Thuỷ quốc, thanh lâu Hạ Cung Trai.
“Oa thật tráng lệ nha...”
“Tất nhiên, cung chủ đã đích thân đến đây lại mở yến tiệc linh đình.”
“Không ngờ một nữ nhân lại có thể một thân tạo dựng cơ nghiệp lớn như vậy.”
“...”
Trước Hạ Cung Trai tấp nập người ra vào, bên trong không kém phần đông đúc. Mặt trời đã xuống núi, thay thế mặt trời là mặt trăng tròn sáng. Không khí mát lạnh khác hẳn ở Hoả quốc. Thoang thoảng hương rượu nồng hoà huyện với tiếng đàn tranh không khiến cho người khác phải lao vào cuộc vui.
“Cốc cốc...”
Bội Ngọc đứng bên ngoài gõ cửa ở phòng Băng Lam.
“Vào đi.”
Âm thanh băng lãnh lại hờ hững khẽ vang lên vừa đủ nghe. Bội Ngọc mở cửa bước vào
“Mọi chuyện đã xong rồi ạ, Cao Vinh đã có một cái kết xứng đáng.”
Nàng gật đầu mặt không biến sắc
“Em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Bội Ngọc cúi đầu nhanh chóng rời khỏi phòng. Băng Lam mang y phục màu đỏ thêu mẫu đơn vàng kiều diễm, nàng vấn tóc đơn giản điểm vài cây trâm ngọc thanh lịch. Khuôn mặt khuynh thành lại bị che đi với lớp vải mỏng màu đỏ thêu viền vàng.
Màu đỏ giúp Băng Lam tôn thêm vẻ quý phái, dù không thấy được dung mạo của nàng nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy có thứ gì đó đè nén. Băng Lam đứng dậy nhẹ nhàng bước đi ra khỏi phòng.
Hương rượu nồng và tiếng nhạc liền ập đến người nàng, Băng Lam cảm thấy khó chịu lại tiếp tục bước đi.
“Aaa chủ nhân người thật đẹp.”
Bội Châu chạy đến ngưỡng mộ nhìn nàng lại theo bước cùng Băng Lam.
Băng Lam mỉm cười
“Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Nàng hờ hững nói sang việc khác vốn không quan tâm lời khen đó. Bội Châu bĩu môi
“Tất nhiên là đủ rồi, đông đến nổi không còn chỗ ngồi nữa là một chuyện khác.”
Lời nói mang theo vẻ tự tin về tài kinh doanh của chính nàng ấy.
Băng Lam khẽ chớp mắt im lặng đi đến chỗ ngồi của nàng, Bội Ngọc đã đứng chờ vừa nhìn thấy nàng liền cúi đầu. Băng Lam ngồi trên ghế gỗ đào có lót một tấm nệm đỏ bên dưới, Bội Ngọc đứng bên cạnh rót trà.
“Người ngồi bên trên chính là cung chủ.”
“Haizz sao lại che mặt, không lẽ dung mạo không được đẹp.”
“Có khi là do quá khuynh thành.”
“...”
Người ngồi bên dưới lại bàn tán sôi nổi về nàng, lại không có ít người vẫn đang hưởng thụ thức ăn ngon và nhạc hay. Ở trước Hạ Cung Trai, một chiếc xe ngựa lớn rất cao quý dừng lại ở đó. Một nam nhân thân mang y phục màu xám lãnh khốc bước ra.
Đi cùng nam nhân đó là hai nam nhân khác mang y phục màu lục và lam
Oa xem ra rất hoành tráng nha.”
Nam nhân mang y phục màu lam nói.
“Là cung chủ đích thân mở tiệc tất nhiên phải làm lớn như vậy rồi, đồ ngốc.”
Người mang y phục màu lục nói.
Nam nhân lạnh lùng đó im lặng đi trước, hắn mang mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt ở trên. Hắn bước vào bên trong thì không khí như đọng lại, mọi người đều hướng mắt nhìn hắn.
“Nhiếp chính vương cũng đến đây sao?”
“Trời ạ một đại của đại nhân vật lại đến đây, thật không tưởng mà.”
“...”
Mọi người khẽ thì thầm bàn tán.
Không ít nữ nhân xao xuyến liếc mắt đưa tình nhìn hắn, Băng Lam nhíu mi nhìn hắn
“Người này là ai?”
Nàng cũng cảm nhận được khí lực cường đại phát ra từ hắn.
“Là nhiếp chính vương của Thuỷ quốc Lãnh Tử Bạch.”
Bội Thanh đi đến lại nhanh đáp lời nàng.
“Nhiếp chính vương??”
Băng Lam hoài nghi nói lại ba từ đó, Bội Thanh cúi đầu nhìn nàng
“Ngài ấy được sắc phong làm hoàng đế của Thuỷ quốc. Nhưng ngài ấy không muốn làm nên đã giao lại địa vị hoàng đế cho đệ đệ Lãnh Nguỵ Tần và tự xưng là nhiếp chính vương. Ngoài mặt Lãnh Nguỵ Tần là hoàng đế nhưng thật ra ngài ấy mới là người cầm quyền. Dưới một người trên vạn người...”
Nàng nhanh tiếp thu từng lời của Bội Thanh mà không hỏi gì, Bội Châu lại cắn môi khó xử
“Em không ngờ ngài ấy sẽ đến, bây giờ phải làm sao ạ.”
“Mời hắn lên đây ngồi cùng ta.”
Băng Lam lạnh lùng nói.
“Dạ!!”
Bội Châu xoay người đi xuống lầu hướng đến chỗ Tử Bạch cúi đầu hành lễ
“Bái kiến nhiếp chính vương, cung chủ có lời mời ngài ngồi cùng để tạ lỗi về việc tiếp đón chậm trễ.”
Tử Bạch phất tay miễn lễ không nói một lời lạnh lùng bước đi.
Bội Thanh đã sắp một chiếc ghế gỗ đào khác bên cạnh Băng Lam, Tử Bạch vừa đi đến Bội Ngọc và Bội Thanh liền hành lễ
“Bái kiến nhiếp chính vương.”
Băng Lam lại hờ hững đứng dậy hạ nhẹ đầu
“Tiếp đón chậm trễ, xin ngài thứ lỗi.”
Bội Châu lại đi xuống hướng đến vũ đài chuẩn bị cho buổi yến tiệc bắt đầu. Tử Bạch phất tay rồi ngồi xuống, La Phùng và La Phan đứng ở sau gật đầu chào Băng Lam. Nhìn thấy hắn không mở lời nàng nhắm mắt nhớ đến chữ nhẫn ngồi xuống.
Bội Ngọc liền rót trà mời hắn rồi lui về chỗ, thấy Tử Bạch ngồi cùng nàng mọi người ở bên dưới không khỏi trầm trồ bàn tán. Tiếng nhạc lại vang lên, các vũ cơ tiến lên vũ đài cùng tiếng nhạc múa rất điêu luyện.
Băng Lam ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, bình tỉnh nhưng bên trong lại bị cái khí thế của Tử Bạch đè nén. Không khác gì nàng Bội Ngọc và Bội Thanh không dám cử động, trách mắng Bội Châu bỏ chạy trước.
Tử Bạch vẫn ngồi yên không quan tâm nàng mà tỏ ra nhàm chán hướng mắt về vũ đài. Băng Lam thật sự là người nóng tính, nhưng lần này thì phải nhịn rồi. Bội Thanh đi đến khẽ nói bên tai nàng
“Em và Bội Ngọc đi xuống dưới nha, ở đây thật ngột ngạt.”
Băng Lam gật đầu lại nói thầm
“Để Bội Ngọc ở lại.”
Bội Thanh mỉm cười nhìn Bội Ngọc rồi đi xuống dưới, trong lòng Bội Ngọc đang kêu gào vì sao không để nàng đi. Băng Lam thật sự không thể chịu nổi nữa, nàng lại nghĩ đến A Thanh đang ở trong nhẫn không gian của nàng an nhàn cuộn tròn ngủ đông lại thêm tức giận.
“Ngài đang làm cho chỗ này thêm ngột ngạt.”
Băng Lam ngồi tựa lưng nhìn về phía vũ đài lại mở lời nói trước. Tử Bạch quay đầu dùng đôi mắt màu lục nhìn nàng
“Nàng đang trách ta.”
Băng Lam cắn môi đối mặt với Tử Bạch
“Không hề có ý như vậy, nhưng nói ngài nghĩ như vậy thì chính là như vậy.”
La Phùng và La Phan mỉm cười nhìn nhau, chưa ai dám đối mặt với chủ nhân của bọn hắn lại càng không dám mở lời trách chủ nhân. Bội Ngọc chớp chớp mắt nhìn Băng Lam không hiểu chủ nhân của nàng đang nói gì lại nhìn sang hai người kia nghiêng đầu.
“Vậy ta cần làm gì.”
Tử Bạch lạnh lùng nói không hề có cảm xúc khác, Băng Lam nhắm mắt cắn môi
“Vậy ngài đến đây để làm gì?”
“Chỉ muốn xem xem cung chủ của Hạ Cung Trai là người như thế nào.”
Hắn nhướng mắt nhìn nàng như đã nhìn thấu Băng Lam.
“Ngài xem đã đủ chưa.”
Băng Lam nghiêng đầu hờ hững nói, Tử Bạch lắc đầu
“Vẫn chưa, ta muốn thấy dung mạo của nàng.”
“Thế dung mạo của ngài thì sao?”
Nàng nhếch miệng cười khiêu khích.
Tử Bạch mỉm cười đưa tay cầm chiếc mặt nạ, Băng Lam không khỏi giật mình quay sang. Không phải hắn làm thiệt đấy chứ, Tử Bạch lại thu hồi tay không tháo chiếc mặt nạ ra
“Nàng sợ sao!!”
Băng Lam nhanh trở về trạng thái cũ lại nhướng mắt nhìn hắn
“Sợ?? vì sao phải sợ.”
Tử Bạch lại nhận ra rằng chưa bao giờ có nữ nhân nào bình tĩnh lại dám cãi lại. Hắn nhếch miệng cười lạnh đưa tay cầm lấy ly trà xoay xoay
“Nàng có biết võ công không?”
Băng Lam lắc đầu bình thản nói
“Không...”
Chưa nói xong ly trà liền bay về phía nàng.
Băng Lam kịp nhận ra nhanh phất tay cầm lấy ly trà mà không hề đổ một giọt ra nào.
“Không biết võ công!!”
Hắn nghiêng đầu lặp lại lời nàng, Băng Lam đặt ly trà trên bàn nhanh chóng biện minh
“Biết một chút...”
Nói xong nàng lại nhắm mắt cúi đầu.
“Một chút đấy à.”
Tử Bạch cầm lấy ly trà tiếp tục xoay xoay, Băng Lam biết hắn gài nàng chỉ lạnh lùng nói
“Vâng, rất giỏi võ công.”
Tử Bạch vẽ lên một nụ cười ma mị
“Do ta cầm ly trà không chắc, nàng không bị thương chứ.”
Băng Lam nắm chặt tay, cố gắng tiêu hoá lời hắn nói
“Không bị thương.”
Gì mà giữ không chặt!! Ly trà đó biết bay à... Trong lòng nàng đang kêu gào.
“Hihi haha...”
La Phùng và La Phan không nhịn được cười, bọn họ chưa bao giờ thấy hắn nói một câu bất hợp lý như vậy. Bội Ngọc chỉ che miệng cười thầm, xem ra chủ nhân nàng đang rất tức giận.