“A Thanh, ngươi có biết đường ra khỏi đây không.”
Băng Lam ngồi bên bờ suối nhẹ nhàng vuốt ve A Thanh. Toàn thân nó màu lục có đôi mắt màu vàng ở giữa hai đôi mắt được điểm viên thạch đỏ tươi. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn để cho nàng vuốt ve dường như chẳng để ý đến câu trả hỏi của nàng.
Băng Lam mỉm cười cầm đuôi nó đưa ra dòng suối
“Có biết hay không.”
Nó bị nàng cầm đuôi đưa ra dòng suối chảy xiết nguy hiểm liền bối rối vùng vẩy, đưa đôi mắt long lanh nhìn nàng vẻ biết đường.
“Hửm,... không biết sao vậy...”
Băng Lam cố ý không hiểu để đầu A Thanh chạm vào mặt nước chảy xiết. Nó lập tức hoá to ra vẻ oai hùng nhưng khi nhìn thấy nàng lại chớp mắt đáng yêu rồi cuối đầu bảo nàng lên.
Băng Lam mỉm cười gật đầu nhảy lên đầu A Thanh để nó đưa nàng ra khỏi vực thẳm. Nàng cầm lấy mảnh vải che mắt lại, rồi khoanh tay đứng oai nghiêm trên đầu A Thanh. Nó bò ra khỏi cánh rừng lại đi vào một hang động lớn, rồi lại đi ra khỏi hang.
Ở bên ngoài vẫn là một khu rừng khác nhưng là một khu rừng bình thường nhưng không hề có yêu thú. A Thanh đi ra khỏi khu rừng đó tiến đến con đường mòn, đột nhiên dừng lại. Nó phát hiện ra ở phía trước có một đoàn người.
Băng Lam vẫn khoanh tay đứng nhìn đoàn người đó tiến lại gần. Dẫn đầu đoàn người là một nam nhân mặc giáp bạc sau đó là hàng chục người cưỡi ngựa và chở hàng. Đoàn người vừa đến gần nàng đã bắt đầu bàn tán.
“Đây không phải là Bích Độc Xà sao??”
“Là một trong những linh thú có lí trí đó nha.”
“Nhìn kìa, có một nữ nhân đã đứng trên đầu Bích Độc Xà.”
“Trông trẻ tuổi như vậy mà đã có linh thú mạnh như vậy.” “...”
Nam nhân dẫn đầu liền cưỡi ngựa đi đến gần Băng Lam
“Xin hỏi cô nương làm gì ở đây.”
Băng Lam cúi xuống nhìn hắn khẽ gật đầu
“Tại hạ vừa đến đây, xin hỏi đường nào dẫn đến kinh thành.”
Nam nhân kia nở nụ cười mừng rỡ, quay người ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị một con ngựa
“Hảo, thật trùng hợp tại hạ cũng đi đến kinh thành, mong có thể đi cùng cô nương.”
Băng Lam mỉm cười gật đầu nhảy xuống để A Thanh hoá nhỏ rồi leo lên ngựa đi cùng đoàn người đó. Quả nhiên nàng suy nghĩ không sai, người ở đây chính là trọng dụng nhân tài.
“Tại hạ là Lưỡng Nhất Sinh, còn cô nương.”
Nhất Sinh nhìn nàng mỉm cười
Băng Lam nhẹ nhàng vuốt ve A Thanh rồi gật đầu mỉm cười
“Băng Lam, Hạ Băng Lam mong Nhất Sinh huynh chiếu cố.”
Nhất Sinh nghe vậy lại cười e ngại lại liếc mắt đánh giá nàng
“Không dám, không dám, Băng Lam cô nương còn trẻ đã thuần hoá được linh thú quả thật là nhân tài.”
“Nhưng mắt của cô nương...”
Nhất Sinh nhìn Băng Lam có chút tôn kính, nàng giữ nguyên nụ cười
“ Mắt của ta không sao, vẫn có thể nhìn thấy được.”
Nhất Sinh im lặng nhưng lại càng thán phục nàng, chỉ mới mười hai, mười ba tuổi đã có được linh thú. Tưởng rằng nàng bị mù nhưng lại cố ý che mắt giấu thực lực đây mà.
“Vậy đến kinh thành cô nương định làm gì.”
Nhất Sinh nhìn Băng lam hỏi. Nàng vẫn giữ nguyên sắc thái bình thản trả lời
“Tạm thời vẫn chưa.”
Nhất Sinh nhướng mắt nhìn nàng
“Vậy cô nương có thể đến Dong Binh Công Hội.”
Băng Lam gật đầu, nàng không nghĩ đến sẽ có Dong Binh Công Hội. Được một gia tộc nào đó lập ra nhằm trao đổi các dược liệu, đan dược,... và là nơi cung cấp nhiệm vụ cho các dong binh.
“Hảo, ta cũng muốn kiếm một ít tiền.”
Băng Lam nhẹ chớp mắt trả lời
“Vậy cô nương có thể đi cùng tại hạ về khách quán để kiểm tra lại hành lý rồi cùng đi đến Dong Binh Công Hội.”
Nhất Sinh nhìn Băng Lam như muốn nàng đi cùng với hắn.
“Được thôi, dù gì ta cũng muốn thay y phục tắm rửa một chút, phiền Nhất Sinh huynh chuẩn bị giúp.”
Băng Lam nhìn sang Nhất Sinh nhẹ nhàng cúi đầu. Nhất Sinh lắc đầu cười cười
“Không phiền, không phiền.”
Cuối cùng đoàn người cũng đã đi đến cổng thành, bên trong rất sầm uất, náo nhiệt. Hai bên đường có rất nhiều gian hàng, khách quán,... thật khác xa thời hiện đại. Đi thêm một đoạn rồi cả đoàn người dừng lại ở Phùng Khánh Quán.
Băng Lam xuống ngựa chờ Nhất Sinh chuẩn bị phòng và y phục nàng liền đi về phòng mình. Gian phòng rất rộng rãi, thoáng mát lại trang trí rất vừa mắt chắc chắn đây là một phòng hảo hạng.
Sau khi tắm xong Băng Lam thay y phục màu trắng đơn giản tinh khiết, nàng không biết vấn tóc nên chỉ thắt tóc thác nước rồi cài vài cây trâm bạc đính ngọc tím quý phái. Cuối cùng là lấy một mảnh vải trắng che mắt.
Nàng nhìn vào gương đồng mới nhận ra gương mặt của nàng sao lại trẻ đến vậy, cở chừng mười sáu tuổi là cùng. Lại có làn da trắng muốt không tỳ vết, mũi cao vừa phải và đôi môi đỏ mọng tự nhiên.
Chuẩn bị xong nàng cùng A Thanh rời khỏi phòng đi đến chỗ của Nhất Sinh. Khách quán vốn nhiều người nên rất náo nhiệt nhưng Băng Lam vừa đi xuống bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
“Cô gái này chính là người thuần được Bích Độc Xà đó.”
“Thật lợi hại nha, nhìn dáng vóc và dung mạo cũng rất khuynh thành.”
“Hazz tiếc rằng nàng ta lại bị mù.”
“Mù cái đầu nhà ngươi, ta nghe đồn là che dấu thực lực đó.” “...”
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi về nàng, Băng Lam lại bình thản đi đến chỗ Nhất Sinh
“Có thể đi được chưa.”
Nhất Sinh liền mỉm cười gật đầu
“Có thể, có thể đi rồi.”
Lần này đoàn người của Nhất Sinh đi rất oai hùng, được mọi người trên đường đều tránh sang một bên nhường đường. Đi được một lúc cả đoàn người dừng lại ở Dong Binh Công Hội, Nhất Sinh và Băng lam cùng vài người khác đi vào.
Ở bên trong khá rộng lại rất đông, có rất nhiều gian hàng dược liệu, vũ khí,... Có cả võ đài, và rất nhiều toà nhà khác nhau. Nàng đi theo Nhất Sinh đi vào một toà nhà rất nhiều người nhưng khi thấy Nhất Sinh liền tránh sang một bên.
Hắn đi đến quầy trả nhiệm vụ rồi đưa một hộp gỗ cho chủ quầy
“Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, đây là Hoả Cúc.”
“Chúc mừng ngài, đây là một trăm kim tệ của ngài.”
Chủ quầy đưa ra một túi kim tệ cho Nhất Sinh rồi lấy chiếc hộp.
Nhất Sinh quay người nhìn Băng Lam
“Bây giờ tại hạ sẽ dẫn cô nương đến bảng nhiệm vụ.”
Hắn dẫn Băng Lam ra khỏi toà nhà đến bảng nhiệm vụ.
Nhiệm vụ được chia ra hạ cấp, trung cấp, cao cấp và thượng cấp. Nên được chia ra thành bốn bảng, nói đến đây Băng Lam đã hiểu được mọi thứ liền mặc kệ Nhất Sinh đi đến bảng nhiệm vụ thượng cấp.
Chỗ bảng nhiệm vụ thượng cấp rất đông nhưng chỉ là xem, tham khảo chứ chả có ai dám nhận nhiệm vụ cả. Thân hình Băng Lam lại rất nhỏ bé không thể chen vào đám đông. Nàng vốn rất nóng tính nhưng bây giờ nàng phải nhịn, phải nhịn...
“Các ngươi có nhận nhiệm vụ hay không, không nhận thì cút đi.”
Nàng nói lớn mang theo vẻ đe doạ, đám đông ồn ào liền im lặng nhìn nàng. Rồi một nam nhân thân hình to lớn đứng đối diện nàng
“Chỉ là một nữ nhân yếu đuối dựa vào đâu mà nói chúng tôi như thế.”
Hắn nói với giọng điệu chê bai, ngay lập tức được mọi người xung quanh hưởng ứng cười chê nàng.
“Hahaha, ngươi nói ta dựa vào đâu à.”
Băng Lam mỉm cười nhanh chóng đưa bàn tay đến gần mặt hắn
“Ta chính là dựa vào thực lực.”
A Thanh liền phóng ra từ tay nàng nhe nanh, chỉ cách mặt hắn một ly nữa là đã bị độc của A Thanh cho đi chầu trời.
Nam nhân kia bị nàng doạ cho đến run cả người, hắn run lẩy bẩy tráng sang một bên. Đám người xung quanh chê cười nàng cũng sợ hãi im lặng theo mà nhường đường.
Băng Lam thu lại cánh tay nhẹ nhàng xoa đầu A Thanh rồi tiến đến bảng nhiệm vụ. Nàng nhìn một hồi liền lấy ba tờ nhiệm vụ đưa cho một nam nhân ở bên cạnh nhận nhiệm vụ.
Mấy người lúc nãy liền bàn tán với nhau
“Đây là nhiệm vụ thượng cấp, cô nương đó lấy một lần ba tờ có phải là ra vẻ quá không.”
“Trời đất, ba nhiệm vụ đó cực khó.”
“Hình như là bắt Hoả Si Ưng, lấy một khối hàn băng do Chu Quỷ bảo vệ và vượt qua đầm lầy có khí độc cực mạnh để lấy Độc châu.”
“Trời ạ, một nữ nhân như vậy sao có thể...”
“Hoả Si Ưng là yêu thú cấp 5, Chu Quy là yêu thú cấp 8...”
“Cô nương, người làm ơn đưa ra thời hạn giao nộp.”
Người quản lí nhiệm vụ thượng cấp hỏi. Băng Lam nghiêng đầu mỉm cười thản thiên nói
“Sẽ hoàn thành tất cả trong ngày hôm nay.”