Anh vội xoay người tiến lên một bước đưa tay ra đỡ lấy cô:“Uyển Đình! “
Cô choáng váng đầu óc vội ôm lấy cổ anh:“A! “
Anh đứng cho vững khi xác định rằng cô đã an phận nằm trong ngực mình thì mới thở dài, nhưng nhịp tim vẫn đập rất nhanh. Mẹ anh cũng tái mặt đi lại ân cần quan tâm cô:
“Uyển Đình em có sao không? “
“Con có sao không Uyển Đình? “
“Con mệt quá! “
Bà anh cũng nhìn thấy như vậy, sắc mặt cô tái đi rất nhiều:“Đưa con bé lên phòng nghỉ đi! “
“Chúng con xin phép ạ! “_cả anh, cô và mẹ anh cùng cúi đầu xin phép họ hàng đi vào nhà chính.
Anh dìu cô vào trong, bế cô đi lên lầu. Cô vẫn còn đang sợ chẳng biết từ đâu đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh ngắt:
“Bế con bé qua đây! “
Lúc này anh và mẹ anh mới để ý tới sự hiện diện của ông anh đang ngồi ở sofa, mẹ anh e dè lên tiếng:
“Ba? “
Ông anh nhíu mày nhìn anh, hai bàn tay đặt trên cây gậy đập mạnh xuống sàn:“Ta bảo bế con bé tới đây! “
“Nhưng mà ông ơi... Cô ấy mệt! “
“Tới đây ta trị cho! “
Mẹ anh khều khều áo anh, anh bèn miễn cưỡng ôm cô tới ghế sofa, cho cô ngồi xuống. Cô hơi run chào ông anh:“Con chào ông! “
Ông nhìn chầm chầm vào mắt cô, như thôi miên cô vậy, ánh mắt cô quay vòng vòng rồi đột nhiên giật mình nhìn thẳng vào ông. Ông giọng tuy đã già nhưng có phần cứng rắn:“Đỡ chưa? “
“Dạ rồi ạ! “_cô nắm lấy tay anh nhìn ông trả lời.
“Cô là tình nhân của Ngụy Tôn, cái thai cô đang mang là của Ngụy Tôn phải không? “_ông đột nhiên hỏi như vậy làm cô và anh cả mẹ anh đều cứng đơ nhìn.
Cô muốn chối bèn lắc đầu nhìn ông trả lời:“Không phải ạ! “
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, trấn an cô bình tĩnh. Ông anh khẽ nhếch môi cười:“Đừng chối nữa! Nãy giờ ở trong nhà ta đã thấy hết sự việc bên ngoài, cách thằng cháu ta chăm sóc cô, cả Lưu Ly Nga nữa(mẹ anh). Bộ đồ mà hai đứa mặc hôm nay chỉ cần chịu khó nhìn kỹ sẽ biết nó là đồ đôi, như bây giờ cô còn cầm chặt tay nó không buông kìa. Ông già này không dễ bị lừa đâu. “
“Cháu...”
“Ông à Uyển Đình không có lỗi! Lỗi là ở cháu! “_anh sợ ông mình hiểu lầm cô bèn lên tiếng bênh vực.
Ông ung dung đưa tay lấy ly trà đưa lên miệng từ từ uống một hớp, rồi để xuống:“Ta đã trách nó đâu mà con lại lên tiếng nhanh vậy? “
Anh im lặng quan sát cử chỉ của ông, cả ánh mắt như có như không nhìn cô. Ông là đang muốn làm gù đây chứ? Đột nhiên ông hỏi qua mẹ anh:
“Ly Nga con rất hài lòng con bé này? “
Mẹ anh bị chỉa mũi tên bất ngờ giật mình một cái, nhanh chóng bình tĩnh gật đầu:“Dạ! Uyển Đình rất tốt, lại biết nghe lời. “
“Ừm...”_ông thở dài ngậm chặt môi một chút đâm chiêu suy nghĩ:“Uyển Đình cô thiệt thòi khi làm người phụ nữ của Ngụy Tôn phải không? “
Cô nhìn anh trong ánh mắt anh chứa đầy sự yêu thương cho cô nhưng quả thật cô rất buồn. Cô luyến tiếc rời xa ánh mắt ấy nhìn qua ông:“Dạ phải! “
“Nhìn trong ánh mắt cô luôn chứa đầy sự lo lắng và muộn phiền thì ta đã hiểu rồi, Ngụy Tôn con rất làm ta hài lòng về mọi mặt. Nhưng khi nãy ngay cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được thật làm ta thất vọng. “_ông anh lắc đầu trách anh.
Anh xấu hổ đưa tay vuốt tóc cô đau lòng nói:“Con xin lỗi! Chỉ là lúc đó con thấy chưa phải lúc! “
Cạch.
Cô giật mình nhìn ông, ông lại vừa đập mạnh cây gậy xuống đất nữa:“Cái gì mà chưa phải lúc? Chỉ cần con thật lòng dành hết tình cảm cho con bé cùng đứa con trong bụng nó thì bất cứ là ai ngăn cản, bất cứ lúc nào cũng đều phải. Chỉ tại cái tính nhu nhược của con thôi. “
“Ông à... Cháu... “_anh lo lắng nhìn ông mình lại nhìn qua cô:“Uyển Đình anh không phải như vậy, em biết anh yêu em mà phải không? Chỉ là lúc đó anh không muốn làm bà quá bất ngờ không chịu được. “
“Em hiểu mà! Ông ơi... Ông đừng trách anh ấy! “_cô đưa tay đặt lên tay anh vuốt ve tin tưởng nói.
“Hừ... Con chẳng có chút gì dứt khoát như Ngụy Sở cha con ngày đó, nếu ngày đó ba con cũng như con nhu nhược thì làm sao cưới được mẹ con hả? “
“Cha... Cha cũng không nên trách Ngụy Tôn nữa mà! “_mẹ anh cũng lên tiếng bảo vệ con trai, quả thật lúc đó không thích hợp để nói chuyện anh và cô.
“Hừ! Thôi được rồi, chuyện của các con tự mà giải quyết lấy. Ta không cần biết con và Tịch Văn ra sao, nhưng chỉ cần mang con nhà họ Ngụy phẩm chất trong sạch, đức hạnh thì sẽ được làm bà Ngụy. “_ông ra lời khẳng định dứt khoát, điều đó làm cô vô cùng an tâm vui vẻ. Ánh mắt ấy lại lần nữa nhìn cô:
“Con biết chơi đàn không? “
“Dá? “_cô nhìn ông ánh mắt kính nể hỏi lại cho chắc chắn.
“Piano đó! “
“Dạ biết! “
“Chơi một bản ngày xuân đi! “
Cô vui vẻ nhìn anh, vịn lấy vai anh đứng dậy. Anh đỡ cô đi qua chiếc đàn piano lớn màu trắng đặt giữa nhà. Cô ngồi vào chiếc ghế, anh đứng một bên. Nhìn những phím đàn quen thuộc mà đã lâu mình không nhìn tới cô mỉm cười bất chợt. Bàn tay vì có thai mà hơi mủm mỉm, cô đặt tay lên bắt đầu thử đàn rồi chạy trên mặt nốt.
Âm thanh êm ả nhẹ nhàng lướt qua trong không khí, cả giang nhà hòa quyện với sắc xuân, hoa trưng bày nhiều loại cũng thi nhau nhảy nhót với tiếng đàn. Cô nghiêng mình nhịp chân theo điệu nhạc, ông anh hài lòng mỉm cười.
Cô chơi tận hai bản rất say sưa, lúc qua bản thứ ba mọi người cùng bước vào mừng thọ ông. Ngạc nhiên khi thấy cô chơi đàn, đó là chiếc đàn cấm ai ngồi vào hay đụng chạm tới, chỉ có người hầu lau chùi hằng ngày, vì đó là chiếc đàn của người con gái đã khuất của ông anh tức em gái ba anh. Nay cô sao lại cả gan ngồi vào chơi nhạc, nhưng cũng chẳng ai bận tâm nhiều bị mê muội cuốn vào âm nhạc điêu luyện từ bàn tay cô kết hợp với phím đàn... Đến khi...
Tăng...
Cô đánh xong bản nhạc thứ ba, quay lại nhìn mọi người có phần ngạc nhiên. Ả ta đứng cạnh bà anh căm phẫn nhìn cô, cô kéo tay áo anh. Anh đỡ cô đi lại ghế ngồi, cô nhìn ông mỉm cười:
“Cháu đã lâu không chơi! Có phải rất tệ không ạ? “
“Là ai dạy cháu chơi vậy? Hay! Rất hay! “_ông anh tấm tắc khen.
“Dạ khi nhỏ lúc mẹ còn bà đã dạy cháu! “
“Giỏi lắm! “
Mọi người đi vào tiến lại gần ông, bà anh mỉm cười nhân hậu nhìn cô, chính mình ngồi cạnh ông.
“Cháu giỏi quá! Chơi đàn thật giống Linh nhi nhà ta! “
“Dạ bà quá khen! “
“Được rồi! Các con mừng tuổi ta phải không? Lại đây đi! “_ông anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí còn đọng chút âm nhạc mùa xuân, con cháu lại gần chúc thọ ông, ông được mừng tuổi lại mừng tuổi lại cho mọi người. Xong xuôi hết ông cầm bao lì xì khác biệt nhất giành cho cô:
“Mọi năm thiệp này dành cho Ngụy Tôn vì nó là cháu đích tôn. Nhưng nay sẽ cho cháu... Cháu hiểu ý ta chứ? “_ý ông nói bây giờ cô đang mang thai con anh, dù trai hay gái cũng là bấu vật nhà này.
Cô đón lấy trước con mắt kinh ngạc của mọi người, và con mắt ghen tị của ả:“Dạ cảm ơn ông! Chúc ông năm mới đầy sức khỏe và niềm vui! “
“Haha... Giỏi lắm! “
Bà anh cũng tặng cho cô một phong bì:“Cái này mừng tuổi cháu! “
“Cảm ơn bà! Chúc bà sức khỏe và hạnh phúc! “
“Ay da... Ta quên phong bì cho Tịch Văn rồi! Hình như là thiếu thì phải! “_ ông anh vỗ đầu chán nản, dường như là cố tình quên, thật ra trong túi ông vẫn còn một cái.
Ả ta xấu hổ đứng đơ ra nhìn ông, bà anh vội an ủi ả:“Không sao! Đây bà lì xì cho con! “
“Dạ cảm ơn bà! “_ả ra miễn cưỡng cầm lấy tức giận nhìn cô, vậy là ả cũng chẳng đắc ý được lâu.
(ôi thật xin lỗi vì sơ xuất hôm bữa thông báo, thật ra một tuần chỉ có 2 chap vào thứ 3-5, mà hôm bữa mình ghi có thêm thứ 7,chắc tại thấy thuận quá....thặc xin lỗi)
Xin lỗi hôm qua watt bị lỗi ạ!