Cô ở trong phòng làm việc với anh, chỉ nhìn anh làm việc thật buồn chán, cô ngồi trên sofa nhìn anh:
“Anh ơi em đói! “
Anh liền dừng lại công việc làm dở của mình nhìn cô:“Em thèm ăn gì? “
“Hí hí... “_cô vui vẻ chống tay đứng dậy chạy nhẹ nhàng tới chỗ anh.
Anh lo lắng vội ôm lấy cô:“Ấy ấy... Em cẩn thận nào! “
Cô đứng bên cạnh anh ôm tay anh nũng nịu lắc lắc: “Em thèm ăn xoài, me, thịt gà, bánh, sôcôla, xôi thịt với kem tươi nữa. “
“Những cái kia đều được còn kem thì không! “
“Sao vậy? “_cô nhăn mặt biểu cảm khó chịu.
“Không tốt! Lạnh lắm! “
“Đi mà! Đi mà! Rồi tối em cho anh ăn lại em nha? “_cô bèn cho anh một thỏa thuận rất chính đáng.
Anh bèn cười nham hiểm vỗ mông cô thành toàn:“Được nhưng một cây thôi nhé! “
“Dạ vâng! “_rồi cô ôm mặt anh hôn lên má anh một cái.
Anh nhấc máy gọi tài xế đi mua cho cô. Lát sau cầm vào phòng anh rất nhiêù món ngon. Cô mừng rỡ đi lại bàn ngồi ăn chẳng để ý tứ. Anh lại tiếp tục an tâm làm việc.
Cốc cốc.
Anh nhíu mày:“Vào đi! “
Ả ta đẩy cửa ôm tài liệu bước vào, nhìn thấy cô ngồi ăn như vậy thì có chút ghen tỵ. Còn cô lại cảm thấy thật mất mặt trước ả.
“Ơ.... Chị... “
“Có thai thì phụ nữ thèm ăn như vậy sao? “_ả ta cười nhìn cô hỏi.
“Dạ! “_cô nhìn anh một cái, anh cũng đang quan sát cô bèn đi lại cầm tay cô đang dính mỡ:“Dơ hết rồi. “
“Nhưng không có khăn! Chị Văn chị lấy hộ em hộp khăn giấy được không? “_cô nhìn ả nhỏ nhẹ nói.
Bị cô sai khiến như vậy ả đương nhiên khó chịu, chẳng muốn làm vẫn đứng đó:“À chị có việc cần bàn với Ngụy Tôn một chút rồi! “
“Ngụy Tôn? Chị phải gọi là chủ tịch chứ? “_cô nhìn ả ta bắt bẻ.
Ả hơi ngượng ngùng nhìn anh, muốn anh bên vực mình nhưng anh lại lạnh lùng khướt từ:“Cô ấy nói đúng rồi! “
“Anh... Hai người... “_ả ta không thể làm gì hơn là nhìn cô bực bội chẳng ưa.
Anh rút trong túi áo vest ra khăn tay của mình dùng nó lau tay cho cô, ân cần hỏi:“Còn đói không hả? Có thèm gì nữa không? “
Cô lắc đầu tựa vào ngực anh:“Không ạ! À chị Văn chị ngồi đi! “
Anh cũng liếc cho ả ánh mắt ý bảo mời ngồi. Ả ta chuyên nghiệp ôm tài liệu ngồi xuống để chân chéo, đẩy tài liệu qua cho anh vì trên bàn toàn là đồ ăn của cô. Anh đưa tay đón lấy xem thử:
“Thế nào rồi? “
“Dạ đây là bản sơ khảo về dự án Lưu Đông B2 anh xem có gì cần sửa?”
“Ừ! “_anh lật xem tập tài liệu ả đưa.
Cô nằm trong lòng anh kéo bàn tay anh vuốt ve bụng mình làm ả thấy chướng mắt:“Uyển Đình em thật hạnh phúc nha! Giá mà ngày đó chị cũng như em có con với Ngụy Tôn, thì chắc anh ấy cũng sẽ cưng chị như em vậy. “
Anh dừng lại động tác ngước mắt lên nhìn ả nhíu mày khó chịu:“Tịch Văn... Hôm nay em hơn quá rồi đó! “
Ả không như mọi ngày làm việc trước biết kiềm nén cảm xúc của mình, không để tình cảm lẫn vào công việc nhưng hôm nay có cô ả lại làm anh khó xử, cách cư xử cũng kém đi hơn.
“Em chỉ là em... “_ả biết anh đang trách mình, đang thất vọng về ả thì muốn giải thích.
Nhưng cô lại nhanh chóng lên tiếng:“Hạnh phúc không tự nhiên mà đến chị à, nó chỉ đến với những ai biết trân trọng và xứng đáng với nó. “
Lời mỉa mai của cô làm ả ta càng thêm không để vào tai được, cô càng ngày càng đanh đá hơn thì phải,còn dám chống lại ả ta.
Còn cô thì vẫn đối mặt trực diện với ả, nhìn ả cô lại càng quyết tâm chẳng thể thua được vì cô còn có đứa con trong bụng cần được chào đời.
“Bảo bảo mẹ sẽ không để bất cứ ai đe dọa đến sự xuất hiện của con và cuộc sống mẹ con ta sau này. Khó khăn lắm mẹ mới có được baba của con, mẹ sẽ không cho người phụ nữ đó cướp đi đâu. Dù mẹ yếu đuối đi nữa thì sẽ vì con mà mạnh mẽ. “_cô nghĩ.
“À vậy sao? “_ả cười gượng đưa tay vén tóc.
Anh văng tài liệu xuống ghế nhìn ả ta tức giận:“Cô ra ngồi đi! Lát tôi sẽ giao người khác làm việc này. “
Ả bất ngờ nhìn anh:“Ơ nhưng mà...”
“Cút! “_anh không thể để ả và cô đấu khẩu nữa bèn đuổi người.
Ả phụng phịu đứng dậy rời đi:“Xin phép! “
Cô hài lòng mỉm cười đắc ý, nhưng khi chạm phải ánh mắt tức giận của anh thì lo lắng:
“Anh... “
“Em bao giờ lại đanh đá vậy hả? Luôn chọc tức cô ấy? “
Cô bèn ôm lấy cổ anh nũng nịu:“Em không có... Không có mà... “
Anh bế cô ngồi lại ra ghế:“Ăn đi đừng có lộn xộn đó! “
“Dạ! Anh đừng giận em nha? “_cô ôm lấy hông anh bày ra vẻ mặt vô tội.
Anh cưng chiều véo má cô:“Chỉ cần em ngoan thôi! “
Hai người cứ tình tứ như vậy mà không biết ả vẫn mở hé cửa nhìn xem. Lòng câm thù của ả càng lớn hơn khi thấy anh cưng chiều dung túng cô đến vô pháp vô thiên như vậy:
“Uyển Đình cô dám chọc tôi tức giận. Luôn lấy đứa trẻ làm bia đỡ cho mình, để tôi xem không có nó cô còn làm được gì. “