Mặt trời đã ló rạng, chiếu rọi xuống mặt tuyết, sáng đến chói mắt. Bách tính đi dâng hương nối đuôi nhau đi vào, Lục Ký Minh và Thẩm Phức giẫm lên lá rẻ quạt và tuyết trắng, rời đi từ cửa hông.
Lục Ký Minh cầm tay Thẩm Phức, nói: “Cẩn thận trơn trượt.”
Thẩm Phức làm bộ giãy ra, lầm bầm: “Trơn đâu mà trơn.”
Lục Ký Minh lôi kéo cậu lên xe hơi, tài xế vẫn là Tần Nhạn, bản mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi, mắt mũi nhìn thẳng, như thể không nghe thấy gì không nhìn thấy gì. Xe chậm rãi chạy trên đường, tâm trạng Lục Ký Minh rất tốt, vỗ đầu gối khẽ hát một bài, Thẩm Phức lắng nghe, là khúc hí đêm qua.
“Tương Vương khát nước đứng dưới dương đài, vừa hay thần nữ mang mưa chiều về... (*)”
(*) Hai câu hát trên nằm trong Trường Sinh Điện, một trong Tứ đại cổ điển hí kịch của Trung Quốc (gồm Tây Sương Ký, Mẫu Đơn Đình, Đậu Nga Oan và Trường Sinh Điện)
Trường Sinh Điện được sáng tác bởi nhà văn, nhà thơ,nhà viết kịch nổi tiếng dưới triều Thanh – Hồng Thăng. Vở hí kịch này được lấy cảm hứng từ bài thơ: Trường Hận Ca của đại thi hào Bạch Cư Dị. Nội dung vở kịch viết về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và quý phi Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi). Những thú vui xa hoa, phung phí tột cùng và sự đắm chìm trong sắc dục là nguyên do cho sự sụp đổ của một vương triều đang trên đà thịnh trị... (theo dkn)
Thẩm Phức nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nói: “Nếu anh là Tương Vương, có lẽ phải mười tám hai mươi người đứng xếp hàng mong được làm thần nữ...”
Không nghe thấy lời đáp lại, Thẩm Phức xoay đầu nhìn, thấy Lục Ký Minh đang chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nâng cằm lên, như có điều thú vị nhìn cậu, thấy cậu quay sang, híp mắt cười: “Tôi cho phép em chen hàng, và sẽ cho em đứng đầu tiên.”
Đến khi về đến nhà họ Thẩm, trời đã sáng bảnh.
Thức cả một đêm, mí mắt Thẩm Phức đã đánh nhau loạn xị, nhưng vẫn phải làm bộ như không nỡ, đứng trước cổng tiễn đưa Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh dựa vào xe, giữa hai hàng mày nhàn nhạt vẻ buồn ngủ, ngáp một cái nói với cậu: “Em vào nhà trước đi.”
Thẩm Phức đứng cạnh cổng, buồn ngủ sắp chết, nhếch môi cười: “Anh lên xe đi.”
“Em vào trước.”
“Anh trước.”
“Em vào trước đi.”
Thẩm Phức không chịu nổi nữa, sảng khoái đáp: “Được!”
Rốt cuộc cũng tiễn được ông thần về, Thẩm Phức ngáp một cái muốn đi rửa mặt rồi lên giường ngủ, nghe thấy tiếng giày cao gót lạch cạch của Thẩm Lệnh Nghi, xem ra là vừa đi uống rượu về. Trong nhà vẫn sáng đèn, đồng hồ báo thức “tích tắc” vang, Tiểu A cuộn tròn trên sô pha ngủ gà ngủ gật, vừa nghe thấy động tĩnh là vội dụi mắt tỉnh lại, kêu “Anh hai“.
“Hầy.” Thẩm Phức đi qua kéo nhóc dậy, “Để anh cõng nào, về phòng ngủ tiếp.”
Bên kia, Lục Ký Minh cũng đã về đến Lục Công quán của hắn. Lúc vừa lên xe, hắn ngáp thật dài, cầm áo khoác ban nãy Thẩm Phức cởi ra đắp lên mặt, trong nháy mắt một luồng hương thơm bao phủ lấy hắn, không phải hoa lan cũng không phải xạ hương, mà là hương hoa nhài nhàn nhạt.
Giọng hắn ồm ồm truyền từ dưới lớp áo lên: “Lái chậm một chút, để tôi ngủ.”
Sáng mùng Một đầu năm, Thẩm Lệnh Nghi là người dậy đầu tiên, ngồi viết thư trước bàn sách. Cô dán kín phong thư, khẽ khàng bước xuống dưới lầu, mở cổng lớn, cạnh cổng có một đứa nhỏ phát báo đang đợi.
Thẩm Lệnh Nghi ném thư cho thằng bé, hạ giọng nói: “Cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy.”
Thằng bé phát báo gật đầu, kín đáo đưa cho Thẩm Lệnh Nghi báo của ngày hôm nay, cất kỹ thư, xoay người chạy đi, hòa vào dòng người trên phố.
Thẩm Lệnh Nghi quay đầu lại, vừa hay thấy Tiểu A dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới nhà, một tay cô cầm báo, tay kia dắt tay nhóc, nói: “Đi gọi anh hai lười biếng của em dậy đi.”
Thẩm Phức vẫn đang ngủ say sưa, tự dưng trong miệng bị nhét thứ gì đó lạnh ngắt, cắn xuống trong vô thức, vị chua chua ngọt ngọt của quả cam tứa ra khắp khoang miệng. Cậu mở mắt, Tiểu A đang ngồi ở mép giường lột vỏ cam, thấy cậu dậy, nhóc nhón lấy hạt dẻ ngào đường trên bàn bón cho anh hai mình, vừa ngọt vừa thơm.
Thẩm Lệnh Nghi đang ngồi trên ghế cạnh giường vừa ăn hạt dẻ vừa đọc báo, Thẩm Phức cũng nhét hạt dẻ và cam vào miệng Tiểu A, cười nói: “Năm mới đại cát đại lợi.”
Rồi Thẩm Phức hỏi: “Có tin tức gì mới không?”
“Không,“ Thẩm Lệnh Nghi rũ tờ báo, đáp, “Mấy tin vớ vẩn như ngôi sao điện ảnh kia kết hôn, hoặc tiểu thư danh giá nọ ly hôn... À, ở đây... Để chị xem nào... Hình như lại sắp giao chiến...”
“Đưa em đọc.”
Thẩm Phức nhận tờ báo kia, nhìn kỹ.
Bọn họ tới từ vùng Dự Bắc, phía Bắc có Nghiêm Nhất Hải, khu Trung Nguyên có Lục Trọng Sơn, hai nhà đông lính, địa vị ngang nhau, kẹp vùng Dự Bắc vào giữa làm đệm cản. Ba chị em họ di tản đến Bình Châu là vì Nghiêm Nhất Hải đã ra tay, Dự Bắc chiến tranh loạn lạc. Nếu Dự Bắc đã bị Nghiêm Nhất Hải chiếm, hai nhà Nghiêm Lục sẽ đối chọi trực diện, bảo sao Lục Trọng Sơn cũng lục tục chuẩn bị xuất trận.
Trên báo tóm tắt ngắn gọn, đại khái là Chương Chấn Doanh thay mặt Lục Trọng Sơn phát điện báo toàn quốc, chỉ trích Nghiêm Nhất Hải ỷ lớn hiếp nhỏ, xâm chiếm Dự Bắc, làm khổ dân chúng.
Còn nhiều hơn thế nữa, nhưng báo chí không thể viết ra, cũng không dám viết ra.
Thẩm Lệnh Nghi nói: “Bây giờ tiểu thư khuê các trong thành ưa thích mở tiệc tiếp đãi (*) khách khứa, chúng ta cũng mở đi, mời một vài người đến uống rượu tâm sự, nghe ngóng xem thế nào, không thể ở lại mà không biết rõ tình hình.”
(*) Từ gốc là Salon (沙龙). Trong tiếng Pháp, salon vốn để chỉ phòng tiếp khách trong nhà của giới thượng lưu, sau đó bắt đầu từ thế kỷ 17, những người giàu có ở Paris thường biến phòng khách thành nơi mở tiệc tùng, thiết đãi bạn bè, từ đó thuật ngữ salon cũng được dùng để chỉ những bữa tiệc, những buổi triễn lãm, hoặc gặp gỡ bạn bè khách khứa.
Nói là làm, những ngày này Thẩm Lệnh Nghi ở Bình Châu thu hoạch được kha khá, cô giống như một chú bướm xinh đẹp bay tới bay lui giữa xã hội trung và thượng lưu, vừa phát thiếp mời dự tiệc đi là có rất nhiều người đáp lời lại, trong đó một phần là do cô quen biết, một phần do dạo này Thẩm Phức và Lục Ký Minh thân cận, thế là buổi tiệc hôm đó diễn ra rất náo nhiệt.
Ngày bữa tiệc gặp gỡ diễn ra, nhà họ Thẩm vô cùng đông vui.
Thẩm Phức không tham dự, cậu đứng trên tầng hai, mặc sơ mi mỏng, kẹp nửa điếu thuốc lá giữa ngón tay, dựa vào lan can nhìn xuống dưới sảnh. Trong phòng khách sáng trưng, bánh kẹo được bày trên bàn, cùng với rượu tây và xì gà, phần lớn khách tới là đàn ông, hút xì gà bàn luận thời cuộc. Thẩm Lệnh Nghi là một đóa hoa đỏ giữa rặng cây xanh, cô không nói nhiều, ngồi trên chiếc sô pha gần lò sưởi âm tường, như một đóa hoa kiều diễm rực rỡ.
Cô là tiêu điểm của bữa tiệc, những bề tôi thần phục dưới gấu váy cô tươi cười nghênh đón, đầu tiên trò chuyện đôi chút về tình hình thời sự, rồi lại nói về ngôi sao màn bạc, chỉ cần Thẩm Lệnh Nghi che miệng khẽ ngáp một cái, bọn họ lại tranh nhau đổi đề tài.
Tiểu A cầm một chai rượu vang thêm rượu vào những cái ly rỗng của bọn họ, nhóc con nghe qua là không quên, lẳng lặng lắng nghe. Nhóc cúi đầu, không mấy ai để ý đến nhóc.
Hình như cánh mày râu rất thích thể hiện sức hút qua việc đưa ra cái nhìn về chính trị.
Đang cao giọng phát biểu là người dạo này theo đuổi Thẩm Lệnh Nghi hăng hái nhất, quản lý hãng thuốc lá nào đó thì phải, xì gà của bữa tiệc tối nay đều của anh ta tặng.
Anh ta nuôi hai chòm râu dê khôi hài, bàn luận trên trời dưới biển: “Phía bắc lại loạn lạc rồi, Nghiêm Nhất Hải cũng chẳng tốt hơn là bao. Hiện tại tuy Thái Tiển có tiếng nói nhất trong Nội Các, nhưng lúc trước họ Thái lại là thuộc hạ cũ của đại soái chúng ta, có hắn ở trong chính phủ thì Nghiêm Nhất Hải khó mà được phê duyệt các chi phí quân sự.”
Đại soái dùng để chỉ Lục Trọng Sơn, Thái Tiển là thủ tướng đương nhiệm.
Thẩm Lệnh Nghi chống cằm, một đôi mắt phượng hơi xếch quyến rũ dịu dàng, yên lặng nhìn anh ta, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Người khác không hài lòng khi tên ria mép này vênh mặt đắc ý trước mặt Thẩm Lệnh Nghi, vội vàng lớn tiếng phản bác: “Thủ tướng là cấp dưới cũ của đại soái, đúng, nhưng quan hệ giữa thủ tướng với Nghiêm Nhất Hải cũng thân thiết không tầm thường. Phu nhân thủ tướng lại còn là con gái út của Nghiêm Nhất Hải, chi phí quân sự ấy hả, thủ thỉ đôi lời bên gối là xong.”
Tiếng tranh luận càng lúc càng to, như thể giọng ai to hơn thì người đó có lý.
“Bám váy con gái thì còn ra thể thống gì? Con gái lớn của Nghiêm Nhất Hải cũng là con dâu của đại soái, mấy năm nay đôi bên luôn không thoải mái với nhau còn gì nữa? Đại thiếu gia không được đại soái trọng dụng chẳng phải cũng vì cậu ấy là cháu trai của Nghiêm Nhất Hải? Bằng không thì họ Chương kia đời nào nẫng được hai chữ “Thiếu soái“.”
Nghe đến đó, Thẩm Phức cảm thấy khá thú vị, cúi người chăm chú lắng nghe.
Mấy người đang ngồi bắt đầu nhao nhao thảo luận xem cuối cùng ai sẽ kế thừa hào quang của Lục Trọng Sơn, là Chương Chấn Doanh hay là Lục Ký Minh, là cháu trai đằng ngoại hiện tại đang nắm quyền lực to lớn trong tay, hay là đứa cháu ruột ăn chơi trác táng.
Tranh cãi dựng râu trừng mắt một hồi, trong bữa tiệc có một người đàn ông hình như là một quan chức trong chính phủ quăng ra một tin tức: “Năm sau phải điều binh lên phía bắc, vị trí thiếu soái nhất định phải xông lên tuyến đầu.”
Người đó tự cho rằng mình tiết lộ một tin mà không ai biết, dựa vào lưng ghế, đắc chí uống nửa chén rượu.
Thoáng chốc yên tĩnh hẳn, mọi người như muốn mời Thẩm Lệnh Nghi phân xử, cùng xoay qua nhìn cô. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Thẩm Lệnh Nghi “ai da” một tiếng đứng lên, giẫm giày cao gót ra mở cửa, bên ngoài chính là Lục Ký Minh. Mấy vị khách ngượng chín mặt, vừa sợ Lục Ký Minh đứng ngoài cửa đã nghe thấy gì đó, vừa muốn chào hỏi ân cần, vừa lo lắng nhỡ đâu nịnh nọt quá đà, nhưng cũng sợ im ắng không hành động thì bỏ lỡ cơ hội.
Thẩm Lệnh Nghi cười nói: “Đại thiếu gia đến đúng lúc quá, bọn em đang tổ chức buổi liên hoan nho nhỏ, mời ngài cùng tham gia cho vui nhé?”
Lục Ký Minh ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang. Thẩm Phức đang dựa vào lan can, cầm điếu thuốc, miễn cưỡng vẫy tay chào hắn.
Trong phòng có lò sưởi, nhiệt độ ấm áp, Thẩm Phức cởi mấy nút áo sơ mi trên cùng, xương quai xanh lấp ló dưới cổ áo nghiêng lệch.