thẩm Phức một cái, cũng đi ra ngoài.
Thẩm Phức giờ đã hiểu, đây là thấy cậu có quan hệ không tồi với Chương Yến Hồi, cho nên muốn để cậu hỏi.
“Thứ mà bọn họ nói là gì, cô biết không?” Thẩm Phức hạ giọng mềm mại hỏi.
Chương Yến Hồi buồn bã liếc cậu một cái, cái gì cũng không nói, chỉ dùng sức lắc đầu. Thẩm Phức không đành lòng bức bách nàng nên thôi không hỏi nữa. Để nàng một mình ở bên trong, mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lục Ký Minh khoanh tay dựa cạnh cửa.
Lục Ký Minh giống như cũng chưa từng chờ mong việc cậu có thể hỏi ra được gì, cho nên cũng không nói gì.
Lục Ký Minh lớn tiếng phân phó nói: “Tìm người đi nói với Chương Chấn Lộ, hạn cho gã trong vòng ba ngày đem đồ vật giao ra đây, bằng không sẽ đem mẹ gã cùng em gái hắn trói lên đầu thành.”
Chương Vương thị nghe thấy được, ở bên trong chửi ầm lên: “Lục Ký Minh cái loại khốn nạn, đồ trời đánh, chó gấp đều muốn nhảy tường, mày đừng khinh người quá đáng!”
Lục Ký Minh nhẹ nhàng nói: “Chỉ sợ gã ta không nhảy thôi.”
_____________________________
29/12/2022