Nàng và hắn đã công bố thân phận, cả Tinh Phiến đại lục đang sôi nổi vụ việc này. Nàng là Cung Chủ của Hạ Cung Trai, Thánh Chủ của Tu La Giáo đồng thời là Võ Lâm Minh Chủ. Hắn là Nhiếp Chính Vương của Thuỷ quốc, Ma Chủ của Ma Giáo. Hai cái tên Hạ Băng Lam và Lãnh Tử Bạch van danh thiên hạ, kẻ ganh tị người ngưỡng mộ.
Triệu Lương có lời mời đến hoàng cung nhưng hai ngươi đã từ chối nên Tiêu Lục đã sắp xếp cho hai người nghỉ ngơi ở Thẩm gia. Băng Lam ngồi an nhàn uống trà trong phòng suy nghĩ, Thẩm gia này cũng không bình yên như vẻ ngoài.
Tiêu Lục là đại thiếu gia được lòng tin của phụ thân mà giao quyền điều hành gia tộc. Mẫu thân hắn có tiếng nói trong gia đình cũng chính là vợ cả vốn chẳng ưa Minh Châu. Ngược lại Tiêu Lục lại rất yêu thương nàng ta nên bà ấy mới để yên, Minh Châu là tam tiểu thư mất mẫu thân từ nhỏ. Nàng ấy thân thể yếu đuối, nhu nhược được sự bảo vệ của Tiêu Lục nên mới bình yên sống. Đại tiểu thư an phận lập gia thất, nhị tiểu thư còn nhỏ tính tình đanh đá thường ức hiếp Minh Châu. Nhị thiếu gia là ca ca ruột của nhị tiểu thư không màng danh lợi nên an phận sống cùng muội muội và mẫu thân.
Suy nghĩ đến đây nàng không khỏi đau đầu, nam nhân cổ đại có năm thê bảy thiếp chỉ thêm rắc rối. Lại bái phục tài thu thập thông tin của Bội Thanh, chuyện gia đình người ta nàng cũng điều tra ra được.
“Chủ nhân, nên thay băng bôi thuốc lại rồi ạ.”
Bội Hà cùng Bội Thanh mỉm cười nói.
Nàng miễn cưỡng đứng dậy để họ thay băng, thật hay miệng vết thương đã lành lại cũng không để lại sẹo. Chỉ còn vết thương ở bả vai là còn lưu lại, chắc mấy ngày sau sẽ lành lại thôi. Sau đó Bội Ngọc thay y phục màu lam đậm thêu sen hồng đơn giản. Vấn tóc gọn gàng lại đơn giản rồi cài vai cây trâm ngọc.
“Chủ nhân, Bích Liên Hoa em đã nhận được rồi, chúng ta làm gì với nói ạ.”
Bội Hà lên tiếng hỏi.
“Ừm... dùng nó vào chuyện mở suối nước nóng.”
Băng Lam điềm đạm nói lại nhướng mi nảy ra một ý.
“Dùng nó làm lễ vật tặng sanh thần của hoàng hậu Mộc quốc cũng được.”
Nói dứt câu nàng suy nghĩ lại.
“Thôi cứ dùng nó vào chuyện suối nước nóng, còn lễ vật thì...”
“Người định tặng gì??”
Bội Châu nghiêng đầu hỏi.
“Hoàng hậu có gì là không có!!”
Bội Thanh khoanh tay suy nghĩ nói. Nàng có thể tặng quà theo hướng hiện đại như bánh kem, nước hoa đặc chế,... Ay da!! thật chẳng biết tặng gì. Băng Lam đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi hỏi hắn xem đã.
Phòng hắn cánh phòng của nàng không quá xa, đi một lúc đã đến.
“Tử Bạch!!”
Nàng đẩy cửa bước vào, La Phùng và La Phan một phen giật mình, chưa từng ai dám vô phép vào phòng chủ nhân, lại chưa từng ai gọi thẳng tên ngài ấy.
Tử Bạch vẫn điềm đạm ngồi bên bàn nhìn nàng, Băng Lam nhẹ nhàng đi đến ngồi đối diện.
“Các ngươi ra ngoài đi.”
La Phùng và La Phan cười cười đi cùng bốn người Bội Thanh đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì sao.”
Hắn mỉm cười nói, ở với nàng hắn như một người khác.
“Ba ngày sau là sanh thần của hoàng hậu Mộc quốc, ngươi tặng cái gì vậy.”
Nàng chống cằm vốn đã quen với cái vẻ “ Yêu nghiệt” của hắn.
“Ta còn định hỏi nàng.”
Tử Bạch cười khổ, tưởng rằng nàng đã tính chuyện này trước.
“Tặng gì cho đáng bây giờ...”
Nàng thở dài than vãn với hắn. Tử Bạch nhướng mi khoanh tay nhìn nàng hỏi.
“Nàng biết múa không.”
Nhưng lại lắc đầu nói tiếp.
“Nàng chắc không biết rồi.”
Băng Lam nhíu mi nổi giận.
“Ai nói ta không biết, ta đương nhiên biết múa mà còn múa rất đẹp là đằng khác.”
Nàng khoanh tay ngước mặt kiêu ngạo nói.
“Vậy ta đàn, nàng múa.”
Hắn nhún vai nói, thế là xong chẳng phải suy nghĩ thêm cho đau đầu.
“Hả??”
Nàng nhíu mi kinh ngạc, hắn biết đàn sao.
“Vậy cũng được, ngươi đàn bài gì??”
Tử Bạch ngập ngừng nói.
“Ừm... Ái Phi!!”
Băng Lam giật mình quên rằng nàng là người hiện đại, có biết bài “Ái phi” là bài gì đâu.
“Không được, bài Ái Phi khá buồn không hợp... bài Phượng Ẩn Thiên Hạ có lẽ sẽ hợp hơn.”
Hắn suy nghĩ lại nói. Nàng rối lại càng rối hơn.
“Ngươi đàn cho ta nghe thử xem có thể múa như thế nào.”
“Bây giờ sao??”
Hắn nhíu mi hỏi nàng.
“Ừ”
Nàng nghiêng đầu, không được sao.
Hắn lấy Ngọc Cầm từ nhẫn không gian ra đặt nhẹ trên bàn, thân đàn làm bằng ngọc thành màu lam rất đẹp mắt. Tử Bạch nhẹ đặt tay đàn phát ra âm thanh êm dịu du dương trong phòng, Băng Lam nhắm mắt cảm nhận như mê luyến vào thứ thanh âm huyền ảo ấy.
Hắn ngưng lại trách người khác nghe thấy lại thêm phiền phức.
“Được chưa??”
Băng Lam giật mình gật đầu.
“Được rồi, ta nhớ được giai điệu rồi ngày mai sẽ luyện thử.”
Nàng thật bái phục hắn có thể đàn hay như vậy.
“Nhớ hết sao??”
Hắn nhướng mi hỏi, bài này rất khó đàn nàng chỉ nghe qua đã nhớ.
“Ừ, ngươi yên tâm ta nhất định sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Băng Lam khoanh tay cao hứng nói, nàng ít gì ở thời hiện đại là đại tiểu thư cao cao tại thượng. Tất nhiên đã từng học qua những thứ này rồi.
“Đừng quá cố sức, nàng vẫn đang bị thương.”
Tử Bạch nói đến đây lại không yên lòng để nàng luyện múa.
“Không sao, vết thương đã lành hết rồi.”
Nàng nở nụ cười tươi vui vẻ nói khiến hắn ngất ngây. Tử Bạch cười khổ xoa đầu.
“Chói mắt quá.”
“Cái gì chói.”
Băng Lam nhíu mi hỏi vẻ ngoài rất ngây thơ.
“Không có gì.”
Hắn lắc đầu nói.
Nàng đứng dậy mỉm cười nhìn hắn.
“Đi dạo một chút đi.”
Hắn gật đầu đứng dậy đi cùng nàng ra ngoài. Ở sau biệt viện nàng và hắn ở là một vườn hoa đào nở rộ rất đẹp, chính vì thế nàng mới đề nghị hắn đi dạo cùng.
Gió thổi cánh hoa đào bay như mưa hoa, Băng Lam cùng hắn ngồi dưới tán cây nhìn ngắm. Bội Thanh chuẩn bị trà ngon và bánh quế hoa rất hợp để ngắm hoa. Nàng cầm lấy một mẫu bánh ăn rất ngon lành.
“Băng Lam.”
Tử Bạch ngồi đối diện nàng ôn nhu gọi tên nàng.
“Gì vậy??”
Nàng nhíu mi nhìn Tử Bạch, hắn mỉm cười đưa tay về phía nàng lấy một cánh hoa đào rơi trên đầu nàng. Băng Lam ngây người lại đỏ mặt quay sang chỗ khác.
“Ngươi... ngươi làm ta giật mình đấy.”
“Vậy sao...”
Hắn chống cằm vẽ lên nụ cười ma mị.
“Là ai dám dành chỗ của ta.”
Một giọng chanh chua của nữ nhân vang lên. Băng Lam nhướng mi nhìn sang, bốn người Bội Hà đi đến xem ai đang la lối.
“Ngươi là ai, tự tiên xông vào biệt viện của người khác mà còn la lối.”
Bội Châu lớn giọng nói nữ nhân đó.
Một thân hồng phấn khoanh tay kiêu ngạo nhìn Bội Châu.
“Biệt viện của người khác!! Nực cười, biệt viện này là của Thẩm gia. Ta chính là Thẩm Song Miên, nhị tiểu thư của Thẩm gia các ngươi còn không mau hành lễ với ta.”
“Hứ, chỉ là nhị tiểu thư nhỏ bé ta còn tưởng là ai chứ.”
Bội Thanh nhếch miệng dùng ánh mắt khinh thường nhìn ả.
“Ngươi...”
Song Miên tức giận đưa tay định tát Bội Thanh.
“Dừng lại!!”
Băng Lam băng lãnh lớn giọng nói. Nàng đứng dậy đi đến gần Song Miên.
“Chát!!”
“Cái tát này là ngươi vô lễ với ta.”
“Chát!!”
“Cái này là dám đưa tay định tát Bội Thanh.”
“Chát!!” “Cái này là ngươi tự tiện xông vào biệt viện CỦA TA.”
Nàng vô tình nói lại không ngại tát ả ta.
Tử Bạch đứng dậy đi đến bên nàng lại lạnh lùng nhìn Song Miên.
“Không ngờ nhị tiểu thư của Thẩm gia lại vô phép tắc như vậy.”
Bội Châu nhếch miệng hả dạ lại nhìn sang Băng Lam mà ngưỡng mộ.
“Tiểu thư!!”
Hai nha hoàn sợ hãi chạy đến đỡ Song Miên, nàng ta ăn bị cái tát của Băng Lam nước mắt dàn dụa.
“Các ngươi đợi đó, ta không để yên đâu.”
Rồi rời đi cùng đám nha hoàn. Băng Lam phủi tay hờ hững nói.
“Đi đến viện chính của Thẩm gia, ta xem ả ta làm được gì.”
Tử Bạch cười khổ đi cùng nàng.
“Nàng ra tay quá độc ác rồi.”
“Hảo, ta xem đó như một lời khen.”
Nàng mỉm cười nói. Không giống như những nữ chính xuyên không, không thèm chấp nhất việc nhỏ nhặt. Còn nàng thì sẽ tính từ chuyện mà trả gấp đôi, tính nàng đã nóng nảy từ nhỏ khó mà thay đổi.